Chap 25+26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: "Phò Mã, có thể trả lại cho thiếp thất cái hà bao lần trước hay không?" 

Hai vị ma ma chỉ để ý đến việc dạy dỗ, không hề tiết lộ những tin tức khác.

Các bà cũng khen Tú Anh có ngộ tính cao.

"Nô tỳ ở trong cung ngây người mấy chục năm mà chưa từng gặp ai có thân thể mềm dẻo hơn Ngũ di nương, điệu múa thắp đèn ở tiền triều, Ngũ di nương đúng là càng múa càng đẹp."

Liên ma ma nói điệu múa thắp đèn là do một vị mỹ nhân tiền triều soạn ra, nghe nói bởi vì Hoàng thượng tiền triều yêu thích nên nàng ấy mới đặc biệt soạn ra điệu múa này.

Điệu múa thắp đèn này chính là nhảy múa trên ngọn đèn.

Ngọn đèn cũng không phải là đèn lồng thông thường, mà là loại đèn đặc biệt trong cung.

Ngọn đèn kia to lớn, cao cỡ nửa người, bên trong đèn là cây nến, vũ nữ cần đứng trên ngọn đèn này mà nhảy múa, khi cây nến cháy hết thì điệu múa cũng kết thúc.

Mỗi lần Tú Anh nhảy điệu múa này thì đều mệt đến không thở nổi, bởi vì mặc dù Liên ma ma luôn cười híp mắt nhưng yêu cầu lại vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần gây ra một lỗi nhỏ thôi là sẽ phải nhảy lại một lần nữa.

***

Diệp ma ma dạy xướng khúc có một khuôn mặt hiền hậu, bà chỉ dạy tiểu khúc của Giang Nam, thậm chí còn hướng dẫn tỉ mỉ: "Thanh âm của nữ nhân tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là giọng điệu, tỷ như một âm "A" này cũng có ý tứ. Phát âm không thể dựa vào cổ họng, mà phải dựa vào khoang bụng."

Diệp ma ma cười: "Đồng thời khi hát tiểu khúc này, ngoại trừ thanh âm ra còn có cả thần sắc, nếu như lúc xướng khúc người chỉ lo ca hát, không để ý gì đến dung nhan của mình thì cũng không được."

Trải qua mấy ngày huấn luyện liên tục, Tú Anh cảm thấy mình gần như không nói được nữa, nhưng Thải Linh ở bên cạnh lại cười: "Thanh âm của Ngũ di nương đúng là càng ngày càng tốt, nhất là khi xướng tiểu khúc kia, nô tỳ luôn cảm thấy du dương buồn ngủ."

Diệp ma ma cười: "Thế vẫn chưa tính là gì, nô tỳ đã từng dạy một vị quý nhân ở trong cung, thanh âm của vị quý nhân kia giống như chim vàng anh vậy, sau đó mỗi lần xướng khúc đều có thể gọi tới trăm loài chim."

Tú Anh có chút hưng phấn: "Vậy ta cố gắng luyện thật giỏi thì cũng sẽ gọi được trăm loài chim sao?"

Diệp ma ma cười dịu dàng: "Công Chúa chỉ cần nô tỳ dạy tiểu khúc, sợ là không được."

Tú Anh: "???"

***

Cũng may là trong thời gian Tú Anh đi theo hai vị ma ma học nghệ, người của Công Chúa bên kia không có đến nữa.

Nàng nghe nói là hình như gần đây Công Chúa đã vào trong cung ở, có lẽ nguyên nhân là do chuyện bị đâm lần trước.

Mẫu phi của Công Chúa là Thục quý phi, Thục quý phi rất được Hoàng Thượng sủng ái, cho nên Công Chúa cũng được Hoàng Thượng hết sức sủng ái.

Sau chuyện ám sát này, Thục quý phi đã đến trước mặt Hoàng Thượng náo loạn một trận, còn triệu hồi Công Chúa vào cung.

Thật đúng là chuyện vui.

***

Tú Anh thừa dịp Liên ma ma và Diệp ma ma đang nghỉ trưa thì trốn ra khỏi Thuý Sai Viện.

Nàng sắp bị hai vị ma ma ép đến điên rồi, buổi sáng xướng tiểu khúc, buổi chiều nhảy múa, buổi tối còn phải tắm loại thuốc gọi là bí truyền từ trong cung.

Nàng dẫn Thải Linh tuỳ tiện đi loanh quanh.

Thời tiết hiện giờ đã bước vào mùa hạ, hoa trong phủ Công Chúa bung nở hơn phân nửa.

Thải Linh cầm theo cái giỏ nhỏ, bởi vì Tú Anh muốn hái hoa làm chút điểm tâm.

"Bánh hoa hồng có được không?" Tú Anh hỏi Thải Linh: "Món đó là sở trường của ta."

Thải Linh cười gật đầu một cái.

"Vậy chúng ta đi hái một ít đi."

Trong phủ Công Chúa có một mảnh đất trồng rất nhiều hoa hồng, lúc Tú Anh đến nơi còn gặp thợ làm vườn.

Thợ làm vườn thỉnh an Tú Anh, sau đó chỉ cho Tú Anh nơi hoa hồng nở nhiều nhất, rất thích hợp hái để làm điểm tâm.

Tú Anh cám ơn đối phương rồi dẫn Thải Linh đi vào.

Nàng và Thải Linh chia nhau ra hái, Tú Anh còn cố ý cầm theo cây kéo tới, nàng cắt hoa xuống rồi để vào trong giỏ nhỏ.

Hái xong, Tú Anh vừa định gọi Thải Linh thì đúng lúc đó Thải Linh cũng chạy tới.

"Nô tỳ hái xong rồi."

"Vậy chúng ta trở về thôi."

***

Trên đường trở về, Tú Anh nhìn thấy Phò Mã đi từ phía cầu đá tới.

Hướng nàng muốn đi chính là hướng Phò Mã đi đến, nàng không thể né tránh nên đành phải hành lễ: "Thiếp thất bái kiến Phò Mã."

Phò Mã nhìn thấy Tú Anh thì gật đầu cười nhạt một cái, ánh mắt liếc về giỏ hoa của nàng: "Hái hoa sao?"

"Chuẩn bị làm chút bánh hoa hồng."

Phò Mã có chút kinh ngạc: "Nàng biết làm cái này? Công Chúa thích ăn điểm tâm làm bằng hoa nhất."

Tú Anh nghe vậy thì liền dịch giỏ ra đằng sau: "Sợ là đồ thiếp thất làm Công Chúa không thích ăn."

Dường như Phò Mã đang cố nhịn cười: "Cũng được, vậy còn chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì ta liền đi trước."

Tú Anh nhớ đến hà bao của nàng, sau lần trước bị đối phương lấy đi, trong lòng nàng vẫn luôn không thoải mái.

Dù sao thì hà bao đó cũng không phải làm cho Phò Mã, hơn nữa bên trên lại còn thêu chim uyên ương.

Nàng thấy hôm nay tâm trạng của Phò Mã cũng không tệ, giọng nói vô cùng ôn hoà, liền bạo gan nói: "Phò Mã, có thể trả lại cho thiếp thất cái hà bao lần trước hay không?"

"Hả?" Dường như Phò Mã có chút ngơ ngác: "Hà bao?"

"Phò Mã cầm một cái hà bao của thiếp thất lúc ở chùa Hàn Sơn, cái hà bao đó thêu không được tốt, thiếp thất cảm thấy không xứng với Phò Mã."

Phò Mã nhìn Tú Anh, yên lặng chớp mắt một lát, sau đó như đột nhiên bừng tỉnh ra: "Hà bao à, ta để ở trong phòng mất rồi, không mang theo trên người. Tú Anh đã tặng cho ta rồi, sao còn muốn lấy lại?"

"Cũng không phải, chẳng qua hà bao kia..."

Phò Mã mỉm cười cắt ngang lời Tú Anh: "Được rồi, được rồi, ta cầm của nàng một cái hà bao, sau này sẽ tặng nàng thứ khác. Nhưng mà bây giờ ta cũng không mang theo cái gì trên người, để lần sau sẽ cho nàng."

Phò Mã rời đi, Tú Anh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng đối phương xa dần: "Thải Linh, muội có cảm thấy Phò Mã có điểm gì đó là lạ không?"

Thải Linh mở to đôi mắt vô tội: "Ơ?"

Tú Anh thu hồi tầm mắt, nàng luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

-------oOo-------

Chương 26: "Nếu như ngươi không khóc nữa, ngươi muốn cái gì Bổn cung cũng sẽ thưởng cho ngươi."

Đêm khuya, Tú Anh lén lút bò dậy.

Tối nay Thải Linh bị nàng đuổi về phòng hạ nhân ngủ, không cần phải gác đêm nữa.

Tú Anh làm như vậy là bởi vì muốn đi đào châu báu mà ác quỷ kia nói với nàng.

Ban ngày nàng nhân lúc mọi người không chú ý, đã lén tới phòng chứa củi lấy một cái cuốc nhỏ rồi giấu đi.

Tú Anh rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài.

Trong viện này rất yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều đã ngủ say.

Nàng nhìn xung quanh một chút, kiểm tra thấy không có ai, lúc này mới cầm cái cuốc đi tới gốc cây thứ ba từ cổng Thuý Sai Viện đi vào.

Lúc đào Tú Anh đặc biệt khẩn trương, nhưng nàng nghĩ nếu như moi được một bảo bối, nàng mang ra ngoài bán không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tiền đó nàng tiết kiệm lại, để khi rời khỏi phủ Công Chúa vẫn có thể sống được.

Tú Anh đào từng chút từng chút, đào thật lâu mới nhìn thấy đồ.

Tú Anh vừa nhìn thấy thì lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, đó là xương trắng.

Không được sợ, không được sợ.

Tú Anh tự thôi miên mình, người chết vì tiền chim chết vì mồi, cũng chỉ là đào đồ ở bên cạnh xương trắng ra thôi mà.

Tú Anh đánh bạo đào sâu thêm, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một vật, nhưng đó cũng chỉ là một khối ngọc bội.

Tú Anh lấy ngọc bội ra, giơ lên soi về phía mặt trăng nhìn thử, phát hiện hình như bên trên còn khắc chữ.

Tú Anh đâu có biết chữ, nàng suy nghĩ một lát, cất ngọc bội vào trong người, lấp hố đất lại.

Để che giấu nàng còn cố ý đạp đạp cho đất phẳng lại, rồi đem cái cuốc ném về phòng chứa củi, bấy giờ mới rón rén chạy về phòng.

Tú Anh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cất ngọc bội vào ngăn tủ đựng những đồ mà nàng mang từ nhà tới.

Hầu như Thải Linh không bao giờ mở hộc tủ này ra, cho nên cũng tương đối an toàn.

***

Ngày hôm sau Tú Anh dùng toàn bộ hoa hồng hái được làm thành bánh hoa hồng.

Cho Thải Linh ăn thử, Thải Linh kinh ngạc: "Ngũ di nương, tay nghề của người thật quá tốt."

Tú Anh mím môi cười một tiếng, tay nghề nữ công gia chánh của nàng rất tốt, nàng không giống những tiểu thư khuê các kia.

Từ nhỏ các tiểu thư đã học cầm kỳ thi hoạ, còn nàng thì theo chân mẫu thân học từ thêu thùa đến xuống bếp.

Thời điểm Tú Anh làm A Phiêu cũng thường hay đến Ngự Thiện Phòng.

Đầu bếp trong Ngự Thiện Phòng nấu ăn không chỉ chú trọng đến mùi vị mà còn cực kỳ chú trọng đến cách trình bày, càng đẹp mắt càng tốt.

Tú Anh cũng học theo, ví dụ như bánh hoa hồng này.

Tú Anh cố tình đem món bánh điểm tâm này làm thành hình dáng một đoá hoa hồng, hơn nữa ở phía trên còn rắc một chút hạt vừng, hạt vừng kia được trộn lẫn với nước hoa hồng, nên khi rắc lên càng thêm ngọt thanh.

Sau khi Tú Anh chia xong bánh hoa hồng của mình làm, vẫn còn thừa lại rất nhiều bánh hoa hồng.

Thải Linh ngẫm nghĩ, ở bên cạnh đề nghị: "Hay là mang đến cho những viện khác nữa."

"Muội nói đúng." Tú Anh bảo Thải Linh cầm mấy cái hộp đựng thức ăn tới, tự mình xếp: "Đây là của Nhị tỷ tỷ."

Nàng lại xếp thêm một hộp: "Đây là của Tứ tỷ tỷ."

Tuy rằng đời trước không tài nào hoà thuận được, nhưng đời này các nàng đã mời nàng uống canh hai lần, nàng vẫn nên đưa chút điểm tâm đáp lễ.

Thải Linh nhìn hai hộp này: "Ngũ di nương, không mang tới chỗ Công Chúa và Phò Mã sao? Còn cả Tam di nương nữa."

"Công Chúa ở trong cung, Phò Mã thì còn đồ ăn ngon nào chưa từng nếm qua, chắc sẽ không quan tâm đến mấy thứ này, Tam di nương..." Tú Anh thản nhiên: "Không phải là ta với nàng ta có hiềm khích hay sao? Tại sao phải đưa?"

Thải Linh á khẩu không trả lời được.

Tú Anh đẩy hai cái hộp thức ăn qua: "Xong rồi, muội đi đưa đi, chỗ còn dư lại thì ta sẽ ăn."

Thải Linh cố gắng nín cười: "Vậy nô tỳ sẽ đi đưa ngay bây giờ."

"Chờ một chút, Thải Linh." Tú Anh gọi Thải Linh lại.

"Đưa thêm cho Phò Mã một hộp đi, sau đó muội giúp ta hỏi xem, hà bao kia có thể trả lại cho ta được không."

Thải Linh vâng lời làm theo, nhưng lúc trở về Thải Linh lại cầm theo một cái hộp gấm.

"Ngũ di nương, Phò Mã nói rất thích cái hà bao đó, cho nên dùng cái này tặng cho người."

Thải Linh mở hộp gấm ra, bên trong là một khối ngọc.

Tú Anh nhìn ngọc kia không giống như vật tầm thường, đành đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng thoả hiệp: "Được rồi, Thải Linh, muội cất giúp ta đi."

Đến lúc đó cùng mang ra ngoài bán.

Thải Linh lại nói: "Trên đường tới viện của Tứ di nương nô tỳ gặp phải Tam di nương, Tam di nương hỏi nô tỳ đang cầm gì trong tay. Ngũ di nương, chúng ta có nên đưa đến viện của Tam di nương một chút không?"

"Không đưa." Thật ra Tú Anh không phải là người hẹp hòi, nhưng nàng cảm thấy lần trước ác quỷ nhập vào nàng, cố tình đẩy Tam di nương xuống nước.

Bây giờ khẳng định là Tam di nương hận nàng thấu xương, không hề giống như ngày xưa luôn cố tình gây sự với nàng.

Tú Anh nghĩ nếu mà nàng đưa đến, nhất định Tam di nương sẽ đem vứt đi, còn cảm thấy nàng đang cáo chúc tết gà, không có gì tốt đẹp, thế nên Tú Anh mới dứt khoát không đưa.

***

Tú Anh ở trong nội trạch, không biết được chuyện Công Chúa bị đâm cuối cùng được xử lý ra sao.

Nhưng chỉ trong mấy ngày phủ Công Chúa lại được ban thưởng thêm rất nhiều thứ.

Nha hoàn Thanh Đại phục vụ bên người Công Chúa bảo nô tài xách đồ đi phân cho các viện.

Tú Anh than thở trong lòng, Hoàng gia có thật là nhiều đồ, những thứ này đều là đồ mà nhà kho của Công Chúa không chứa được nữa nên mới đem đi phân phát cho mấy người tiểu thiếp các nàng.

Đúng là có vài người từ khi sinh ra đã không giống với tầng lớp người như nàng.

***

Thời gian chớp mắt đã trôi qua, trời đã hoàn toàn chuyển hạ.

Ngày lễ đầu tiên khi lập hạ đó chính là Tết Đoan Ngọ.

Đương kim thánh thượng rất coi trọng ngày lễ này, cho nên buổi tối Công Chúa và Phò Mã đều vào cung để tham gia yến hội.

Tú Anh và ba vị di nương mở tiệc rượu ở trong phủ.

Trong bữa tiệc, Tứ di nương cứ luôn rót rượu cho Tú Anh.

Tú Anh uống hai ba ly đã say không chịu được, cuối cùng phải nhờ Thải Linh dìu về.

Tú Anh cố gắng chống đỡ đi tắm rửa rồi mới lên giường ngủ.

Nhưng mà vừa ngủ được một lúc thì đã bị Thải Linh đánh thức.

"Ngũ di nương, Ngũ di nương, mau dậy đi, Bội Lan cô nương tới."

Tú Anh khó khăn mở mắt ra, gắng tỉnh táo lại: "Cái gì cơ?"

Thải Linh lộ vẻ khó xử: "Bội Lan cô nương tới, nói là Công Chúa muốn mời Ngũ di nương qua."

Tú Anh ngẫm nghĩ một lát, to gan lớn mật nói: "Không đi!"

Lời của người say rượu nào có trọng lượng.

Mấy nha hoàn Bội Lan mang tới liền chuẩn bị xong xuôi cho Tú Anh, sau đó nhét nàng vào trong kiệu.

Nha hoàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ nghiêng ngả của Tú Anh thì có chút lo lắng, nàng ta hỏi Bội Lan: "Bội Lan tỷ tỷ, Ngũ di nương uống say như vậy, Công Chúa sẽ không tức giận chứ?"

Biểu tình của Bội Lan cao thâm khó lường: "Chúng ta chỉ cần mang người tới là được, sao phải quan tâm xem nàng say hay tỉnh."

***

Tú Anh được Bội Lan đỡ vào tẩm điện của Công Chúa.

Nàng khuỵu xuống đất, động tác hành lễ chậm lụt.

Bội Lan đã sớm lui ra ngoài, Tú Anh quỳ xuống đất chỉ cảm thấy buồn ngủ, nàng quá mệt rồi.

"Đứng lên."

Tú Anh nghe lời đứng lên.

"Lại đây."

Tú Anh cũng nghiêm chỉnh đi qua.

Bây giờ nàng đang cố gắng chống đỡ với cơn buồn ngủ của mình, nàng mơ màng say, cũng không rõ lắm người trước mắt mình là ai.

Nàng chỉ biết mình thật sự thật sự rất mệt, người này có thể cho mình ngủ không?

Nàng mở đôi mắt say rượu ra nhìn khắp nơi, hình như trước mắt có một bóng người, nàng chậm rãi dịch qua, dáng vẻ đáng thương: "Ta rất là mệt."

Đối phương không lên tiếng, Tú Anh chớp mắt: "Ta có thể ngủ không?"

Nàng giơ một ngón tay lên: "Chỉ ngủ một tý tẹo thôi, ta đảm bảo."

Công Chúa nhíu mày, "nàng" nhìn con ma men trước mắt, kiềm chế cơn giận của mình: "Không cho phép ngủ."

Nào ngờ con ma men này nghe xong liền cắn môi, nước mắt lưng tròng: "Tại sao không thể ngủ? Ta muốn ngủ."

Sắc mặt Công Chúa càng trở nên khó coi, "nàng" đang muốn há miệng mắng người, bỗng bị một bàn tay bịt lấy miệng.

Bàn tay kia nho nhỏ, mềm nhũn, còn toát ra mùi thơm.

"Suỵt! Không được kêu! Ta chỉ ngủ một giấc thôi, sao còn phải gọi người?" Chủ nhân của bàn tay nhìn xung quanh: "Nơi này thật là đẹp, ta muốn ngủ ở chỗ này. Ngươi đừng nói gì hết, chẳng may bị người kia biết, thì ta nhất định phải chết rồi."

Công Chúa nhướng mày, ánh mắt trở nên thâm trầm.

"Nàng" gỡ tay Tú Anh ra: "Ngươi sợ ai biết?"

Tú Anh thở dài một tiếng, sau đó nhíu mày: "Công Chúa đó."

Ánh mắt Công Chúa khẽ động: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Tú Anh nói chậm rãi.

Do uống rượu nên đôi mắt xinh đẹp kia ướt sũng, hơn nữa nàng luyện nhảy múa cả tháng trời, bây giờ từng hành động cử chỉ càng quyến rũ hơn hẳn so với trước kia.

Liên ma ma vốn dạy những điệu múa để lấy lòng Hoàng Thượng, những điệu múa đó đều quyến rũ mà không dung tục, rực rỡ mà không chói loá, không nhiều không ít hơn dù chỉ một phân.

Yêu cầu của Liên ma ma rất nghiêm khắc, không hề nhân nhượng với Tú Anh, cộng thêm thiên phú vốn có của Tú Anh, hơn nữa khi nàng học múa với các vũ nữ trong Hoàng Cung, những điệu múa đó đều không phải là những điệu múa mà tiểu thư khuê các sẽ học, vì đó đều là những điệu múa để quyến rũ nam nhân.

Nhưng những điệu múa này lại không giống với điệu múa ở thanh lâu, vì xét cho cùng thì các nàng vẫn còn thân phận, vả lại đối tượng các nàng mua vui không phải người bình thường.

Cho nên vũ điệu vừa kín đáo nhưng lại vừa bạo dạn, để cho người xem không dám tự mình đa tình mà hành động thiếu suy nghĩ.

Tú Anh không hề biết nữ nhân đứng đắn sẽ không học những thứ đó, nàng học một hiểu mười, cũng không hề cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào.

Nàng đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của người trước mặt: "Trên đầu của ngươi đây là cái gì? Lấp lánh."

Nàng nói xong liền giơ tay ra muốn cầm, Công Chúa không ngờ Tú Anh lại to gan như vậy, nhíu mày lui về phía sau một bước.

Ai ngờ đối phương giống như người không xương, cứ thế ngã nhào lên trên người "nàng".

"Đứng lên!" Giọng Công Chúa ẩn chứa tức giận.

Nhưng Tú Anh vẫn gác cằm lên ngực Công Chúa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm lên đầu "nàng".

Nàng choáng váng: "Thơm quá đi."

Nàng uống say, nên mọi hành động đều làm theo bản năng.

Nàng bò trên người Công Chúa ngửi tới ngửi lui, chân mày Công Chúa càng nhíu chặt hơn.

Miệng Tú Anh vừa nói thơm, mà mũi nàng cũng như đang hít hà cái gì, vật kia giống như những sợi kim tuyến từ từ bị Tú Anh hít vào trong cơ thể, chỉ là nàng không nhìn thấy gì, và người bị nàng hít hà cũng không hề nhìn thấy.

"Nàng" nghe Tú Anh luôn miệng nói "nàng" thơm thì nổi giận.

Công Chúa trực tiếp đẩy Tú Anh ra, thực ra dùng sức không lớn, nhưng Tú Anh uống say, con ma men bị đẩy một cái liền cứ thế ngã ngửa.

Tú Anh ngã bịch xuống đất, đau đớn toàn thân khiến nàng lập tức oà khóc.

Nàng khóc hết sức thương tâm, nước mắt không ngừng chảy ra, lại còn xoa xoa lòng bàn tay của mình.

Công Chúa cố nhịn, thấp giọng nói: "Không cho phép khóc."

Tú Anh không nghe.

Công Chúa lớn tiếng hơn một chút: "Không cho phép khóc."

Tú Anh nâng đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Công Chúa, lúc này không phát ra âm thanh nữa, mà chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Công Chúa rũ mắt nhìn Tú Anh.

Tú Anh là bị người ta cưỡng ép lôi từ trong chăn ra, nàng uống rượu, lúc này gò má vẫn còn đỏ bừng, mà nước mắt giống như trân châu không ngừng chảy ra.

Một tiểu cô nương yếu ớt khóc đến như vậy, dù là ai thì cũng không thể đành lòng.

"Nếu như ngươi không khóc nữa, ngươi muốn cái gì Bổn cung cũng sẽ thưởng cho ngươi."

Công Chúa nói mà không ngờ là tiểu nha đầu này đã sớm nghĩ xong từ trước rồi, mồm miệng rõ ràng không hề giống với người say rượu: "Ta muốn cái lấp lánh đó trên đầu ngươi."

***

Hôm sau, lúc Tú Anh tỉnh dậy, phát hiện trong tay mình có một cái bộ diêu (*) khảm ngọc thì có chút buồn bực.

(*) Trâm bộ diêu: Bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển thướt tha. (Nguồn: Tử Khí Đông Lai).

Thải Linh ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh của Tú Anh liền vội vàng bưng nước tiến vào, thấy Tú Anh đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào bộ diêu ở trong tay thì mỉm cười: "Ngũ di nương, hay là người bỏ bộ diêu kia xuống trước đi, hôm qua nhất định phải cầm trong tay mới chịu ngủ, hôm nay tỉnh dậy vẫn còn cầm sao."

Tú Anh nhìn bộ diêu trong tay, lại nhìn sang Thải Linh: "Bộ diêu này ở đâu ra vậy?"

Thải Linh trả lời: "Chắc là Công Chúa ban thưởng, hôm qua lúc quay về người cứ luôn một mực cầm trong tay."

"Công Chúa ban thưởng?" Tú Anh bối rối, không phải ngày hôm qua nàng uống rượu xong liền đi ngủ sao?

"Hôm qua Bội Lan mời Ngũ di nương qua một chuyến, sau đó cũng vẫn là nàng đưa người trở về, cụ thể ra sao nô tỳ cũng không rõ." Thải Linh giải thích.

Trong đầu Tú Anh thoáng hiện lên một chút ký ức mơ hồ, nàng nhớ nàng quỳ trên đất, sau đó đứng dậy, sau nữa làm những gì thì nàng hoàn toàn không nhớ.

Sắc mặt nàng bỗng trắng bệch, nàng không nói cái gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy
Ẩn QC