Chương 61-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

  đã nhiều ngày có vẻ tuyết sắp rơi, thời tiết cũng có chút biến ảo không ngừng, rõ ràng lúc trước ánh mặt trời ấm áp còn từ từ chiếu rọi,đảo mắt một cái, mây đen phía bắc bắt đầu tràn ngập dăng đầy, chùm lên đỉnh đầu, bầu trời giống như bị người giội một tầng mực, u ámáp xuống.Tiêu Đạc rời khỏi phòng rồi, sửa lại thái độ lúc trước đùa nháo với A Nghiên, ý cười trên mặt đều thu liễm, đứng khoanh tay, hắn nhíumày quét mắt nhìn Ninh Phi bên cạnh đang cúi đầu nghe lệnh.con ngươi lạnh như băng, không hề có độ ấm, hắn không nói một lời, cứ như vậy nhìn chằm chằm.trong con ngươi hờ hững của Ninh Phi bắt đầu có dao động, cả người dần dần căng thẳng.hắn cảm thấy gia bất mãn với hắn.Tiêu Đạc trầm mặc một lát, nhìn mây đen xa xa từ từ kéo đến, bỗng nhiên xả môi cười lạnh: "ai cho phép ngươi không quy củ như vậy?"Ninh Phi nghe thế, thân hình chấn động, lúc này quỳ xuống, cúi đầu trầm giọng nói: "Ninh Phi biết sai, là Ninh Phi lỗ mãng, thỉnh Cửu giaxử phạt!" 

Tiêu Đạc hơi hơi nheo con ngươi lại, ngữ điệu nguy hiểm mà thấp lạnh, nhẹ nhàng nói: "Ta nhớ ngươi xuất thân là kim y vệ?"Ninh Phi quỳ một gối xuống, cắn răng, cúi đầu: "Ninh Phi là con thứ ba đích tôn của Ninh gia ở Tây Nam, bảy tuổi đưa vào cung, mười batuổi vào dự khuyết ở kim y vệ, mười lăm tuổi vì chấp hành công vụ chân bị thương, từ đây lui về phía sau ra khỏi kim y vệ, được gia nhântừ, thu giữ ở bên người, phụng sự gia."Tiêu Đạc cũng không liếc mắt nhìn người một cái, cười lãnh miệt, nhíu mày nói: "Triều đình náo động, cây muốn lặng mà gió chẳngngừng, ngay cả ta đi đến nơi hoang vắng này, không hỏi thế sự, nhưng mà cũng không hề trắng mắt đi tìm cái chết. Bấm tay tính toán,không nói cái khác, chỉ ở trong phòng bếp, đã chết bao nhiêu người, ngươi còn nhớ rõ sao?"Ninh Phi cúi đầu, cung kính nói: "Ninh Phi nhớ được, Thất hoàng tử thu mua phòng bếp, ý định độc hại Cửu gia, lúc đó phòng bếp lớn nhỏmười bảy người, đều bị liên lụy, toàn bộ xử tử."hắn ngừng lại, cúi xuống, thành khẩn nói: "Cửu gia, Ninh Phi biết hôm nay làm việc không đúng, nguyện chịu trách phạt, nhưng Ninh Philuôn luôn đi theo bên người gia, đối với gia trung thành tận tâm, không hai lòng. Hôm nay Cửu gia đã hỏi, Ninh Phi nguyện chặt taychứng minh ý chí."nói xong, hắn lấy tay trái rút kiếm, kiếm khí bức người, hướng thẳng cánh tay phải của mình.Lực đạo hung mãnh, hàn quang lạnh thấu xương, cũng không nửa điểm do dự.Trong giấy lát, khi kiếm khí của hắn sắp đến cánh tay phải kia, Tiêu Đạc động thủ.một mảnh lá cây lấy tốc độ như tia chớp người bình thường căn bản không cách nào nhìn thấy chắn mũi kiếm kia, nhất thời chớp độngánh sáng, mũi kiếm và lá cây chạm vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai.Ninh Phi hổ khẩu chấn động, cánh tau đau nhức, nhìn chăm chú lại, đã thấy chính bảo kiếm mình bị gãy, còn lá cây đã tan nát, trên cánhtay mình, quần áo bị cắt, một vết máu từ từ tràn ra.trên mặt hắn thay đổi lại thay đổi, mồm to thở phì phò, nửa ngày sau rốt cục phủ phục tại chỗ, cung kính nói: "Tạ Cửu gia."Kỳ thật Ninh Phi và Mạnh Hán đều là cao thủ nhất đẳng từ kim y vệ, bọn họ từ nhiều năm trước đã bắt đầu thủ hộ bên người Tiêu Đạc.Bọn họ cũng mơ hồ biết, Cửu hoàng tử đến tuổi này, kiếm pháp rất cao.Nhưng kỳ thật cho tới nay, cũng không có nhiều cơ hội nhìn kỹ.Lúc này Ninh Phi vì chứng minh ý chí, lấy kiếm chém cánh tay, lực đạo kỳ thật dứt khoát không để đường sống, kiếm khí mười thành cùngtốc độ như vậy, một kiếm chém xuống rồi, Ninh Phi dù hối hận cũng không còn kịp nữa.Nhưng Tiêu Đạc lại có thể ngăn lại, hơn nữa còn bình tĩnh đỡ được.Ninh Phi ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, trong con ngươi đen vĩnh viễn bình tĩnh hờ hững có chấn động, kính nể, không dám tin.Tiêu Đạc câu môi, nhìn xa xa trên cây khô hoang vắng hiu quạnh có một mảnh lá rụng, thanh âm khàn khàn lãnh liệt vang lên."trên đời này, có thể là đối thủ để ta nhìn vào trong mắt, còn chưa có ai.""kiếm pháp của gia, trên đời không người địch nổi." Ninh Phi nói lời này không phải là nịnh hót."Vừa rồi ngươi muốn bẩm báo chuyện gì?" Nhắc tới chuyện này, trong mắt Tiêu Đạc vẫn mang theo không vui như cũ.Phá hư chuyện tốt của hắn!Ninh Phi cúi đầu quỳ tại chỗ, hơi do dự, vẫn bẩm báo: "Thuộc hạ vừa mới được báo tin, người Ngọc Hương lâu cấu kết Tam hoàng tử đãẩn núp ở trong phủ."nói ra lời này, kỳ thật là hẳn có chút xấu hổ, bởi vì vừa rồi hành vi không thoả đáng hắn mới bị Tiêu Đạc cảnh cáo, kết quả hiện tại...Bất quá hắn cũng chỉ có thể kiên trì nhắc tới tin báo này."Nha." một tin tức trọng đại như vậy, Tiêu Đạc phản ứng là một chữ "Nha"."Cửu gia? Nên xử trí thế nào?" Ninh Phi ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc 

Lúc này sắc trời càng âm trầm, phương bắc chợt xuất hiện bông tuyết, từng mảnh bay xuống."đã có người mưu đồ gây rối, vậy thì giết đi."Tiêu Đạc nâng tay lên, xem một mảnh bông tuyết óng ánh trong suốt rơi trong lòng bàn tay.Lúc hắn sinh ra, khâm thiên giám từng phê mệnh cho hắn, nói hắn mệnh sát phá lang, bị sáu đại sát tinh kình dương, đà la, hỏa tinh, linhtinh, địa không, địa kiếp ... hồi chiếu, thượng khắc, thiên hạ khắc, là hung cách mấy trăm năm khó gặp, nhất định vô mẫu vô thê (khôngmẹ không vợ), cả đời cơ khổ, đoạn tử tuyệt tôn. (ghê quá!)hắn cũng không biết là thật hay giả, bất quá cũng hiểu được, hắn trời sinh tính tình lạnh bạc, ngay cả máu chảy trong thân thể cũng lạnh.một mảnh bông tuyết dừng trên tay người khác sẽ chậm rãi tan ra, nhưng ở trong lòng bàn tay hắn lại vĩnh sẽ không tan.ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng đóng mở, nắm chặt bông tuyết trong lòng bàn tay.Kỳ thật không tan thì đã sao.Đáng chết hắn vẫn giết, nên nắm tay không buông, hắn sẽ không buông.****************************A Nghiên dùng đồ ăn sáng xong, lại dùng ngọ thiện, còn tìm đến Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chơi bài lá cây một lát, nhưng Tiêu Đạc vẫn chưatrở về.Nàng buồn bực: "Cửu gia bận cái gì đây?""Kiểu Nguyệt không biết." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, kính cẩn nghe rồi nói như vậy.A Nghiên hai tay chống má, trong mắt tràn ngập chờ đợi: "Bên ngoài tuyết rơi, chúng ta đi ngắm tuyết đi?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Lúc này đã hơi muộn, chiều muộn nặng nề, phủ đệ này xây dựa vào núi, từ cửa sổ có thể nhìn thấy dãy núi xa xa, mênh mang mônglung, phảng phất như vẩy mực u ám, trong khoảnh khắc từng lớp mây đen kéo đến, làm cho tâm người ta cũng đè nén theo.Nàng nhấp môi dưới, không biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm xấu."Cửu gia vừa rời khỏi đây, phân phó nói thỉnh cô nương lưu lại trong phòng, không nên đi ra ngoài." Nàng ôn nhu nói.A Nghiên nhất thời có chút mất hứng: "Lâu như vậy, đã nửa ngày, hắn không trở lại, cũng không cho ta đi ra ngoài, đây là cái gì!""Này..." mặt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hiện ra lúng túng.A Nghiên nhíu mày, nhận định Hạ Hầu Kiểu Nguyệt:"Kiểu Nguyệt, ngươi là thị nữ của ai?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, vội đáp: "Đương nhiên là của cô nương ngài."A Nghiên gật đầu, vừa lòng nói: "Ngươi đã là thị nữ của ta, thì phải nghe ta, càng không phải lấy mệnh lệnh Cửu gia đến trói buộc ta,ngươi nói đúng không?"Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất đắc dĩ, khẽ thở dài: "cô nương nói đúng."A Nghiên đắc ý nhướng mày: "Nếu như thế, bây giờ, chúng ta coi như lời Cửu gia nói thối lắm, ta vẫn nên đi ra ngoài nhìn một cái! Tacuối cùng cảm thấy hắn không cho chúng ta đi ra ngoài, nhất định là có chuyện gì phát sinh !"Hơn nữa nhất định là đại sự, loại đại sự này, nàng có thể bỏ qua sao? Nhất định không thể!Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi mi, định ngăn lại, bất quá nhớ tới vừa rồi A Nghiên đã nói, cũng không hé răng nữa.Nàng quả thật là muốn coi A Nghiên là chủ nhân, khế ước bán mình đã ở trong tay A Nghiên, cho nên, Cửu gia nói... tất cả đều thối lắm?"Giờ chúng ta đi phòng bếp nhìn một cái trước đi."A Nghiên đề nghị 

Nàng nói như vậy cũng có nguyên do, tối qua độc kia là Hàn Đại Bạch hạ, nàng khẩn cấp muốn đi cảnh cáo hạ Hàn Đại Bạch.thật không biết những người này có điều tra cẩn thận không, người ta thể chất là bách độc bất xâm đấy, vốn cho rằng lần này bọn họđưa ra độc gì có thể khắc chế Tiêu Đạc, ai ngờ căn bản không có tác dụng!Về sau không nên làm ra chuyện mất mặt xấu hổ đó, trắng mặt khiến nàng gặp tai ương như cá trong chậu!Lập tức Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự lấy áo lông kim tước chỉ bạc mặc cho A Nghiên, đi vào ủng vân hương da hươu, lại cầm vài cái lò sưởiđồng tới cho nàng, sẵn sàng chuẩn bị đi ra cửa.Kỳ thật A Nghiên từ nhỏ sinh ở nông thôn, cũng chạy quanh trong tuyết, đâu cần hao tốn khổ tâm như vậy, bất quá Hạ Hầu Kiểu Nguyệtcứ kiên trì, nên đành theo.Bên người có thị nữ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phong hoa tuyệt đại, ôn nhu hầu hạ như vậy, thấy thoải mái thế nào, làm sao nhẫn tâm cự tuyệtý tứ nàng ấy đâu.A Nghiên cứ như vậy chuẩn bị, một thân ung dung hoa quý, đi ra sân.Vừa ra sân, liền gặp một bóng dáng màu đen trên không trung xoay quanh, làm bông tuyết chung quanh vẩy ra, gió tanh nổi lên bốn phíagào thét."Phi Thiên, yên tĩnh chút."A Nghiên biết đây là Phi Thiên lại bắt đầu múa.Phi Thiên khanh khách một tiếng, thu cánh, đậu ở đầu vai nàng."Cửu gia ở đâu?"A Nghiên hơi hạ mày, cảm thấy trong không khí lành lạnh mơ hồ có một chút mùi vị huyết tinh."Khanh khách." Phi Thiên cúi đầu nhẹ nhàng cọ xát đầu vai A Nghiên."Thôi, không hỏi ngươi, chúng ta trước đi phòng bếp nhìn xem."A Nghiên nâng tay nhu nhu đầu Phi Thiên ngốc, tiến đến phòng bếp.Dọc đường đi, đã thấy lúc này sắc trời càng tối, núi xa đều đã bao phủ từng lớp mây, bên trong nhìn không rõ, gió bắc đánh úp lại, thổibay bông tuyết rơi trong viện, tầng tuyết trắng nổi lên tầng tầng sóng gợn. Ngoài phòng các nơi đã treo đèn lồng, bóng cây dưới ánh sángđèn lồng lúc sáng lúc tối có vẻ loang lổ mờ tỏ.A Nghiên kéo váy đi về phía trước, trong lòng có chút kinh ngạc, nghĩ dọc theo đường này, sao đến thị nữ thị vệ cũng không gặp ai?Chẳng lẽ tuyết rơi, bọn họ cũng bắt đầu lười biếng ?Cứ như vậy đạp trên đường đá bị tuyết bao trùm, xuyên qua từng đoạn hành lang gấp khúc, nàng đi tới phòng bếp chỗ khóa viện.Ai ngờ còn chưa bước vào, huyết tinh vừa rồi như có như không càng dày đặc.A Nghiên hơi hơi nhíu mày, không tự giác rùng mình một cái.Nàng yên lặng nhìn nguyệt môn cong cong, xem bông tuyết trong gió phất phới oánh nhuận, đột nhiên lúc đó cảm nhận được cỗ sát khítràn đến đập vào mặt.Nàng hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, vội đỡ nàng."cô nương?"A Nghiên bên tai ong ong vang vang, bất quá vẫn nỗ lực lắc đầu, thở sâu khởi động thân thể, từ trong gió tuyết tung bay bước vàonguyệt môn.Trong viện, tuyết sớm bao phủ hết thảy một tầng màu trắng, trước cửa phòng bếp cũng từng coi như náo nhiệt lại là một mảnh tĩnh mịch,chung quanh vạn vật đều tĩnh lặng, duy nhất không biết chim từ đâu tới đây xẹt vào rừng, làm tuyết trên cành đổ rào rào xuống.A Nghiên ngửa mặt, nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt nơi này, nhất thời minh bạch, vì sao một đường đi tới, thế nhưng đến thịnữ thị vệ cũng không có.Bọn họ tất cả đều tụ tập ở trong này, trong băng thiên tuyết địa, giống như người đá cứng ngắc đứng sừng sững.Trong viện có đèn lồng sớm treo lên, ánh sáng chiếu lên từng bông tuyết trong suốt động lòng người, nhưng mọi người không ai có tâmtình thưởng thức cảnh tuyết khó có được này. 

Trong tuyết lớn dày đặc, thân ảnh Tiêu Đạc cao ngất ngạo nghễ đứng trong trời băng đất tuyết , mặt mày lạnh thấu xương băng hàn,ngón tay cầm kiếm thon dài hoàn mỹ mà đầy lực đạo, nhếch khóe môi mang theo tàn nhẫn thị huyết, cứ như vậy trên cao nhìn xuống bễnghễ nhìn bóng người giãy dụa.A Nghiên ánh mắt cứng ngắc từ trên người hắn đi xuống, đã thấy hắn một thân bào tím tôn quý, áo bào theo gió tuyết thổi, tay áo tungbay, lộ ra ủng da hươu kia dính một chút vết máu.Phía trên, có một người đã gần chết.A Nghiên chỉ nhìn thoáng qua, liền run run nhắm chặt hai mắt.Sở dĩ nói hắn gần chết, là vì bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng kia, đều biết hắn nhất định là không sống nổi 

Nhưng đến cùng hắn còn chưa chết.Kỳ thật A Nghiên đã chết nhiều như vậy, nàng cũng hơi có chút tâm đắc.Đương đầu một đao trực tiếp chết đi, là hạnh phúc nhất.Có cái gì càng giày vò hơn so với biết rõ chính mình phải chết, lại chậm chạp không thể chết được.Người ở trên này, trước mắt đã biết mình nhất định sẽ chết, lại kéo dài hơi tàn còn chưa chết.Người đó, là Hàn Đại Bạch.A Nghiên trong đầu thanh tỉnh, thật giống như bị người trực tiếp dùng tảng đá ném một cái.Nàng định nghĩ cái gì hoặc là nói cái gì, nhưng đầu gối mềm nhũn, cả người trực tiếp ngồi bệt trên đất.Nàng vừa ngã như vậy, vạn vật đang tĩnh lặng bỗng chốc có động tĩnh, mọi người đều quay sang nhìn. Đèn lồng trong gió tuyết phiêudiêu, phát ra ánh sáng lập lòe, bất quá mọi người vẫn thấy được, ngã trên mặt đất là đầu bếp nữ A Nghiên cô nương.Trong đám người Hà Tiểu Khởi lo lắng nhíu mày, cơ hồ định cất bước đi ra nâng nàng dậy.Sài Minh Nhi vội gắt gao nhéo cánh tay hắn, không để hắn đi ra ngoài."Buông ta ra!" Hà Tiểu Khởi không muốn liên lụy nàng, cắn răng nói như vậy."Ngươi đi ra ngoài, nàng sẽ không chết, ngươi sẽ chết!" Sài Minh Nhi hạ giọng thì thầm.Hà Tiểu Khởi bỗng chốc ngây ngẩn cả người.Đúng vậy, hiện tại bất luận kẻ nào cũng biết, A Nghiên là tiểu đầu bếp nữ Cửu gia âu yếm nhất, cơ hồ cùng tiến cùng lùi, thậm chí... cùngngủ một giường.Hà Tiểu Khởi cắn chặt răng, nắm chặt quyền, lo lắng nhìn về phía A Nghiên ngã lăn trên đất.Lúc này A Nghiên đã ngẩn ngơ không biết là năm nào tháng nào.Bông tuyết đang bay, lạnh thấu xương, ngay cả trên người có áo lông tơ vàng, nhưng nàng vẫn không cảm thấy ấm áp.Vãng thế trong trí nhớ bắt đầu không ngừng trào ra, cũng cùng một màn trước mắt dần dần mơ hồ hợp lại trong mắt nàng.thị vệ xung quanh, ánh mắt âm vụ lạnh như băng, tuyết lạnh, phía trên là một bãi máu...A Nghiên mờ mịt lắc lắc đầu, định xua đi trí nhớ trong đầu, nhưng trí nhớ này lại càng rõ ràng, huyết mạch tứ chi bắt đầu nổi lên một loạihoảng sợ run run, nàng sợ đến mức cả người vô lực đôi môi run run.Bỗng có tiếng giày sắt đạp trên tuyết, phát ra tiếng động ròn rã.Tiêu Đạc cất bước, đi tới trước mặt A Nghiên.A Nghiên kinh hoàng ngửa mặt, đã thấy trong mênh mang tuyết trắng, mặt mày hắn thâm trầm lạnh lùng, tóc đen không kềm chế đượcbay múa trong gió tuyết, cơ hồ cùng đêm đen hắc ám hòa thành một thể.Tiêu Đạc ngồi xổm xuống, hơi nhíu mi, nâng tay lên, nhẹ nhàng dừng trên mặt A Nghiên.Toàn bộ thế giới ở trong mắt A Nghiên đã trở thành cảnh nền, trong lòng trong mắt nàng chỉ có đôi tay kia. 

Đó là một đôi tay thon dài tao nhã xương ngón tay rõ ràng, nổi bật trong ánh sáng phản chiếu trên tuyết, như bạch ngọc điêu khắc, nhưbăng tuyết tạo ra, dường như tản ra ánh sáng trắng bóng.máu chảy xuôi trong cánh tay đó, là lạnh.ngón tay lạnh đụng đến chóp mũi A Nghiên, A Nghiên giờ khắc này, thế nhưng hết sức yên tĩnh.có phải hắn đã biết rồi không, đã biết mình với Hàn Đại Bạch kỳ thật từng có mưu đồ bí mật.Hàn Đại Bạch bị tra tấn thành như vậy, hắn cung khai cái gì sao?Chính mình, có phải hay không cũng phải chết?Nhưng ngón tay lành lạnh mơn trớn chóp mũi nàng, lại đang xoa đi một bông tuyết trên chóp mũi nàng.Trong bóng đêm, Tiêu Đạc ngước đôi mi đen như mực, trong con ngươi hẹp dài nổi lên một chút ý cười: "A Nghiên, sao ngươi lại tới?"A Nghiên mờ mịt nhìn nam nhân đang cười trước mắt, sửng sốt thật lâu, một lúc sau mới choáng váng, trực tiếp ngã xuống.hắn giống như... không phải muốn giết nàng a...Sống lại từ trong tuyệt địa, vui quá mà khóc, nàng có chút không chịu nổi.Té xỉu ngay lập tức!****************************A Nghiên trực tiếp ngã bệnh.Trận bệnh này, tới hùng hổ, cơ hồ muốn nửa mạng nhỏ của A Nghiên.Tiêu Đạc luôn luôn canh giữ ở bên người A Nghiên, tự mình chăm sóc, không để người khác. Vài ngày sau, A Nghiên bệnh không đỡ, hắncả người gầy đi rất nhiều.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt theo giúp, thấy tình cảnh lần này, thở dài.Nàng đi theo bên cạnh Tiêu Đạc đã bốn năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn nóng ruột nóng gan với một người như vậy.Đương kim Cửu hoàng tử là người thế nào, trên đời này có gì có thể được hắn xem vào trong mắt đâu? Nay thật tốt, thật sự bị A Nghiênăn gắt gao.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu nâng chén thuốc: "Gia, cô nương nên uống thuốc."Tiêu Đạc cầm bát tới, lấy thìa bạc, định đút thuốc, nhưng chỉ cần hắn đút một thìa, A Nghiên liền phun một thìa, rất nhanh bát thuốc nâusẫm từ khóe môi tái nhợt khô ráp tràn ra, làm ướt chăn gấm, thấm vào khăn lót phía dưới, thậm chí xương quai xanh mảnh khảnh cũngnhiễm màu nâu."Gia, hay là để ta làm đi." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nhẹ giọng, cẩn thận đề nghị.mặt Tiêu Đạc trầm xuống, lạng lùng liếc mắt lườm nàng, nhíu mày nói: "Được."Mấy ngày chưa từng chợp mắt, tiếng nói hắn đã khàn khàn, giống như cát sỏi va chạm với sắt thép, lạnh như băng dọa người, Hạ HầuKiểu Nguyệt đã ở bên người hắn hầu hạ nhiều năm, nghe cũng thấy sợ nổi da gà.Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi đến bên giường A Nghiên, cẩn thận dùng thìa bạc múc một ít nước thuốc, sau đó ôn nhu đút cho A Nghiên. ANghiên bệnh nặng, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh, thế nhưng đôi môi hơi hơi mấp máy, theo bản năng nuốt thuốc nước này xuống.Tiêu Đạc vừa thấy cảnh này, trên mặt liền khó coi.đã mấy ngày, vì sao Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đút thuốc, nàng liền nuốt.Chính mình đút, nàng không nuốt?đang đút thuốc, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh lẽo, cơ hồ kìm lòng không đậu rùng mình một cái. 

Nàng hơi mím môi, thở sâu, lập tức không dám nói gì, chỉ tận tâm tận lực đút thuốc cho A Nghiên.Từ lúc A Nghiên hôn mê rỗi nhiễm bệnh nặng, cả phủ đệ cao thấp cơ hồ người người câm như hến, sợ không cẩn thận đắc tội vị gia này,đến lúc đó thật đúng là khó giữ được tính mạng.Nàng nay chỉ mong bệnh A Nghiên có thể mau tốt hơn, đến lúc đó Cửu gia dù có tức giận lớn, cũng có thể dập tắt.Trong ánh mắt Tiêu Đạc lạnh như băng nhìn chăm chú, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cuối cùng đút được hơn phân nửa chén thuốc vào, nàng nhẹnhàng thở ra, trước giúp A Nghiên lau khóe môi dính thuốc, sau đó đứng dậy, cúi đầu với Tiêu Đạc, ôn nhu nói:"Gia, thuốc này một ngày ba lần, ta trước đi ra xem sao, thuốc buổi tối cũng nên chuẩn bị, thuận tiện bảo phòng bếp hầm chút trư phuthang." (canh da lợn)"Trư phu thang?""Đại phu nói, cô nương bây giờ âm hư viêm phù, tì không kiện vận, lại dẫn tới đau họng, còn nữa đã nhiều ngày cũng không dùng thứcăn, dùng da lợn hầm thành canh đặc, lại cho thêm bạch mật chậm rãi cô thành nước cao, cũng có thể tư dịch nhuận táo, cũng có thể hỗtrợ lưu thông máu."Tiêu Đạc gật đầu: "đi đi." 

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt được lời này, khom người bái lui, tự đi phòng bếp.Tiêu Đạc đi tới bên giường A Nghiên, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn càng gầy lợi hại, tái nhợt đến không có chút máu, giống như trongsuốt, còn có cái miệng nhỏ nhắn kia, trước kia hồng nhuận đầy đặn, chọc người yêu thích, giờ như mất nước, phía trên khô ráp, thậm chícòn có vết nứt tràn ra tơ máu.mi hắn đen như mực càng đè nén, trong con ngươi hẹp dài nổi lên cảm xúc khó phân biệt, nâng tay lên, giúp nàng vuốt tóc dài vương ởbên tai.Xoay người cúi thấp xuống, hắn khàn khàn nói: "A Nghiên, ngươi mau tỉnh lại a."Nhưng A Nghiên nghe thấy lời này, chỉ khẽ nhẹ nhíu mày, trừ lần đó ra cũng không có phản ứng.Tay hắn lưu luyến không rời đến bên môi nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ khóe môi nàng khô ráp bong da, thở dài một tiếng, hắn nhịnkhông được áp lên, dùng môi mình nhẹ nhàng hôn lên chỗ khô ráp kia.hắn từng thực thích cái miệng nhỏ nhắn mềm mại sinh động này, dò xét hút vào, bên trong đều là tư vị ngọt ngào thơm tho, nhưng nay,đầu lưỡi hắn liếm lên, lướt qua vét nứt dẫn theo tơ máu kia, cảm nhận được chút mặn chát.tóc đen buông xuống, mềm nhẹ chàm vào trên má A Nghiên tái nhợt, giống như dương liễu phất phơ trên đê. Nhìn hai mắt nhắm chặt,cánh môi hắn không khỏi bớt lực đạo, cứ như vậy áp lên đôi môi nàng khô nứt.Bất đắc dĩ nhắm hai mắt, trong lòng hắn nổi lên uể oải đời này chưa từng có.Vì sao rõ ràng đại phu nói, kỳ thật chỉ là một bệnh thương hàn thông thường, nàng lại không có cách nào tỉnh lại đâu? 

Lúc Tiêu Đạc đau lòng liếm khóe môi A Nghiên, A Nghiên đang mơ mãi không ngừng.Trong mộng, nàng nhấc chân trần, đi ở một nơi sương trắng lượn lờ, chung quanh đều là cảnh tượng kỳ quái mờ ảo, diễn lại mỗi đời nàngtừng sống.một lần lại một lần chết đi, trùng sinh, lại chết đi, vòng đi vòng lại.Nàng ôm chặt cánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC