Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              Sukuna trở lại khi tất cả đã xong xuôi, Megumi với nửa thân trên loã lồ cực nhọc từng nhịp thở, bàn tay thắt lên đầu giường đã trở nên thâm tím. Nhũ hoa cẩn thận xuyên qua hai chiếc khuyên giờ đây lấp lánh như tinh tú dưới ánh đèn. Tóc xoã xuống khuôn mặt y, ướt nhẹp bởi mồ hôi che mờ đôi mắt trực ửng đỏ. Trông y lúc này, hắn phải dùng đến từ thảm hại. Đây là cảnh sắc hắn muốn nhìn sau nhiều năm dài đằng đẵng. Đạp lên tôn nghiêm của kẻ từng rúng động thế giới ngầm New York, người khiến tâm tư hắn cuồng si nhưng cũng dễ dành vứt bỏ tấm chân tình chỉ sau vài câu nói. Đây là cái giá phải trả cho ngày ấy y nhẫn tâm mà trao hắn một viên đạn cùng không đủ can đảm để đứng về phía hắn chống lại tất cả. Sukuna trong mắt ông trùm sau bao nhiêu biến cố cũng chỉ là công cụ thoả mãn dục vọng cháy bỏng khi màn đêm buông xuống.

"Em còn dùng 'thuốc' không?"

"......"

"Nhìn biểu cảm này của em, chắc là vẫn còn nhỉ, khi đau đớn, căng thẳng em luôn tìm đến nó đúng không? Cocaine không tốt đâu Megumi và trong nhà này tôi không cho phép sử dụng những thứ ấy"

"Mẹ mày....."

"Tôi biết thời gian đầu sẽ khó khăn nhưng biết sao bây giờ, quyền tự do của em đâu còn thuộc quyền sở hữu của em nữa"

                    Sukuna cúi xuống vầng trán đẫm mồ hôi, vuốt làn tóc rối bời, đặt lên trán y một nụ hôn mang nhiều ý bao bọc, chở che - điều Megumi chưa từng làm. Vết thương khiến y thở dốc, mỗi lần chìm trong căng thẳng cực độ, y đều tìm đến chất kích thích. Nhưng lời hắn nói không phải cho vui, Megumi biết bản tính của hắn, sự cương quyết trong từng ngôn từ chính là yếu tố khiến hắn nổi danh vào cái hồi hắn chỉ là một tên lính quèn dưới trướng y. Sukuna là một kẻ dám nói dám làm, ấy chính là điều khiến y vạn lần lo sợ khi lần cuối cùng chúng ta trao nhau ánh mắt, hắn nói rằng: 'Rồi một ngày nào đó tôi sẽ trở lại và khiến em sống không bằng chết'.

                  Và hắn đã làm được, trở lại vào một đêm trăng máu, đột kích gia đình trong một bữa tiệc chào đón giáng sinh. Y nhớ lại máu của Quetin văng lên rèm cửa, tiếng xương gãy cùng những tiếng chửi thề khản đặc. Nhưng chúng không giết y, ngay cả khi một mình Megumin đã hạ gục năm người của hắn. Sukuna khống chế Megumi bằng cú ra đòn nhẹ nhàng nhất nhưng cũng đủ để đầu óc choáng váng, buông thõng hai tay sẵn sàng chịu trói. Rồi hắn đưa y về đây, căn biệt thự với bức tranh Phục Hưng mà y luôn ao ước mỗi lần ghé thăm bảo tàng. Y không biết nó có phải hàng giả hay không nhưng có một điều chắc chắn rằng, tài sản của Sukuna lúc này nhiều hơn hàng chục năm miệt mài trong sương gió xã hội của gia đình Fushiguro. Bằng thứ chiến lược độc tài của mình, Sukuna thâu tóm những gia đình tội phạm còn lại về một mối còn hắn là kẻ đứng đầu. Có một điều đớn đau rằng, duy nhất tổ chức của y xoá sổ hoàn toàn, còn lại những gia đình khác đều vẹn nguyên quân số. Trong lòng hắn, khi tất cả thành viên dưới mái nhà ấy nằm trên vũng máu mới có thể làm dịu lòng căm phẫn ngự trị năm năm về trước.

"...Đẹp chứ, tôi đã tốn rất nhiều tiền để mang nó về đây, cho em"

"....."

"Megumi tại sao ngày đó không thể yêu tôi?"

"Vì tao nhận ra mày là một thằng thần kinh, mày độc ác, bệnh hoạn và khốn nạn."

"Chỉ thế thôi hả?"

"Và tao biết mày sẽ phản bội gia đình"

              Nụ cười tắt ngúm trên đôi môi hắn, Sukuna tiến lại gần, cố tình đụng vào hai chiếc khuyên mới trên đầu nhũ của Megumi. Khiến toàn thân người dưới trướng căng cứng đến nỗi mồ hôi thấm đẫm tấm lưng trần. Y cắn môi, ngăn hai hàng nước mắt trực trào khoé mi, là một ông trùm, y không thể yếu đuối. Hắn nằm xuống kế bên y, từ chiếc tủ đầu giường lấy ra một cuộn băng cát xét. Sukuna thong thả nhét nó vào đầu đọc, tựa như thứ âm thanh ẩn trong là một bản giao hưởng bí mật và chỉ phù hợp cho những cặp đôi muốn tận hưởng khoảnh khắc dạo đầu.

"Bên ngoài bức tranh, tôi còn có một thứ này. Dành tặng em, tôi rất muốn ở lại để nhìn thấy biểu cảm của em nhưng ván poker cần một chân thay thế. Hưởng thụ nó nhé, Giáng sinh vui vẻ Fushiguro"

             Bí mật sóng gió năm năm trước phô bày tất cả chỉ trong lời khai đứt gãy từ một tên lính quèn, Megumi nhận ra giọng của người này, thú thật thì sau khi Sukuna rời đi, y cũng cần người bầu bạn nhưng tất cả chỉ dừng lại ở cùng nhau thưởng thức Cocaine chứ không hề vượt qua ranh giới quan hệ xác thịt. Người trong đoạn băng lớn hơn y vài tuổi, chất giọng miền biển đặc trưng và cái tật nói lắp mỗi khi lo sợ. Megumi có thể nghe thấy tiếng răng rắc, chẳng rõ là do tiếng chân ghế hay chân bàn chịu sức nặng quá khổ hay là do kẻ xấu số đang đối mặt với hình thức tra tấn tàn khốc. Sukuna vốn dĩ luôn là kẻ máu lạnh, giọng hắn vang lên chất vấn trong đoạn băng. John nhỏ -  y đặt cho gã biệt danh như vậy khi họ còn chơi chung, ấp úng từng câu bởi viết thương tàn nhẫn ngay ống đồng chân trái.

                  Có người muốn đổ tội danh phản bội lên đôi vai được ông trùm tin tưởng. Bởi sự ghen tức, đố kị hay nỗi sợ một mai sẽ bị thay thế bởi người con khu Brooklyn ấy? Y không thấu động cơ nhưng rõ ràng có sự chia rẽ đã từng xảy ra dưới mái nhà bao bọc gia đình tội phạm, Sukuna là kẻ cần phải loại bỏ và việc trừ khử Sukuna cũng giống như một test cho năng lực người đứng đầu của y. Nếu Megumi yếu lòng chẳng thể vượt qua, gia đình sẽ chẳng nề hà mà nhấn chìm cả hai người.

                    Cuộn băng là một cuộc thẩm vấn, hai ngày trước khi gia đình nhận được cái xác rệu rã của Tulliano một tuần tuần trước cuộc thảm sát của Sukuna. Chất giọng trầm đục của hắn giống như một tên thanh tra, cũng giống như một đồ tể, tên lính quèn của y chỉ biết phun ra tất cả những gì mình đã biết hòng mong cầu một cơ hội thoát thân. Hoá ra lòng người cũng có thể lạnh lẽo đến vậy, nếu ngày đó y không dằn lòng mà xuống tay, một kết cục bi thảm hơn hiện diện trực chờ y và hắn. Megumi đã không trao hắn tình yêu vào thời điểm đó nhưng vớt vát lại cũng là một giọt thương hại cuối cùng. Bắn một viên đạn lệch điểm chí mạng, trong lúc thân xác còn bần thần lập tức đẩy người xuống biển, y biết rằng thể chất hắn hơn người, một mảnh kim loại không thể kết liễu hắn, cả đời mong không bao giờ gặp lại. Nhưng y cũng chưa từng nghĩ đến một tương lai sự căm phẫn của Sukuna có thể lớn đến nhường này. Hắn gặm nhấp nỗi đau bi oan ấy mỗi ngày, để rồi vào ngày chúng ta gặp lại, Sukuna mà y từng biết đã chết trong đáy mắt con dã thú.

"Hôm nay tôi lại thắng lớn...đúng là phép màu Giáng Sinh nhỉ? Em đã nghe hết rồi chứ"

"...Mày ép thằng Tulliano nhận tội, điều gì đảm bảo rằng những điều này là sự thật, mày là kẻ nắm trùm cũng giống như đạo diễn, mày chỉ cần đe doạ sẽ có được cuộn băng mày muốn. Tao sẽ không bao giờ tin thứ rác rưởi mà mày đã đưa cho tao"

"Có tố chất, sự đa nghi hoàn hảo này khiến tôi say mê em. Dù sao bây giờ em cũng đã biết về sự thật nhưng cũng chẳng thể giải quyết thêm điều gì đúng không? Tôi có được em, tôi báo thù xong, toàn bộ đám dân xã hội cũng tường tận năm đó nhà Fushiguro đã hãm hại quân sư của họ thế nào, đó là lý do họ quay lưng với gia đình em, vì bọn chúng là bọn khốn nạn vô tình, sẵn sàng xuống tay với chính ông trùm của mình nếu để đạt mục đích"

"Mày..."

"Đau lòng quá phải không, với các gia tộc bây giờ em đã chết trong vụ thảm sát nhưng tuỳ theo thái độ xem tôi đối xử với em thế nào. Sẽ ra sao nếu tôi mở một cuộc họp mặt ông trùm các gia đình, sau đó chơi cái lỗ của em trên bàn tiệc vây quanh bởi đám cốt cán từng cạnh tranh với chính gia đình em? Vui lắm phải không, nhìn người đứng đầu gia tộc Fushiguro chịu ô nhục như vậy, tôi nghĩ sẽ có kẻ sướng điên lên đấy"

"Thằng khốn bệnh hoạn nhà mày"

                     Nụ cười ngạo nghễ quen thuộc lấp ló trên gương mặt tàn bạo, đe doạ lòng tự trọng của Megumi dường như là thú vui tao nhã của ông trùm mới lên. Hắn thấy gương mặt y tái xanh, đôi mắt mở bừng hỗn loạn bởi Sukuna không phải một kẻ nói mà không thể làm, dù nó có vô lý thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hắn thích, ý chí ấy sẽ rắp tâm mà thực hiện. Mồ hôi bắt đầu túa ra trên vầng thái dương của Megumi. Sự đau đớn không thể xoa dịu bằng Cocaine như thường lệ khiến cơ thể y vật lộn trong thống khổ, hai tay bị xích ngược trên đầu giường tê cứng đau đớn, cổ tay hằn lên vết trói đen đúa, cơ thể y rệu rã, đôi môi khô khốc không còn muốn cất lên những câu chửi rủa.

"Không được dùng cocaine đâu nhé nhưng tôi có thứ này em có thể dùng trong thời gian cai hoàn toàn chất bột trắng đó"

                  Sukuna lấy ra một ống tiêm thuỷ tinh, bên trong sóng sánh thứ chất lỏng trong suốt, cả kinh nhìn thấy thứ trên tay hắn, y bất giác bày ra thái độ bài xích. Megumi không biết bên trong ống tiêm ấy là gì! Nhỡ đâu là thứ chất kích dục khiến đầu óc y mụ mị cứ vậy lao vào cơ thể hắn mà chẳng chút tôn nghiêm. Nhưng đã quá muộn, giờ đây y là kẻ dưới trướng, cơ thể chẳng còn thuộc sự kiểm soát của bản thân, tự do đã rời xa, ngày chờ chết chỉ đếm trên đầu ngón tay.

                  Hắn tháo dây xích cổ tay y, Megumi muốn vung lên một nắm đấm ngay chính giữa khuôn mặt kiêu ngạo ấy. Nhưng lạ lùng thay, nắm đấm không có lực và tốc độ cũng chậm đi nhiều phần, Sukuna chặn được nó và ấn thân thể đang chảy ra như thạch này xuống giường. Đầu ngực vừa chịu một đợt xỏ khuyên cọ xát với tấm ga khiến đầu óc y dấy lên đau đớn.

"Thứ này sẽ giúp em thuyên giảm cơn đau nhanh thôi nhưng nó cũng khiến cơ thể em uể oải, rệu rã. Phù hợp cho trò chơi của chúng ta phải không?"

"Chơi? Mày muốn làm gì"

"Làm tình"

"Cút đi, đừng động vào người tao, thằng khốn nạn này"

"Shhhh—— đừng chửi nữa, hãy để những câu từ còn có thể thoát ra khỏi cổ họng của em cho những tiếng rên rỉ"

"Đừng...làm ơn!? Tôi cầu xin anh"

"Megumi, chúng ta đã làm điều này hàng vạn lần, sao em còn run sợ như vậy?"

                Hắn cúi đầu, gặm nhấm xương quai xanh, tấm lưng trần của Megumi phơi bày trước đôi mắt ông trùm. Làn da trắng ngần như sứ Trung Hoa không một mảnh tì vết, nhìn góc độ này, cơ thể vô lực của Megumi giống như con điếm hạng sang, sự thèm khát dục vọng không thể che giấu. Hắn đợi năm năm cho khoảnh khắc này, giờ đây trong đêm Giáng Sinh, hắn gặm nhấm cơ thể từng chút, từng chút một, giống như tận hưởng chiến lợi phẩm mà hắn kỳ công đem về.

                Megumi cảm thấy sự va chạm bắt đầu xảy đến trên cơ thể, dùng chút lực cuối cùng các thớ cơ căng lên sợ hãi. Năm năm trôi qua, bạn tình mà y biết đã chết dưới đáy biển sâu, đối diện với y lúc này chính là con mãnh thú mà y còn mù mờ đối diện. Hắn có thể làm gì? Chẳng một ai biết. Liệu hắn có còn thèm khát thứ tình yêu mà hắn luôn mong mỏi năm năm về trước hay tất cả chỉ là màn trả thù đẫm máu hòng dày xéo tự trọng của một kẻ từng là ông trùm đứng trên vạn người. Megumi thật chẳng hay biết.

"Năm năm qua em có làm tình với người khác không?"

"Rất nhiều...đừng nghĩ tao luỵ dương vật của mày đến vậy"

".....Giờ thì em chỉ còn mình tôi, liệu rằng tôi có thể khiến em luỵ vật giữa hai chân không đây?"

                    Sukuna cắn mạnh lên vai y, để lại một vết thâm tím xấu xí, dưới thân Megumi căng thẳng từng hồi. Uy nghiêm của kẻ đứng đầu cứ như vậy mà vụn vỡ. Năm năm qua từ ngày đẩy hắn xuống biển, y chưa từng ngủ ngon, cũng không có tâm trí mà tìm thêm bạn tình, dường như mỗi lần nghĩ đến tình dục (thứ an ủi tâm can hằn sẹo mà y dùng như liệu pháp chữa lành) chính là uỷ khuất dưới trướng một kẻ không phải Sukuna, tâm tình Megumi lại cuộn trào sóng vỗ. Gặp lại hắn, nhìn thấy hắn, những bồi hồi thưở nào dâng lên bức bối. Nhưng Megumi không mong làm tình theo cách này. Y run rẩy trong từng đợt động chạm bởi trong đầu óc hỗn loạn, y sợ rằng kẻ hoang dại trước mặt sau năm năm xa cách sẽ mang thù hằn trong từng đợt chuyển động.

"Mẹ kiếp, bỏ qua màn dạo đầu này đi, tôi không thể chịu được nữa"

"Đừng!"

                   Megumi không thể phản kháng, cơ thể y cứ nhũn ra, đầu óc cũng sắp chìm dần vào mộng mị nhưng cảm giác đau đã không còn. Vô lực đẩy bàn tay hắn đang chuẩn bị đưa vài ngón vào hậu huyệt nhằm nới rộng, thuận tiện cho việc ra vào. Y không thể chạy trốn, nhắm mắt cam chịu những gì sắp diễn ra. Lỗ nhỏ năm năm không quan hệ siết lấy hai ngón tay hắn, Sukuna đổ một chút chất bôi trơn, còn chu đáo mát xa hai cánh mông hồng đào của y. Megumi giấu mặt dưới gối che đi nỗi xấu hổ trào dâng, rõ ràng đã cùng nhau trải qua nhiều lần lên giường nhưng cớ sao hôm nay lại hệt như lần đầu. Biểu cảm trốn chạy như chú thỏ con khiến Sukuna không nhịn được mà trêu đùa lỗ nhỏ.

"Chúng ta đều không thể kiềm chế dục vọng của mình, tôi truy tìm những kẻ hao hao giống em nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là ngoại hình, chẳng ai có thể cho tôi thứ trải nghiệm như em đã từng. Megumi em cũng vậy phải không"

"Không...."

                   Đầu óc y đã không còn tỉnh táo, loáng thoáng nghe vài câu, từ tâm can rút ra câu trả lời thành thật. Megumi không có thêm người tình kể từ ngày ấy nhưng câu trả lời lấp lửng khiến tâm trí hắn cuộn lên một nỗi tức giận. Hắn di chuyển mạnh hơn, sự ra vào chà xát khiến những ngón chân của y co lại. Hậu huyệt bắt đầu trào dâng một đợt đau đớn nhưng do ảnh hưởng của thuốc chúng nhanh chóng dịu đi trong tâm trí mộng mị. Đôi mắt y nhắm lại, tứ chi buông thõng mặc cho người trên thân tuỳ ý trêu đùa.

                  Khi cảm thấy lỗ nhỏ đã mở rộng vừa tầm, dương vật ngoại cỡ quen thuộc đã sớm ngẩng đầu. Sukuna điêu luyện đổ một chút dầu bôi trơn lên đỉnh, chất bôi trơn man mát còn vương một chút trên da thịt y. Đây không phải tư thế hắn yêu thích khi chỉ nhìn thấy tấm lưng trần trụi cùng những lọn tóc sau gáy người tình. Vậy là cơ thể vô lực bị lật lại giống như con cá trên thớt. Hai chiếc khuyên ngực gợi cảm phơi bày trước mắt hắn. Ác ý, Sukuna lấy ra một sợi dây xích, nhàn nhã nối hai chiếc khuyên vào với nhau. Một đợt đau đớn bắt đầu xuất hiện mỗi khi hắn tinh nghịch kéo sợi xích, mặc dù đã có sự hỗ trợ của thuốc nhưng mỗi lần hắn nảy sinh ý định trêu đùa, tròng mắt y nhuốm màu ửng đỏ. Nhưng Megumi không thể khóc, nhất là trước mắt kẻ đã ra tay hành quyết cả gia đình tội phạm của y. Y trừng mắt nhìn hắn, ông trùm ngạo nghễ đắm chìm sức hút không thể chối từ từ cơ thể mỹ nhân này.

"Những thằng khác có từng chơi em sướng đến mức bắn liên tiếp ba bốn lần không?"

"...không"

"Ha...hoá ra tôi vẫn là kẻ chiến thắng à"

                   Dương vật dũng mãnh cứ vậy tiến vào, từng đợt thâm nhập chà xát khiến lỗ nhỏ năm năm không quan hệ tham lam mà nuốt lấy. Megumi cắn môi, ngăn không cho những tiếng rên rỉ xấu hổ bật khỏi kẽ răng. Y không muốn hắn thấu những biểu cảm thoả mãn, toàn thân mềm nhũn cứ vậy mà tiếp nhận dương vật ngoại cỡ. Sukuna là một kẻ chu đáo, lỗ nhỏ nới rộng vừa đủ thuận tiện cho những đợt ra vào, cũng không khiến vách thịt trực tràn máu tươi. Nói một cách khác, giờ đây chỉ còn đọng lại sự hưởng thụ trong đầu óc rỗng tuếch của Megumi.

"Chúng cũng chơi em thế này phải không?"

"...không"

"Vậy hơn à?"

                Có điều gì đó bực dọc trong chất giọng của hắn, nghĩ đến cảnh y rên rỉ dưới thân người khác nhưng lại căng thẳng đến vã mồ hôi khi quan hệ cùng hắn khiến Sukuna không nhịn được mà bắt đầu bản tính tàn bạo của mình. Hắn tăng tốc, một tay nắm lấy chiếc xích trên ngực y, kéo mạnh, khiến cho đầu ngực cũng theo đó mà trùng xuống. Lần này thì y đã cảm nhận được đau đớn, Megumi cong người, nước mắt mắt đầu chảy dài trên gò má. Bên dưới hậu huyệt nóng ran từng đợt trừu sáp. Hắn đang ghen, ghen tức với chính những ảo giác của mình. Megumi có thể nói ra sự thật nhưng liệu rằng người đàn ông đã khoả lấp tâm trí bằng nỗi căm hận này có còn tin lời y giải thích.

                 Trong một giây, y muốn kết liễu cuộc đời mình, bởi ngày nào còn sống dưới mái nhà này, nỗi dày vò sống không bằng chết sẽ còn tái diễn.

"Hơn mày, tất cả bọn chúng đều khiến tao thoả mãn hơn mày"

"Mẹ...."

               Megumi buông một lời khích bác nhưng dường như cơ thể đi ngược khỏi những lời lẽ cay độc ấy, dương vật dưới thân vì sự thoả mãn điểm G trong hậu huyệt bắn ra chất lỏng đặc sánh, đọng lại trên ổ bụng y. Megumi bắt đầu cắn lấy cánh tay mình, ngăn không cho những thanh âm đáng xấu hổ chuẩn bị bật ra khỏi đầu lưỡi. Sukuna trên thân nhìn thấy người dưới thân bắt đầu bắn, khuôn mặt không khỏi lộ rõ vẻ đắc ý. Gò má giai nhân lập tức ửng hồng khi phát hiện đối phương dừng lại chiêm ngưỡng ngũ quan.

"Đừng làm thế, tôi muốn nghe thấy em..."

"Không...."

"Megumi, tôi thực sự nhớ em rất nhiều"

                 Trong làn nước mắt, Megumi nhìn thấy vết sẹo năm đó y đã cố tình bắn trượt khỏi vị trí trái tim. Chúng như biểu tượng cho nỗi căm phẫn của Sukuna và sự không tỉnh táo của Megumi. Đáng lẽ ngày đó y đủ can đảm nhẫn lại vài giây tìm hiểu rõ ngọn ngành, chứ không phải nghe theo lời số đông để rồi tàn nhẫn tặng hắn một viên đạn. Suy cho cùng những ngày non nớt ấy, đã khiến ta ra những quyết định quá vội vàng.

                 Sukuna cúi xuống hôn vào trán y nhiều lần như tỏ ý vỗ về, vẻ ân cần với bạn tình ấy vẫn giống như những ngày xưa cũ, kề cận bên ông trùm chập chững mới vào đời. Ngày ấy quá nhiều thứ đổ dồn lên đôi vai gầy của y, sự ra đi của người mẹ đã là nỗi mất mát to lớn suốt quãng đời thơi ấu, kế tiếp đó vì người cha muốn bảo toàn mạng sống cho đứa con của mình đã không ngần ngại gửi nó về nước Ý xa xôi. Tình yêu là điểm yếu duy nhất của cha y, đối thủ từng xuống tay tàn nhẫn với mẹ của y trong một vụ tranh chấp. Nhìn người cha năm đó, Megumi tự nhủ cuộc đời này nếu phải gánh vác cơ đồ đây, nhất định không thể mở cửa trái tim của mình. Đó là lý do mặc dù tường tận cảm xúc của kẻ quân sư nhưng đôi mắt thấu tương lai đẫm máu đang chờ đợi, Megumi đã chẳng thể mở lòng.

.
.
.

"Uống đi nào"

               Y không biết bao lâu đã trôi qua, để thoả nỗi nhớ mong cơ thể hắn từng mê đắm, Sukuna đã dành vài tiếng đồng hồ hòng xỏ xiên hậu huyệt, thoả mãn dục vọng, để lại chuỗi dấu hôn tím đỏ chồng chéo lên da thịt. Thuốc bắt đầu vơi đi tác dụng, cũng là lúc hậu huyệt vì ma sát ngoại lực truyền đến một đợt đau đớn, thật may mắn, không có máu chảy ra tấm ga giường. Không còn khoái cảm trào dâng, cơ thể y rệu rã sau nhiều tiếng dày vò, đôi tay vắt sang một bên ủ rũ, đôi môi khô khốc mong cầu một cốc nước mát.

               Sukuna mang đến một ly nước, bàn tay luồn xuống gáy y, nâng lên chiếc cổ mảnh mai. Đôi mắt vô hồn của y nhìn về bức tranh trước mặt, giờ đây cơ thể còn chẳng thuộc quyền sở hữu của mình, Megumi mặc sức để hắn xoay vần như một con rối gỗ.

                 Hắn, quần áo chỉnh tề ngồi trên đầu giường, còn y với thân thể loã lề và những dấu vết tím tái, nằm trên tấm drap trắng tinh vây quanh bởi chất lỏng nhơm nhớp mà y không thấu là tinh trùng hay chất bôi trơn. Nhưng hắn thoả mãn với hình ảnh này, y rơi xuống vực thẳm nhấn chìm vẻ ngạo nghễ quen thuộc của một ông trùm. Hai chiếc khuyên trên đầu nhũ như một biểu tượng đánh dấu quyền sở hữu thân thể, thực lòng đến thời điểm này, cầu xin hay khóc lóc, chẳng thể giải quyết điều gì.

"Ngủ ngon nhé, Fushiguro, chúc em Giáng Sinh vui vẻ"

                    Sukuna không qua đêm cùng y như dạo trước, một điều chắc chắn rằng sẽ không còn những lần thiếp đi khi vòng tay rắn chắc siết lấy cơ thể.  Căn phòng này chỉ là nơi giam hãm cho một đế chế lụi tàn, y sẽ dùng phần đời còn lại kiệt quệ trong bốn bức tường không có lấy một ô cửa sổ này. Thứ bầu bạn cùng y duy nhất là bức tranh cổ điển mà y vẫn hằng ao ước. Tình yêu của hắn năm ấy sẽ vĩnh viễn không trở lại.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net