3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Love is like a cup of coffee without sugar, go through so many bitter flavors before enjoying the numbing sweetness.'

__________________________

Bây giờ đã là 5 giờ chiều, cách thời gian lúc cô gặp em chỉ đúng 7 tiếng. Nói cho cùng thì cô bé này thật sự rất nghị lực, một người có công việc sử dụng nhiều đến đôi mắt như cô thì việc mất đi thị giác như rơi xuống địa ngục, vậy mà cô bé nhỏ hơn cô 4 tuổi này lại phải sống cùng nó suốt 22 năm cuộc đời... Nghe sao lại đáng thương quá.

Sullyoon nghĩ thông rồi, chân bỏ khỏi ghế, cả thân đứng dậy, tập vài đường cho xương khớp thoải mái, lục tìm mảnh giấy khi sáng em ghi xong thì liền tìm áo khoác măng tô to để mặc, vậy là lại phải đi một chuyến thăm cô bé kia rồi.

' Hôm nay, tôi về trước, mọi người nghỉ sớm dọn dẹp nhé!' - Sullyoon bước ra khỏi cửa phòng viên, tay thì cầm theo mảnh giấy và chìa khoá xe ngoài cửa tiệm.

'Ai nhập hả?' - Bae Jinsol chả hiểu cô bạn tri kỷ ăn nhầm gì, liền chạy lại xoa xoa sờ sờ hết trán rồi tới mặt rồi tay chân xem bạn mình có sốt không mà lại cho nghỉ sớm, trước giờ ngoài danh xưng ác ma Seol Yoona còn được đặt là chiến thần kì kèo, có hôm còn bắt nhân viên ở lại tới 11 giờ đêm.

'Lạ thật nha, áo này trước giờ ít thấy chị mặc, son thì cũng đánh loại màu khác, lại còn chuốt cả mi, thường ngày xoã tóc bù xù nay lại kẹp gọn gàng? Tổng giám đốc chi nhánh cà phê O.O không phải chuẩn bị đi kiếm tình yêu đó chứ?' - Kyujin thấy xôm cũng chạy ra nhảy vào nói.

'Ồ ồ ồ ồ ồ~~~~' - Từ nhân viên pha chế trong bếp đến ngoài quầy, nhân viên chạy bàn đến dọn dẹp đều chạy ra bàn order để hóng chuyện động trời "bà chủ có tính yêu".

'Bớt cái mồm hai bây lại đi! Nay có việc nên phải về trước nên cho nghỉ sớm! Trời ngoài khí hậu thất thường sáng vừa như hè thì giờ lạnh như đông nên mặc măng tô, thỏi son cũ hết chưa mua lại kịp, chuốt mi thì khi nào chị mày chả chuốt! Còn mấy người kia nữa, không muốn nghỉ sớm thì vào làm!' - Sullyoon trông thấy một màn tùm lum của bầy nhân viên nhà cô mà cũng cáu lên quát, lũ này cứ phải để cô cáu lên.

'Dọn dọn Sullyoon ơi, dọn thôi mọi người ơi' - Chị Haewon pha chế thấy tình hình sắp bị cho ở lại liền giải quây cho tất cả đi dọn đồ về nghỉ sớm.

Tiếng Haewon vừa dứt thì mọi người cũng tự tản ra, mạnh ai cũng cắm cúi dọn dẹp. Thấy mọi thứ bình thường thì Sullyoon cũng ra xe, vừa mở cửa ngồi vào thì đã lục lại tờ giấy ra xem địa chỉ, cũng không quá xa quán, chỉ là quá xa nhà cô nên cô hơi lười. Nhớ ra vẫn còn số điện thoại thì định gọi nhưng khi gọi 3 4 cuộc cũng không thấy ai bắt máy, nếu một người bình thường thì sẽ khiến Sullyoon cho một vé out tức khắc nhưng ở khía cạnh một người có bệnh nặng về mắt thì nó lại khiến cô có linh cảm không lành, cứ thế mà lại khởi động xe lái theo tới địa chỉ.

__________________________

x16-x5 ***-dong, ***-gu.

Nhìn vào cảnh cổng cộng với nguyên ngôi nhà màu hồng này thì Sullyoon cá khoảng 8-90% đây là nhà của Choi Yunjin. Bắt đầu bấm chuông, 1 hồi, 2 hồi, 3 hồi, Yoona cau mày, không lẽ là không có ở nhà?

'Mù loà thì đừng ra đường cản trở người khác! Có cái việc đẻ ra cho mày đôi mắt mà ba mẹ này không làm được thì chắc việc dạy mày cũng không!' - Tiếng la hét bên ngõ bên kia như đập thẳng vào tai Sullyoon, chất giọng này chỉ có thể là các bà cô hàng xóm khó tính, thích dòm ngó chuyện người khác thôi. Đáng lẽ Sullyoon sẽ không qua đấy cho đến khi nhận thức người bà cô kia chửi là một người mù và linh cảm mách bảo cô rằng đó là em!

Đúng thật! Trên đời này gì có thể sai nhưng linh cảm thì không, vừa đi qua con hẻm bên cạnh thì đã thấy một bà cô tóc xoăn tay cứ chỉ chỉ về người bên kia. Và đúng như bạn nghĩ rồi người bên kia là Choi Yunjin, mặt thì cắm gầm xuống, nước mắt rơi lã chã, tay bấy víu vào cái váy lúc sáng khi gặp cô, đầu gối chân thì bị xước rướm cả máu. Đùa không vui! Seol Yoona đã căng!

'Thứ như mày chỉ làm dơ xã hội chứ làm được cái th-' - Mụ ta chưa kịp dứt câu thì đã bị Sullyoon xô ngang qua, một thân buiwcs tới chỗ em, nắm chặt cô tay định kéo em về nhà thì bà đó lại định quay ra tát em.

'Thử đụng vào xem, thử đụng vào xem rồi có chuyện gì xảy ra?' - Thật ra lúc nói câu này Sullyoon cũng rất cầu nguyện bà ta hãy sợ đi vì Sullyoon không biết làm gì nữa rồi và thật may, bà ta hình như sợ thật liền lùi bước ít nhiều. Nắm cổ tay em kéo về nhà, suốt quãng đường em cũng chỉ nhìn chằm chằm vào mặt đường, mắt thì vẫn không ngưng không. Trời ạ Seol Yoona như nhặt được một túi nước rồi, sáng cũng một đợt khóc mà giờ lại khóc tiếp, bế cô này về quán chắc có ngày lụt cả quán cô mất thôi. Cũng chỉ là hai con hẻm sát bên nhau nên Sullyoon cũng rất nhanh để kéo em về tới cổng nhà...

__________________________
@tiemnhahoanmixx


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net