Chap 39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Nhưng Phò Mã là phu quân của chúng ta 

Phò Mã nghẹn họng, hắn thở dài một hơi: “Ngày mai ta lại tới.”

Công Chúa liếc Phò Mã, cảm xúc trong mắt hết sức rõ ràng.

Phò Mã lại tiếp tục câm nín, trực tiếp bước đi.

Ở trong phòng, Tú Anh từ trên giường ngồi dậy.

Hình như nàng có nhìn thấy bóng một nam nhân, lúc đang muốn xuống giường nhìn cho rõ thì Công Chúa đi vào khiến nàng sợ hết hồn.

Công Chúa đi mấy bước đã đến cạnh mép giường của Tú Anh.

Tú Anh nhìn Công Chúa, không nhịn được mà thụt lùi vào bên trong, đầu óc vốn đang mơ màng cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Công Chúa nhìn Tú Anh, giọng nói có chút nhạt nhẽo: “Tỉnh ngủ?”

Tú Anh ngẩng đầu nhìn Công Chúa, chậm rãi gật đầu.

Công Chúa bỗng nở một nụ cười phải gọi là vô cùng dịu dàng, nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Tú Anh thì chỉ cảm thấy doạ người, nàng càng lùi thêm vào phía trong giường.

“Trốn cái gì?” Công Chúa cúi người, hắn đưa tay bắt lấy chân Tú Anh.

Trong giây phút đó Tú Anh bị doạ sợ đến toàn thân nổi da gà.

Nàng hơi lắc chân liền bị cầm thật chặt.

Đối phương cầm chân nàng, dù cách một lớp tất, nhưng cái này… một nam nhân sao có thể tuỳ tiện cầm chân tiểu thiếp của người khác chứ.

Đột nhiên Tú Anh nghĩ liệu có phải Công Chúa đang mượn cái dáng vẻ giả nữ nhân này để đi lừa gạt nữ nhân khác hay không.

Đúng lúc này, Công Chúa lại lên tiếng: “Nhìn nàng ngủ cả người toàn mồ hôi kìa, còn không chịu cởi áo ngoài, vậy đi tắm cùng Bổn cung.”

Tú Anh trợn tròn hai mắt.

Công Chúa như cười như không, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp kia thật khó mà suy đoán được, thậm chí hắn còn nhỏ giọng: “Đều là nữ nhân, cùng nhau đi.” Câu cuối vô cùng ám muội.

Trong lòng Tú Anh gõ lên hồi chuông báo động.

Bây giờ Công Chúa vẫn còn thăm dò nàng hay sao? Thăm dò xem nàng có biết hắn là nam nhân không?

Tú Anh phát hiện dạo gần đây số lần nàng phải lựa chọn giữa tính mạng và trong sạch đặc biệt nhiều, nàng vẫn cố giãy giụa: “Như thế sao được, thiếp chỉ là một tiểu thiếp, còn người là Công Chúa.”

Nụ cười bên môi Công Chúa càng sâu, ánh mắt hiện lên vẻ bông đùa: “Do tổ tiên nàng tích đức.”

“…” Tú Anh âm thầm nghiến răng.

Công Chúa thu lại nụ cười: “Thế nào? Bổn cung mời nàng tắm cùng, nàng có nỗi niềm gì khó nói? Bổn cung vẫn nhớ là chu kỳ của nàng đã qua rồi.”

“…” Tú Anh lại tiếp tục lẳng lặng nghiến răng.

Công Chúa giống như là không còn kiên nhẫn nữa, nửa kéo nửa ôm Tú Anh xuống giường.

Tú Anh muốn giãy mà không dám, nàng sắp tức chết rồi.

Tại sao tiểu thiếp của người khác chỉ cần ăn mặc xinh đẹp, sau đó canh giữ khuê phòng, còn nàng thì… chính là không ngừng bị chèn ép, không ngừng bị trêu đùa, mà người trêu đùa mình lại không phải là phu quân trên danh nghĩa mà chính là chủ mẫu trên danh nghĩa của nàng.

“Thiếp không muốn đi.” Tú Anh bám lấy thành giường, chân nàng vùng vẫy: “Thiếp không thích tắm gội, thật ra thiếp là một người không thích sạch sẽ.”

Công Chúa nghiêm túc nhìn Tú Anh: “Vậy thì càng cần phải tắm.”

Hừ! Cực kỳ tức giận!

Tú Anh giận đến nội thương, cuối cùng vẫn bị đối phương kéo khỏi giường.

Công Chúa ngồi xổm xuống, đi giày thêu cho Tú Anh, lại tiếp tục kéo nàng: “Đi thôi.”

Tú Anh vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nàng chần chừ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên mượn cớ gì để tránh né chuyện này.

Công Chúa nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt sáng quắc, dường như cũng đang đợi xem Tú Anh sẽ kiếm cớ gì.

Tú Anh vô tình chạm phải ánh mắt của Công Chúa, ngay lập tức nàng lại rũ mắt xuống.

Sao nàng cảm thấy ánh mắt của Công Chúa giống như đang muốn ăn thịt người vậy, giật cả mình.

“Sao?” Công Chúa thong thả nói: “Đã nghĩ ra cớ gì chưa?”

Tú Anh theo bản năng đáp lại: “Vẫn chưa.”

Trả lời xong nàng liền ngậm chặt miệng, chột dạ không dám nhìn Công Chúa.

Công Chúa cười khẽ, hắn nghiêng người nói bên tai Tú Anh: “Nàng ba lần bốn lượt muốn từ chối, hay là vì có nguyên nhân khác? Chẳng lẽ, thật ra nàng là nam nhân?”

Tú Anh đang định phản bác thì phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Công Chúa, mà lời nói kia có thể sẽ trở thành một lưỡi dao giết chết nàng.

Tú Anh nhắm mắt lại: “Chẳng qua là thiếp thân nhất thời cao hứng, không nghĩ tới lại có vinh hạnh được tắm cùng Công Chúa.”

Công Chúa hơi nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì đi thôi, Tú Anh.”

Hắn dùng giọng mũi khi nói hai từ Tú Anh kia.

Tú Anh không nhịn được mà né người sang bên cạnh, trong lòng lại mắng thầm Công Chúa.

***

Lúc Bội Lan nghe được chuyện Công Chúa muốn tắm cùng với Tú Anh thì giật mình, nhưng mà dù sao vẻ kinh ngạc đó cũng không tồn tại lâu.

Chỉ một tích tắc sau, nàng ta đã thu hồi cảm xúc dư thừa, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Y phục tắm rửa của Tú Anh rất nhanh đã được chuẩn bị xong.

Nàng đứng trong phòng tắm, nhìn các cung nữ bận rộn.

Còn vị chủ tử kia thì lại đang ngồi đọc sách trên tháp mỹ nhân, vẻ mặt vô cùng ung dung, dường như vốn chẳng sợ Tú Anh phát hiện ra chuyện hắn là nam nhân.

Khoan đã, Tú Anh nghĩ tới một vấn đề.

Đối phương cố ý mời nàng tắm cùng, nếu như cởi y phục, cứ coi như ban đầu nàng không biết Công Chúa là nam nhân, nhưng sau khi cởi y phục xong thì sẽ biết, chẳng lẽ đối phương đang cố tình muốn cho nàng biết?

Tú Anh càng nghĩ càng sợ, liệu có phải Công Chúa đã muốn giết nàng, mặc kệ nàng đã biết hay chưa?

Nghĩ tới đây, cả người Tú Anh run lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nàng không tự chủ được mà liếc nhìn về cái tủ dựa sát cửa sổ trong phòng tắm.

Không được, nàng có chạy trốn từ đó thì cũng chỉ là chạy ra khỏi phòng tắm thôi, không hề ra khỏi Côi Ương Cung.

Xong rồi, hôm nay nàng chết chắc.

Đời này sống còn ít hơn cả đời trước.

Sắp đến sinh nhật của nàng, tiếc là không thể nào chờ tới ngày sinh nhật mười sáu tuổi nữa.

“Công Chúa, chuẩn bị xong rồi.”

Bội Lan cúi đầu bẩm báo với Công Chúa.

Công Chúa lười biếng ừm một tiếng.

Hắn bỏ sách trong tay xuống, nói với Bội Lan: “Các ngươi đi ra ngoài, không cần phải hầu hạ.”

“Vâng.” Bội Lan bảo toàn bộ cung nữ đi ra ngoài.

Lúc này, trong phòng tắm chỉ còn lại Tú Anh và Công Chúa.

Tú Anh đang đứng đưa lưng về phía Công Chúa, nàng cảm thấy cực kỳ hốt hoảng, muốn nhanh chóng tìm biện pháp để có thể tránh qua một kiếp này.

“Tú Anh, lại đây.” Giọng đối phương vang lên sau lưng.

Cả người Tú Anh cứng đờ.

Nàng đứng cứng ngắc tại chỗ, mãi cho đến khi đối phương có chút không nhịn được: “Tới đây.”

Tú Anh xoay người, chậm rì rì bước tới.

Khi đến bên cạnh giường mỹ nhân, Công Chúa liền nhẹ giọng nói: “Nếu như không tìm được cái cớ nào khác, vậy thì phải đi tắm.”

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tú Anh, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Còn người thợ săn này lại quá mức xinh đẹp, hắn chỉ cần tuỳ ý ngồi đó là đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Lông mi Tú Anh khẽ run rẩy, giống như đôi cánh bướm, trong đáy mắt ẩn chứa một bóng ma.

Gương mặt trắng nõn của nàng không còn chút huyết sắc, ánh mắt ngập tràn kinh hoảng.

Bởi vì sợ, nàng không nhịn được khẽ cắn môi dưới, cắn đến khi trở nên đỏ lựng, vô tình lại tăng thêm vẻ tươi đẹp.

Từ ngũ quan cho đến vóc dáng của Tú Anh, công bằng mà nói thì hoàn toàn là một mỹ nhân.

Mà mỹ nhân này không phải là loại mỹ nhân xinh đẹp tầm thường, cơ thể nàng có một mùi hương thơm ngát, hương thơm toả ra xung quanh, đến chính nàng cũng không hề hay biết.

Kim ốc tàng kiều (*), đối với sự yêu kiều này, đáng lẽ là nên giấu đi.

(*) Kim ốc tàng kiều: thực ra câu này mọi người cũng khá quen rồi nên Bê không dịch hoa mỹ nữa, mà chỉ dịch thô ra là nhà vàng giấu mỹ nhân =))) kiểu như có người đẹp thì muốn giấu đi ấy.

Nhưng một báu vật như vậy, gương mặt của nàng lại hết sức trong sáng, đôi mắt phượng kia trong veo, dường như không giấu được bất kỳ tâm sự nào.

Vừa yêu kiều vừa quyến rũ, quyến rũ lại thuần khiết, nàng cực kỳ giống một đoá hoa sen.

“Cởi đai lưng cho Bổn cung.” Công Chúa đứng lên, hắn phân phó Tú Anh.

Tú Anh cả kinh, mà lúc này Công Chúa đã giang hai tay ra.

Hắn đang đợi Tú Anh cởi đai lưng cho hắn.

Thời gian từ từ trôi qua, một lúc lâu sau Tú Anh mới cố lấy dũng khí bước lại một bước, tay nàng rụt rè sờ vào đai lưng của Công Chúa.

Đây là lần đầu tiên nàng sờ đai lưng của nam nhân.

“Cởi đi.” Công Chúa nhẹ giọng.

Tay Tú Anh hơi run lên, nàng không dám nâng mắt.

Nàng cố gắng rất lâu cũng không cởi ra được, cuối cùng tay nàng lại bị một đôi tay nắm lấy: “Đần như vậy, thật không biết trước kia làm thế nào để sống sót.”

Hắn cầm tay Tú Anh cởi đai lưng của mình.

Tú Anh hoàn toàn ngây dại, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này chính là nàng chết chắc rồi.

Đai lưng bị Công Chúa tuỳ tiện vứt trên mặt đất.

Hắn cởi của mình xong, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng, nhìn Tú Anh không chớp mắt: “Đến phiên nàng.”

Cái gì?

Tú Anh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên đai lưng của nàng: “Bổn cung là người luôn phải đáp lễ người khác.”

Đáp lễ kiểu này thì gọi là gì?

Đai lưng của hắn cũng đâu phải nàng cởi, hoàn toàn không phải nàng cởi.

Tú Anh vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, giữ lấy đai lưng của mình.

Nàng không muốn để Công Chúa cởi đai lưng của nàng, cho dù… cho dù muốn cởi bỏ, thì ít nhất cũng phải là phu quân trên danh nghĩa của nàng mới được.

Nào có chủ mẫu nào lại cởi y phục cho thiếp thất.

Công Chúa lại bắt lấy tay Tú Anh.

Tay Tú Anh cũng thon nhỏ, mềm như bông vậy.

“Chẳng lẽ Tú Anh thật sự là nam nhân, không muốn cởi đai lưng?”

Hắn nói bậy nói bạ, đôi mắt màu trà ánh lên vẻ trêu đùa.

Tú Anh bất động, Công Chúa bèn dứt khoát dùng một bàn tay nâng mặt Tú Anh lên.

Hắn nhẹ nhàng bóp bóp cằm Tú Anh, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Bổn cung vẫn chưa tắm cùng nam nhân bao giờ, đang có chút mong đợi đây.”

Ta! Phi!

Tú Anh tức phát khóc.

“Không phải Công Chúa tắm cùng Phò Mã là được rồi sao?” Trong đầu Tú Anh chợt loé ra suy nghĩ này, liền mạnh miệng trả lời.

Công Chúa vừa nghe, sắc mặt liền đen xì, sau đó hắn còn hơi nghiêng đầu, nhìn biểu tình giống như có chút mắc ói.

“Phò Mã tuấn tú lễ độ, quân tử khiêm nhường, Công Chúa hẳn là nên tắm cùng với Phò Mã. Hơn nữa nhất định Phò Mã sẽ để Công Chúa cởi đai lưng cho.” Tú Anh không sợ chết, tiếp tục mạnh miệng.

Trán Công Chúa nổi gân xanh khẽ giật giật.

Vẻ mặt hắn trở nên khó coi: “Không được nhắc tới Phò Mã.”

“Tại sao không được nhắc tới? Phò Mã là phu quân của chúng ta mà.” Tú Anh gân cổ tranh luận.

Công Chúa quay đầu lại, hằm hằm nhìn Tú Anh, ánh mắt như đang muốn nói “Nàng nói thêm một câu nữa Bổn cung liền xử nàng.”

Tú Anh ngay tức khắc kinh sợ, rụt cổ lại.

“Tuấn tú lễ độ?”

“Quân tử khiêm nhường?”

“Phu quân?”

Công Chúa hỏi ba câu liên tiếp, sắc mặt mười phần âm trầm: “Nhất định là Tú Anh rất thích Phò Mã, chắc là Bổn cung phải gọi Phò Mã tới đây, ba người cùng tắm, tác thành cho giấc mộng của mỹ nhân.”

Tú Anh ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu.

Công Chúa nói tiếp: “Tiếc là Tú Anh phải một mình hầu hạ hai người rồi.”

Lời này của hắn khi nói ra dường như còn mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.

-------oOo-------

Chương 40: Chi bằng thử gọi trước một tiếng phu quân xem sao

Tú Anh lùi về sau mấy bước.

Công Chúa nhíu mày, tiến lên hai bước nắm lấy tay Tú Anh: "Muốn trốn đi đâu?"

"Không... không có trốn." Tú Anh bị doạ đến lắp bắp.

Công Chúa nghe xong thì nhếch môi, trong mắt loé lên ánh sáng nguy hiểm.

Móng vuốt của hắn trượt xuống eo Tú Anh: "Lại nói lắp, xem ra nàng cần Bổn cung tới chữa cái tật nói lắp này giúp nàng rồi."

Tú Anh bất an nhìn Công Chúa, biểu tình ngơ ngác: "Chữa thế nào?"

Dù Công Chúa đang đóng giả nữ nhưng vẫn cao hơn Tú Anh rất nhiều.

Nghe được lời nói có chút ngây ngốc của Tú Anh, hắn cười khẽ một tiếng, rồi cúi đầu xuống.

Đôi mắt màu trà kia sáng rực, giống như cả bầu trời sao đều rơi vào trong mắt hắn, cam tâm tình nguyện làm đồ trang sức cho hắn.

"Chữa thế này." Âm cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Trong tích tắc đó Tú Anh trợn tròn hai mắt, nàng không dám tin nhìn thẳng vào khuôn mặt gần như không có khoảng cách kia.

Muốn giãy giụa nhưng lại bị đối phương thản nhiên gạt bỏ.

Lông mi Tú Anh khẽ run rẩy, đôi mắt dần trở nên ướt át, giống như mặt hồ ngày xuân, gió mát thổi tới liền lăn tăn gợn sóng.

"Công Chúa, Thục quý phi tới." Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bội Lan.

Công Chúa cau mày, ngẩng đầu lên.

Lúc này tay hắn vẫn còn để ở eo Tú Anh, trong mắt hắn lộ rõ vẻ giận dữ, nhưng lại không thể không nhịn xuống.

Hắn nhìn Tú Anh, đưa tay nắn gò má nàng một cái, rồi mới buông nàng ra.

***

Thục quý phi nghe được tiếng bước chân thì vội vàng xoay người lại, sau khi nhìn thấy rõ người đi tới thì gương mặt xinh đẹp trở nên tươi cười.

Nhưng vừa mới cười xong bà lại cưỡng ép mình thu lại.

Công Chúa bước vào trong điện, biểu tình lạnh nhạt: "Thái Hanh thỉnh an Thục quý phi."

Thục quý phi mím môi, bà đi đến ngồi xuống ghế chủ vị.

Bộ diêu trên đầu theo động tác của bà mà nhẹ nhàng lay động.

Bà nhìn xuống người có dáng vẻ giống bà đến bảy phần ở bên dưới: "Thái Hanh, con biết vì sao mẫu phi tới đây không?"

Công Chúa rũ mắt: "Mời Thục quý phi nói."

Thục quý phi nhìn cung nhân trong phòng: "Các ngươi lui hết đi."

Sau khi toàn bộ cung nhân trong điện lui ra hết, bà vỗ mạnh xuống bàn: "Kim Thái Hanh, ngươi quỳ xuống cho Bổn cung."

Công Chúa nâng đôi mắt màu trà lên nhìn Thục quý phi, ánh mắt âm trầm.

Thục quý phi nhìn thấy thì trong lòng càng nổi giận, cầm ly trà trong tay ném thẳng ra ngoài: "Quỳ xuống!"

Công Chúa thu hồi ánh mắt, quỳ xuống.

"Ngươi thật quá ư càn quấy, chuyện quấy rối lần trước ở Đông Cung còn chưa trôi qua, giờ ngươi lại làm cái gì?" Thục quý phi thấp giọng: "Chẳng qua lần trước Phụ hoàng ngươi chỉ là đang cảnh cáo ngươi mà thôi."

"Thục quý phi nghe Thái Tử bên đó nói bóng nói gió cái gì, cho nên mới đến chỗ ta bên này để nổi giận sao?" Công Chúa cười khẽ, cất giọng đầy châm chọc.

Thục quý phi vừa nghe xong liền đứng dậy.

Bà thong thả đi xuống khỏi ghế chủ vị, khi tới bên cạnh Công Chúa, bà cúi người, giáng thẳng một bạt tai vào mặt Công Chúa.

Biểu tình của Công Chúa vẫn hoàn toàn không có chút thay đổi, giống như đã quá quen rồi.

Thục quý phi thấy vậy, lại đánh thêm mấy cái nữa, mãi cho đến khi tay bà trở nên tê dại, bà mới ngừng lại.

Thục quý phi hít thở sâu, khuỵu chân xuống, bà nhìn vào gương mặt trước mắt, gương mặt gần giống với mặt bà.

"Thái Hanh, mẫu phi đều là vì con, con có biết hay không?" Bà đưa tay sờ lên mặt Công Chúa: "Tất cả mọi người đều là kẻ xấu, chỉ có một mình mẫu phi đối tốt với con. Con không được gây rối, con phải ngoan ngoãn. Nếu con chọc Phụ hoàng con nổi giận, mẫu tử chúng ta liền xong đời."

"Mẫu tử?" (*) Công Chúa cười: "Thục quý phi ngay cả con mình sinh ra là nam hay nữ cũng không biết hay sao?"

(*) Chỗ này nguyên văn là 母女: mẹ và con gái. Nhưng vì Bê không tìm được từ tiếng Việt nào ngắn gọn phù hợp nên Bê dùng "mẫu tử". Mọi người cứ hiểu là bà Thục phi đang dùng đại từ chỉ nữ nhân để nói về Công Túa.

Thục quý không những không hề tức giận mà lại mỉm cười, bà cất giọng nhẹ nhàng: "Mẫu phi nói con là Công Chúa thì chính là Công Chúa, con không thể làm Hoàng Tử."

Công Chúa nhếch môi: "Thái Hanh biết."

"Con nghe lời mẫu phi đi, đừng gây chuyện với Thái Tử nữa." Thục quý phi nhẹ giọng nói: "Hắn đã đồng ý với ta, sẽ đối tốt với mẫu tử chúng ta."

Thục quý phi là người Hồ, là mỹ nhân mà nước ngoại bang dâng tặng.

Năm xưa bà dựa vào sắc đẹp của mình mà khuấy đảo lục cung.

Nhưng dù sao thì cũng vẫn chỉ là một mỹ nhân được dâng tặng, không có nhà mẹ đẻ chống lưng.

Mặc dù bây giờ bà vẫn luôn được cưng chiều như cũ, nhưng trên thực tế thì Hoàng Đế đã không còn quá yêu thích bà nữa.

Nhìn suốt hai mươi mấy năm, suy cho cùng thì cũng chán rồi.

Sắc suy tình giảm, bây giờ cũng chỉ vì tình cảm đối với bà năm xưa nên mới đối xử với bà không tệ lắm.

Các bậc đế vương, trước giờ đều không có tình yêu đích thực.

Công Chúa bình tĩnh nhìn Thục quý phi.

Thục quý phi thở dài, rút bộ diêu cài trên tóc mình ra, rồi tự tay cắm vào mái tóc của Công Chúa: "Thái Hanh, sao con có thể ăn mặc đơn giản như vậy. Nhìn không tốt chút nào, nữ nhân chính là cần phải xinh đẹp, biết chưa? Phò Mã có đối tốt với con không?"

"Mối quan hệ của ta và Phò Mã là thế nào, mẫu phi không biết sao?" Công Chúa gỡ bộ diêu ra, ném thẳng xuống đất, hắn nhìn Thục quý phi bằng đôi mắt âm trầm: "Rồi sẽ đến một ngày, thiên hạ này là của ta."

Thục quý phi lạnh mắt: "Ngươi đừng nằm mơ, ngươi định làm thế nào để đi tranh giành thiên hạ này? Ngươi nghe lời mẫu phi đi, nghe lời Thái Tử. Sợ là bây giờ hắn đã hoài nghi ngươi rồi, ngươi ngàn vạn lần chớ hồ nháo. Ả tiểu thiếp trong phủ ngươi đó không phải là loại tốt đẹp gì, dáng vẻ lẳng lơ phong tình. Để hôm khác mẫu phi tìm cách đuổi ả ta đi."

Công Chúa vốn đang bình tĩnh nhưng ngay lập tức ánh mắt trở nên ác liệt.

"Thế nào? Mẫu phi đuổi một ả tiểu thiếp cũng không được sao?" Thục quý phi nói.

"Vậy thì Thái Hanh không thể không nói cho Phụ hoàng nghe một vài lời đồn đại liên quan tới người và Thái Tử rồi."

"Ngươi!" Thục quý phi rít qua kẽ răng: "Nếu như ngươi nói ra, ngươi cho là mình còn có thể tiếp tục nhận được sự sủng ái của Phụ hoàng ngươi hay sao?"

Công Chúa liền xoay mặt đi.

Bàn tay Thục quý phi khẽ run, bà đứng lên: "Được được được, bây giờ ngươi trưởng thành rồi, mẫu phi không quản được ngươi nữa. Đáng lẽ ra năm đó người ta bóp chết phải là ngươi mới đúng."

Công Chúa chợt ngẩng đầu lên nhìn Thục quý phi.

Thục quý phi nhoẻn miệng cười: "Nếu như bóp chết ngươi, vậy bây giờ tỷ tỷ ngươi và Phò Mã mới thật sự là xứng đôi. Phò Mã cũng không cần phải ở chung một chỗ với loại quái vật bất nam bất nữ như ngươi. Ngươi tức giận phải không?"

Thục quý phi nở nụ cười trầm thấp: "Tức giận thì ngươi cũng vẫn là hài tử chui từ bụng ta mà ra, là ta che chở ngươi lớn lên."

Bà đi mấy bước, nhặt bộ diệu ở dưới đất lên rồi đi tới đằng sau Công Chúa, một lần nữa cắm bộ diêu vào mái tóc hắn: "Nếu như ngươi thật sự thích ả tiểu thiếp đó, mẫu phi cũng không ép ngươi. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không được đối đầu với Thái Tử nữa, ngươi không được động vào chủ nhân của Đông Cung, còn ngươi muốn giết ai mẫu phi cũng không có ý kiến gì. Phải nhớ kỹ, tất cả những điều mẫu phi làm này đều là vì ngươi."

Ánh mắt bà khẽ động: "Thái Hanh, bây giờ mẫu phi chỉ có ngươi, mẫu phi già rồi, sắp đến lúc không che chở cho ngươi được nữa."

Công Chúa rũ mắt, tất cả cảm xúc đều bị giấu kín trong đáy mắt, chỉ là bàn tay trong ống tay áo lặng lẽ xiết chặt.

***

Bội Lan đi từ ngoài vào, trong điện yên tĩnh, nàng ta đi tới sau lưng người còn đang quỳ, nhẹ giọng nói: "Công Chúa đứng lên đi, Thục quý phi đã đi rồi."

Công Chúa bất động.

Bội Lan có chút lo lắng: "Công Chúa, Ngũ di nương vẫn còn đang chờ người ở phòng tắm."

"Ngươi đưa nàng trở về, không có lệnh của Bổn cung, nàng không được phép ra khỏi Côi Ương Cung." Công Chúa nhẹ giọng phân phó.

Bội Lan chỉ có thể cúi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy