2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunsuk và bạn của anh ấy là những con người hoàn hảo. Mọi người vẫn thường nhìn nhận họ như thế.

Hyunsuk, Yedam, Doyoung và Haruto chơi với nhau từ những năm cấp hai đầy biến động. Haruto chuyển từ Nhật về đây, tương tự như Yoshi nhưng tệ hơn, cậu bị bắt nạt khi vừa mới đến. Cô lập, dè bỉu, miệt thị ngoại hình của Haruto là cách mà lũ bạn cùng lớp hồi cấp hai chào đón cậu.

Haruto lúc mới chuyển trường về thì đen nhẻm và nhỏ nhắn. Tuy ngoại hình lúc đấy không mấy hút mắt nhưng lại học khá tốt, thành tích trong lớp lại khá cao nên rất được thầy cô ưu ái. Họ không thích Haruto vì cậu mới chuyển về mà đã nhận được sự quan tâm từ giáo viên, vì cậu nổi trội và giỏi giang, vì cậu chỉ là đứa ngoại lai không xứng đáng.

Khi ấy, tất cả mọi thành viên trong lớp không ai được phép nói chuyện với Haruto nếu không thì cũng sẽ chịu chung số phận với cậu ấy: bị cô lập và tách biệt với mọi người. Cậu đứng ngoài lề với tập thể, tự mình đương đầu với những lời đồn ác ý, những câu chuyện vô lý được thêu dệt nên từ những ác cảm mà họ dành cho mình. Sự im lặng đến đáng sợ mỗi khi bước vào lớp khiến Haruto trở nên hoang mang, chẳng thể tập trung vào việc gì và biến những ngày đến trường còn khủng khiếp hơn là đi đến địa ngục.

Cậu đơn côi và hoảng loạn, không biết làm gì để mọi người thôi ghét mình, cũng không dám nói với bố mẹ vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho họ.

Nhưng Hyunsuk không quan tâm đến lời đe doạ của bọn bạn cùng lớp. Anh đã đưa bàn tay mình ra, cứu lấy linh hồn non trẻ đang ở bên bờ vực tuyệt vọng. Hyunsuk chủ động xin thầy giáo chủ nhiệm để được đổi chỗ sang ngồi kế bên cậu, kéo theo cả Doyoung và Yedam sang ngồi cùng.

"Không chơi với mấy người đó thì tụi mình chơi với nhau! 4 đứa mình tự chơi với nhau là được rồi" - Đó là những gì Hyunsuk nói khi Haruto liên tục từ chối anh bằng thứ tiếng Hàn bập bẹ của mình vì sợ anh sẽ bị liên luỵ.

Doyoung và Yedam cũng tán thành:

"Chỉ cần bọn nó dám nói gì xúc phạm đến cậu, coi như cũng là xúc phạm đến bọn tớ. Tụi tớ sẽ không để yên đâu!"

Đáy mắt Haruto long lanh nước. Cậu bé nhìn 3 người bạn mới đang liên tục vừa cười vừa an ủi, động viên mình, trong lòng len lỏi một niềm vui sướng khó tả, đâu đó cũng là sự biết ơn.

"Thật sự cảm ơn các cậu... thật sự rất cảm ơn..." - Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khoé mắt, Haruto mỉm cười. Cậu bé cười tươi, nụ cười sáng lạng cùng niềm cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng.

Họ đã bên nhau như thế, chơi với nhau từ năm lớp bảy tới bây giờ là lớp 11, từ lúc Haruto vẫn còn thấp bé cho tới giờ cậu đã cao trên 1m80 và điều không ai ngờ nhất đó chính là Hyunsuk - người đã từng có chiều cao nổi trội nhất khối và chiều cao ấy mãi dừng lại năm anh lớp 9. Từ đó tới nay không cao thêm 1 cm nào nữa cho dù Hyunsuk đã cố gắng chơi bóng rổ và uống cả tá loại thuốc hỗ trợ chiều cao.

Anh chỉ vừa chạm mốc 1m70, khá nhỏ con so với những cậu thanh niên đồng trang lứa. Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng gì bởi Hyunsuk luôn là một trong những học sinh nổi bật nhất. Anh không học giỏi như Yedam, luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi học thuật mà cậu ấy tham gia nhưng ít nhất anh vẫn luôn nằm trong top 10 toàn trường.

Hyunsuk là một người hoạt bát, năng động và câu lạc bộ nhảy thật sự là nơi để anh toả sáng. Anh luôn trở thành tâm điểm của sự chú ý mỗi khi có sự kiện được tổ chức ở trường. Ngoại hình ưa nhìn, ăn mặc thời trang, gia đình khá giả, học lực loại tốt, quá thích hợp để trở thành high school crush của mọi cô nàng.

Doyoung thì nổi tiếng là Hoàng tử của câu lạc bộ âm nhạc bởi giọng hát trời phú ngọt ngào và cậu ấy thật sự cư xử như một chàng hoàng tử, rất đỗi ân cần và tử tế với tất cả mọi người. Là học trò cưng của tất cả các thầy cô trong trường, là đứa trẻ mà cô bán đồ ăn trưa ở canteen sẽ cho nhiều thịt hơn một chút, là cậu học sinh dù có đi học muộn cũng sẽ không bị bác bảo vệ mắng cho.

Haruto và Yedam thì lại không năng nổ như Hyunsuk hay cởi mở như Doyoung, các cậu ấy hướng nội nhiều hơn. Haruto chơi bóng rổ rất cừ và là đội trưởng cho đội bóng rổ của trường khi chỉ vừa vào đội. Bốn người họ đi đâu cũng có nhau, ăn trưa cũng ngồi chung, Haruto đi chơi bóng rổ thì có ba người kia đi theo cổ vũ, Doyoung đi tập hát thì sẽ có Yedam đệm đàn, Hyunsuk đi tập nhảy thì có Haruto mang nước tới,...

Cứ như vậy, họ trở thành những người bạn thân, những người tri kỷ luôn kề vai sát cánh bên nhau, giúp đỡ nhau trong học tập hay bao che cho nhau những lần bày trò quậy phá,... Bốn người họ, cùng nhau, trở thành những mảnh ghép không thể tách rời, điểm tô cho quãng đời học sinh vô ưu vô lo ấy.

~0O0~

Sau lần làm quen với Hyunsuk, Yoshi bắt đầu trở thành thành viên thứ năm của nhóm bạn "con nhà người ta" ấy. Yoshi thực chất rất dễ gần, chỉ là cậu gặp khó khăn trong việc bắt chuyện trước và cũng hơi chậm nhiệt. Bề ngoài cậu chàng là một con hổ nguy hiểm, nhưng nội tâm thực chất chỉ là một chú mèo con.

Yedam và Doyoung đã phải rối rít xin lỗi Yoshi trong lần đầu tiên họ ngồi ăn trưa cùng nhau vì đã lỡ nói những điều không tốt về cậu trai dịu dàng này. Yoshi nghe vậy cũng chỉ biết cười hề hề xua tay, cậu cũng quen rồi.

Càng tìm hiểu về nhau, họ càng nhận ra mình có nhiều điểm chung. Tỉ như việc Yoshi cũng rất thích xem phim hoạt hình Ghibli giống như Hyunsuk và họ quyết định dành mỗi tối để xem phim cùng nhau. Sau khi hoàn thành tất cả bài tập về nhà, hai người mở máy tính lên và Yoshi phát phim cho cả hai cùng xem.

Hôm đó khi đang xem bộ When Marnie Was There, Hyunsuk nghe tiếng khóc nức nở phát ra từ phía bên kia màn hình.

"Này Yoshi, cậu khóc sao?" - Hyunsuk đưa tay dừng bộ phim lại, gấp gáp hỏi. Anh biết bộ phim rất cảm động, nhưng đến nỗi một đứa con trai như Yoshi phải khóc lớn thế này thì có hơi...

"Ừ. Mình nhớ bố..." - Yoshi thấp giọng trả lời bằng giọng mũi nghẹn ngào.

"Bố sao?"

"Ừ. Bố mình mất từ rồi, ông qua đời do một tai nạn, hồi mình lớp 9. Mình chuyển về đây sau khi bố đi... Mình nhớ bố, nhớ cả Nhật Bản nữa..." - Giọng Yoshi lạc hẳn đi rồi chìm mất trong tiếng khóc nấc cứ dồn dập dần, cậu vươn tay tắt mic.

Sự im lặng và bóng đêm bao trùm, chỉ còn nghe được tiếng máy lạnh ù ù trong phòng Hyunsuk và ánh sáng leo lắt từ màn hình máy tính hắt lên nửa khuôn mặt anh.

"Mình không biết, Yoshi, mình thật sự xin lỗi..." - Hyunsuk dè dặt nói. Anh biết mình đã lỡ lời và cũng biết là lời xin lỗi của anh lúc này chẳng thể nào xoa dịu Yoshi. Đối với Hyunsuk, lời nói suông rất vô giá trị. Nếu như hai người đang ngồi cạnh nhau, anh nhất định sẽ ôm cậu vào mà an ủi. Nhưng mà Hyunsuk giờ đây, cách Yoshi một cái màn hình. Vì cách một cái màn hình nên không thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của Yoshi, vì cách một cái màn hình nên không thể ôm lấy đôi vai gầy của cậu.

"Yoshi à, mình thật sự xin lỗi... Mình không biết làm sao để làm vơi bớt nỗi mất mát to lớn trong lòng cậu, nhưng mình có thể lắng nghe cậu nói. Nếu việc tâm sự với mình có thể trút bỏ gánh nặng, mình mong là mình có thể giúp. Còn nếu cậu chưa sẵn sàng để trải lòng với mình thì cũng không sao, mình sẽ không tọc mạch đâu"

Không có ai đáp lời Hyunsuk. Những tưởng Yoshi đã ngủ quên sau khi khóc mệt rồi nhưng khoảng tầm 10 phút sau, mic của Yoshi một lần nữa được bật lên. Cậu nói:

"Mình ghét mùi thuốc lá lắm, thật sự rất ghét." - Giọng Yoshi trầm xuống và vẫn còn nghèn nghẹn. - "Nhưng bố tớ lại rất thường xuyên hút khi ông còn sống... Vì vậy sau khi bố đi, tớ đã bắt đầu hút... Nó đắng, đắng lắm Hyunsuk à..."

Cậu không nghe thấy Hyunsuk nói gì.

"Hôm đó ở trường, tổ của mình có bài thực hành nhóm và các bạn trong tổ như muốn lờ mình đi vậy. Họ không giao việc cho mình cũng không nói là mình phải làm gì mặc dù mình đã cố hỏi, nhưng không ai có vẻ muốn trả lời. Đến lúc nộp bài thì họ lại mỉa mai mình, họ bảo mình chỉ biết ngồi không hưởng lợi thôi và vì không có bố nên chẳng ai dạy mình cách hoạt động tập thể cả... Mình đã rất tổn thương, nhưng mình chẳng biết nói sao hết... Mình chạy xuống góc khuất trong bãi đỗ xe hút thuốc, và cậu đã ngã vào người mình..."

"Yah! Quá đáng thật đó nha!" - Hyunsuk cáu lên. Sao có thể nói chuyện mà thiếu suy nghĩ như thế chứ hả! - "Yoshi, cậu ở yên đó, đợi mình một chút."

Yoshi nghe thấy tiếng lục đục từ phía của Hyunsuk rồi im bặt. Máy tính vẫn treo ở đó, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

Chuông điện thoại Yoshi kêu lên, 11 giờ 28 phút, Hyunsuk gọi.

"Này, có chuyện gì vậy hả, nãy giờ cậu đi đâu?"

"Cậu xuống nhà đi, mình đang ở trước nhà cậu nè!"

Yoshi hết sức ngạc nhiên, vội chạy về phía cửa sổ phòng mình nhìn xuống. Hyunsuk đứng trước cổng nhà cậu, mặc một chiếc hoodie màu tím và quần thể thao rộng rãi, chân mang một đôi dép, bộ dạng trông có vẻ là đi rất gấp. Cậu nghe tiếng thở hồng hộc truyền qua trong điện thoại:

"Mau lên! Khuya lắm rồi đó! Tớ không muốn mọi người trong khu này nghĩ tớ là thằng biến thái rình rập cậu vào nửa đêm đâu"

Yoshi tức tốc lao xuống mở cửa nhà nhưng Hyunsuk không vào hẳn bên trong, chỉ đứng ở trong sân nhà cậu. Anh chìa tay, đưa cho cậu một hộp sữa dưa gang. Hơi lạnh từ hộp sữa khẽ làm cậu giật mình.

"Cái này là đồ ngọt, nó tốt cho tâm trạng của cậu" - Nói đoạn Hyunsuk dang rộng tay ra ôm lấy Yoshi - "Còn cái ôm này là để an ủi cậu, cũng là để xin lỗi vì đã gợi lại những ký ức đau buồn của cậu, cũng là lời cảm ơn vì cậu đã sống rất mạnh mẽ. Cậu làm tốt lắm, Yoshi à..."

Yoshi khóc, một lần nữa trong đêm nay. Cậu ôm chặt lấy Hyunsuk, cúi đầu gục vào bờ vai của người thấp hơn, oà khóc như một đứa trẻ. Hyunsuk vuốt nhẹ tấm lưng run lên vì nức nở của Yoshi, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ như đang nói rằng vẫn còn có tớ ở đây.

"Yoshi cứ khóc đi, khóc thật nhiều vào, cho nhẹ nhõm bớt. Nhưng chỉ hôm nay thôi, nhé! Bắt đầu từ ngày mai phải sống thật hạnh phúc, phải thật vui vẻ, ngẩng cao đầu mà sống. Bố cậu ở thiên đàng sẽ luôn dõi theo và phù hộ cho Yoshi của chúng ta mà, phải chứ!"

Yoshi khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đêm mùa hạ oi nồng, gió thổi từng cơn mang theo hơi nóng, luồng qua những lọn tóc đen nhánh của Hyunsuk, tung bay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net