Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì tình huống kỳ lạ gần đây của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh luôn bồn chồn trong lòng, hắn cảm giác như tâm mình cứ luôn cáu kỉnh khó tả, trong người như có lửa đốt, thiêu đốt từng li từng tí, không thể bình tĩnh được.

Kim Thái Hanh mím chặt môi, không khỏi nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, ánh mắt như có lửa đốt.

Điền Chính Quốc cảm nhận được ánh mắt của hắn, cứ như đã thành thực thể vậy, không tài nào lờ đi được.

Vừa tắm rửa xong bước vào điện, bắt gặp ánh mắt của hắn, Điền Chính Quốc dừng bước, cậu bất giác muốn lùi lại, không hiểu sao cứ cảm thấy nguy hiểm.

Cậu thậm chí còn khép bớt vạt áo lại, vải dệt cọ lên người hơi ngứa ngáy.

…Gì thế này?

Điền Chính Quốc liếc xuống ngực mình, vẻ mặt vi diệu, trước đây mình đâu có nhạy cảm như vậy, giờ mới chỉ chạm nhẹ vào vải mà thôi, hơn nữa chất liệu này rất quý giá, cũng rất thoải mái.

Chuyện này thực khó mở miệng.

Điền Chính Quốc nhanh chóng thu lại vẻ mặt vừa rồi, cố ra vẻ như không có gì, nhưng động tác đi đường rõ ràng đã cứng lại.

Cậu đang hồi hộp. 

Kim Thái Hanh có vẻ cũng phát hiện ra.

Khi Điền Chính Quốc đang định tránh thì Kim Thái Hanh trực tiếp tóm lấy cậu ấn ngồi trên đùi mình rồi cười nói: “Trẫm lau tóc cho ngươi.”

Ngay khi mông Điền Chính Quốc chạm lên cặp đùi rắn chắc kia, cậu cứng đờ người, đã thế tin tức tố rượu mạnh còn như đang đánh úp lại, mùi hương bao phủ toàn thân cậu, vô cùng cường thế bá đạo, mà cậu lại không thể giãy dụa.

Giống như Kim Thái Hanh thích tin tức tố của cậu, cậu cũng chẳng thể kháng cự nổi tin tức tố thuần hương rượu mạnh đó của hắn. Tuy Kim Thái Hanh đang siết chặt eo cậu, không cho cậu đứng dậy, nhưng thực tế chân cậu cũng đã mềm nhũn rồi, sao mà đứng nổi.

Điền Chính Quốc chỉ có thể đỏ mặt, ngoan ngoãn để Kim Thái Hanh lau khô tóc cho mình

Vì có địa long sưởi ấm nên tóc cũng khô nhanh hơn bình thường, không lâu lắm, mái tóc dài của Điền Chính Quốc đã gần như khô hết, buông xõa trên vai cậu.

Nhưng Kim Thái Hanh cũng không lập tức buông cậu ra, thay vào đó, đầu ngón tay hắn vuốt ve mái tóc cậu, nhìn từng sợi tóc dài mượt trượt giữa ngón tay, sau đó giữ lấy đuôi tóc rồi quấn vào ngón tay, tùy tiện chơi đùa.

Điền Chính Quốc muốn quay lại hỏi đã xong chưa thì đã thấy Kim Thái Hanh khẽ giật giật sợi tóc cậu rồi hỏi: “Ở Quốc Tử Giám có kẻ nào bắt nạt ngươi không?”

Điền Chính Quốc hơi dừng lại, cậu lập tức bị đề tài của hắn làm quên mất những gì mình muốn nói.

Cậu vẫn luôn rất muốn bản thân cũng có ngày tan học xong về nhà, rồi kể với người nhà những chuyện hôm đó đi học.

Khóe mắt Điền Chính Quốc cong cong, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào, hiển nhiên là thật sự rất vui vẻ, cậu kể cho Kim Thái Hanh nghe những chuyện thú vị xảy ra.

Nói đến các bạn học đều rất thông minh, nghĩ ra rất nhiều thứ mà cậu không nghĩ tới, một số còn rất nhỏ, nhưng nói không chừng sẽ thi đỗ Trạng Nguyên, cô nương duy nhất cũng rất hiểu biết, bệ hạ để nữ tử tham gia khoa cử là quyết định thật sáng suốt, v.v….

Nói tới đoạn sau, Điền Chính Quốc lại càng kích động, mặt đỏ như rặng mây, ráng đỏ còn lan tận xuống cổ: “À, bọn họ đều đã đọc thoại bản ta viết đó, còn rất thích nha, hai ngày nữa ra kết cục rồi, không biết tới lúc đó họ có định đánh tác giả không nữa...”

Nhưng còn chưa kịp nói xong thì cậu chợt khựng lại, nhận ra mình vừa nói gì thì lập tức ảo não, muốn quay ngược thời gian để sửa lại. Mặc dù biết chuyện cậu viết thoại bản nhưng Kim Thái Hanh cũng không chủ động nói chuyện đó với cậu, lần trước Kim Thái Hanh nói to một số tình tiết cũng đã khiến cậu muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi. Bây giờ lại chủ động kể với hắn, không phải đã tự đào hố chôn mình rồi sao?

Cậu vốn cho rằng Kim Thái Hanh không đọc, nhỡ giờ hắn có hứng đọc rồi hỏi cậu viết gì thì phiền, cậu thực sự không muốn giải thích cốt truyện. 

Lúc viết còn không cảm thấy gì, nhưng lúc đọc ra miệng thì ngại lắm, hôm nay nghe bạn cùng lớp bàn tán cốt truyện là cậu đã ngượng lắm rồi.

Nhưng không ngờ Kim Thái Hanh lại nói: “Ta cũng đang chờ kết cục.”

Điền Chính Quốc kinh ngạc quay đầu lại, “Bệ hạ cũng đọc sao?”

Kim Thái Hanh gật đầu.

“Nhưng ta đã viết kết cục từ nhiều ngày trước rồi mà, tại sao…” Tại sao không hỏi ta?

Theo bản năng, Điền Chính Quốc muốn hỏi câu đó.

Kim Thái Hanh đáp: “Ngươi không đưa cho trẫm.”

Ánh mắt ám trầm nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc.

“...Nhưng ngươi lại đưa cho Ôn Trường Lan đọc.”

Câu này nói ra có vẻ còn hơi u oán hơn nữa.

Điền Chính Quốc nghe mà tê dại, không nhịn được nói: “Thế ta lấy cho bệ hạ đọc nhé?”

Kim Thái Hanh lắc đầu, “Mai rồi đọc, đã muộn rồi, nên đi ngủ thôi.”

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn Kim Thái Hanh đọc trước mặt mình đâu, thế thì còn ngượng hơn nhiều.

Đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên Kim Thái Hanh gác cằm lên vai cậu rồi nói: “Viết rất hay.”

Điền Chính Quốc khựng lại. Đang nói tới thoại bản à? Đang khen mình sao?

Ngay giây tiếp theo, Kim Thái Hanh đã khẳng định.

“Một số biện pháp cải cách trong đó còn có thể áp dụng cho thực tế.”

Điền Chính Quốc kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Thật sao?!”

Tuy chỉ là viết thoại bản, nhưng thường tác giả sẽ vô thức lồng ghép quan điểm của mình vào đó, huống chi quyển này còn trực tiếp mô tả tranh đấu trên triều đình. Đúng là từng được tiến sĩ dạy học, còn luôn ở cạnh Kim Thái Hanh nữa, đâu phải chỉ để làm cảnh.

Kim Thái Hanh gật đầu, hơi thở nóng ướt khẽ cọ nhẹ bên tai cậu khiến cậu cảm thấy hơi ngứa. Nhưng giờ Điền Chính Quốc nào còn tâm tình chú ý cái này, vừa nghĩ đến việc những thứ mình viết ra có thể biến thành sự thật, có thể giúp đỡ mọi người có một cuộc sống tốt hơn, cậu liền không nhịn được hưng phấn.

Chính vì thế nên dù đã tới giờ ngủ rồi mà cậu vẫn tỉnh như sáo, không ngủ được nên nằm trên giường cũng không yên, cứ không nhịn được mà hỏi cái này cái kia, thậm chí cả tai thỏ cũng đã hiện ra.

Kim Thái Hanh duỗi tay thuần thục xoa một chút, khiến cả người cậu như nhũn ra.

“Còn không ngủ thì mai sẽ không dậy nổi đâu.”


Điền Chính Quốc cũng biết vậy nhưng cậu không nhịn được ấy chứ. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt ướŧ áŧ như mèo con làm nũng.

Kim Thái Hanh duỗi tay ôm cậu, ấn mặt cậu vào ngực mình, “Không dậy được thì trẫm sẽ đưa ngươi đi thượng triều.”

Lúc bấy giờ Điền Chính Quốc mới ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa. Cả người bị mùi rượu mạnh quen thuộc bao trùm, cảm giác choáng váng, rất có tác dụng thôi miên, không bao lâu sau liền vô cùng an tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Kim Thái Hanh cảm nhận được, khẽ im lặng vài giây rồi không nhịn được khẽ nhéo gáy Điền Chính Quốc. Tuy hắn không hiểu tuyến thể là gì, nhưng sau vài lần tiếp xúc, hắn cũng hiểu đây là thứ đặc thù của Điền Chính Quốc. Quả nhiên một khi chạm vào đó, Điền Chính Quốc sẽ cuộn mình né tránh, còn phát ra tiếng nức nở thấp thấp giống như xin tha vậy.

Kim Thái Hanh lại nhéo nhéo thêm hai lần, cảm thấy Điền Chính Quốc run lên mới dừng lại rồi xoa lưng cậu an ủi.

Hắn nhìn người trong ngực, nhớ tới việc cung nhân bẩm báo, tiểu bối Diệp gia kia khoác vai Điền Chính Quốc, ngồi cùng bàn với cậu, hơn nữa còn ngồi rất gần.

Vừa nghĩ tới đây, Kim Thái Hanh liền không vui.

Nhưng vừa rồi nghe Điền Chính Quốc nói chuyện ở lớp học, quả thực cậu rất vui vẻ, hắn không muốn phá ngang khiến cậu mất hứng.

…Tạm thời cứ kệ đã, nếu như cậu ta dám có hành động nào vượt rào, hắn nhất định sẽ đá văng Diệp Húc. 

Hai ngày tiếp theo, Điền Chính Quốc vẫn tới Quốc Tử Giám học như thường lệ.

Bất kể cậu có thấp thỏm ra sao thì kết cục của thoại bản vẫn được phát hành, Diệp Húc quả nhiên nói là làm, bảo thị đồng đi xếp hàng mua từ sớm rồi đưa tới Quốc Tử Giám.

Có không ít người cũng làm như cậu ta. Cho nên tới giờ giải lao, một đám người cùng xúm lại đọc truyện.

Tuy nói có thể xem sau cũng được, cả đám cùng xem chung như thế rất khó chịu, nhưng ai cũng muốn xem kết cục, không ai muốn chờ cả.

Chỉ có Sở Xu Lệ và Vệ Thần là vẫn ngồi ngay ngắn sau bàn. Người trước là vì nam nữ khác biệt, không tiện chạy tới xem chung, trong khi người sau lại rất chú trọng đến ý thức của nghi thức đọc sách, không muốn đọc trong hoàn cảnh như vậy, phải cân nhắc, tựa như nhấm nháp một món ngon hiếm có vậy.

Vì không muốn mình bị ảnh hưởng nên cậu ta còn bịt chặt tai lại. Nhưng dù vậy thì vẫn có thanh âm bàn tán mơ hồ truyền đến, khiến cậu ta chẳng thể nào chuyên tâm đọc sách, vì thế lại bắt đầu hóng xem mấy người kia bàn tán gì.

Ai cũng nói hay, hay quá, tuyệt vời, làm cậu ta không nhịn được nghĩ nhân vật chính lại đưa ra biện pháp cải cách gì mới sao? Liệu có phải cái trước kia mình từng đoán không nhỉ?

Nhưng chỉ lát sau, một giọng nói khϊếp sợ vang lên, “Không thể nào, sao có thể như vậy chứ?! Ta không tin!”

Tiếp theo là một loạt thanh âm kêu than dậy đất.

Vệ Thần không nhịn được quay đầu, trong lúc lơ đãng lại tình cờ đối diện với tầm mắt Điền Chính Quốc, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp đau khổ của cậu.

Trong lòng cậu ta lộp bộp một tiếng, buông tay xuống, quên cả che tai.

Lúc này, một tiếng rống giận bi thống vang lên – “Sao Đường Ý Viễn lại chết được?! Ta không chấp nhận!”

Vẻ mặt Vệ Thần như thể bất ngờ bị tập kích, dù sao cậu ta cũng quan tâm kết cục của vai chính nhất. Tiếng nói đứt quãng của các bạn trong lớp lần lượt vang lên, họ đã nói được đại khái cốt truyện, Đường Ý Viễn còn chưa kịp nhìn thấy cải cách thành công đã lao lực mà chết.

Vệ Thần đỏ cả mắt, lập tức không nhịn được khóc lên.

“Kết cục rác rưởi gì thế nay! Ta không tin! Đường Ý Viễn tuyệt nhất, hắn không thể chết được, ta muốn viết thư mắng Ngọc Mộc, cái đồ không phải người! Ta sẽ chi tiền cho hắn viết lại, ta muốn kết có hậu…”

Khóc một hồi, cậu ta liền nghĩ đến việc gì đó, rồi lại càng khóc to hơn. “Nhưng mà cha mẹ ta không có tiền hu hu hu hu hu hu…”

Có Vệ Thần mở đầu, những người khác cũng như bị lây nhiễm vậy, mắt hồng lên như sắp khóc.

Giờ đây, mọi người đều cùng chung kẻ địch, chính là tác giả Ngọc Mộc kia, cả đám cùng mắng to hắn không phải con người.

Điền Chính Quốc ngồi một mình trên ghế, bộ dạng nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, run bần bật tự ôm lấy mình.

Cậu nghĩ thầm.

Ngọc Mộc là ai? Ta không biết đâu nhá.

Người viết BE là Ngọc Mộc cơ mà, liên quan gì đến Điền Chính Quốc đâu.

Bọn họ đang mắng Ngọc Mộc mà, có phải mình đâu.

Tự nhủ vài câu xong, Điền Chính Quốc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, không run rẩy như lúc nãy nữa.

Nhưng đúng lúc này lại có người nói: “Thật muốn biết Ngọc Mộc ở đâu quá, ta không phải muốn trùm bao tải đánh người đâu, chỉ đơn thuần muốn mời hắn uống trà thôi, ta rất yêu quý hắn.”

Điền Chính Quốc: “....”

Nếu giọng điệu ngươi không âm trầm khủng bố, dáng vẻ không giống như xách đao tới tận cửa ấy thì may ra ta còn tin.

Mình có nên tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian không nhỉ, tránh bị đánh hội đồng thành đầu heo.

Mà đương nhiên nghĩ là nghĩ thế thôi, chứ vừa mới khai giảng không lâu lại vô cớ xin nghỉ, thế không phải càng kỳ quái sao?

Chuông vang lên, đã tới giờ học tiếp theo rồi, tuy tiến sĩ còn chưa tới nhưng đã có trợ giáo tới thay, còn nói hôm nay tiến sĩ có việc gấp nên không lên lớp được. Đúng lúc bây giờ là tiết cuối rồi, học sinh có thể ở lại tự học hoặc về sớm.

Cả lớp an tĩnh, các học sinh đều cúi đầu xem sách.

Diệp Húc đột nhiên lên tiếng: “Xem kết cục không còn tâm tình nào mà học với chả hành, ai đi Nghênh Tiên lâu uống rượu không?”

Vừa nói xong, không ít người rục rịch muốn đi.

Nhìn kết cục BE này buồn bực lắm, đi uống rượu là hay nhất.

Vì thế đã có rất nhiều người hưởng ứng.

Lúc bình thường chắc chắn họ không bạo gan như vậy nhưng hôm nay thì khác, bảo là không say không về cũng không ngoa.

Điền Chính Quốc cũng bị Diệp Húc nhiệt tình kéo đi.

.

Lời trans: Bé ơi, về bên hoàng đế của em cho an toàn đi em =)))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net