Chap 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Quân tử nhẹ nhàng, trong tay cầm một ngọn đèn lưu ly. 

"Tống ca ca, sao huynh lại ở đây?" Tiếng hô to của Chí Huân cất lên bên tai Tú Anh.

Từ lần trước sau khi được ăn hộp bánh ngọt kia của Tống Mẫn Hạo, dường như Chí Huân trở nên thích Tống Mẫn Hạo vô cùng.

"Ôi chao, tay này đang để ở chỗ nào vậy chứ?" Giọng Tôn tỷ tỷ bất chợt vang lên.

Tú Anh liếc mắt, phát hiện thấy tay của Tống Mẫn Hạo vẫn đang đỡ lấy bả vai nàng, nàng liền vội vàng lùi về phía sau một bước.

"Tống công tử." Nàng cúi đầu gọi một tiếng.

"Ừm." Tống Mẫn Hạo thu tay về, cúi đầu nhìn Chí Huân: "Hai người cũng đi ngắm đèn hoa đăng sao? Phác bá phụ không đi cùng?"

"Cha đệ không thích những nơi đông người, thế nên đệ liền đi chơi cùng với tỷ tỷ."

Tống Mẫn Hạo liếc nhìn Tú Anh đang cúi đầu: "Ta cũng đi một mình, vậy cùng nhau đi chung đi."

Dứt lời liền bảo Chí Huân và Tú Anh chờ hắn một lát, một lúc sau, Tống Mẫn Hạo cầm theo hai chiếc đèn hoa đăng quay trở lại.

Một cái là đèn hình con thỏ, một cái là đèn hình con hổ.

Chí Huân rất tự nhiên đưa tay ra cầm lấy chiếc đèn hình con hổ, miệng ngọt như mật: "Cám ơn Tống ca ca, đệ chưa từng thấy qua đèn con hổ nào đẹp như vậy."

"Thích là tốt rồi." Tống Mẫn Hạo đưa chiếc đèn hình con thỏ cho Tú Anh.

Tú Anh nhìn đèn thỏ, cũng nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy cán đèn kia.

Dưới ánh đèn sáng rực ở nơi này, bàn tay ấy tựa như một khối ngọc ấm áp, từng khớp xương rõ ràng, mang đậm khí khái nam nhân, hoàn toàn khác với bàn tay mềm mại nuột nà của các cô nương.

"Cho ta sao?" Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn Tống Mẫn Hạo.

Vẻ mặt Tống Mẫn Hạo lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh: "Ở đây còn có ai khác nữa?"

"Ồ." Tú Anh nhận lấy.

Tôn tỷ tỷ bỗng bật cười: "Đúng là một cục đá cứng đầu."

Thật ra thì Tú Anh muốn hỏi những lời này của Tôn tỷ tỷ là có ý gì, nhưng đang ở bên ngoài nên nàng cũng không tiện hỏi.

Cuộc dạo chơi từ hai người một quỷ bây giờ biến thành ba người một quỷ, dường như bầu không khí trở nên kỳ quái hơn.

Tôn tỷ tỷ không nhịn được nữa, bỏ lại một câu "Ta tự đi một mình." rồi biến mất.

Chí Huân không chú ý tới không khí kỳ quái này, cậu bé vẫn hào hứng như cũ, thậm chí còn cảm thấy tỷ tỷ mình đi quá chậm, vì thế cậu bé liền nhanh chân đi trước hai bước, dần dần biến thành Tú Anh và Tống Mẫn Hạo đi cùng nhau.

"Phác cô nương, ta thích đi ở bên ngoài." Đột nhiên Tống Mẫn Hạo nói.

Tú Anh có chút kinh ngạc: "A, được." Nàng bèn đổi vào bên trong.

Mặc dù Tống Mẫn Hạo nói thích đi ở phía bên ngoài, nhưng đi bên ngoài luôn bị va chạm vào những người khác.

Tú Anh nhìn trộm hồi lâu, phát hiện mỗi khi Tống Mẫn Hạo bị ai đó đụng vào, đôi lông mày rậm cũng sẽ hơi nhíu lại.

Có lẽ là Tú Anh nhìn lén quá lộ liễu, Tống Mẫn Hạo quay đầu lại hỏi thẳng: "Cô nương đang nhìn cái gì vậy?"

Tú Anh vội vàng thu hồi tầm mắt: "Ta không nhìn gì cả."

"Nói dối." Lời của Tống Mẫn Hạo khiến cho Tú Anh hốt hoảng, nàng vừa định phản bác thì lại nghe thấy Tống Mẫn Hạo nói tiếp: "Cô nương đang muốn có chiếc đèn đó sao?"

Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt của Tống Mẫn Hạo thì thấy một sạp hàng, nàng vừa nhìn đã bị một ngọn đèn thu hút sự chú ý.

Ngọn đèn kia là một ngọn đèn mỹ nhân có cả năm mặt được làm bằng lưu ly, phần tua rua bên dưới cũng không hề tầm thường, trên chuỗi tua rua đó cũng có gắn lưu ly trong suốt.

Nàng tiến lại gần một chút, nhìn thấy mỗi khi ánh lửa của ngọn nến ở bên trong lay động, dường như cả năm mỹ nhân trên đèn cũng đều nhảy múa theo.

"Thích không?" Giọng Tống Mẫn Hạo vang lên trên đỉnh đầu nàng.

"Thật là đẹp mắt." Tú Anh không kìm được mà khen ngợi: "Nhưng nhất định là rất đắt."

"Tiểu cô nương muốn sao?" Ông chủ sạp hàng là một nam nhân mặt trắng, trên đầu còn đội thêm một chiếc nón nhỏ, chẳng qua hình như cái nón đó hơi nhỏ quá mức, khiến cho gương mặt trông to hơn rất nhiều.

Tú Anh mím môi lắc đầu.

"Ông chủ, chiếc đèn này bao nhiêu tiền?" Tống Mẫn Hạo hỏi thẳng.

Tú Anh nghiêng đầu nhìn Tống Mẫn Hạo, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là rất đắt, không muốn mua."

Tống Mẫn Hạo liếc nàng, nở một nụ cười hiếm hoi xưa nay chưa từng thấy.

Tú Anh vẫn luôn cảm thấy mình không tốt lắm, luôn thích cái đẹp. Nhưng hình như vì tối nay ánh trăng và đèn đuốc quá lung linh, đã khiến nàng biến thành đồ háo sắc.

"Chiếc đèn này, treo trong phòng ta sẽ rất hợp."

Tú Anh: "...???"

Tống Mẫn Hạo thật sự mua ngọn đèn kia, thậm chí còn có vẻ như sợ Tú Anh ao ước nên cứ luôn cầm trong tay mình.

Tống Mẫn Hạo vốn dĩ đã rất nổi bật trong đám đông, lúc này càng trở nên nổi bật hơn.

Quân tử nhẹ nhàng, trong tay cầm một ngọn đèn lưu ly, không biết là lang quân nhà ai đang tìm mỹ nhân dưới trăng.

***

Chí Huân từ đằng trước chạy ngược trở lại, nhìn thấy ngọn đèn này cũng bị làm cho mê mẩn.

"Chiếc đèn này thật là đẹp. Tống ca ca, huynh mua sao?"

"Ừ, thích không? Thích thì ta cho đệ."

Không biết có phải là ảo giác của Tú Anh hay không mà nàng cảm thấy khi nói ra những lời này, trong giọng nói của Tống Mẫn Hạo phảng phất chứa nụ cười.

"Thích, nhưng cha đệ nói, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác." Chí Huân giơ tay ra dắt tay Tú Anh: "Tỷ tỷ, để đệ dẫn tỷ đi xem trò vui."

Cậu bé kéo Tú Anh chạy thật nhanh.

Tú Anh vừa nói chậm một chút vừa chạy theo cậu bé, không có thời gian để ý tới Tống Mẫn Hạo nữa.

Chí Huân dẫn nàng đi xuyên qua đám người, xuyên qua đèn đuốc, dường như trong mắt nàng có muôn nghìn chúng sinh, lại dường như chỉ có bầu trời rực sáng ánh đèn.

Trong nháy mắt kia Tú Anh nghĩ đến mấy năm khi nàng làm quỷ, không nhịn được mà bật cười.

Đây có lẽ chính là hương vị cuộc sống, có thể ngửi, có thể nhìn, có thể nghe, vạn vật đều đang ở xung quanh nàng, vạn vật cũng đều có thể nhìn thấy nàng.

Khi còn là quỷ thực sự quá cô đơn tịch mịch, ngoại trừ con rồng kia, không người nào có thể nhìn thấy nàng.

Tâm trạng Tú Anh trở nên tốt hơn bao giờ hết, đến lúc Chí Huân dẫn nàng đến nơi rồi mà nàng vẫn còn giữ nụ cười trên môi.

"Tỷ tỷ, tỷ nhìn đi."

Tú Anh nhìn theo, phát hiện hoá ra nơi này chính là một khán đài.

Trên đài có một nữ tử, cả người nữ tử đó mặc xiêm áo hoa lệ, nhưng khuôn mặt lại được tô vẽ hết sức cổ quái, toàn bộ khuôn mặt được sơn xen kẽ hai màu đỏ trắng, riêng môi lại được tô màu đen.

Trong miệng nữ tử đó phát ra ngôn ngữ kỳ lạ, thân thể cũng vặn vẹo uốn éo theo.

"Tỷ tỷ, nghe nói đây là gánh hát tới từ Lĩnh Nam, bọn họ đang nhảy vũ điệu hiến tế, không giống với vũ điệu của chúng ta, hơn nữa ngôn ngữ của bọn họ cũng không giống với chúng ta chút nào." Chí Huân nói với Tú Anh, còn giơ một ngón tay chỉ sang bên góc đài: "Đó là nhạc cụ của bọn họ, đệ cũng chưa từng thấy qua bao giờ."

"Đó là cổ đan."

Tú Anh quay đầu lại, thấy Tống Mẫn Hạo đã đứng ở sau lưng bọn họ từ khi nào.

"Cổ đan là loại nhạc khí có một không hai của Lĩnh Nam, nghe nói khi sử dụng sẽ hấp dẫn vạn trùng của trời đất." Tống Mẫn Hạo không lạnh không nhạt giải thích.

"Trùng?" Chí Huân không dám tin vào lỗ tai của mình: "Như thế thì cũng quá kinh tởm đi."

Tú Anh phát nhẹ vào tay Chí Huân: "Đừng nói như vậy."

Nhỡ đâu bị nghe thấy thì làm thế nào?

"Chẳng qua đây chỉ là lời đồn đại, chưa chắc đã là thật." Tống Mẫn Hạo nhìn về phía nữ tử ở trên đài: "Nhưng kỳ quái chính là, tại sao nhảy vũ điệu hiến tế mà lại để cổ đan ở đó?"

Chí Huân nghe nói có thể thu hút sâu bọ thì ngay lập tức không muốn xem nữa, kéo Tú Anh và Tống Mẫn Hạo đi đến những chỗ khác.

Lúc đi tới bờ sông, Chí Huân nói muốn thả đèn hoa sen, Tống Mẫn Hạo liền bỏ tiền ra mua ba chiếc.

Thời điểm Chí Huân và Tống Mẫn Hạo dùng bút viết ra tâm nguyện của mình, Tú Anh có chút lúng túng, bởi vì nàng không biết chữ, càng không biết phải viết thế nào.

Nàng chỉ biết mỗi tên của mình thôi, những chữ khác thì nàng chỉ có thể nhận biết là chữ xấu hay chữ đẹp.

Sau khi viết xong, Tống Mẫn Hạo quay sang nhìn Tú Anh bằng ánh mắt bình tĩnh: "Cô nương muốn viết cái gì, ta viết giúp cô nương."

"Ồ, vậy viết "Bình An Hạnh Phúc" (*) đi." Tú Anh không nghĩ ra được lời nào hay hơn, chỉ cảm thấy cứ luôn bình an vui vẻ là tốt rồi.

(*) Nguyên gốc là Hỉ Nhạc Trường An, người dịch chuyển qua từ kia cho thuần Việt.

Ba chiếc đèn hoa sen cùng lúc được thả xuống nước.

Mặc dù đồng thời lên đường, nhưng rất nhanh đã bị thổi về các hướng khác nhau.

***

Cuối cùng ngọn đèn mỹ nhân kia vẫn được Tú Anh cầm trở về.

Tống Mẫn Hạo nói rằng đèn này không phù hợp với nhà hắn, kín đáo đưa cho Tú Anh bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Chí Huân nhìn bên trái một chút bên phải một chút: "Để trong phòng đệ cũng được."

Tú Anh vội vàng nói: "Vậy Tiểu Huân cầm đi."

"Nhưng đệ cảm thấy chiếc đèn này càng hợp với tỷ hơn." Chí Huân nói không nhanh không chậm.

Sau khi về nhà, Tú Anh đặt chiếc đèn trên mặt bàn.

Năm mỹ nhân kia vẫn đang nhảy múa theo ánh nến, một vẻ đẹp mê hoặc.

"Tống tiểu tử đưa cho sao?" Không biết Tôn tỷ tỷ từ đâu chui ra: "Vậy sao muội còn chưa đưa hà bao đi?"

"Hà bao?" Tú Anh mất nửa giây mới phản ứng kịp, nàng đứng lên.

Bởi vì không tìm được cơ hội nào để đưa cho Tống Mẫn Hạo, cho nên nàng vẫn luôn mang theo bên người.

Hôm nay dạo chơi thật là vui vẻ, gặp đối phương cũng quên khuấy mất chuyện này.

Nàng sờ sờ bên hông mình, rồi lại sờ trên người.

"Hình như không thấy đâu."

Tôn tỷ tỷ bay tới trước mặt nàng: "Không thấy cái gì?"

Tú Anh hơi cau mày, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút không vui: "Không thấy hà bao."

"Muội để ở đâu, thử tìm kỹ lại lần nữa xem, không tìm được thì thêu cái khác vậy."

-------oOo-------

Chương 12: Lần đầu tiên Tú Anh cảm thấy hâm mộ 

Không tìm thấy hà bao, Tú Anh lật cả nhà lên cũng không tìm thấy.

Tôn tỷ tỷ bay bay phía trên bàn trang điểm của nàng: "Đừng tìm nữa, sợ là đánh rơi ở đâu mất rồi, muội thêu đẹp như vậy, không chừng bị ai đó nhặt rồi cũng nên."

Nhưng hương liệu ở bên trong nàng phải bỏ không ít tiền ra để mua đó.

Những hai mươi đồng cơ mà.

Tú Anh không tìm được hà bao nên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nàng treo đèn lưu ly lên giữa phòng, lúc nằm xuống nàng luôn không nhịn được mà nhìn lên, Tôn tỷ tỷ ngồi bên bệ cửa sổ cũng đang nhìn chăm chú.

"Đèn này thực ra cũng không tồi, theo muội thì Tống tiểu tử đưa cái đèn này cho muội là có ý gì?"

Tú Anh suy nghĩ một lát, lật người nhìn Tôn tỷ tỷ, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên: "Hắn thích ta sao?"

Tôn tỷ tỷ cười: "Ta cảm thấy không phải."

"Tại sao?"

Tôn tỷ tỷ thần bí nói: "Nếu như một người nam nhân thích một nữ nhân nào đó, nhất định là sẽ luôn luôn suy nghĩ đến nàng, thậm chí trong mơ cũng nhìn thấy nàng. Ta đi xem giấc mộng của Tống công tử, trong mộng của hắn chỉ toàn là sách."

Tú Anh chưa từ bỏ ý định: "Có lẽ sẽ sớm mơ về ta thôi."

Tôn tỷ tỷ bay tới, nhìn Tú Anh: "Nhưng mà nhà hắn thật là nghèo, chỉ có mỗi một lão bộc."

"Nhưng ở nhà hắn thì không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, hơn nữa vì nghèo nên cũng chỉ có thể cưới một mình ta." Tú Anh nói xong thì kéo chăn lên che mặt.

"Ai da, nếu như Tống tiểu tử kia đêm nào cũng đòi..." Tôn tỷ tỷ thấp giọng, đúng như dự đoán thấy Tú Anh đỏ bừng cả mặt.

Tôn tỷ tỷ cười ha ha, trực tiếp bay thẳng ra ngoài: "Muội ngủ đi, ta muốn ra ngoài chơi, thật nhàm chán quá đi mất."

Tú Anh sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, lại nhìn ngọn đèn kia một chút.

Hẳn là Tống Mẫn Hạo thích nàng rồi, nếu không sao lại đưa đèn cho nàng chứ.

***

Mười sáu tháng giêng, các cửa tiệm bắt đầu mở cửa.

Tú Anh cố ý dậy thật sớm, đến cửa hàng bán hương liệu để chọn hương liệu.

Nàng cảm thấy hương liệu lần trước mùi thơm cũng không tệ.

"Tú Anh tới sao, lần này muốn mua hương gì?"

Chủ quán hương liệu là một nữ nhân hết sức xinh đẹp, cả năm nàng ta đều chỉ mặc thuần một màu đen, nhưng nhìn lại hết sức mị hoặc, đặc biệt là nàng ta luôn thích tô son màu đỏ.

Tú Anh mím môi cười một tiếng: "Ta muốn mua hương liệu giống lần trước."

Bà chủ nghe được câu này thì nhíu mày: "Nhưng mà không được rồi, hương liệu giống lần trước bị người ta mua hết vào sáng nay rồi. Ở đây ta không còn chút nào nữa, phải đợi đợt hương liệu kế tiếp, ít nhất cũng phải mất ba tháng."

Tú Anh ồ lên: "Không sao đâu, vậy để ta chọn loại hương liệu khác."

"Vẫn là Tú Anh ngoan nhất." Bà chủ nói xong thì liền nhào đến ôm ôm Tú Anh, làm Tú Anh có chút ngượng ngùng.

Bà chủ quán này không có cái gì xấu, chỉ là mỗi lần gặp Tú Anh thì sẽ luôn ôm ôm ấp ấp nàng.

Tú Anh ở cửa hàng hương liệu cả một buổi sáng mới chọn được loại hương liệu mình thích, nàng trộn mấy loại hương liệu lại với nhau.

Bà chủ ngửi ngửi: "Tài nghệ chọn hương liệu của Tú Anh thật tốt, có thể tự mình mở tiệm được rồi đó."

Tú Anh không hề cảm thấy tài nghệ của mình tốt, chẳng qua là kiếp trước đã được ngửi quá nhiều thôi.

Trong phủ Công Chúa hương gì cũng có, trên người mỗi nha hoàn cũng đều dùng một loại hương liệu khác nhau.

Tú Anh mua hương liệu xong thì quay trở về.

Mùi thơm ở quán rượu bên cạnh bay vào trong lỗ mũi Tú Anh.

Nàng cầm túi giấy đựng hương liệu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ liệu lần này có nên thêu hoa văn kiểu khác trên hà bao hay không.

"Bịch ——"

Tú Anh đụng vào một người, hương liệu trong tay cũng rơi xuống đất.

Nàng vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.

"Cô nương không sao chứ?"

"Không sao, không sao." Tú Anh nhặt hương liệu lên, vỗ vỗ bên ngoài túi giấy, lúc vừa ngẩng đầu thì liền sửng sốt.

Bàn tay cầm hương liệu của nàng khẽ run.

Dường như đối phương phát hiện ra sự kỳ lạ của Tú Anh, bèn hỏi lại một lần nữa: "Cô nương, cô nương thật sự không có chuyện gì chứ?"

Tú Anh rặn ra một nụ cười: "Không sao."

Nàng vội vàng vòng qua đối phương rời đi.

"Chính Quốc, ngươi đang nhìn gì vậy?"

Nam nhân quay đầu lại, cười với người đi cùng vừa bước từ trong quán rượu ra: "Không có gì, chỉ là vừa rồi đụng phải một tiểu cô nương, cảm thấy hình như nàng ấy có chút sợ ta."

"Ngươi đùa cái gì thế? Ngươi là mỹ nam tử số một số hai trong thiên hạ, hơn nữa còn là Phò Mã tương lai, ta chưa thấy tiểu cô nương nào lại sợ ngươi đâu."

Nam nhân cười ấm áp: "Ngươi đừng có ba hoa nữa, đi thôi."

***

Tú Anh cầm hương liệu càng đi càng nhanh, trong lòng thầm nghĩ: "Tại sao những người đó luôn giống như âm hồn không tiêu tan vậy?"

Đời này nàng thật sự không muốn đụng phải những người đó, bất kể là vị kia, hay là vị vừa mới gặp kia, bọn họ đều có thể tuỳ ý quyết định sống chết của người khác, như vậy cũng đã đủ khiến cho nàng sợ hãi.

Nàng không muốn báo thù, chỉ muốn sống an ổn hết cuộc đời này mà thôi.

Nàng nghĩ đèn hoa sen của nàng thả có lẽ không có tác dụng rồi.

***

Tú Anh vừa về đến nhà thì thấy Phác phụ đang nói chuyện với một người.

Mà người kia...

"Ôi chao, đây chính là Tú Anh hả, trông thật là tươi trẻ mặn mà." Nữ nhân kia nhiệt tình mười phần vọt tới, còn quan sát Tú Anh khắp một lượt từ trên xuống dưới.

Tú Anh quay đầu nhìn cha nàng bằng con mắt hồ nghi.

Biểu tình của Phác phụ không rõ tốt xấu: "Vị này là Tống di, con cứ gọi bà ấy là Tống di đi."

"Bảo bối của ta ơi, ta sống hơn nửa đời người rồi nhưng vẫn chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp như thế này."

Tống di cầm chiếc khăn trong tay vẫy về phía Phác phụ một cái: "Cô nương xinh đẹp như vậy, chỉ sợ cổng nhà các ngươi sẽ bị đạp hỏng mất."

Tống di lại kéo tay Tú Anh, nhìn xuống lòng bàn tay: "Tay này thật non mềm, ở nhà không phải làm gì đây. Nhà đối phương cũng có người hầu, không cần ngươi làm việc, đến đó chính là cơm no rượu say."

Tú Anh lập tức hiểu ra, đây là tới để làm mai.

Đời trước nàng cũng có rất nhiều người tới cửa làm mai, chẳng qua lần này thật không khéo, nàng bị bắt tại trận.

"Cha, con về phòng trước đây, con vẫn còn có chút chuyện." Tú Anh vội nói.

"Ừ, đi đi."

Tú Anh trốn về phòng mình, lại nhìn ngọn đèn mỹ nhân kia lần nữa.

Nếu như người cầu hôn chính là Tống Mẫn Hạo thì tốt, vậy mình sẽ rất vui vẻ mà đáp ứng, sau đó vài năm nữa thôi mình đã là phu nhân nhà quan lớn rồi.

Nghĩ tới chuyện này, Tú Anh không nhịn được mà bật cười, đến lúc đó nàng muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mặc cái gì thì mặc, càng nghĩ càng thấy hạnh phúc.

Ừ, vẫn là làm hà bao thật nhanh đi.

***

Không biết Phác phụ dùng cách nào để tiễn vị Tống di kia đi, đến bữa cơm tối, cũng vẫn không thấy Phác phụ nhắc gì, ông chỉ hỏi sáng nay Tú Anh đi đâu.

"Đi tới cửa hàng hương liệu."

"Ừ." Đột nhiên Phác phụ lại hỏi tết Nguyên Tiêu bọn nàng chơi cái gì.

Chí Huân miệng năm miệng mười kể hết: "Đúng rồi, cha, bọn con còn gặp được Tống ca ca, huynh ấy đưa cho tỷ tỷ một chiếc đèn lồng thật đẹp."

"Đèn lồng?" Phác phụ nhíu mày lại: "Đưa cho cha xem thử một chút, Tú Anh."

Tú Anh trợn mắt nhìn Chí Huân một cái, sau đó mới về phòng lấy đèn lồng.

Phác phụ nhìn chiếc đèn lồng kia xong cũng không nói gì, lại bảo Tú Anh đem về.

Tú Anh quay về phòng liền nhìn thấy Tôn tỷ tỷ, Tôn tỷ tỷ đang bay bay trước túi hương liệu nàng mới mua.

"Hương này không giống với hương lần trước nha." Tôn tỷ tỷ nói.

"Đúng, hương lần trước bán hết mất rồi, thế nên ta mua hương khác. Ngửi thấy thế nào?"

Tôn tỷ tỷ nghiêng đầu cười với Tú Anh: "Hương ngửi thơm vô cùng, nhưng có thể cho thêm một chút hương hoa vào, bởi vì mùi này hơi đắng, hương hoa thược dược không tệ lắm, không ngại thì muội cho thêm một chút vào thử xem sao."

"Được."

Tú Anh lại đi mua thêm phấn hoa thược dược, cho lẫn vào đám hương liệu, cảm thấy mùi hương dễ ngửi hơn rất nhiều.

Nàng mất thêm ba ngày nữa để thêu hà bao.

Hiện tại chỉ còn cách đại hôn của Công Chúa nửa tháng.

Tú Anh bấm đốt ngón tay nhẩm tính, trong lòng càng thêm cuống cuồng.

Đưa hà bao này cho Tống Mẫn Hạo, nhất định hắn sẽ biết tâm ý của mình, chắc sau đó sẽ đến cửa cầu hôn chứ.

Tú Anh hết sức lộ liễu mà thêu một đôi chim uyên ương lên hà bao, nàng hy vọng khi Tống Mẫn Hạo nhìn thấy đôi chim uyên ương này sẽ hiểu được những lời mà nàng không nói ra.

Mẫu thân bảo, nếu như cô nương mà thích một người nào đó, tuyệt đối không thể mở miệng trước mà phải ám chỉ công khai, tóm lại đối phương phải là người nói ra trước, như vậy thì đối phương mới càng yêu nhiều hơn.

Mặc dù nói chỉ cần được tôn trọng là tốt rồi, nhưng hầu như các cô nương đều sẽ đòi hỏi được yêu.

Các nàng cần rất nhiều tình yêu để vun đắp nên mái ấm của mình.

Nữ nhân được nuôi dưỡng bằng tình yêu mới là nữ nhân hạnh phúc nhất.

***

Ngày tặng quà hôm đó, Tú Anh thức dậy rất sớm.

Nàng đứng trước gương đồng đổi qua đổi lại mấy bộ y phục, cảm thấy mình có thật ít y phục, dường như bộ nào Tống Mẫn Hạo cũng đều đã gặp qua, dẫu sao thì quanh đi quẩn lại nàng cũng chỉ có mấy bộ như vậy mà thôi.

Cuối cùng tầm mắt Tú Anh rơi vào bộ váy màu thuỷ lam, là chiếc váy nàng mặc vào cái đêm hôm đó, hình như Tống Mẫn Hạo chưa từng thấy qua, vậy thì mặc bộ này đi.

Tú Anh thay y phục xong, lại cố ý chải một kiểu tóc mới, kiểu tóc này hiện tại vẫn còn chưa được lưu hành, là ở đời trước sau khi nàng được gả vào phủ Công Chúa mới bắt đầu lưu hành phổ biến.

Hồi ấy các cô nương chưa lập gia đình đều thích chải kiểu này, Tú Anh ở trong phủ Công Chúa quá nhàm chán

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy