Chương 68: Thu vây, gặp hãm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Vương gia hình như không ở Vương phủ!" Đỗ Chân Chân thấy có người nói chuyện liền mở miệng giải thích.

Lúc này đầu óc Liễu Nguyệt Phi đã dần khôi phục, tế bào não cũng bắt đầu hoạt động, nhìn tình huống trước mắt, lại được Thanh Nhi giải thích nên cũng hiểu ít nhiều.

Liền nói với Đông Phương Ngưng Tử: "Không biết Tướng quân tìm Vương gia có chuyện gì?"

"Về việc thu vây!" Đông Phương Ngưng Tử không biết tại sao lại có một cảm giác quen thuộc với Công chúa Bắc Sát này.

(R: thu: mùa thu, vây: bao vây, vây quanh. K biết tại sao lấy tên 'thu vây' nhưng cái này là một cuộc thi săn bắn).

"Thu vây? Thật nhanh nga, lại đến thu vây năm nay rồi. Năm trước là Thái tử thắng, năm nay Vương gia chúng ta đã trở về, hy vọng Vương gia sẽ thắng!" Trong lòng Đỗ Chân Chân nhảy lên, năm trước là đại ca mang nàng đi, bởi vì nàng có võ công nên có thể đi xem thu vây tỉ thí, năm nay lại càng hy vọng được thấy phong thái của Hoa Khanh Trần.

"Đúng vậy, cho nên hôm nay chúng ta tìm Vương gia là về chuyện thu vây. Hoàng thượng đã đem thu vây năm nay giao cho Vương gia phụ trách, ta cùng Mộc đại nhân hỗ trợ! Lúc chúng ta đến, quản gia nói Vương gia đã hồi phủ, cho nên đang chuẩn bị đến thư phòng tìm Vương gia!" Đông Phương Ngưng Tử kiên nhẫn giải thích.

"Nếu đã vậy thì không quấy rầy đại nhân nữa. Đại nhân nhanh đi tìm Vương gia đi" Triệu Nhu Nhi nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua Mộc Khinh cùng Đông Phương Ngưng Tử, sau đó liền hành lễ với hai người: "Cáo từ trước!"

Nói xong cũng quay lại chào Đỗ Chân Chân cùng Liễu Nguyệt Phi rồi nhanh chóng quay đầu rời đi. Đỗ Chân Chân thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Trong đình nháy mắt lại an tĩnh, Liễu Nguyệt Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nhu Nhi, trong lòng cũng dần hiểu rõ.

Mộc Khinh chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, sau đó cúi đầu thi lễ với Liễu Nguyệt Phi: "Lâm trắc phi, tại hạ đi tìm Vương gia, cáo từ!"

Nói xong liền đi về hướng ngược lại, Đông Phương Ngưng Tử bất đắc dĩ cũng chạy theo.

Liễu Nguyệt Phi nhìn nhóm người kì quái này một chút, sau đó phân phó với Hoànng Nhi: "Thông tri Cực Thiên, ta muốn quan hệ của Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh, càng tỉ mỉ càng tốt!"

"Dạ!" Hoàng Nhi nghe vậy, liền trả lời, sau đó lắc mình một cái đã biến mất trong đình.

Hiện tại trong đình cũng chỉ còn hai người Liễu Nguyệt Phi cùng Thanh Nhi, náo nhiệt đã lắng xuống, chỉ còn mấy cơn gió lạnh thổi qua.

~

Trong thư phòng, Hoa Khanh Trần đang xem tư liệu thu vây mấy năm trước. Thu vây là hoạt động Hoàng thượng Hoa Mạch Tiêu coi trọng nhất, có thể nói là lúc Hoàng thượng xuất cung giải sầu, cũng có thể xem là dịp các Hoàng tử so tài. Cho nên bách quan triều đình đều rất coi trọng thu vây, thậm chí có người còn cho rằng đây là tiêu chuẩn Hoàng thượng lựa chọn Thái tử. Lúc trước đều là Thái tử Hoa Lạc Trần tổ chức, đồng dạng cũng là hắn thắng trận, lần này Hoàng đế cư nhiên đem thu vây giao cho Hoa Khanh Trần, người ngoài nhìn vào nghĩ là Hoàng thượng bất công, muốn đổi Thái tử, nhưng trong mắt Hoa Khanh Trần lại không phải vậy!

"Vương gia, thu vây lần này, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với ngài!" Đông Phương Ngưng Tử vẻ mặt nghiêm túc nói. Hắn từ khi đi theo Hoa Khanh Trần đến giờ vẫn luôn đứng về phía này. Hiện tại triều đình đang âm thầm thay đổi, bọn họ là những người không chịu hoàng ân nên chưa biết sẽ như thế nào!

"Biết rõ có nguy hiểm nhưng cũng không từ chối được!" Mộc Khinh cũng thực nghiêm túc nói, thu vây lần này nhất định sẽ có sự kiện lớn!

Hoa Khanh Trần xem xong nội dung tờ cuối cùng, nói: "Mấy năm trước đều là Thái tử tổ chức, phương diện trị an là nội dung chủ chốt, mặt đó Thái tử làm rất tốt!"

"Lần này cũng dùng cách của Thái tử?" Đông Phương Ngưng Tử thử hỏi, nếu dùng cách của Thái tử, vậy không phải sẽ bị người có tâm lợi dụng hay sao!

"Không, bố trí an toàn phải đổi hết, nếu mỗi năm đều giống nhau, vậy phương pháp bố trí đó sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề!"Mộc Khinh trực tiếp phủ quyết, vẫn theo bố trí cũ, vậy không phải để Thái tử không cần tốn công cũng phá được hay sao?

"Các ngươi nói đều đúng, đổi thì phải đổi, nhưng cũng không phải hoàn toàn. Chỉ đổi những chỗ không nhìn tới được, mặt ngoài vẫn giữ nguyên như vậy!" Hoa Khanh Trần cầm một tấm sơ đồ bố trí đưa cho Đông Phương Ngưng Tử.

Đông Phương Ngưng Tử cùng Mộc Khinh liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều lóe lên ánh sáng, Mộc Khinh tán thưởng nói: "Vương gia anh minh!"

Cách bố trí này nhìn qua thì giống như đúc những gì Thái tử Hoa Lạc Trần làm lúc trước, ngay cả những cơ quan cũng giống, nhưng tầng dưới thì lại động tay động chân, thay đổi toàn bộ, khiến những đường sống đều biến thành ngõ chết, chỗ chết thì vẫn là chỗ chết. Nếu có người đi vào thì chạy đằng trời!

Hoa Khanh Trần không nói gì thêm, vẫn là biểu cảm mặt than, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười. Hắn sai người đưa bản bố trí an toàn của Hoa Lạc Trần đưa cho đồ nhi bảo bối nhìn, bảo nàng thay đổi một chút, liền thành như vậy. Lúc hắn xem cũng rất vừa lòng, quả đúng với tác phong của nàng, không chừa đường lui!

"Lấy cái này đi làm đi, những nội dung khác cứ giữ nguyên như năm rồi!" Hoa Khanh Trần nói, hắn chuẩn bị đi xem đồ nhi bảo bối đang làm cái gì.

"Dạ!" Đông Phương Ngưng Tử gật đầu, sau đó liền kéo Mộc Khinh đi, nhưng lại phát hiện Mộc Khinh dường như còn lời muốn nói nên chỉ đành tự rời đi trước!

"Ta biết ngươi muốn nói gì!" Hoa Khanh Trần nhìn nhìn Mộc Khinh, nói thẳng.

Mộc Khinh nhíu mày, trong lòng có chút bất an, lên tiếng hỏi: "Vương gia biết?"

"Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng, nàng chỉ là một quân cờ, sau khi sử dụng xong sẽ hoàn bích quy Triệu*!" Hoa Khanh Trần thâm thúy nhìn Mộc Khinh, nói rõ từng tiếng.

(R: hoàn bích quy Triệu: điển cố của TQ, nghĩa là vật nguyên vẹn về chủ cũ).

Mộc Khinh hiểu rõ, cũng biết bản thân không thể nói thêm gì, liền chắp tay với Hoa Khanh Trần: "Hy vọng Vương gia tuân thủ, Mộc Khinh cáo từ!"

Trong Mai viên, Liễu Nguyệt Phi đang cầm vũ khí phóng châm thí nghiệm khắp nơi, phi phi, tuy lực sát thương không lớn như súng đạn nhưng ở thời đại này cũng có thể âm thầm giết người được!

Hoàng Nhi bên cạnh nàng đang nói những gì Cực Thiên điều tra được. Thì ra Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh là thanh mai trúc mã, vốn Mộc Khinh định trong năm nay sẽ cưới Triệu Nhu Nhi, nhưng Triệu gia lại ghét bỏ Mộc Khinh không có gia thế. Tuy Mộc Khinh hiện tại được Hoàng thượng trọng dụng, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, không có gia tộc lớn chống đỡ cũng rất dễ suy tàn. Vừa vặn Hoàng thượng lại hạ chỉ để Triệu Nhu Nhi gả cho Hoa Khanh Trần làm Trắc phi, đoạn nhân duyên này cứ như vậy bị tan vỡ.

Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ, Hoàng đế xưa nay vốn thích chia rẽ uyên ương a! Khó trách Triệu Nhu Nhi không để ý tới sư phụ, thì ra là trong lòng có người rồi!

"Thiếu chủ, thứ này của cô có thể bắn trái trên cây rớt xuống không a?" Hoàng Nhi nói xong nhìn đồ chơi mới trên tay Liễu Nguyệt Phi, trong lòng cũng tràn ngập hứng thú.

Liễu Nguyệt Phi đang lo không có mục tiêu thử vũ khí mới, Hoàng Nhi vừa nói ra, nàng liền đáp ứng "Đi, đừng nói bắn trái cây, bắn chim nhạn cũng được!"

"Vậy ngươi bắn chim nhạn xuống cho ta xem xem!" Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên phía sau hai người!

Liễu Nguyệt Phi quay đầu cười, vui vẻ kêu lên: "Sư phụ!"

Hoa Khanh Trần một thân quần áo màu đen bước đên đứng bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, chỉ lên đàn chim đang bay trên trời, nói: "Bắn rơi xuống, để ta nhìn xem ngươi có bản lĩnh đó không!"

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhíu mày nói: "Đừng nói một con, ta cho người một phát trúng hai con!"

Nói xong, nàng liền mang vũ khí phóng châm vào tay, thứ này vốn là một cái bao cổ tay, tiếp theo tay trái cong một góc chín mươi độ đặt lên cánh tay phải, hướng lên trời, nhắm mắt trái lại, sau đó cảm nhận mức gió một chút, nhắm ngay, phóng ra!

"Thiếu chủ tuyệt quá!" Hoàng Nhi hưng phấn kêu, trên bầu trời quả thực rơi xuống hai chim nhạn, Hoàng Nhi lập tức vận dụng khinh công bay ra ngoài, chuẩn bị đi tìm hai chim nhạn vừa rơi xuống!

Liễu Nguyệt Phi buông tay, cười nói: "Sư phụ người xem, ta bắn xuống cho người rồi!" Nàng như vậy vô cùng giống một đứa nhỏ được cho kẹo!

"Ngươi rất đắc ý đi, cho ta xem đồ mới nào!" Hoa Khanh Trần ngồi xuống chỗ Liễu Nguyệt Phi vừa ngồi lúc nãy, nhìn hộp nhỏ nàng đưa đến, bên trong đều là ngân châm dài bằng ngón tay, hắn có chút kinh ngạc. Chỉ bằng ngân châm nhẹ nhàng linh hoạt này đã có thể bắn chim trên trời rơi xuống, đôi khi ngay cả cung tên cũng không thể bách phát bách trúng như vậy, vật này cư nhiên còn có thể một phát trúng hai!

"Đúng là thứ tốt!"

Thấy Hoa Khanh Trần tán thưởng, trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng vui vẻ lên. Nàng nhìn xung quanh, không còn ghế nào trống, liền theo thói quen ngồi lên chân Hoa Khanh Trần, nói: "Đã là thứ tốt, vậy đưa sư phụ dùng phòng thân!"

Nghe vậy, Hoa Khanh Trần đem vũ khí phóng châm mang lại vào tay Liễu Nguyệt Phi "Đã là thứ tốt, vậy ngươi càng nên dùng!"

Nghe vậy, trong lòng Liễu Nguyệt Phi như chảy qua dòng nước ấm, đầu tựa vào lòng Hoa Khanh Trần, tay lại không an phận chọc chọc, nói: "Sư phụ, người tốt với người ta như vậy, sau này người ta không rời được người thì sao?"

Nghe vậy, Hoa Khanh Trần nhíu mày, ôm lấy Liễu Nguyệt Phi hỏi: "Làm sao vậy? Muốn rời khỏi sư phụ, sau này tự do một mình?"

"Không phải, sau này người có sư nương, ta sẽ không thể kề cận người như vậy nữa!" Vừa nói vừa vùi đầu vào lòng Hoa Khanh Trần, che đi đôi mắt đã ửng đỏ.

Hoa Khanh Trần chỉ có thể bất đắc dĩ cười, lửa giận vừa nhen nhóm lúc trước cũng tắt ngóm, hắn vuốt tóc Liễu Nguyệt Phi nói "Sẽ không!"

Hai tiếng 'sẽ không' phát ra kiên định, nhưng cũng không cách nào xóa đi lo lắng trong lòng Liễu Nguyệt Phi. Cho dù sư phụ không để ý, sư nương tương lai cũng sẽ để ý! Nam nữ khác biệt, sau này thời điểm có thể đến gần sư phụ sẽ lại càng ít!

"Đúng rồi, thu vây lần này, ngươi chuẩn bị đi cùng đi!" Hoa Khanh Trần nhìn thiên hạ trong lòng, nghĩ đến sư nương trong lời nàng vừa nói, trong lòng đã có dự tính. Xem ra nên sớm một chút thu đứa nhỏ này, để tránh cho nàng suy nghĩ miên man!

"Thu vây?" Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền từ trong lòng Hoa Khanh Trần ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi.

Hoa Khanh Trần nhíu mày, nhìn hai mắt đỏ lên của nàng, trong lòng chua xót, xoa đầu nàng nói: "Không mang theo ngươi thì mang ai?"

"Vậy trừ bỏ ta, người còn mang ai không a?" Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sáng, đột nhiên nhớ tới Triệu Nhu Nhi cùng Mộc Khinh hôm nay. Mộc Khinh đã đến tìm sư phụ thảo luận chuyện thu vây, vậy thật rõ ràng là hắn cũng sẽ có mặt lần này.

"Thế nào, ngươi đề nghị ai sao?" Hoa Khanh Trần ôm Liễu Nguyệt Phi bước vào phòng, bên ngoài gió lớn, không thể để cảm lạnh!

Liễu Nguyệt Phi bị thả xuống, vội vàng ôm lấy cổ Hoa Khanh Trần, trách hắn sao không nói trước một tiếng đã thả xuống, nhưng miệng vẫn trả lời vấn đề lúc trước "Mang một mình ta đi, không khỏi lại có kẻ nói người độc sủng ta, vậy không phải lãng phí cấm túc khổ sở của ta sao. Cho nên, ta đề nghị mang thêm một người nữa. Đường Hương Nhã rất dễ ghét, không cho theo! Đỗ Chân Chân rất hồn nhiên hiếu động, không dễ quản thúc, cũng không mang theo. Như vậy, liền mang Triệu Nhu Nhi đi, để đâu cũng không phản đối một tiếng, rất thích hợp!"

Liễu Nguyệt Phi thao thao bất tuyệt nói lên ý kiến, vừa nói xong, đã bị Hoa Khanh Trần đặt ngồi gần lò sưởi trong phòng.

"Thời tiết lạnh, đừng ở bên ngoài quá lâu!" Hoa Khanh Trần dịu dàng nói, khiến Liễu Nguyệt Phi đột nhiên có một xúc động muốn được biến thành đứa nhỏ, mỗi ngày được hắn ôm trong tay.

"Sư phụ, người nói có phải hay không?" Liễu Nguyệt Phi kéo tay áo Hoa Khanh Trần, để hắn ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục không buông tha hỏi.

Hoa Khanh Trần nghe vậy cười nhẹ "Triệu Nhu Nhi? Vậy mang nàng đi!"

Đừng nghĩ hắn không hiểu được tâm tư của đồ đệ, đây không thể là lí do chính được, nhưng nàng rốt cuộc muốn làm gì thì hắn đúng là không biết!

"Ừm ừm, như thế rất tốt!" Liễu Nguyệt Phi vội vàng gật đầu, chỉ sợ Hoa Khanh Trần đổi ý. Còn thầm khấn vái vài câu, chỉ kém thắp nhang bái thần phật. Nếu Hoa Khanh Trần biết đồ đệ hắn yêu thương nhất lại cho hắn đội nón xanh*, không biết có thể tức chết hay không!

(R: đội nón xanh: bị cắm sừng).

"Đúng rồi sư phụ, nghe nói gần đây có một Hoàng phi được sủng ái phải không? Mới đến sao?" Thấy không còn chuyện gì, Liễu Nguyệt Phi cũng bà tám một chút. Nghe nói Hoàng đế gần đây say mê một Hoàng phi mới, bởi vì xinh đẹp, liền trực tiếp phong làm Mỹ nhân, nhưng thị tẩm vài ngày đã lên thành Huệ phi đứng đầu tứ phi, thật đúng là lợi hại!

"Việc hậu cung, chỉ cần không ngáng đường, đều không liên quan đến ta, ngươi đừng nhàm chán muốn đi gặp cái gì Hoàng phi!" Hoa Khanh Trần nhéo nhéo mũi Liễu Nguyệt Phi, trong mắt đều là sủng nịch. Hắn cũng biết ở đây khắp nơi quy củ, đi chỗ nào cũng bị giới hạn, tiểu đồ đệ của hắn chắc là đã nghẹn đến hoảng, rất nhàm chán rồi!

Liễu Nguyệt Phi vờ cắn ngón tay Hoa Khanh Trần đang bóp mũi nàng, thấy cắn nửa ngày cũng không được, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, dỗi nói: "Lần này có phải người đó cũng đi không?"

"Hẳn là vậy, bất quá thu vây lần này ngươi chú ý một chút, đừng có ngày nào cũng muốn chơi!" Đối với tiểu đồ đệ của mình, tuy rằng võ công cao cường, túc trí đa mưu, nhưng hắn vẫn không an tâm.

"Ta đã biết! Người thông minh như ta, sư phụ người yên tâm, yên tâm a!" Liễu Nguyệt Phi vỗ ngực cam đoan, Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ cười khẽ.

Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng Thanh Nhi: "Môn chủ, thiếu chủ, người trong cung đến, nói là Huệ phi muốn gặp thiếu chủ!"

Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi nhìn Hoa Khanh Trần, nói thầm: Vừa mới tám xong đã đến rồi. Đúng là Tào Tháo a!

Hoa Khanh Trần híp mắt, lộ ra tia tàn khốc. Vừa nói chỉ cần không ngăn cản hắn, Huệ phi kia muốn làm gì đều không sao, hiện tại cư nhiên tìm đến đồ đệ hắn!

"Sư phụ, nếu không ta tiến cung đi nhìn một cái, xem xem nàng là ba đầu sáu tay thế nào?" Thấy hơi thở Hoa Khanh Trần đột nhiên lạnh xuống, Liễu Nguyệt Phi trêu ghẹo nói.

Liễu Nguyệt Phi đi theo cung nữ đến thông báo vào cung, bên cạnh có Hoa Khanh Trần đi cùng, cung nữ cũng không dám làm gì Liễu Nguyệt Phi, chỉ cúi đầu dẫn đường. Đến bên ngoài tẩm cung Huệ phi, Hoa Khanh Trần định theo vào nhưng bị cung nữ ngăn lại, ngẫm lại hắn là một Vương gia ở bên ngoài, đại náo trong hậu cung cũng không tiện, liền nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt Phi: "Tùy cơ ứng biến, ta ngay tại bên ngoài chờ ngươi!"

Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng là vẫn gật đầu để Hoa Khanh Trần yên tâm, sau đó liền theo cung nữ đi vào.

Trong phòng, đàn hương nức mũi, sương khói mịt mù, như là đặc biệt tạo ra cảm giác trên tiên giới, lại khiến Liễu Nguyệt Phi không ngừng trợn trắng. Đồ giả, đúng là một tiên giới giả mạo!

Lúc này, một bóng người tiêu sái từ trong phòng bước ra, quần lụa mỏng lay động, bộ ngực lộ ra quá nửa, mị hoặc vô cùng mê người!

"Tỷ, lâu rồi không gặp a!" Người nọ đột nhiên mở miệng, nháy mắt sương khói mất đi, bóng người cũng dần hiện rõ.

Liễu Nguyệt Phi ngưng mắt nhìn lại, nha, này không phải Lâm Mẫu Đơn sao? Nhất thời toàn thân đề phòng nhìn ả, nói: "Ngươi làm sao có thể ở trong này?"

"Tỷ thật đúng là quý nhân hay quên a!" Lâm Mẫu Đơn kiều mỵ nói, bên cạnh đi theo một gã thái giám, đỡ ả ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ chẳng lẽ quên? Ở Bắc Sát, tỷ tỷ là đuổi tận giết tuyệt muội muội ta a!"

(R: đã kịp làm gì mợ đâu là mợ chạy mất dép rồi, ở đó mà đuổi tận giết tuyệt:|)

Liễu Nguyệt Phi nhìn thái giám bên cạnh ả, kia không phải Công tử Thanh ư? Vì sao Công tử Thanh lại trở thành thái giám, mà Lâm Mẫu Đơn lại thành Huệ phi?

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Liễu Nguyệt Phi lớn tiếng hỏi, nàng cũng không tin Lâm Mẫu Đơn mời nàng đến là để uống trà tâm sự. Vốn còn không biết Huệ phi này mời nàng đến làm chi, hiện tại rõ ràng rồi!

"Muội muội nhớ tỷ, nên mới muốn mời tỷ đến!" Lâm Mẫu Đơn cười cười, có vẻ vô cùng âm trầm.

"Tỷ muội chúng ta từ lúc nào mà tình thâm như vậy? Ta còn thực sự không biết muội muội ngươi có thể mê đảo Hoàng thượng, cấp tốc trèo lên vị trí Huệ phi!" Liễu Nguyệt Phi châm chọc nói, nàng cùng Lâm Mẫu Đơn hoàn toàn không có gì tốt đẹp!

"Thế nào, muội muội thay đổi khẩu vị, chuyển sang thích lão nam nhân sao?"

Lâm Mẫu Đơn thích cái gì nàng rất rõ ràng, hiện tại ả chịu đi hầu hạ một lão nam nhân, nói vậy nhất định là đang có kế hoạch gì!

"Ngươi!" Lâm Mẫu Đơn bị nói trúng chỗ đau, tươi cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc! Dựa vào cái gì Lâm Tường Vi có thể gả cho Ngạo Vương Hoa Khanh Trần tuổi trẻ anh tuấn, mà ả lại phải đến hầu hạ một lão nam nhân chứ? Đây là điều ả vẫn luôn ghen tị trong lòng!

"Lâm Tường Vi, ngươi đừng đắc ý! Thân phận hiện tại của bản cung là cao hơn ngươi một khoảng lớn! Ngươi chỉ là một thiếp thất nho nhỏ thôi, tuy tỷ muội chúng ta đều là thiếp, nhưng ít ra muội muội ta so với ngươi cao hơn rất nhiều a!" Nói đến đây, Lâm Mẫu Đơn lại cười ra tiếng. Bằng thân phận cùng mức độ được sủng ái của ả hiện tại, muốn lặng lẽ diệt trừ một Trắc phi nho nhỏ, có ai dám nói gì sao?

Đáng tiếc Liễu Nguyệt Phi không phải loại người bị nói một hai câu đã có thể lung lay, nàng cười nhìn Lâm Mẫu Đơn, nói: "Người sau lưng ngươi hẳn không phải là Hoàng thượng, nói vậy chắc Hoàng thượng cũng không biết thân phận Bắc Sát Công chúa của ngươi đâu nhỉ?"

Liễu Nguyệt Phi một lời hai nghĩa, khiến trên mặt Lâm Mẫu Đơn lập tức thay đổi, không biết làm sao nhìn về phía Công tử Thanh bên cạnh. Công tử Thanh lại cho ả một ánh mắt 'an tâm chớ hoảng', sau đó liền nói với Liễu Nguyệt Phi "Chỉ cần Lâm Trắc phi nói cho Hoàng thượng thân phận của Huệ phi nương nương, vậy thân phận của Lâm Trắc phi cũng sẽ bị bại lộ!"

Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, híp mắt nhìn Công tử Thanh, cái gì bại lộ?

Nghe được lời Công tử Thanh, Lâm Mẫu Đơn lại khôi phục bộ dáng bình thường, cười nói với Liễu Nguyệt Phi: "Đúng a, bản cung đã biết ngươi chỉ là một kẻ giả mạo. Bản cung đã nói thôi, Lâm Tường Vi sớm đã chết, làm sao có thể sống lại?"

Trong lòng Liễu Nguyệt Phi lúc này đúng là kinh ngạc, bọn họ cư nhiên biết?

"Thì ra Lâm Bình Chi ở cùng các ngươi?" Trừ bỏ Lâm Bình Chi, không ai có thể biết thân phận của nàng!

"Coi như ngươi thông minh. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không nói cho Hoàng thượng thân phận của Huệ phi nương nương, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không nói cho Ngạo Vương ngươi là kẻ giả mạo!" Công tử Thanh ác độc nói, như muốn dọa Liễu Nguyệt Phi sợ.

Nhưng trong lòng Liễu Nguyệt Phi cũng đã tính kế, Lâm Bình Chi nói cho bọn họ nàng là giả, nhưng không ngờ Ngạo Vương đã sớm biết sao? Lấy Ngạo Vương đến tạo áp lực, nàng thật sự rất muốn cười. Công tử Thanh ơi Công tử Thanh, lúc ngươi biết được ta chính là Công tử Mị có thể tức đến hộc máu không đây?

Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ sợ hãi, nàng run run nói: "Ngươi... Các ngươi rốt cuộc muốn gì?"

"Ha ha, bản cung muốn, chính là ngươi nghe theo lệnh của bản cung, đi làm chuyện mà bản cung phân phó!" Thấy bộ dáng sợ hãi của Liễu Nguyệt Phi, trong lòng Lâm Mẫu Đơn có một cảm giác thống khoái khi trả được thù, vui vẻ cười nói.

"Làm... Làm cái gì?" Liễu Nguyệt Phi khiếp đảm hỏi, trong mắt đi lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

"Đem sơ đồ bố trí của Ngạo Vương lần này đến cho bản cung!" Lâm Mẫu Đơn híp mắt, hung tợn nói, không chừa cho Liễu Nguyệt Phi thời gian thở.

"Vậy...ta lấy cho các ngươi, các ngươi sẽ không nói cho Vương gia thân phận của ta chứ?" Trên mặt Liễu Nguyệt Phi lúc này tất cả đều là kinh hoảng cùng trắng bệch, khiến trong lòng Lâm Mẫu Đơn càng thoải mái hơn.

Ả vờ như vô cùng hào phóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net