Những kẻ khát tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aventurine được mời đến một bữa tiệc mặt nạ ở Penacony. Hỡi ơi, thời đại nào rồi mà vẫn còn người thích Dạ tiệc mặt nạ thế? Nhưng Aventurine không quá bận tâm, thứ anh ta quan tâm là bữa tiệc đó sẽ là nơi góp mặt của nhiều người đến từ nhiều phe phái sẽ đem lại lợi ích cho bản thân, cho Công ty hòa bình.

Bữa tiệc rượu bắt đầu, anh ta biết người cần bắt chuyện là ai, và biết rằng nên bắt chuyện như thế nào. Ví dụ người phụ nữ mặt chiếc váy vàng đầy kiêu sa cùng chiếc mặt nạ mạ vàng phía trước, tuy không thấy được mặt nhưng Aventurine biết rằng đó là một phu nhân có sở thích sưu tầm những chiếc xe đua mạo hiểm. Hoặc tên mặc vest đỏ rượu đang uống đến mức làm rơi mặt nạ đính pha lê của bản thân là một kẻ thích cưỡi ngựa, hàng năm có thế chi trả cả triệu điểm tín dụng để chăm sóc đàn ngựa cưng của hắn. Những kẻ có ích đều đã vào danh sách riêng và được Aventurine ghi nhớ. Nếu biết cách bắt chuyện, biết đâu sẽ đem về những giao dịch tuyệt vời.

"Không thấy tên đó đâu hết."

Có lẽ sự điển trai của Aventurine đã được phát huy tại đây, đi kèm với thói dẻo miệng, chưa một ai có thể thoát khỏi bàn tay của anh. Nhưng vì điều đó mà anh cũng rơi vào tầm ngắm của những kẻ săn mồi khác.

- Xin chào! Quý ngài tóc vàng đây liệu có muốn nhảy với tôi một điệu không? - Một người đàn ông đứng tuổi ra lời đề nghị.

"Tên này không có trong danh sách hữu dụng"

- Cảm ơn sự chân thành của ông, như hôm nay tôi không có tâm trạng để nhảy, có lẽ phải dành cho một ngày đẹp trời hơn rồi.

Quý ngài đứng tuổi không nghe lọt tai chữ nào, lại còn tiến gần hơn.

- Đi với tôi biết đâu sẽ khiến tâm trạng anh thay đổi. Tôi sẽ giúp anh cảm thấy tốt hơn.

"Gặp trúng mấy tên hách dịch rồi."

- Tôi xin lỗi, tôi thật sự không muốn, mong ngài có thể thông cảm.

Quý ngài kia vẫn cứng đầu. Tên đó hầu như không quan tâm Aventurine có muốn hay không. Ông ta còn nắm lấy cổ tay với mong muốn kéo Aventurine đi với mình. Nhưng có người đã để ý sự khó xử của anh.

- T-tôi xin lỗi.

- Thằng khốn! Ngươi biết ngươi vừa làm gì không?!

Một cậu phục vụ vô tình làm đổ rượu vang đỏ lên bộ vest đắt tiền của ông ấy.

- Tiền lương cả năm của ngươi còn không đủ để ta mua vải may bộ khác nữa!

- Tôi thành thật xin lỗi. Ở chỗ chúng tôi có đồ để thay, ngài có thể đi theo người của chúng tôi để thay đồ ạ. Tôi sẽ đền bù thích đáng.

- Hừ. - Ông ta bực dọc, rồi quay lại nói giọng ngon ngọt với Aventurine. - Chàng trai xinh đẹp, có lẽ chuyện tốt của chúng ta hôm nay không làm được rồi, tôi mong chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Aventurine quay lưng không thèm liếc nhìn. Kinh tởm. "Chuyện tốt" gì chứ, rõ ràng là anh không muốn đi chung với tên đó. Phải cảm ơn chàng trai thông minh kia mới được. Anh vỗ vai người phục vụ, nói nhỏ vào tai.

- Cảm ơn đằng ấy. Tôi sẽ giúp anh tiền đền bù. Danh thiếp của tôi đây, có gì cần hãy gọi, tôi sẽ trả ơn. - Anh đưa cậu ấy một tấm danh thiếp.

- Không cần đâu thưa ngài. Đây là lỗi của tôi mà. Tôi thật sự không cần.

- Hahaha, không sao không sao. Tuy không biết có cơ hội gặp lại cậu không, nhưng cậu nên trân trọng tấm danh thiếp này đấy.

Aventurine quay lưng đi, người phục vụ nở một nụ cười nhỏ, như không muốn ai thấy.

- Dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

- Cậu nói gì tôi sao? - Aventurine bất ngờ quay đầu.

- Tôi không dám.

Bữa tiệc nhàm chán đã kết thúc. Nhưng Aventurine vẫn chưa tìm được người anh ta đang thật sự cần tìm, không ai khác là Sunday.

_____

Sunday là gia chủ tộc Oak, là người quản lý Penacony, là một kẻ bí ẩn, nhưng đồng thời, hắn ta cũng là một gương mặt tiềm năng của Công ty hòa bình. Với cương vị là lãnh đạo cấp cao của Công ty, Aventurine - một trong mười trái tim đá - anh có trách nhiệm phải lôi kéo Sunday về phe của Công ty, hoặc ít nhất không biến Sunday thành kẻ thù của Công ty.

Nhưng làm sao để có thể làm quen với Sunday cơ chứ? Trong bữa tiệc hôm trước, anh biết rằng người mời anh tới bữa tiệc là một trong những cấp dưới của Sunday, hiển nhiên Sunday cũng sẽ có mặt. Nhưng bữa tiệc kéo dài lâu như thế, hắn còn không thèm ra mặt.

Aventurine ngồi suy nghĩ trong sòng bài lớn nhất nhì Penacony. Xung quanh anh là những loại âm thanh hỗn tạp. Tiếng xào bài, tiếng chip rơi, tiếng gào khóc của những kẻ thua cuộc, tiếng cười của những kẻ ăn may, đó là những âm thanh thường nghe được trong sòng bài. À, đến lúc lật bài rồi.

Tên nhà cái bắt đầu run rẩy, tên đó không biết đây là ván Poker thứ mấy của Aventurine, chỉ biết là người đàn ông tóc vàng trước mặt vẫn chưa thua ván bài nào, và tiền mà người đó đặt cược đang tăng dần.

- Xin mời quý vị lật bài.

Tên nhà cái liếc nhìn 5 lá bài của Aventurine.

- N-năm lá ách và một lá già. Là tứ quý, xin chúc mừng quý ngài đang ngồi đây! - Tuy là đang khen, nhưng rõ ràng mồ hôi của hắn đang chảy nhiều hơn.

- Ahaha, quá khen quá khen. - Aventurine cười phá lên - Từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa thua lấy một ván để các anh gỡ vốn. Tôi đã cố tình nâng mức cược để các anh dễ dàng gỡ gạc rồi mà. Chắc là tôi quá may mắn rồi nhỉ?

Bỗng một tên ngồi chung sòng của anh hét lớn cùng với sự phẫn nộ.

- Gian lận! Chắc chắn tên đó gian lận! Không thể nào có kẻ có thể thắng cả trăm ván bài liên tục như thế được!

- Ây da, tuy đây không phải lần đầu tiên tôi bị vu khống nhưng tôi vẫn cảm thấy tổn thương một chút đấy, quý ngài gắt gỏng.

Tên đó lao về phía Aventurine, định nắm lấy cổ áo anh và tẩn anh một trận. Nhưng lúc đó, thật trùng hợp làm sao, có một chàng trai với chiếc vest màu xám, trông rất nhã nhặn, đã đứng ra bảo vệ người vẫn đang ung dung ngồi đằng kia. Chàng trai ấy không ai khác là Sunday, kẻ quản lí Penacony.

- Tôi không nghĩ rằng anh ấy là người gian lận đâu.

- Ngươi biết cái gì chứ tên nít ranh! - Quý ngài gắt gỏng vẫn chưa biết người đứng trước mặt mình là ai.

- Thật hết cách. Bảo vệ, lôi tên này đi đi, đừng để hắn làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của mọi người.

- Thưa ông chủ, chúng tôi phát hiện trên người hắn có giấu vài lá bài ạ.

- Gian lận mà vẫn chẳng thể thắng nổi lấy một ván bài, thật thảm hại làm sao. Hãy trừng phạt tên gian lận này một cách thích đáng, đừng nương tay. Coi như răn đe những vị khách khác.

- Vâng, thưa ông chủ!

Tên gắt gỏng đó đã được đưa đi, sòng bạc lại tiếp tục quay về trật tự cũ.

- Đã khiến cho quý ông ngồi đây cười chê rồi. Mong cậu sẽ không giận.

- Không sao, tôi đâu có dám.

- Liệu tôi có thể chơi cùng anh một ván bài không?

- Thoải mái đi, dù gì tôi không phải chủ sòng.

Nhà cái phát bài. Nhìn vào những là bài trên tay mình, Aventurine lại cười.

"Mình lại may mắn rồi."

- Tất tay.

- Chà, có vẻ cậu rất may mắn nhỉ. Theo.

- Ngài Sunday cũng rất may mắn mà.

Những con bạc khác đắn đo có nên theo hay không. Nếu họ thắng ván bài, liệu sự nghiệp phía trước có bị ảnh hưởng không? Nhưng nếu bây giờ không cược lớn thật là lãng phí. Có những kẻ bỏ bài, rời cuộc chơi. Có kẻ quyết định dồn toàn bộ chip trên bài với mong muốn đổi đời.

- Xin mời quý vị lật bài.

Từng bộ bài được lật. Sám cô, sảnh, thùng, cù lũ. Những lá bài tầm thường tạo ra những bộ bài tầm thường.

- Mời quý ngài tóc vàng đằng kia.

- Vâng vâng.

- Lá 10, đầm, già, xì, ách. Là thùng phá sảnh. Ngài lúc nào cũng may mắn nhỉ. Hahaha... Đến lượt ngài Sunday.

Đôi tay Sunday lật bộ bài trên tay hắn. Mọi người bất ngờ với những lá bài trên tay hắn. 10, đầm, già, xì, ách, và tất cả đều đồng chất. Là sảnh rồng. Người xem đều bất ngờ với bộ bài trước mặt. Tỉ lệ để ra một sảnh rồng là bao nhiêu chứ? Không ai biết, chỉ biết là nó rất hiếm.

- Lần này tôi thắng rồi, Aventurine.

Đến cả Aventurine cũng bất ngờ. Vốn dĩ anh ta là kẻ may mắn, làm sao có thể thua một cách đơn giản như thế.

- Đúng là không có gì là mãi mãi, sự may mắn của tôi đã kết thúc. Tôi thua rồi. Hahaha.

- Đến lúc phải đi rồi. Hy vọng sẽ gặp lại cậu.

Aventurine ngả người liếc nhìn Sunday cho đến khi hắn ta rời khỏi cái nơi sa đọa này. Đúng là sòng bạc không hề phù hợp với những người cao quý như Sunday.

"Đáng lẽ mình nên làm vài cuộc giao dịch với anh ta. Thật là lãng phí."

Chắc là Aventurine có chết cũng không một người mà anh cho rằng là cao quý vừa lừa anh một ván bài, nếu không thì chơi thêm cả trăm ván nữa Sunday vẫn sẽ không thể nào thắng anh ta.

_____

Công việc của Aventurine là tìm ra những cuộc giao dịch tốt và thuyết phục khách hàng đồng ý đề nghị của mình. Không bằng cách này thì bằng cách khác, đến cái cơ thể này cũng chỉ là một điều kiện để giao dịch.

- Những điều khoản cậu đưa ra không hề hấp dẫn chúng tôi một chút nào hết - Quý ngài lịch lãm lên tiếng. - Một cuộc giao dịch nhàm chán, những phúc lợi cậu đưa ra thực tế mà nói, chúng tôi không cần.

- Thôi nào, đó là những thứ tốt nhất chúng tôi có thể đưa cho ngài rồi.

- Những thứ tốt nhất? Các cậu thuộc Công ty Hòa Bình mà làm ăn nhàm chán thế này sao? - Gã ngả người ra ghế, nhưng đôi mắt vẫn không hề rời khỏi bộ ngực của Aventurine.

- Vậy thì thế này đi.

Aventurine cởi chiếc áo khoác sặc sỡ của mình xuống. Anh ta đứng dậy, thu hẹp khoảng cách hai bên, ghé sát vào tai đối tác.

- Nếu trong điều khoản giao dịch có tôi thì sao nhỉ? Nãy giờ anh chưa rời mắt khỏi tôi một phút nào cả.

- Lũ người Sigonia đúng là lũ cáo già ranh mãnh. Nhưng tôi thích sự ranh mãnh của cậu đấy, chàng trai trẻ.

Cuộc họp kết thúc. Quý ngài lịch lãm ra hiệu cho thuộc hạ lui đi, còn mình thì cùng đối tác mới này vào phòng riêng để nói chuyện tiếp. Gã không hề nhận ra nụ cười có phần kì lạ của Aventurine.

Quý ngài này không hề nể mặt ai. Gã thô bạo và tục tĩu. Lột từng thớ vải đắt tiền của Aventurine và ném đi không hè thương tiếc.

- Ahaha, ngài mạnh mẽ thật đấy.

"Dừng lại đi."

- Cơ thể ngươi trông rất là được, ra sẽ chăm sóc ngươi từng li từng tí. Không cần sợ đau, vì chút nữa ngươi cũng không còn tỉnh táo để mà đau nữa, ha ha.

- Trông cậy vào quý ngài lịch lãm.

"Thật kinh tởm."

Aventurine ôm lấy người đàn ông. Quý ngài lịch lãm chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ chết khi chuẩn bị làm tình.

- Nhưng thật tiếc quá, tôi đến đây không phải để giao dịch. Nhất là giao dịch kiểu này.

Aventurine rút ra một cây súng đã được chuẩn bị sẵn từ trước ở phía sau người đàn ông. Anh nhắm chính xác vào đầu gã và bóp cò. Tiếng súng không to, bởi vì đã có sẵn ống giảm thanh. Thật ra nhiệm vụ của anh ở đây là giết người, không phải là giao dịch với khách hàng. Quý ông đằng này thật ngu ngốc, gã không hề nhận ra kế hoạch của Aventurine.

Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là có một số điều nằm ngoài kế hoạch, tên này rõ bệnh hoạn, gã đã bí mật đưa một làn sương nhẹ chứa xuân dược để tăng thêm phần kích thích trong đêm nay. Aventurine cũng vừa mới nhận ra thôi, xuân dược đang ngấm vào cơ thể rồi, anh phải quay về phòng và tìm thuốc giải. Không còn nhiều thời gian, anh lấy đại chiếc áo khoác được khách sạn chuẩn bị sẵn ở mỗi phòng để che thân. Còn cái xác, chắc phải nhờ người xử lý hộ.

Bước từng bước trong hành lang, cảm giác như chân đang đeo chì, còn mắt thì bắt đầu mờ dần. Thuốc càng ngày càng ngấm và anh chỉ có thể bám sát tường để mò lối đi.

"Nếu gặp trúng ai thì thật là xấu hổ."

Anh thấy có bóng người. Thôi xong, vừa nghĩ là gặp trúng thật sao. Nhưng anh chẳng còn sức để chạy nữa. Aventurine gục xuống, nhưng thay vì mặt chạm mặt với sàn nhà, anh cảm nhận được mình vừa ngã vào lòng ai đó, là người phía trước ư?

- Aventurine, cậu không sao chứ?

Giọng nói này, là Sunday ư? Gặp anh ta là trường hợp tệ nhất đấy, nhỡ đâu anh ta phát hiện cái xác kia thì sao?

- Aventurine, sao cậu ăn mặc phong phanh thế? Sẽ bị cảm đấy.

- T-thật ngại quá. Hức. L-lại để anh... bắt gặp t-trong tình cảnh - hức - thảm hại... như này.

- Đó không phải vấn đề. Trong cậu không ổn, để tôi chuẩn bị xe và đưa cậu đến bệnh viện, gần đây thôi.

Aventurine níu Sunday lại. Anh thật sự không còn sức để đứng nữa rồi.

- Là x-xuân dược... P-phòng tôi - hức - có thuốc giải.

- Được rồi. Để tôi đưa anh về phòng.

Sunday cởi chiếc áo khoác của mình và choàng lên người Aventurine. Rồi hắn bế Aventurine một cách nhẹ nhàng.

"Em ấy nhẹ quá, quá nhẹ so với một người đàn ông trưởng thành."

Bước đi trên hành lang, không biết vô tình hay hữu ý mà từng nơi hắn đi không một bóng người, có lẽ mọi người đang ở trong giấc mơ của bản thân rồi. Sunday đến phòng Aventurine, đặt anh lên chiếc ghế sofa êm ái của khách sạn.

- Aventurine, chúng ta về đến phòng cậu rồi. Thuốc giải cậu để ở đâu? Tôi sẽ đút thuốc cho cậu.

- Ngăn... tủ. Vỉ màu đỏ.

Sunday lấy một viên thuốc và ép Aventurine mở miệng uống thuốc. Nói sao nhỉ? Nhìn người đàn ông tóc vàng trước mặt thở nặng nề, mồ hôi chảy ròng và đang há miệng chờ viên thuốc giải độc đưa vào miệng, nhìn có chút... kích thích? Điều này khiến Sunday có chút phân tâm, quên cả việc uống thuốc thì phải có nước mới dễ trôi. Thuốc đã được đưa vào miệng Aventurine, anh ấy nhăn mặt, kêu một tiếng "đắng" nhỏ xíu.

- Ở trong đây không tiện. Tôi ra ngoài chờ cho đến khi cậu cảm thấy tốt hơn. Nếu có gì cứ việc mở cửa phòng, tôi luôn ở đó.

- S-Sunday!

Aventurine bật dậy, quay người cố giữ lấy Sunday nên té khỏi sofa.

- Ở lại... được không? Làm ơn... giúp tôi đêm nay... nhé?

- Không được. - Sunday bế Aventurine nằm lại trên chiếc sofa. - Anh đang không tỉnh táo, tôi không muốn làm tình với người không thể nhớ được người trước mặt mình là ai vào sáng hôm sau.

Aventurine không lọt tai chữ nào. Anh rướng người hôn Sunday.

- Sunday...

- ...

- Nếu em muốn dừng, tôi sẽ dừng ngay lập tức.

Thật khó để từ chối khẩn cầu tha thiết của chàng trai tóc vàng. Sunday không còn kiêng nể gì nữa, hai người lao vào nhau như những kẻ khát tình.

_____

Aventurine tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Do tác dụng phụ của thuốc hay là do Gia chủ tộc Oak? Nhìn thấy Sunday vẫn còn ngồi trên sofa với bộ vest chỉnh tề, đọc một quyển sách một cách ung dung, anh thật sự không có ý định thức dậy.

- Tôi biết em đã dậy rồi, không cần phải giả vờ.

- ... Anh đổi cách xưng hô từ khi nào vậy?

- Từ lúc em cầu xin tôi tha thiết vào đêm qua.

Aventurine thở dài, định sẽ đi làm sạch cơ thể nhưng nhận ra bản thân đã được tắm rửa kĩ càng rồi. Anh có chút bất ngờ, bởi vì ít khi có người sẽ chịu tốn công tốn sức tắm rửa cho anh ấy. Thường thì sau khi đã thỏa mãn, họ sẽ vứt anh đi như món đồ đã qua sử dụng.

- Anh nên quên chuyện đêm qua đi, coi như nó là một sự cố, hoặc xem nó như việc tình một đêm với một nô lệ rẻ tiền nào đó ở Penacony. Sau đó chúng ta sẽ bình thường trở lại.

- Không phải cứ nói muốn quên là quên.- Sunday đóng quyển sách lại, giả vờ buồn bã. - Tôi bị tổn thương đó.

Aventurine dường như hiểu ý đối phương. Được đà lấn tới, anh ngồi vào lòng Sunday, tay choàng qua cổ hắn ta, mặt đối mặt

- Tôi khá là hài lòng với những gì anh làm với tôi đêm qua, dịu dàng và nhẹ nhàng. Và anh có vẻ cũng không muốn quên những gì anh làm với tôi. Vậy chúng ta làm một giao dịch chứ? Tôi đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ quên tôi nếu đồng ý cuộc giao dịch này.

Aventurine biết mình đang nói gì, và Sunday cũng hiểu rõ "cuộc giao dịch" mà Aventurine nhắm đến. Rõ ràng đây là lời nói hoa mĩ của việc mời đối phương làm bạn tình. Hắn không có ý kiến, vì nhìn kiểu gì cũng thấy đây là mối quan hệ hai bên có lợi, thậm chí hắn còn là người làm chủ trong cái mối quan hệ này.

- Aventurine, em luôn đem đến cho tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

- Vậy thì giao dịch hoàn thành. Danh thiếp của tôi đây, khi nào anh cần tôi, cứ việc gọi.

- Nếu là danh thiếp của em thì không cần đâu. Tôi có sẵn một cái rồi.

- Tôi không nhớ là có đưa anh danh thiếp, vốn dĩ anh sẽ không bao giờ dùng đến...

- Em không nhớ rằng em đã đưa cho tôi vào bữa Dạ tiệc sao?

Bây giờ anh mới nhận ra cái tên phục vụ hôm trước là Sunday. Trong khi anh tìm Sunday đỏ mắt, thì hắn ta lại cải trang thành một tên phục vụ để tiếp cận anh.

- Tại sao anh phải tốn công như thế?

- Nếu tôi nói chỉ là ngẫu hứng, em có tin tôi không?

Aventurine không trả lời, chỉ cười cho qua. Anh đứng dậy, mặc đồ rồi lại đến chỗ Sunday và hôn hắn ta, một nụ hôn nhẹ.

- Đến lúc tôi phải đi rồi, tạm biệt nhé. Tôi nghĩ anh cần gặp tôi sớm thôi, khi đã nếm thử Mật ong thì khó mà thoát ra sự ngọt ngào của nó mang lại.
_____

Cứ nghĩ là Sunday sẽ là người gọi cho Aventurine trước, nhưng thật không ngờ rằng người đàn ông tóc vàng luôn là người chủ động trong việc mời gọi đối phương. Anh ấy luôn xuất hiện ở Dinh thự của Gia chủ tộc Oak một cách không ai biết, và đi về một cách không ai hay. Đám quạ tay sai của Sunday quen với điều này tới nỗi nếu thấy Aventurine ngồi ở đâu đó trong một căn phòng bất kì của Dinh thự, chúng sẽ đem đến cho anh một ly rượu hoặc chỉ đường anh đến chỗ của Sunday. Aventurine lúc nào cũng khen chúng thông minh và dễ thương nên anh rất được lòng chú quạ. Dù gì thì anh không nhớ hết đường đi của Dinh thự, phải nhờ lũ quạ để dẫn đường, nhưng anh nhớ rõ phòng làm việc và phòng ngủ của Sunday. Và đường anh đang đi là đến văn phòng.

- Aventurine à, tôi còn nhiều công chuyện lắm, không có thời gian cho em đâu.

- Tôi cũng đâu có ép anh phải làm tình với tôi đâu? Tôi chỉ đơn giản là đi thăm Gia chủ tộc Oak để "thám thính tình hình" thôi.

Sunday thở dài. Văn kiện chất đầy trên bàn nhưng hắn không thể nào rời mắt khỏi sự hấp dẫn mà Aventurine đem lại, kể cả khi anh ấy không làm gì.

Aventurine biết Sunday đang nhìn mình, và vì biết nên được nước lấn tới, Aventurine cố tình đi quanh phòng, huýt sáo, uống rượu vang, đọc thành tiếng những cuốn sách trên kệ tủ.

- Em có thể ngồi im một chỗ chờ tôi được không?

- Vâng vâng, ngồi im liền đây.

Văn phòng của Sunday không thiếu chỗ ngồi, nhưng Aventurine lại chọn ngồi trong lòng Sunday để ngồi, như một trò khiêu khích.

- Em hết chỗ để ngồi rồi à?

- Anh bảo tìm một chỗ để ngồi mà? Tôi thích ngồi ở đây cơ.

Sunday không còn từ nào để nói, chỉ biết thở dài. Hắn ta vẫn phải xử lý công văn, và tên người tình của hắn vẫn ngồi đấy. Vướng víu nhưng không thể khước từ, hắn ta còn dùng một tay để ôm eo Aventurine, giữ cho anh thăng bằng. Aventurine cũng tận hưởng việc nghịch tóc đối phương.

- Xong rồi.

- Ồ, xong rồi sao? Vậy thì về phòng-

- Không cần đâu.

Sunday đè Aventurine ngay trên bàn làm việc, khiến anh có chút bất ngờ.

- Tại đây luôn sao? Trên bàn còn đống giấy tờ mà?

- Không sao, toàn đồ vứt đi.

- Tôi cứ nghĩ anh chịu đựng giỏi lắm cơ, thì ra cũng bình thường thôi nhỉ? - Aventurine cười khúc khích - Nếu vậy thì tiếp tục đi.

Aventurine và Sunday thật sự làm tình ở ngay tại văn phòng Sunday. Những âm thanh ám muội cứ thế mà phát ra, vang khắp cả căn phòng, không hề thích hợp với một nơi mang tính chất nghiêm túc của căn phòng. Sunday cũng từ chối các cuộc gặp của cấp dưới hoặc dời lịch gặp với lý do "chưa xử lý xong văn kiện", nhưng ai mà biết "văn kiện" ấy là thứ như thế nào mà khiến Sunday mê muội nãy giờ chứ?

- Tôi mong anh chỉ coi tôi là một đối tác tốt thôi, Sunday. - Đây là thứ mà Aventurine luôn nói mỗi khi kết thúc cơn khoái lạc.

- Tôi cũng mong vậy. Chỉ là đối tác, không hơn, không kém.

Quy tắc quan trọng nhất của việc làm bạn tình là không yêu đối phương. Nhưng có lẽ đã có một người phạm phải điều tối kị nhất rồi.
_____

Aventurine dạo này ít ghé thăm Dinh thự Sương Mai hơn một chút. Sunday có chút trống trải, dù chỉ là một chút. Đừng nghĩ hai người sẽ làm tình mỗi khi chàng trai tóc đến, hai người không có thèm muốn làm tình đến thế. Đôi khi Aventurine

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net