Chương 152-157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 152

  "thật?" Tiêu Đạc lúc này sắc mặt đã rất khó nhìn.

"Đúng vậy, nha hoàn thông phòng, dĩ nhiên là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt!" Nàng từ trước không nhận ra, nay đã chết một lần, trong thông đạo xem hết cảnh đời bảy kiếp, nàng cũng nhớ ra.

"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt?" Tiêu Đạc nói từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.

Đây... Định đùa cái gì?!

ánh mắt Tiêu Đạc thẳng băng, trên mặt một lát xanh, một lát đỏ, một lát trắng.

Chương 153

  Hôm đó lúc chạng vạng, Tiêu Đạc gọi Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến, lạnh nhạt nói: "Ngươi tuổi không nhỏ, tướng mạo cũng không tốt, ở lại bên người hoàng hậu thật sự chướng mắt, nếu không lập gia đình, sợ là vĩnh viễn sẽ không gả được."

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đối với chuyện "Tướng mạo không tốt" của mình đã sớm nhận mệnh, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng nói đúng, nhưng nay không gả được, cũng không muốn lập gia đình."

Tiêu Đạc cũng không cho là nàng không gả được, hơi trầm ngâm, lập tức cầm lấy bút son, nhân tiện nói: "Trẫm trực tiếp tứ hôn cho ngươi, đem ngươi ban cho nghĩa huynh Hạ Hầu Mãng của ngươi, như thế nào?"

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cả kinh: "Nhưng mà, nhưng mà hắn là nghĩa huynh của ta a!"

Đây là tổn hại nhân luân...

Tiêu Đạc vẫn hồn nhiên không thèm để ý: "Tổn hại nhân luân thì thế nào, bêu danh trái phải là trẫm chịu trách nhiệm, cũng không bắt ngươi chịu. Nếu phụ thân ngươi nơi đó nói gì, cứ nói là ý chỉ của ta, xem ai dám phản đối."

hắn sờ sờ cằm, lại nói: "Nếu nghĩa huynh Hạ Hầu Mãng ngươi có ý kiến, vậy bảo hắn đến tìm trẫm, hắnkhông phục, trẫm đánh tới khi hắn phục."

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu cắn môi, trầm mặc nửa ngày, rốt cục chậm rãi nhắc váy, quỳ xuống.

"Tạ hoàng thượng long ân."

Thanh âm thành khẩn, lộ ra vài phần đè nén không nổi cùng cảm động nghẹn ngào.

Kỳ thật đối với nàng mà nói, đây là quy túc tốt nhất, cũng là biện pháp duy nhất.

Chương 154

  A Nghiên có được linh tính phật môn, chỉ Tiêu Đạc trước mắt này có linh hồn bị tàn phá mới có khả năng phá giải.

Tiêu Đạc tiếp nhận đao, xem kỹ một phen, lạnh nhạt hỏi: "Đây là cái gì?"

Hoắc Khải Căn cười nói: "một cây đao, là năm đó cùng vỏ kiếm A Nghiên vào lò luyện chế ra, nếu mộtngày tính mạng nàng bị đe dọa, mời ngươi dùng đao này đâm vào ngực mình, chỉ có máu trong tim ngươi mới có thể cứu nàng."

hắn nói đến đây, chỗ sâu trong đôi mắt có trầm tư: "Nếu ngươi không chịu cứu nàng, vậy để nàng chết đi."

Tiêu Đạc gắt gao nắm đao, nửa ngày sau, hắn cất đao vào trong tay áo.

"Được, ta đã biết."

Hoắc Khải Căn cười khổ: "Kỳ thật ta cũng hi vọng, cả đời này ngươi sẽ không dùng đến đao đó."

Khó được cả đời này hai người có thể hòa hợp ở chung như vậy, khiến cho A Nghiên hảo hảo mà hưởng thụ một đời đi.

Tiêu Đạc đưa tiễn Hoắc Khải Căn, nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất, hắn cúi đầu nhìn tay áo mình.

Kỳ thật hắn không nói cho Hoắc Khải Căn, hắn sẽ không dùng đao kia, vĩnh viễn sẽ không.

Nếu lấy máu trong tim mình, mất đi tính mạng, như vậy A Nghiên vì sao phải sống một mình ở nhân thế này?

Bọn họ nên sinh tử một chỗ, sau đó lại một lần nữa cùng nhau tiến vào luân hồi.

  Nên là như thế.  

Chương 155

  Phụ thân của các nàng nghe xong, cũng không có cách nào khác, không biết tìm ai lí luận, vì nay hoàng hậu còn đang ở cữ, hoàng thượng căn bản không khách khí, bọn họ đành phải tạm thời nhẫn xuống, nghĩ chờ hoàng thượng hồi triều lại nói.

Lúc trong cung, một đám nữ tử bị tra tấn sắc mặt khô vàng dung mạo tiều tụy, A Nghiên lại dưỡng đên sắc mặt hồng nhuận, thân thể đẫy đà. Đến lúc hết ở cữ, lòng nàng tràn đầy hạnh phúc dẫn dắt nhi tử bảo bối, theo Tiêu Đạc hồi cung.

Kỳ thật xa cách lâu như vậy, trong cung cũng không có gì mới, chẳng qua hình như là thị nữ bên người dung mạo không bằng lúc trước?

Nàng hơi kinh ngạc, nghĩ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi rồi cũng thôi, thế nào sao các thị nữ khác cũng đi rồi?

Còn đang nghi hoặc, Tiêu Đạc sờ sờ đầu nàng, lạnh nhạt giải thích: "Nay ngươi có hài tử, bên người đương nhiên nên có người lớn tuổi, làm việc ổn trọng hơn, như vậy mới hầu hạ càng chu đáo săn sóc, không thể giống như trước kia."

Lời này nói ra, chợt nghe dường như cũng có chút đạo lý? A Nghiên chỉ có thể tin.

Tuy rằng A Nghiên ra tháng, bất quá thân mình tĩnh dưỡng tốt, trăm ngày hậu sản cũng phải cố ý để tâm, nay hậu cung mọi việc đều giao cho nữ quan trong cung, chính nàng tiếp tục tiêu diêu tự tại, bổ dưỡng thân thể, trêu chọc oa nhi, ngẫu nhiên mặc áo váy nhàn tản thoải mái, vừa lòng thấy ánh mắt Tiêu Đạc nhìn mình tối lại, nhưng không thể không nhịn xuống.

Mãi đến một ngày, Tiêu Đạc ở tẩm cung dùng bữa với nàng, dùng bữa xong, vợ chồng hai người ngồi xuống, đầu tiên là đùa tiểu thái tử một phen.

Tiểu thái tử mới đầy tháng không bao lâu, cũng đã khác trước rất nhiều, không còn nhăn nheo sưng đỏ như lúc vừa sinh ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cả người trắng noãn mềm mại, giống như một quả cầu béo trắng.

hắn ngày thường lười biếng, trừ lúc uống sữa, lúc khác đều không nhanh không chậm, dù ma ma muốn xi tiểu, hắn cũng lười nhác ngáp một cái, sau đó mới chậm rãi tè ra.

hắn có hai nhũ mẫu, sớm đã chọn lựa tốt. Có một nhũ mẫu liền cười trêu ghẹo nói: "Hoàng thái tử điện hạ, chỉ có lúc uống sữa mới sốt ruột."

một nhũ mẫu khác cũng cười nói: "Trừ uống sữa, còn có một người, Tiểu Hoàng thái tử chúng ta nhìn thấy, tất nhiên biến sắc mặt."

Đương nhiên đó chính là Tiêu Đạc.

Cũng không biết thế nào, phụ tử hai người này trời sinh không thể cùng bàn, Tiểu Hoàng thái tử từ khi ra đời đã làm Tiêu Đạc ướt vài lần, mỗi lần Tiêu Đạc muốn ôm, hắn hết đá lại nháo, thậm chí còn đem nước tiểu đồng tử phun lên vai Tiêu Đạc.

hiện nay Tiêu Đạc cũng biết, dần dần bắt đầu phòng bị con mình. hắn thờ ơ lạnh nhạt, thấy A Nghiên ôm con hôn con so với nhìn thấy mình còn vui mừng hơn, trong mắt còn tràn đầy sủng ái không che được.

vừa thấy như vậy, hắn có chút không vui.

hắn cũng thích nhi tử, nhưng con dù trọng yếu, sao có thể vượt qua hắn?

Tiêu Đạc lúc này không khỏi càng nhíu mày, nghĩ rằng phòng nam, phòng nữ, phòng thông phòng đời trước, không nghĩ tới còn phải phòng con?

A Nghiên ôm bảo bối nhi tử trắng noãn mềm mại, đương nhiên không biết ý nghĩ của Tiêu Đạc, nàng thấy con lúc nào cũng cảm thấy tốt, cuối cùng nhịn không được hôn rồi lại hôn. thật vất vả hôn xong rồi, ngẩng đầu lên, hỏi Tiêu Đạc: "Tấu chương không phải còn chưa xem xong sao?"

Tiêu Đạc nhớ tới tấu chương của mình, quả thật đúng vậy, gật đầu.

A Nghiên nở nụ cười: "Nay ngươi cũng đã có hài tử, nên làm một hoàng đế tốt cần chính yêu dân, như vậy hài tử mới học theo. Ngươi nên sớm một chút đi xem tấu chương, đừng để trì hoãn triều chính."

Trì hoãn triều chính? Tiêu Đạc khi nào thì quan tâm triều chính có bị trì hoãn hay không? Nhưng A Nghiên đã nói như vậy, hắn ngẫm lại cũng đúng, liền phân phó lão thị nữ bên cạnh, lấy tấu chương tới, hắn muốn vừa ở cùng A Nghiên vừa phê tấu chương.

A Nghiên vốn không có hứng thú với việc triều chính, bất quá nhìn thấy xấp tấu chương cao đến đỉnh đầu Tiêu Đạc, không khỏi nghiêng đầu xem, ai biết xa xa liếc mắt một cái liền nhìn thấy, cũng là mộttấu chương nước miếng bay tứ tung.

Trong tấu chương khiển trách Tiêu Đạc, nói hoàng hậu Cố Nghiên là phụ nhân nhà nông gia, lại bị Tiêu Đạc cố tình cướp về, còn nói loại hành vi này của Tiêu Đạc thật sự đồi phong bại tục, thân là thiên tử phải thế nào. Tóm lại nước miếng bay tứ tung, nói đến nói đi chỉ sáng tỏ một sự kiện: Hoàng thượng a hoàng thượng, ngươi đoạt nữ nhân của dân chúng, thật sự là rất không đúng, ngay cả không trả về, cũng phải thu liễm một ít! 

Chương 156

  Mọi người nghe nói như thế đương nhiên là minh bạch ý tứ trong đó, trong khoảnh khắc đại thần ở đây cúi đầu, không khỏi nhớ tới nữ tử trong tộc hoặc nữ nhi nhà mình được đưa vào cung.

Ngay lúc tất cả xấu hổ, đã thấy một vị lão thần tiến lên.

Vị lão thần này xưa nay cương trực, ngày thường có gan can gián, mấu chốt nhất là, trong nhà hắncũng không có nữ tử đưa vào hậu cung.

hắn đầu tiên là tiến lên bái, sau đó dâng tấu chương, cung kính trào dâng nói: "Hoàng thượng sao có nói như thế, một quốc gia nếu quân bất chính làm sao hiệu lệnh thiên hạ, làm sao khiến con dân thiên hạ thần phục. Quân đoạt dân phụ, quân đoạt thần phụ, ắt bị sử quan dùng ngòi bút làm vũ khí, toàn thiên hạ cũng không tha."

Ai biết hắn đang nói, Tiêu Đạc lại trực tiếp giật giật ngón tay thon dài bảo dưỡng thoả đáng, vô tình bắn ánh mắt về tấu chương, lạnh nhạt nói: "Cướp đoạt thần phụ, thì sao? Trẫm đây là không nhìn trúng phu nhân nhà ngươi mà thôi, bằng không nhất định cũng đoạt lấy."

Đại thần này cũng không nghĩ tới Tiêu Đạc thế nhưng nói ra loại lời này, nhất thời lời khuyên can đãchuẩn bị tốt đều nghẹn ở trong cổ.

hắn ngẩng đầu, hai mắt trừng thẳng, sững sờ nhìn Tiêu Đạc nửa ngày cuối cùng rốt cục ánh mắt cứng đờ, ngã xuống đất.

Lão đại thần kia rõ ràng là tức giận Tiêu Đạc đến mức ngã xuống đất không dậy nổi, mọi người ồ lên, một đám sợ tới mức cũng không dám gọi thái y cứu người, cứ như vậy khiếp sợ nhìn Tiêu Đạc.

A Nghiên ở phía sau bức rèm nghe thấy lời này, nhất thời vừa tức lại vừa ngọt. Tức là, hắn làm một đế vương thế nhưng có thể kiêu ngạo mãnh liệt như thế, đây rõ ràng là khi dễ đại thần. Ngọt là, hắn cố ý gọi mình tới, để mình nghe hắn đối phó đại thần như thế nào, là muốn mình an tâm, không cần phiền não vì tin đồn.

Đây là Tiêu Đạc săn sóc.

Tiêu Đạc trước kia, sau này chưa từng cố kỵ người khác nghĩ gì, nay làm chồng làm cha, bắt đầu chậm rãi học cách khiến mình an tâm, học cách bảo hộ mình.

Kỳ thật A Nghiên thật sự không lo lắng gì, dù sao Tiêu Đạc người này, tuy rằng làm việc cuồng vọng, nhưng miễn cưỡng cũng được coi là cần chính yêu dân. không nói cái khác, nhìn hắn ngày thường xử lý tấu chương, phê phê duyệt duyệt, xử sự trật tự rõ ràng, quyết đoán khôn khéo, cũng được cho là mộtminh quân.

Huống hồ nay binh quyền chính quyền hắn đã cầm chắc, phía dưới các đại thần bất quá là nói cho đãnghiền thôi, thực chọc giận Tiêu Đạc, còn không biết bị thu thập thế nào đâu.

Nhưng không lo lắng là một chuyện, sau lưng bị người ghét bỏ luôn không tốt, nay Tiêu Đạc nói ra lời này, làm lão thần tức giận đến ngã xuống đất, sợ là từ nay về sau không còn ai dám nói hươu nói vượn.

Sau này quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, nàng lưu ý nhìn tấu chương Tiêu Đạc, tất cả là chính sự thì nói chính sự, là dân tình thì nói dân tình, không còn ai nói chuyện của mình nữa. 

 Chương 157

  Tiêu Đạc không nghĩ tới con mình giảo hoạt như thế, trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, nghe A Nghiên hỏi, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Hỏi con trai của ngươi!"

"Hỏi con?"A Nghiên nhất thời hết chỗ nói rồi: "hắn mới bao lớn, chỉ ba tháng, ngươi bảo ta hỏi hắn?"

Tiêu Đạc nhíu mày, mắt lạnh nhìn hài tử của mình kia ghé vào trong lòng nhũ mẫu khóc ủy khuất. Được nhũ mẫu chụp dỗ dành, hắn đã không kêu khóc giống lúc ban đầu, chỉ ủy khuất khóc nức nở, khóc đến nhũn cả thân mình nhỏ bé, vừa vặn vẹo, vừa không kịp thở.

Cái dạng này, thật sự là khó có thể tưởng tượng vừa rồi hắn còn hướng về phía mình đắc ý cười a.

Tiêu Đạc hừ lạnh một tiếng: "Bớt giả bộ!"

Lúc trước khâm thiên giám nói hắn khắc thê khắc tử, hài tử này sinh ra đến nay, hắn còn chưa để khâm thiên giám phê mệnh. Nay xem ra, phải tìm người xem thử, nhi tử này đến cùng là lộ thần tiên nào?

không thích phật lý, vừa nghe phật âm đã phiền chán không chịu nổi đá đạp lung tung, còn hết sức không đúng với mình, nhìn thấy mình thì trợn mắt, hư hỏng thêm quyền cước, đây nên là thần thánh phương nào?

Tiêu Đạc hiện đã rõ ràng, nhi tử này tất nhiên không phải người qua đường hạ phàm đầu thai, vì pháp lực quá mức cường đại, mới tới nhân thế, kiếp trước đủ loại trí nhớ sợ là còn còn sót lại ở trong đầu, mới khiêu khích mình các kiểu.

Đợi thời gian dài, đương nhiên sẽ quên hết hồng trần kiếp trước thôi.

Dù sao thế gian có mấy người như A Nghiên đâu.

Tiêu Đạc nghĩ như thế, lúc đầu đương nhiên là vì trong đầu nhi tử này còn có kiếp trước mà không vui, nhưng sau này nghĩ lại, cũng tiếp nhận rồi.

Dù sao chính mình quả thật là từ nhỏ mệnh cách cô tinh, khắc thê khắc tử, nay mạnh mẽ buộc A Nghiên bầu bạn bên cạnh, tương lai thế nào còn không biết. hiện tại thêm con trai như vậy, nói thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của mình, mình đương nhiên không để hắn có gì không hay xảy ra. Nếu thật sự là phàm thai tục tử, sợ là khó có thể sống được lâu dài, nói không chừng đã sớm chết non. Ngược lại có chút lai lịch, cố nhiên mình sẽ vì thế đau đầu, nhưng ít nhất hẳn là có thể giữ được tính mạng, chống đỡ được sát khí hung ác trên người mình.

Dù hắn trời sinh tính tình bất hảo, thì sao, chỉ cần mình giáo dưỡng tốt, khiến tính tình hắn bất hảo phải phục tùng, lại thỉnh danh sư hướng dẫn tiếp, tương lai tất nhiên có thể trở thành một thế hệ minh quân.

hắn đang nghĩ tới đây, thấy A Nghiên ôm Tiêu An vào trong lòng, ôn nhu dỗ, còn không quên quay đầu kể lể Tiêu Đạc một phen.

"Nhất định là vừa rồi ngươi dọa đến hắn, cũng không phải ta nói ngươi, ngươi bình thường nói chuyện với văn võ bá quan thật sự nghiêm khắc, người khác đều sợ ngươi, cũng không có gì, quân là quân, thần là thần. Nhưng đây không phải người khác, là cốt nhục ta tân tân khổ khổ sinh hạ, là hài tử thân sinh của ngươi a. Ngươi xem mặt mày hắn này, thấy thế nào cũng giống ngươi. trên đời này, ngươi không thương hắn, còn có thể thương ai? Lại nói, hắn còn nhỏ như vậy, ngươi hù dọa hắn làm gì, nhìn hắn đáng thương thế này."

A Nghiên nói đến đây, Tiểu An nhi ghé vào vai mẫu thân, ủy khuất quệt miệng nhỏ, cúi đầu, thật sự là có bao nhiêu đáng thương.

Tiêu Đạc nghe xong, cũng hơi có chút hối hận, nghĩ rằng đây là con trai của mình, hắn có nghịch ngợm một ít thì sao? Đến cùng mới trăm ngày mà thôi, chính mình cùng hắn so đo làm gì.

Lập tức muốn nói vài câu mềm mỏng, ai biết còn chưa nói ra miệng, đã thấy ở chỗ A Nghiên và nhũ mẫu nhìn không thấy, Tiểu An nhi liền không còn dáng vẻ ủy khuất.

hắn nâng tay nhỏ mập mạp, ôm lấy cổ A Nghiên, sau đó nhếch môi, thỏa mãn cười cười. Lúc cười còn thè lưỡi với Tiêu Đạc.

Tiêu Đạc vừa thấy, sắc mặt nhất thời khó coi xuống.

hắn sao lại có con trai như vậy a, xem ra về sau biết thế nào là đau đầu.

Nhìn chằm chằm nhi tử, trầm ngâm, hắn bắt đầu nghĩ, nên thỉnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC