Ngoại truyện [2] Chuyện đi học của anh Min Jun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Areum xinh yêu của mẹ đâu rồi?"

"Đây zồi ạ "

Park Areum bé tí ti lon ton chạy ra, lao vào vòng tay của mẹ. Theo sau là người anh Min Jun hai tay đút túi quần, một thân áo phao giữ ấm bao sát cơ thể thành một cục bông tròn trịa.

"Min Jun! Mama lớn sẽ đưa con đến trường. Chiều sẽ rước con về rồi nhà ta cùng ăn tối. Được không?"

"Mami ơi, con không muốn xa mami đâu.. trời lạnh thế này mà vẫn phải đi học sao chứ?"

"Min Jun ngoan, dù lạnh nhưng chỉ mới đầu xuân nên con vẫn phải đi học mà"

"Con ghét đi học!"

Lalisa thân còn nguyên pijama màu xanh da trời, ngái ngủ chộp đại một chiếc chìa khoá xa nào đó. Không quên hôn lên má nàng lẫn đứa con gái bé bỏng.

"Không đi học rồi để sau này bốc cát mà ăn qua ngày à!"

"Nhưng đi học đâu hề vui đâu mama."

"Không vui cũng phải ráng mà học. Học chứ đâu phải chơi đâu mà vui"

"Ra xe mau lên, trễ giờ rồi"

Cô mang dép bông ra khỏi nhà tiến đến hầm xe, tiện thể xách luôn Min Jun như chú gà con theo cùng mặc cậu giãy giụa.

Park Chaeyoung chứng kiến hết màn vừa rồi cũng chỉ biết thở dài cho qua. Hai mẹ con nhà này khắc khẩu với nhau rồi. Nói được một hai câu liền xung đột thiếu điều đánh nhau luôn cho xong. Cái tôi ai cũng cao, đặc biệt là Min Jun. Thằng bé nhận thức được nó là đàn ông, bản lĩnh phải hơn người.

"Me..mẹ ơi! Đ..đói"

"Areum xinh yêu của mẹ! Mẹ sẽ nấu cho con canh bò hầm giữ ấm nhé"

Đầu xuân thời tiết mát mẻ nhưng lại rất nguy hiểm. Nó khiến con người ta trở nên lưu luyến chiếc giường thân yêu đầy ấm áp của mình, không muốn đi đâu làm gì hết, chỉ muốn nằm trên nó và hưởng thụ cái mát mẻ êm dịu của mùa xuân.

Mấy hôm nay nàng thực sự rất lười! Lười vận động, lười làm việc. Nằm trên giường thôi cũng đã đủ mệt mỏi rồi, lấy đâu sức để làm những việc kia. Nhưng nhờ tinh thần trách nhiệm cao cả của người mẹ, nàng cố gắng nhấc đít lên đi chợ và nấu ăn.

Điển hình là ngày hôm nay!

Trong khi đợi Areum ăn sáng, nàng tận dụng thời gian ngồi đan móc len. Thời gian như bị nàng lãng quên từ bao giờ, cứ chăm chú đan móc đến nỗi quên luôn phải thúc giục con gái ăn nhanh chóng, nhờ đó mà Areum mới có cơ hội ngồi ngâm chén canh bò hầm đã nguội lạnh đi, quan sát mẹ đan móc.

Nàng sực tỉnh khi tiếng chuông điện thoại reo vang. Là cô.

"Areum không ngoan rồi, không chịu ăn nhanh để mami dọn dẹp đây này!"

Vừa nhấc máy, nàng đã nghe được tiếng nói chuyện ồn ào tứ phía, dường như đang tranh luận điều gì đó rất sôi nổi. Lại nghe được thanh âm ấm áp quen thuộc của Lisa.

"Chaeyoungie! Em đến đây được không. Min Jun có chuyện rồi"

***

"Nhìn đi, cô nói con cô không đánh, vậy mấy vết thương trên mặt này của con tôi do nó tự làm chắc?"

"Tình huống đó vẫn có phần trăm xảy ra vì chưa có bằng chứng xác thực!"

Người phụ nữ trợn mắt nhìn Lisa, vẻ mặt hung tợn giận dữ khiến Areum nhỏ bé nằm trong lòng Park Chaeyoung run rẩy.

"Nói vậy mà cũng coi được hả! "

"Mong phụ huynh em Kang bình tĩnh! Nãy giờ chúng tôi vẫn chưa nghe đầu đuôi câu chuyện"

Cô cắt ngang, quay mặt sang cậu trai đứng một góc khoanh tay trông vô cùng đáng thương. Không thể không phát hiện vết bầm trên cổ trắng mịn của cậu.

"Min Jun! Con kể hết những gì con biết hết cho ta"

"Bạn Kang xấu tính, hay đi bắt nạt các bạn trong lớp, bạn hay đánh các bạn nam rồi động chạm không đúng với các bạn nữ. Con chỉ nhắc nhở bạn không nên làm vậy, bạn đã xông đến đá vào bụng con rồi bạn đánh con nữa"

"Theo lời mama đã từng dặn con, khi rơi vào tình cảnh này, không thể dùng lời mà giải quyết được nữa. Càng nói người kia chỉ càng hăng. Nên tốt nhất vẫn là phòng vệ, con chỉ tự vệ đơn giản thôi. Con không đánh bạn Kang, do bạn tự cào lấy mặt bạn ấy mà"

Park Min Jun hơi sợ hãi kể lại chi tiết, cúi đầu không dám nhìn ai, đặc biệt là khi chạm phải ánh mắt như mụ phù thuỷ của mẹ bạn Kang, cậu lại càng hoảng sợ hơn. Hai tay cào cấu lẫn nhau.

"Tự cào? Này con trai, mới tí tuổi đừng học cái thói nới xạo nhé"

"Phụ huynh em Kang! Vui lòng giữ bình tĩnh"

Cô một lần nữa cắt ngang lời bà Kang, nhưng tông giọng trầm đi mấy bậc. Lia mắt sang gương mặt sáng sủa nhưng đầy thương tích, chồng chéo các đường rướm máu, cậu bạn Kang vừa nhìn thấy cô nhìn lấy mình dò xét, có chút sợ.

"Chuyện này dễ giải quyết mà. Coi camera đi"

"Vụ việc xung đột giữa học sinh Kang và học sinh Park là nhà vệ sinh nên nhà trường không thể lắp camera"

Hiệu trưởng đứng ra nhẹ nhàng nói, nhưng sắc mặt lại tái đi vài phần khi nhận thấy tia lửa điện ẩn trong đôi mắt tam bạch đang nhìn về hư vô của cô.

"Bạn học Kang! Cho cô mượn xem móng tay của con"

Cậu bạn Kang rụt rè đưa tay đến, cậu mặc áo tay dài dày dặn, dường như muốn che giấu điều gì đó. Quả thực, khi vén hai tay áo len, trên cánh tay chi chít vết sẹo chồng lên nhau, còn có những vết thương mới. Trong móng tay của cậu chàng dính một chút da, chắc chắn đây là da của cậu.

Sau một hồi tra hỏi, rốt cục cậu bạn Kang cũng khai trong nước mắt giàn dụa.

Cậu có xu hướng tự hành hạ bản thân mình do áp lực tâm lý đè nặng từ cha và mẹ, xuất thân từ một gia đình có cha làm thủ trưởng và mẹ làm bác sĩ, dĩ nhiên cậu cũng phải học cho thành tài. Vì quá áp lực, mỗi khi cậu sai sót một lỗi nhỏ, cậu sẽ tự trừng phạt mình bằng cách cào cấu, đánh vào đầu mình. Dần dần, cảm thấy chưa đủ, cậu lấy những đồ vật sắc nhọn như kéo và dao gọt giấy tự hành hạ mình.

Quá trình trưởng thành trải dài với những trận đòn roi chửi mắng ảnh hưởng sâu sắc đến tâm lý bạn học Kang. Sinh ra cảm giác muốn làm chủ, muốn dùng bạo lực để thuần phục người khác theo mình.

"....."

Bà Kang ngồi trầm ngâm một hồi không biết nên nói gì, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

"Phụ huynh em Kang, tôi nghĩ chị nên cho con em mình đi khám tâm lý. Có thể em Kang đang mắc hội chứng tự ngược đãi bản thân rồi"

"Hơn nữa, chị và gia đình cố gắng bù đắp cho em Kang nhiều hơn. Em ấy chỉ là một đứa bé 8 tuổi" - Không nên để một đứa trẻ chỉ vỏn vẹn 8 tuổi mắc bệnh tâm lý và cái tư tưởng bạo lực ấy tồn tại mãi.

***
Ngoài hoa viên rộng lớn trải đầy sắc xuân. Lalisa ngồi nhâm nhi trà vừa đọc sách. Park Chaeyoung trải thảm trên nền cỏ xanh, chơi cùng các con.

"Min Jun! Areum! Hai đứa ngồi đây đợi mami đi lấy nước ép nhé"

Trước khi đi, nàng lặng lẽ nháy mắt cho con trai Min Jun. Rồi đi khuất.

Park Min Jun lấy hết dũng khí, tiến đến hôn vào má cô một cái thật kêu.

"Gì vậy?"

Cô thả cuốn sách trên tay xuống bàn, tháo cặp mắt kính xuống.

"Con cảm ơn mama"

"Chuyện gì?"

"Mama không tin người lạ, quyết tâm lấy lại công bằng cho con. Con biết ơn mama nhiều lắm"

"Ta không tin ai cả, bên phía cậu bạn Kang hay cả con. Chỉ khi nào tìm ra được chân tướng, ta mới tin."

"Giả dụ nếu trường hợp kia con sai, chắc chắn con sẽ bị phạt. Ta không nhân nhượng vì con là máu mủ ruột thịt đâu. Làm sai thì phải trả giá cho cái sai của mình"

"Vâng ạ."

"Sau này cứ giữ vững tinh thần như thế. Tuyệt đối không động tay động chân, phần thiệt sẽ thuộc về mình. Bước đầu chỉ nên đàm phán, nếu đàm phán không được thì ngưng nói. Tập trung tự vệ"

"Đã rõ!"

"Tốt! Giờ thì đi dọn dẹp nhà vệ sinh để thể hiện sự biết ơn của con đi!"

"Không mà..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net