Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2:

"Tiểu Bảo, cho em." Trần Mặc đưa cho cậu bé một cốc nước cam, bản thân lại mở một lon Coca Cola, đứng uống từng ngụm, từng ngụm.

Cậu nhóc tiếp nhận cốc nước cam, lễ phép nói một tiếng cảm ơn, kế tiếp nên làm thế nào, cậu hoàn toàn không biết . Chính mình quá mức căng thẳng, làm điệu nhảy của Trần Mặc kết thúc không trọn vẹn vì phải dẫn mình xuống sân khấu.

Quản lý vẫn còn chưa đến, trong phòng nghỉ cũng chỉ có hai người cậu cùng Trần Mặc.

"Thật xin lỗi, vừa nãy hù dọa mọi người, đã phá hư công việc của anh."

Trần Mặc buông lon coca, cởi áo trước mặt Tiểu Bảo, lau đi lớp mồ hôi nóng dính trên người rồi bất ngờ lên tiếng:

"Đều do anh không tốt, lần sau sẽ không để em lên sân khấu nữa."

Cậu bé đặt nước cam lên bàn, "Không... không, anh Trần Mặc, em có thể lên sân khấu..."

"Anh quên mất rằng em còn nhỏ như vậy." - Trần Mặc xoa đầu cậu: "Sợ sân khấu cũng là chuyện thường tình."

"Lần sau em nhất định sẽ không!"

Trần Mặc vỗ nhẹ khuôn mặt cậu bé:

"Tiểu Bảo, em cần gấp bao nhiêu tiền?"

Nhắc tới tiền, cậu liền cúi đầu ủ rũ, "Anh Trần Mặc, lần lên sân khấu này, ông...ông chủ sẽ không trả tiền cho em phải không?"

"Buồn cười! Em khiến cả phòng chán nản! Quản lý không đến la mắng đã cảm tạ trời đất lắm rồi!"

Trần Mặc cũng chỉ là thiếu niên mới hơn mười tuổi, một người suy nghĩ chưa chín chắn, nghĩ sao liền nói thế, thốt ra xong mới nhận ra mình lỡ quên cảm xúc cùng tâm tính hay lo âu của Tiểu Bảo, vội nói "A Bảo, anh không có ý đó, em đừng hiểu lầm...Anh đúng là tên ngu ngốc...Tóm lại, anh sẽ giúp em nghĩ cách đến cùng! Em đừng nóng vội!"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Đúng lúc này, quản lý đẩy cửa phòng nghỉ, xuất hiện trước mặt hai người.

Quản lý là một tên đàn ông cao kều, gầy còm. Cặp mắt rét lạnh đảo một vòng quanh phòng, liếc nhìn một cái, chỉ vào Tiểu Bảo đang chán nản ngồi trên ghế, kiên quyết nói một câu "Mày, cút ngay."

Tiểu Bảo nhìn về phía quản lý, vừa định mở miệng để giải thích, lại bị thanh âm Trần Mặc cắt ngang:

"Mong anh Hoàng cân nhắc tình cảm ngày thường mà tha cho nó lần này. Toàn bộ mọi sai lầm đều tại Trần Mặc tôi. Do tôi giật dây, xúi giục nó thử lên sân khấu, muốn phạt muốn mắng, cứ tìm một mình tôi là được."

Trần Mặc giống kiểu người cứng cỏi, ngang ngạnh, rất ít khi giao tiếp với kẻ có địa vị thấp hơn, huống chi là với một quản lý nhỏ bé không quan trọng. Tiểu Bảo thấy Trần Mặc cúi đầu, thân mình hơi khom xuống, trên tấm lưng rắn chắc, rộng lớn còn chảy mồ hôi nhễ nhại, nóng bức, sâu trong mắt lại ngập tràn ân hận cùng đau lòng, xót xa.

Nếu...Nếu như có thể cho Tiểu Bảo này một cơ hội, nó nhất định sẽ nắm chặt!

Quản lý liếc mắt, đánh giá Trần Mặc từ đầu đến chân. Cuối cùng, tầm mắt hắn dừng lại ở nửa trên trần trụi của Trần Mặc, lưu luyến không dời cơ ngực cùng cơ bụng cứng cáp, gợi cảm màu lúa mạch rất lâu. Người tinh ý đều có thể nhìn rõ dâm ý hắn có với thân hình cao lớn mềm dẻo vừa mới múa cột xong của thiếu niên, mất nửa ngày hắn mới lên tiếng: "Trần Mặc, nơi đây là hộp đêm! Không phải cứ cúi mình một cái như thế, nói một câu hối hận, thậm chí tốn một chút tiền bạc là có thể giải quyết vấn đề. Trần Mặc, em hiểu ý anh chứ?"

Thắt lưng Trần Mặc thẳng tắp, biểu tình trên mặt cứng ngắc.

"Không phải tất cả mọi người ai ai cũng có thể chiếm được sự soi trọng của ông chủ..." Quản lý ý tứ sâu xa ngẩng đầu liếc nhìn Trần Mặc.


Giây tiếp theo, Trần Mặc siết chặt nắm tay, đấm thẳng mặt quản lý. Nhìn tên quản lý ăn đau ôm lấy mũi đang chảy máu, Trần Mặc cười lạnh, quát, "Đánh chết lũ đồng tính luyến ái biến thái, bệnh hoạn các người."

=============================================================================

Cùng lúc đó.

Phó Vân Thân một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm cô gái thành thục, xinh đẹp, yêu mị đứng ngoài cửa phòng nghỉ, đang định đi vào. Sau khi nghe thấy những lời này, chỉ có thể đứng cười không ngớt, nhìn sang ông chủ hộp đêm Sở Hàn ngay cạnh mình. Trên mặt vị bạn thân ngày trước một trận lúc trắng lúc xanh.

"Từ khi nào cậu lại đi thích loại này?" Phó Vân Thân hỏi.

Sở Hàn bình tĩnh đáp lại, "Nếu cậu thấy Trần Mặc lõa thể, người anh em, cậu cũng sẽ cương."

Phó Vân Thân nhíu mày, tuy rằng không bài xích gay, nhưng hắn căn bản không có hứng thú với cơ thể nam giới. "Sở Hàn, tôi khuyên cậu một câu, đừng mặc kệ tiểu đệ đệ bên dưới của cậu làm loạn nữa. Không sớm thì muộn, sẽ khiến cậu càng ngày càng lún sâu."

Phó Vân Thân không phải nói giỡn chơi, cũng không phải uy hiếp.

Trên phương diện lựa chọn bạn giường, Phó Vân Thân đích thực là chuyên gia trong các chuyên gia.

Bởi không ai nắm rõ lai lịch Trần Mặc, lên giường cùng loại người bất minh này, chắc chắn có ngày chết không minh bạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net