Chương 41-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41

  Mưa thu giăng giăng như tơ mỏng dày đặc bay xuống, một trận gió thu thổi qua, thổi bay một tầng sương mùmỏng mảnh, trong Tiêu phủ đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, tất cả đều bao phủ trong một mảnh mông lung.Tay Tiêu Đạc thon dài nhẹ kéo áo khoác màu tím, bước trên đường nhỏ lát đá xanh ẩm ướt phủ kín lá rụng, đi tớicửa vòm bên cạnh lan can bạch ngọc trong hậu viện. Hậu viện có một con sông, dẫn nước chảy từ trên núi xuống,lúc này cũng bị mưa thu mềm mại bao phủ trong một mảnh sương mù mờ ảo, mặt nước mơ hồ, núi giả xa xa nhưẩn như hiện. Ở đây trong sương mù như họa như mộng, A Nghiên một mình ngồi ở đình hóng mát, cả người singốc nhìn xa xa, cũng không biết đang nghĩ cái gì.Tiêu Đạc một thân áo tím đứng ở trong mưa thu mù mịt, cứ như vậy nhìn A Nghiên ngồi trong đình, nửa ngày saubỗng nhiên phất áo bào bước vào.A Nghiên vốn đang ở đó ngồi ngẫm nghĩ tâm sự, nửa thân mình ẩm ướt đến lạnh cả người. Bỗng nhiên thấy TiêuĐạc tới, đứng bên cạnh nàng, nhất thời cả trái tim nàng cũng lạnh.Đầu tiên là phái Sài đại quản gia đến dò hỏi, tiếp theo Phi Thiên ở giữa không trung bay qua lại đe dọa, cuối cùnglà Mạnh Hán giám thị. hiện tại tốt rồi, Mạnh Hán đi, hắn tự mình lên sân khấu.A Nghiên dùng ánh mắt bi phẫn liếc Tiêu Đạc một cái, rồi xoay đầu đi không nhìn.Bây giờ nàng bỗng nhiên chẳng quan tâm nữa, không có gì để nói.Mười tám năm sau lại làm một hảo hán! 

Tiêu Đạc vừa bước vào đình hóng mát, đứng bên cạnh nàng, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng. Ai ngờ nàng lạidùng đôi mắt ủy khuất rưng rưng trừng mình, sau đó xoay mặt không thèm nhìn. Nhất thời tâm Tiêu Đạc cùnggiống lá vàng trên đá lát đường vừa bị hắn đạp lên, ướt sũng rơi trên đất.Nàng mất hứng, không thích, còn đang khóc.Nàng thậm chí đến nhìn cũng không muốn nhìn mình một cái.Tay trong tay áo âm thầm xiết chặt, xương ngón tay hơi lộ ra, môi mỏng nhẹ nhếch lên, trên khuôn mặt lộ ra lạnhlẽo bất đắc dĩ.Nàng mất hứng. Vì sao mất hứng? Tiêu Đạc không biết.hiện tại nàng không nói chuyện, Tiêu Đạc cũng không nói chuyện, chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn mưa thu xa xa.Mưa thu như dệt, mặc dù mưa nhỏ cũng không thể xem thường, trong phủ từ trên xuống dưới không có người qualại. Tại đây trong trời đất dưới mưa thu miên man, dường như chỉ có Tiêu Đạc cùng nàng yên lặng trong đình hóngmát.A Nghiên ngồi thật lâu, ngồi đến mông cũng đau, nhưng người bên cạnh vẫn không hề có động tĩnh.Muốn giết muốn chém, hoặc là đá nàng xuống nước, hoặc là lại phạt nàng ăn một ngàn cái bánh khoai tây muốitiêu, tốt xấu gì cứ nói ra, làm cho thống khoái, cần gì treo người ta như thế?A Nghiên thật sự là không hiểu.Nàng rốt cục nhịn không được ngửa mặt, dựng thẳng lông mày, lạnh nhạt nói: "Ngươi muốn làm gì?"Tiêu Đạc trong giây lát nghe nàng nói chuyện với mình, đôi con ngươi âm u nhất thời rơi xuống người nàng, thấykhuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không vui, con ngươi trong suốt động lòng người lộ ra ý lạnh.Tiêu Đạc mím môi không nói, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.A Nghiên thấy hắn như vậy, triệt để phát giận.đã là đời thứ tám, mỗi một đời đều gặp phải một ôn thần như vậy!Nàng đứng phắt dậy, nhịn không được chất vấn: "Ngươi đứng ở bên cạnh ta làm gì? Sao không nói gì? Bây giờhoặc là ngươi cho ta một lần thống khoái, hoặc là thả ta đi!"Tiêu Đạc môi đẹp hơi hơi giương lên, vẫn không nói chuyện. Bất quá A Nghiên đứng lên, Tiêu Đạc nhẹ nhàng độngthân hình. Sau lưng Tiêu Đạc, một cỗ hơi lạnh tràn tới.Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi còn có vẻ đỏ ửng, đôi mắt tokia bởi vì buồn bực mà tỏa sáng ướt át.Nàng đến tức giận cũng đẹp mắt như vậy, trách không được mình lại thích.Mình quả nhiên là tinh mắt (?!!)A Nghiên ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, nhìn đến cổ cũng mỏi. Nàng thế nào cũng không rõ, ngày xưa vì sao hắn khắcnghiệt, giờ khắc này đầu lưỡi lại giống như bị mèo tha mất, một câu trong trẻo lạnh lùng cũng không nói, cứ nhìnmình chằm chằm như vậy. Tiêu Đạc đến cùng muốn làm gì, lại đang có chủ ý xấu xa gì? 

Nàng nghiêng đầu, rốt cục nói: "Ngươi nãy giờ không nói, đến cùng là muốn làm gì? Ngươi muốn buông tha tasao? Vậy được rồi, ta đi nhé? Ngươi không được đổi ý?"nói xong câu này, Tiêu Đạc vẫn không động tĩnh như cũ.Nàng nháy nháy mắt, xoay người chạy ra, cũng không để ý bên ngoài mưa bụi đang rơi xuống.Ai biết mới đi ra chưa được hai bước, Tiêu Đạc tiến lên một bước, tay tinh chuẩn mà có lực nắm lấy cổ tay nàng."Ta không cho ngươi đi!" trong giọng nói khàn khàn thanh lãnh lộ ra cố chấp cùng bá đạo.A Nghiên bị hắn nắm chặt như vậy, không khỏi nhớ tới tối hôm qua bị hắn ôm còn bị ôm chặt không buông. Ngườinày thật là xấu, chiếm tiện nghi người ta một đêm, đủ loại khi dễ còn muốn làm "hài tử" người ta. Kết quả thì sao?hiện tại một câu cũng không nói, cứ treo tâm người như vậy.Chẳng lẽ đời này nàng không phải bị độc chết, không phải bị đánh chết, không phải bị chém chết, càng không bịlửa thiêu chết, không đau tim phát tác chết, lại rõ rõ ràng ràng bị túm chết?Nghĩ đến đây, nàng hoảng sợ bất an, tức giận, bất đắc dĩ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tiêu Đạc, căm giận lên án: "Tathật chán ghét ngươi, ta thật hận ngươi, vì sao ta phải gặp ngươi? Kiếp sau ta không bao giờ muốn nhìn thấyngươi nữa!"Tiêu Đạc nghe thấy mấy câu này, bỗng chốc mơ hồ, trái tim dường như bị người hung hăng đạp vào, đau khôngbiết thế nào cho phải, hắn nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lúng ta lúng túng nói: "Vì sao?"Tiêu Đạc thế nhưng còn hỏi vì sao!A Nghiên dậm mạnh chân: "Ngươi vẫn là cho ta thống khoái đi, ta chịu đủ rồi!"nói xong, nàng dùng sức vung ra, lúc này có lẽ Tiêu Đạc quá mức khiếp sợ, cho nên dễ dàng để nàng thoát ra.Tiêu Đạc nhìn bóng lưng nàng lảo đảo chạy trốn trong mưa thu mông lung, không khỏi ngây người tại chỗ nửangày, cuối cùng lẩm bẩm: "Cái gì gọi là làm cho thống khoái? Nàng vì sao tức giận như vậy? Nàng chán ghét ta?"Có người đưa ô qua, giúp Tiêu Đạc che mưa phùn gió rít.Người tới thân thể mượt mà, vẻ mặt tươi cười, đúng là Sài đại quản gia. "Gia vừa rồi vì che mưa cho tiểu nha đầuđó đã ướt hết cả người. Tiểu nha đầu này chẳng những không thông cảm nổi khổ tâm của gia lại còn tức giận. Bấtquá chỉ là nha đầu nhà quê thôi, sao có thể vũ nhục gia như thế?"Sài đại quản gia đau lòng, nói đến cùng Tiêu Đạc là đứa bé hắn nhìn từ nhỏ. Lớn như vậy còn chưa thấy hắn liếcmắt nhìn cô nương nào, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đẹp như vậy ở trong phòng hầu hạ, hắn cũng chưa từng có chút tâmđộng. Nay thì sao? một tiểu nha đầu lừa đảo không lớn không nhỏ, vẫn chưa hết lông tơ, thế nhưng có thể tra tấngia thành như vậy?Ai biết Tiêu Đạc nghe Sài đại quản gia nói, nhất thời lạnh lẽo xụ mặt, lạnh giọng hỏi: "Tiểu nha đầu là để ngươi gọisao?"Sài đại quản gia vừa nghe, nhất thời sợ tới mức run rẩy, biết mình cậy già lên mặt, nói lời không nên nói, cũngkhông để ý ướt lạnh, quỳ tại chỗ nói liên tục: "Gia, lão nô sai rồi, lão nô đáng đánh, lão nô về sau sẽ nhớ kỹ bổnphận. 

Tiêu Đạc lúc này thấy A Nghiên đã chạy, đúng là không vui, liền nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cút." 

Chương 42

A Nghiên theo cầu nhỏ qua suối chạy về, một đường đi về tiền viện lại gặp Hà Tiểu Khởi.Hà Tiểu Khởi nhìn người ngợm tóc tai nàng, trên tóc cũng đều là mưa bụi, không khỏi cả kinh, vội cầm ô tới chegiúp nàng. "Sư phụ, ngươi làm sao vậy, một thân ẩm ướt, sao không cầm ô?" 

Hà Tiểu Khởi nhìn kỹ, đã thấy A Nghiên mặt mày sa sút, vẻ mặt uể oải, lại càng kinh ngạc: "Đây là thế nào?"A Nghiên nấp dưới ô của Hà Tiểu Khởi, run run rụt bả vai: "không có việc gì."Hà Tiểu Khởi xem bộ dáng nàng như chịu ủy khuất, cũng nhíu mày: "Có ai khi dễ ngươi sao?"Nghĩ nghĩ, trong Tiêu phủ này ai chẳng biết nàng là đầu bếp nữ Cửu gia thích nhất, người nào dám khi dễ nàng a?Đúng lúc này, Hà Tiểu Khởi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ là Cửu gia?"A Nghiên nghe thấy hai chữ "Cửu gia", nhất thời rùng mình một cái, sau đó hắt xì vang dội.Hà Tiểu Khởi vội cởi ngoại bào của mình phủ thêm cho nàng: "Chẳng lẽ thật sự là Cửu gia khi dễ ngươi? Ngươixem ngươi cả người đều ướt, để nói sau được không, sắp cảm lạnh rồi."Nhất thời Hà Tiểu Khởi không khỏi nhớ tới lần đầu tiên A Nghiên bị cảm lạnh, đáng thương hề hề co ro trêngiường, cũng không có ai quản, càng không cần nói đến mời đại phu. thật sự là một bộ dáng muốn chết, thậm chícòn bị Sài Minh Nhi nện cho một gối đầu thiếu chút nữa chết tại chỗ.Nhớ tới đây, Hà Tiểu Khởi không khỏi áy náy.Còn A Nghiên nguyên bản một thân ướt lạnh, cả người run run, nay phủ thêm ngoại bào của Hà Tiểu Khởi, nhấtthời cảm thấy thoải mái hơn, trên ngoại bào còn mang theo nhiệt độ cơ thể Hà Tiểu Khởi, tràn đầy ấm áp,Nàng ngẩng đầu nhìn Hà Tiểu Khởi, thấy trên khuôn mặt thanh tú non nớt tràn đầy thân thiết.Nàng không khỏi nổi lên cảm động trong lòng, nhất thời hốc mắt lại có chút ướt.Tuy rằng lúc mình vừa tới Hà Tiểu Khởi đối xử không quá thân thiết, nhưng từ sau lần mình sinh bệnh, Hà TiểuKhởi đến, hẳn không phải người gian trá âm u, ngược lại là thiếu niên có lòng dạ rộng lớn, làm người chính phái.Sau này Hà Tiểu Khởi khâm phục trù nghệ mình, bái mình làm sư phụ, coi như đối với mình kính trọng có thêm.Kỳ thật Hà Tiểu Khởi so với mình còn lớn hơn hai tuổi, nay tự gọi một tiểu cô nương là sư phụ, hắn cũng không dễdàng gì.A Nghiên cảm động nhìn Hà Tiểu Khởi, thấp giọng nói: "Tiểu Khởi, ta nhất định sẽ đem một thân trù nghệ truyềnlại cho ngươi, tương lai khẳng định ngươi có thể ở trên hội Bạch Lan tỏa ra hào quang, đoạt được hạng nhất."Điều kiện tiên quyết là bây giờ nàng không lập tức chết đi."A Nghiên... Sư phụ, cảm ơn ngươi." Dưới cái ô giấy, Hà Tiểu Khởi nhìn sư phụ nho nhỏ của mình, trong lòngkhông hiểu thế nào, đột nhiên đối với hai chữ sư phụ cũng không phải là quá tình nguyện.Lúc đầu sao lại mù mắt cứ cho A Nghiên là cô nương tâm tư thâm trầm? Kỳ thật nàng đơn thuần cỡ nào a, đơnthuần đến mức từ trong mắt nàng có thể thấu được từng tâm tư ở đáy lòng nàng. Nàng óng ánh trong suốt, giốngmột khối ngọc thô.Hà Tiểu Khởi nắm chặt dù giấy bất động thanh sắc hạ thấp xuống, để mình và A Nghiên dựa vào càng gần.A Nghiên cũng không có cảm giác về chút tâm tư này của Hà Tiểu Khởi, lòng nàng tràn đầy ý nghĩ về Tiêu Đạc.Nàng nhớ tới Tiêu Đạc, ánh mắt nháy nháy, nhịn không được hỏi: "Cửu gia... vì sao đến địa phương quê mùa hẻolánh này?"       

  "Quả nhiên là Cửu gia khi dễ ngươi." Hà Tiểu Khởi không khỏi nắm chặt tay."Cũng không khi dễ ta." A Nghiên bỗng nhiên phát hiện Hà Tiểu Khởi giống như thực bất mãn với Tiêu Đạc, vội chegiấu. Chuyện mình và Tiêu Đạc, nàng không muốn Hà Tiểu Khởi dính vào, dù sao Tiêu Đạc là hung thần ác sát, HàTiểu Khởi khẳng định không có cách nào. Hà Tiểu Khởi oán hận Tiêu Đạc, chỉ hại Hà Tiểu Khởi thôi."Nhất định là Cửu gia khi dễ ngươi!" trong lòng Hà Tiểu Khởi có một cỗ đè nén khó diễn tả bằng lời.Hà Tiểu Khởi cảm thấy mình đương nhiên phải bảo hộ tiểu sư phụ này, nhưng nếu Cửu gia khi dễ tiểu sư phụ, hắncũng không có cách nào bảo hộ.Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên, Hà Tiểu Khởi cảm giác được cách đó không xa có một thân ảnh, trong giâylát ngước mắt nhìn, đã thấy trong mưa gió rả rích, Tiêu Đạc một thân áo tím, mặt không biểu cảm đứng tại chỗ.Lúc này mặt mày Tiêu Đạc lạnh lẽo, cả người tản mát ra hơi thở lãnh liệt."Cửu... Cửu gia..." Hà Tiểu Khởi đến cùng tuổi còn nhỏ, vừa rồi còn vô cùng phẫn hận Tiêu Đạc, lúc này cả kinh,tựa như làm chuyện xấu bị người bắt được.A Nghiên thở dài.Chỉ biết Tiêu Đạc này sẽ không bỏ qua cho mình.Bất quá hiện tại nàng cũng có chút cốt khí, quay đầu đi không nhìn hắn.Nếu chết sớm chết muộn đều là chết, nàng mới không cần ở trước mặt hắn a dua nịnh hót, nói không chừng còn bịtúm lên giường... Đó mới là đã đánh mất trong sạch còn đền mạng!Tiêu Đạc bắt gặp A Nghiên đứng dưới ô Hà Tiểu Khởi, biết rõ mình đến cũng không quay đầu liếc mắt nhìn mìnhmột cái, nhất thời trong lòng khó chịu, bị đè nén không thở nổi.Tiêu Đạc cứng ngắc cất bước, thân hình cao ngất đi tới bên cạnh A Nghiên và Hà Tiểu Khởi, ánh mắt âm u đảo quaHà Tiểu Khởi, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không đến phòng bếp, đứng ở trong này làm gì?"Hà Tiểu Khởi ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn tiểu sư phụ, lại nhìn Tiêu Đạc, nhất thời không biết như thế nào cho phải.A Nghiên vội nói: "Tiểu Khởi, ngươi nhanh đi phòng bếp đi. Cửu gia bên này, ta đến hầu hạ."Nàng nói như vậy, Hà Tiểu Khởi làm sao có thể yên tâm, do dự nhìn A Nghiên.A Nghiên nhẹ nhàng đẩy Hà Tiểu Khởi: "Nhanh đi nấu cơm, bằng không Cửu gia lại tức giận."Hà Tiểu Khởi bất đắc dĩ, đành phải đi trước, đi vài bước, còn quay đầu nhìn A Nghiên.Tiêu Đạc nhìn bộ dáng Hà Tiểu Khởi lưu luyến, nheo con ngươi, lạnh nhạt nói: "Chậm đã."Hà Tiểu Khởi bình thường sợ nhất Tiêu Đạc, lúc này nghe nói như thế, nhất thời dừng chân, thật cẩn thận nhìnphía Tiêu Đạc: "Gia?"Tiêu Đạc trên cao nhìn xuống nói: "Để ô lại."Hà Tiểu Khởi sửng sốt, mới hiểu được, nhanh đem ô giấy đưa cho A Nghiên, sau đó xoay người chạy. 

A Nghiên tay nắm chặt ô, vẫn như cũ không nhìn Tiêu Đạc, cứ cúi đầu nhìn đá lát đường.trên đá lát có vài miếng lá cây, không biết lá cây gì, rách bươm rơi trên mặt đất, mưa thu dầy đặc ngấm vào, bàyra hình dạng kỳ lạ.A Nghiên cẩn thận nghiên cứu mảnh lá cây, mảnh lá cây kia còn hoàn hảo, lúc này bị một đôi ủng da hươu thêutường vân dẫm lên.Nàng nhìn theo cặp ủng da kia hướng lên trên, là áo bào tím tôn quý, người bình thường căn bản không dám mặc,trên áo còn thêu hoa văn như ý sinh động tươi đẹp. Tầm mắt tiếp tục hướng lên trên, đó là thân hình cao ngấtthẳng tắp, cả người khí phái cùng tôn quý, cho dù phải ở nông thôn cũng khó có thể che giấu khí thế đế vương.Nàng rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi: "Tiêu Đạc, ngươi đến cùng muốn như thế nào?"Ai ngờTiêu Đạc chẳng những không đáp, ngược lại tiến lên, chộp lấy y bào nàng khoác trên người rồi cởi ra."A —— ngươi làm gì?"A Nghiên vẻ mặt hoảng sợ, đây là ở trước mắt công chúng, mưa còn đang rơi, hắn lại muốnlàm chuyện phi lễ?đang sợ hãi, liền thấy Tiêu Đạc cởi kiện ngoại bào màu tím trên người, phủ thêm cho A Nghiên.Cái áo khoác tím này so với của Hà Tiểu Khởi càng hoàn mỹ, chất liệu cũng tốt, nhất thời trên người càng thêm ấmáp.Tiêu Đạc tùy tay ném áo choàng Hà Tiểu Khởi xuống đất, ghét bỏ nói: "Bẩn chết!"A Nghiên rụt bả vai, nàng cũng không cảm thấy bẩn chỗ nào."Về sau nam nhân cho ngươi quần áo, không được tùy tiện mặc!" Tiêu Đạc thanh âm ám ách, cường ngạnh hạmệnh lệnh."Được!"A Nghiên nghe lời này, lập tức cởi áo của hắn ra.Tiêu Đạc cũng là nam nhân a, quần áo của hắn cũng không mặc!Tiêu Đạc thấy vậy, nhất thời minh bạch ý tứ nàng, vội vàng ấn tay nàng xuống: "không được cởi, ta đương nhiênkhông giống."A Nghiên ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, hừ một tiếng: "Ngươi sao lại không giống?"Tiêu Đạc nghiêm trang đúng lý hợp tình nói: "Ta với nam nhân khác có thể giống nhau sao?"A Nghiên nghe xong, nhất thời nổi lên tâm lý phản nghịch, muốn cùng hắn đối nghịch, càng muốn cởi ra.Tiêu Đạc thấy tình cảnh này, tính tình cũng quật cường lên, cố tình không cho nàng cởi, bá đạo tiến lên ôm nàngmột phen, gắt gao giữ lấy.Kỳ thật Tiêu Đạc cũng không nghĩ nhiều, muốn ôm chặt nàng, không để nàng đem một phen tâm ý của mình némxuống đất. Nhưng ai ngờ vừa xúc động làm như vậy, thình lình một cỗ hương thơm xông vào mũi, trong lòng làthân thể cô nương mềm mại nhất thời khiến Tiêu Đạc cả người cứng ngắc.Mềm mại so với đậu hủ còn mịn màng hơn, ôm vào trong ngực như không có xương cốt, khiến Tiêu Đạc không dám dùng nửa phần khí lực, sợ ủy khuất nàng, chọc giận nàng.Còn có mùi hương không rõ trên người nàng, hương thơm nhẹ nhàng, cứ như vậy thấm nhập vào hơi thở, khiếnTiêu Đạc thở sâu, hận không thể lại ngửi thêm một ít.Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên đỏ ửng, đôi mắt tối tăm xoay chuyển, mà thân mìnhmềm mại bé bỏng dính sát vào bộ ngực vô cùng kiên cố, cũng không tự chủ được phập phồng kịch liệt.Trong hoảng hốt Tiêu Đạc thậm chí nghĩ tới một đêm kia mình uống say, dường như từng ôm nàng như vậy? Bọnhọ cứ như vậy kéo dài một đêm?"Ngươi... Ngươi buông ta ra!" A Nghiên ở trong lòng Tiêu Đạc , làm thế nào cũng tránh không thoát, cuối cùngđành phải nắm hai tay dùng sức đánh lên ngực Tiêu Đạc , căm giận lên án.Nhưng lúc nàng làm vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong mắt đầy hoa lửa phẫn nộ, làm cho cả người nànggiống như hoa thược dược, xinh đẹp động lòng người — ít nhất ở trong mắt Tiêu Đạc vừa mới rơi vào lưới tình lànhư vậy, xinh đẹp động lòng người, trên đời này tuyệt sắc thế nào cũng không thể so sánh."A Nghiên, ngươi thật đẹp ... Ta còn muốn ăn..." Cổ họng Tiêu Đạc giật giật, thấp giọng nỉ non, cả người tình ýhoảng hốt, cơ hồ không tự chủ được đã muốn cúi đầu xuống, dùng môi mình hôn gò má nàng sinh động trơnmượt."Ta không cần không muốn! Buông ra!" Nàng càng dùng hai nắm tay nhỏ đánh Tiêu Đạc. Nam nhân chết tiệt, vìsao phải khi dễ người như vậy!Nhưng A Nghiên đánh, với Tiêu Đạc giống như mèo nhỏ nhẹ nhàng gãi. Từ bụng đến suy nghĩ trong lòng giốngnhư bị liệt hỏa đốt cháy. Lửa kia ngay trong cơ thể rung chuyển bay tán loạn, cấp bách tìm một lối ra.Tiêu Đạc so với A Nghiên lớn hơn một đống tuổi, bên người có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hầu hạ, nhưng chưa bao giờtiếp xúc chuyện nam nữ. Ngự y cũng từng vì thế mà đau đầu nhức óc, phụ hoàng thậm chí lén lút triệu danh y dângian đến chẩn trị, nhưng không có tác dụng.Tiêu Đạc chỉ cho rằng chính mình từ nhỏ đã thế, nhưng giờ khắc này, ôm vật nhỏ mềm mại, tâm hắn cơ hồ phátrun, chỉ cảm thấy phàm là liếc mắt nhìn nàng một cái, cả người mềm yếu, không còn nửa phần khí lực, lòng trànđầy ham muốn, hung hăng ôm nàng, đem nàng giam cầm trong ngực, cúi đầu hôn nàng, cắn nàng, ăn nàng.Lúc Tiêu Đạc nghĩ thế, hắn liền thật sự làm như vậy.Môi lạnh tiếp tục dán lên da thịt mềm mại trơn mượt, chung quanh hết thảy dường như đều không còn giống nhưtrước.Cả người tựa như mưa xuân tinh tế càng sầu triền miên, trong lòng nhộn nhạo tràn đầy tình cảm mềm mại chưatừng có bao giờ. Đó là một loại ôn nhu không chỗ sắp đặt lẻn vào cơ thể, là một loại khát vọng từ sâu trong trí nhớđã quay về trong cơ thể.Tiêu Đạc khép hờ con ngươi, không biết vì sao, tại đây lúc đôi môi run run khiến hắn thấy ngọt ngào đến khôngthể dừng được, trong lòng hắn thế nhưng dâng lên một cỗ chua xót cùng bất đắc dĩ xa lạ.Dường như cả đời cả kiếp, nàng nợ hắn một cái hôn như vậy.

Chương 43

  Lúc làn môi mát lạnh trong mưa thu ướt át dán trên má A Nghiên, dù giấy vẽ hoa trong tay A Nghiên rơi xuốngđất.Có lẽ là quá mức bất đắc dĩ, lúc đó nàng đột nhiên bỏ qua giãy dụa, cứ như vậy suy sụp, vô lực ngã vào lồng ngực cứng rắn của Tiêu Đạc.Nhắm mắt lại, nàng ngơ ngác nhớ đời thứ sáu.Có lẽ quá mức xa xôi, rất nhiều chuyện đã mơ hồ, cho nên nàng thế nhưng đã quên những ngày bồi bên cạnhTrạm vương.Lúc đó, thiếu niên dung mạo tuyệt đại, đã biến thành Trạm vương tôn quý tuấn mỹ.Trạm vương tôn quý trúng một loại độc, trong vòng 3 ngày không giải được, hắn sẽ chết.A Nghiên là một đại phu vân du bốn phương, cũng không nổi danh, nhưng rất có tài hoa không biết đã cứu sốngbao nhiêu người. Nàng bị thủ hạ Trạm vương bắt về, để chuyên trách giải độc chữa bệnh cho Trạm vương.Trạm vương nói, trị không khỏi, ngươi theo ta cùng chết.Nàng về y thuật là rất có thiên phú. Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, rốt cục giải được độc kia, tạm thờikhông lo về tính mạng của hắn, nhưng nàng cũng nói cho mọi người biết nếu muốn triệt để giải độc, còn cần thêmmười chín ngày trị liệu phụ trợ.Người khác đều tin nàng, nhưng trong lòng nàng minh bạch, dùng mười chín ngày này không phải là giải độc, màlà hạ độc"Mỉm cười mười chín ngày". Chỉ cần mười chín ngày qua không tiếng động, hắn tất thất khiếu đổ máu màchết, không có thuốc nào cứu được.Trong mười chín ngày còn lại, nàng luôn bồi bên người hắn, cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ hắn, chiếu cố hắn,làm bạn hắn.Chính trong khoảng thời gian ấy, nàng chậm rãi quen thuộc với nam nhân đáng sợ kia, thậm chí hai người có thể ởchung giống như người bình thường.Ngày đó, nàng cùng hắn ngồi ở trên gác, gió lạnh phơ phất thổi tới, hai người đều không khỏi nhìn về phương xa.Đầu xuân tháng hai, đúng là lúc chim bay cỏ mọc xanh biếc xuân ý dạt dào, dương liễu nhẹ cong, gió nhè nhẹ thổitrên bờ đê, ngay tại bờ sông trên mặt cỏ xanh, có một đám trẻ con cười nói thả diều.Chung quanh hết thảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC