Chap 53+54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: Nàng chết thì nhất định phải làm nương tử của ta 

Tú Anh nghe vậy thì kinh ngạc.

Con quỷ kia nâng tay sờ lên mặt mình, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: "Có phải nàng chê ta xấu xí không? Không sao hết, ta có thể đối tấm da khác."

Vừa nói xong, Tú Anh liền nhìn thấy quanh thân con quỷ kia nổi lên một lớp sương mù, sương mù dày đặc hoàn toàn che kín con quỷ.

Chờ khi sương mù tản đi, Tú Anh thấy quả thực con quỷ kia đã đổi gương mặt.

Là một thiếu niên môi đỏ răng trắng.

Sau khi đổi mặt xong, con quỷ kia lại hỏi Tú Anh: "Bây giờ thì thế nào? Nàng có đồng ý làm nương tử của ta không?"

Lần đầu tiên Tú Anh được quỷ theo đuổi, nàng có chút không biết làm sao.

Tú Anh im lặng nửa ngày không biết nói gì, con quỷ kia thấy Tú Anh không nói lời nào thì trên gương mặt trắng nõn hiện lên hai rặng mây đỏ: "Nàng không nói lời nào ta sẽ coi như nàng đồng ý. Nàng chờ một chút, để ta đi lấy sính lễ."

Quỷ nói xong liền biến mất, nhanh đến nỗi Tú Anh không kịp ngăn cản, nàng còn đang muốn hắn hỗ trợ cứu nàng mà.

Tiếng bước chân truyền tới.

Nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện bên cạnh Tú Anh.

Hắn từ trên cao nhìn xuống Tú Anh nằm trên đất, phát hiện lúc này đai lưng lại ở trên đỉnh đầu Tú Anh thì nhíu mày.

"Gió thổi bay." Tú Anh nhỏ giọng nói: "Ta không nhìn thấy gì hết."

Dường như nam nhân đeo mặt nạ có chút tức giận, hắn ngồi xổm xuống, thấp giọng mắng: "Đồ hạ tiện."

Tú Anh bị mắng, nhưng nàng không nổi giận, nàng chỉ có chút không thích mà thôi.

"Ngươi không tức giận?" Nam nhân đeo mặt nạ lại nói.

"Ta đâu có đánh lại ngươi." Tú Anh trả lời.

Đánh cũng không đánh lại, vậy nổi giận để làm gì, hơn nữa hắn mắng nàng là đồ hạ tiện thì nàng sẽ trở thành như vậy sao?

Nếu thế thì nàng còn thầm mắng chửi hắn nhiều hơn, nghĩ lại thì vẫn là nàng thắng.

Tú Anh đang tự an ủi bản thân không nên tức giận, đột nhiên huyệt đạo trên người nàng được giải trừ.

Nam nhân đeo mặt nạ kéo Tú Anh đến bờ hồ.

Tú Anh nhìn thấu được suy nghĩ của nam nhân đeo mặt nạ, vội vàng giãy giụa: "Ta không tắm!"

Tắm ở hồ nước này, nàng sẽ bị bệnh mất.

Tú Anh vừa dứt lời liền bị ném thẳng vào trong nước.

Nàng vùng vẫy mãi mới bò được lên bờ, nhưng cả người đã ướt đẫm.

Tú Anh cúi đầu nhìn y phục ướt sũng trên người, tóc nàng cũng ướt quá nửa, từng giọt nước theo tóc nàng nhỏ xuống.

Một cơn gió lạnh thổi qua, nàng không nhịn được mà rùng mình.

Quá lạnh.

Nam nhân đeo mặt nạ đứng ở ven hồ nhìn Tú Anh, hắn thấy dáng vẻ chật vật của Tú Anh nhưng lại nở nụ cười.

Tú Anh hắt hơi một cái, há miệng run rẩy muốn lên bờ nhưng bị ngăn lại.

"Còn chưa tắm sạch sẽ." Nam nhân đeo mặt nạ cất giọng âm u.

Tú Anh lại hắt hơi thêm cái nữa, có chút tủi thân: "Lạnh lắm."

"Ngươi cho là ngươi đang nói chuyện với ai? Công Chúa điện hạ sao?" Nam nhân đeo mặt nạ cười lạnh.

Tú Anh hít mũi, từ trước đến nay nàng luôn là một người yếu ớt, hơn nữa nàng cũng tự biết mình là một người mềm nắn rắn buông.

Ban đầu Công Chúa xử tệ với nàng thì nàng giống như chuột thấy mèo.

Về sau Công Chúa cũng gọi là cưng chiều nàng, nàng liền cẩn thận dò xét, giở mấy thủ đoạn nhỏ ra, thậm chí còn dám nổi giận.

Hôm nay khi đối diện với nam nhân đeo mặt nạ, Tú Anh chỉ còn một cách, thức thời là trang tuấn kiệt.

Nàng đứng trong hồ, nước hồ ngập đến bắp chân của nàng.

Tú Anh ngước mắt lên nhìn nam nhân đeo mặt nạ, ban đêm nhìn chiếc mặt nạ màu đen của hắn lại càng thấy kinh khủng hơn.

Tú Anh đã cố lật lại ký ức trong đầu rất nhiều lần, đều cảm thấy mình chưa từng gặp người nào xấu xa như vậy.

Tú Anh âm thầm coi nam nhân đeo mặt nạ là người nàng ghét nhất trên đời này.

"Lão gia, phu nhân, có thể dùng bữa rồi."

Cách đó không xa truyền tới giọng lão bá.

Tú Anh sáng mắt, dường như nam nhân đeo mặt nạ nhìn ra vẻ vui mừng của Tú Anh, bèn nói: "Ngươi ăn ở trong nước."

Tú Anh chưa từng nghe thấy yêu cầu nào quá đáng như vậy, nhất thời im lặng.

Mà chốc lát sau, nàng liền bắt được một cái bánh bao.

Nam nhân đeo mặt nạ chỉ cho Tú Anh một cái bánh bao nguội lạnh, còn hắn thì ăn thịt thỏ rừng mà lão bá vừa nướng xong.

Mùi thịt thỏ nướng bay vào mũi Tú Anh, nàng nhìn bánh bao nguội trong tay, một lần nữa cảm nhận được giá rét bao quanh.

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà đỏ mắt.

Mặc dù bánh bao vừa nguội vừa cứng, nhưng nàng đói, nàng chỉ có thể ăn bánh bao này.

Tú Anh vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi lên bánh bao.

Nam nhân đeo mặt nạ trải y phục xuống đất rồi mới ngồi lên.

Vì để ăn thịt thỏ rừng nên hắn hơi đẩy mặt nạ lên một chút, lộ ra đôi môi đỏ thắm cùng khuôn cằm thon thả trắng nõn.

Tú Anh nhìn một cái liền quay mặt đi, nhất định người này không hề bị lửa thiêu, chỉ là gạt người mà thôi.

***

Tú Anh ăn xong bánh bao rồi mà nam nhân đeo mặt nạ vẫn còn đang ung dung ăn thịt thỏ, nàng không kìm được mà nhìn nam nhân đeo mặt nạ thêm mấy lần, sau đó dè dặt hỏi: "Ta có thể lên bờ không?"

Môi nam nhân đeo mặt nạ hơi mở ra: "Không thể."

"Nương tử, sao nàng lại đứng trong nước vậy?" Đột nhiên Tú Anh nghe được giọng nam nhân, nàng nhìn theo nơi phát ra tiếng nói thì thấy quỷ nam khi nãy đã quay trở lại.

Quỷ nam nhanh chóng bay đến bờ hồ, hắn nhìn Tú Anh ở trong nước, lại quay sang nhìn nam nhân đeo mặt nạ ở trên bờ, nghiến răng kèn kẹt: "Lại dám đối xử với nương tử của ta như vậy, muốn nhịn cũng không thể nhịn được."

Hắn xắn ống tay áo lên, để lộ ra hai cánh tay gầy guộc trắng xanh.

Hắn xông tới trước mặt nam nhân đeo mặt nạ, vung tay lên đánh mấy quyền, nhưng kết quả là không tài nào đụng tới đối phương.

Hắn có chút lúng túng ngừng tay lại, xoay đầu nhìn Tú Anh, gương mặt môi đỏ răng trắng nặn ra một nụ cười: "Nương tử, đây chỉ là một sự cố, ta vẫn còn những biện pháp khác."

Hắn vừa dứt lời, nam nhân đeo mặt nạ liền đứng lên, quỷ nam đó bị hù doạ liền đi lùi về sau mấy bước.

Hắn thấy nam nhân đeo mặt nạ vứt cây gậy trong tay thì sợ đến mức bay thẳng đến bên cạnh Tú Anh.

Hắn nhìn xung quanh, dứt khoát núp ở sau lưng Tú Anh, hai bàn tay quỷ túm lấy vạt áo Tú Anh: "Nương tử, người này thật là đáng sợ."

Tú Anh đứng đó nhìn hết từ đầu đến cuối: "..."

Nam nhân đeo mặt nạ không nhìn thấy quỷ nam, hắn đeo mặt nạ lại đàng hoàng, liếc nhìn Tú Anh, giọng nói vẫn âm trầm khó nghe như cũ: "Lên đây đi."

Nói xong liền quay người bỏ đi, tựa như không buồn sợ Tú Anh nhân cơ hội bỏ trốn.

Nam nhân đeo mặt nạ vừa quay người đi, quỷ nam liền chui ra khỏi lưng Tú Anh.

Hắn vỗ vỗ lồng ngực gầy yếu của mình như thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó nghiêng người nhìn Tú Anh: "Người này thật xấu xa, nàng nhất định không được gả cho hắn. Loại nam nhân như thế này là không thể chấp nhận được, lại nỡ để cho nương tử yểu điệu ngâm mình trong nước lạnh như vậy. Nương tử, ta mang nàng chạy trốn nhé."

Tú Anh liếc nhìn theo hướng nam nhân đeo mặt nạ rời đi, thấp giọng nói: "Ngươi định cứu ta kiểu gì?"

Gương mặt quỷ nam thoáng hiện lên vẻ khó xử, hắn lầm bầm mấy câu mà Tú Anh không nghe rõ.

Nàng có chút mờ mịt: "Thế nào?"

"Để ta suy nghĩ một chút, nương tử đừng nóng." Hắn liếc nhìn Tú Anh ướt như chuột lột, lấy từ trong tay áo ra một vật sáng lấp lánh: "Nương tử, đây là sính lễ của ta."

Vật kia tròn vo, lấp lánh rực rỡ, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay quỷ nam.

Tú Anh lắc đầu: "Ta không thể nhận, bởi vì..." Nàng hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói ra: "Ta đã gả ra ngoài, là tiểu thiếp của người ta."

Trong chớp mắt quỷ nam kia lộ ra vẻ mặt như cha chết mẹ chết, hắn khẽ nhếch miệng, ngửa đầu ra sau, giống như là sắp ngất đi.

Tú Anh thấy vậy thì cắn môi, rũ mắt xuống, mặc dù nàng hy vọng quỷ nam trông có vẻ vô dụng này sẽ giúp nàng chạy trốn, nhưng nàng vẫn cảm thấy không nên lừa gạt người ta.

"Ngươi nên đi đi thôi, ta không thể làm nương tử của ngươi."

"Không." Quỷ nam bỗng nói, ánh mắt của hắn bỗng trở nên kiên định: "Nương tử, khi còn sống nàng là tiểu thiếp của người khác, nhưng khi nàng chết thì nhất định phải làm nương tử của ta. Trước khi nương tử chết đi, ta sẽ nhất định không đầu thai."

Nói đến đây, hắn cười hắc hắc: "Nương tử, nếu không bây giờ nàng liền ngụp mặt xuống nước tự tử đi?"

"..." Tú Anh im lặng không nói.

"Nương tử, nàng mau mau lên bờ, chớ để nhiễm lạnh. Cái này cho nàng ăn." Quỷ nam đưa vật hắn đang nắm trong tay tới trước mặt Tú Anh.

Tú Anh nhìn vật lấp lánh đó.

"Đây là cái gì?"

"Là thứ tốt, quỷ đan."

Tú Anh nghe vậy thì nhìn quỷ nam đầy kinh ngạc.

Nàng đã từng nghe qua về thứ gọi là quỷ đan này, nghe quỷ bà bà nói qua, quỷ đan là vật mà quỷ có đạo hạnh rất cao mới tu luyện được, quỷ đan vô cùng hiếm thấy, nếu như tiểu quỷ bình thường ăn vào, đạo hạnh sẽ tăng lên gấp bội, còn nếu như người phàm ăn vào...

Tú Anh cũng không biết, chưa từng có người phàm nào ăn quỷ đan, bởi căn bản thì người phàm cũng không thể nhìn thấy quỷ đan.

"Hay là ngươi cứ ăn đi, ta là người phàm, ăn vào cũng vô ích."

Quỷ nam nghe vậy, lập tức tỏ vẻ mất mát: "Nhưng đây là đồ tốt nhất của ta, ta không có sính lễ nào tốt hơn."

"Ngươi định đứng ở trong nước đến bao giờ?" Giọng của nam nhân đeo mặt nạ đột ngột vang lên.

Hắn lại một lần nữa xuất hiện ở bờ hồ.

Hắn vừa xuất hiện, quỷ nam liền á một tiếng rồi nhanh chóng núp ở sau lưng Tú Anh, còn không quên cất sính lễ bảo bối của hắn đi.

Gương mặt tái nhợt của Tú Anh nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Rõ ràng đối phương đâu có nhìn thấy hắn, vậy mà con quỷ này còn sợ như vậy.

"Ngươi là quỷ nhát gan sao?" Tú Anh mấp máy môi, nói rất nhẹ, gần như là không thể nhìn thấy.

Quỷ nam lắc đầu, hai bàn tay gắt gao túm chặt lấy vạt áo của Tú Anh: "Không phải, ta là quỷ Hoạ Bì."

Theo như lời đồn đại từ xa xưa, quỷ Hoạ Bì là do những người kiếp trước có diện mạo không tốt hoá thành, cả cuộc đời bọn họ đều đi tìm những khuôn mặt xinh đẹp, dốc sức vẽ ra một tấm da đẹp nhất.

Loại quỷ này đa phần đều không có ác ý, nhưng thường hay nấp trong bóng tối nhòm ngó người phàm.

Bọn họ thích những người có tướng mạo đẹp mắt, thậm chí không hề có sức kháng cự với những người đẹp đẽ.

***

Nam nhân đeo mặt nạ cau mày: "Ngươi định qua đêm luôn ở trong nước sao?"

Tú Anh vội vàng lắc đầu, leo lên bờ.

Quỷ nam vẫn theo sát đằng sau nàng, miệng liến thoắng: "Nương tử, nàng cẩn thận một chút kẻo ngã, cẩn thận đá kìa, đừng giẫm vào chỗ đó, chỗ đó có đá nhọn."

Tú Anh lên bờ, quỷ nam còn nói: "Nương tử thật là lợi hại."

Tú Anh làm như không nghe thấy, nàng vắt nước trên y phục của mình.

Lên bờ lạnh hơn nhiều, môi nàng trở nên trắng bệch.

Nam nhân đeo mặt nạ nhìn Tú Anh, có lẽ là sợ Tú Anh bệnh chết nên hắn cho phép nàng lên xe ngựa thay y phục.

Vừa sáng nay Tú Anh mới biết, hoá ra bên dưới ghế ngồi trên xe ngựa là một ngăn tủ, bên trong còn đựng đồ đạc và y phục.

Có không ít y phục nữ nhân, xem ra tên bắt cóc này đã chuẩn bị từ trước.

***

Tú Anh lên xe ngựa, quỷ nam cũng lên theo.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Tú Anh thì mới kịp phản ứng, hắn đỏ mặt: "Nương tử, ta xuống dưới canh gác giúp nàng, đảm bảo không để ai nhìn trộm."

Tú Anh hơi do dự: "Ngươi có nhìn không?"

Quỷ nam nghe vậy, mặt lập tức đỏ rực: "Nương tử, nàng!" Giọng hắn lại xìu xuống: "Tất nhiên là ta muốn nhìn rồi."

-------oOo-------

Chương 54: Hắn rũ mắt, đưa tay vuốt ve tấm lưng thiếu nữ, giống như muốn trấn an con mèo nhỏ đang hoảng sợ

Quỷ Hoạ Bì bị Tú Anh đuổi thì ảo não đi xuống.

Tú Anh nhìn màn che được gài thật kín, bấy giờ mới dám thay y phục.

Lúc thay y phục nàng vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào chỗ màn che, nàng sợ con quỷ kia không giữ chữ tín.

Thế nhưng mặc dù quỷ Hoạ Bì ham mê sắc đẹp, nhưng cũng được coi là một con quỷ đứng đắn.

Tuy nghe thấy tiếng ma sát của y phục ở bên trong, mặt quỷ nam đỏ đến mức gần như nhỏ được ra máu, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn nhất quyết đưa lưng về phía xe ngựa, đồng thời còn đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai người ngồi cách đó không xa.

Nam nhân đeo mặt nạ ngồi bên đống lửa, dùng cây gậy liên tục khều củi.

Ánh lửa chiếu sáng mặt nạ trên mặt hắn, rọi vào trong đôi mắt hắn.

Tú Anh thay y phục xong thì vén màn che lên, nàng thò đầu ra nhìn nhìn hai người đang ngồi bên đống lửa.

Nàng cũng muốn tới sưởi ấm, nhưng chắc chắn sẽ bị mắng.

Tú Anh không kìm được mà run rẩy, bây giờ nàng cảm thấy lạnh quá.

Quỷ Hoạ Bì nghe được tiếng động thì vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tú Anh liền nở nụ cười.

"Nương tử, thay y phục xong rồi sao."

Tú Anh nhìn quỷ Hoạ Bì, khẽ gật đầu.

Quỷ Hoạ Bì chăm chú nhìn Tú Anh: "Nương tử, có phải nàng lạnh không?" Hắn nghiêng đầu nhìn về phía đống lửa cách đó không xa, phát hiện tên người xấu kia cũng nhìn về bên này, nhưng rất nhanh sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Tú Anh buông màn che xuống.

Vừa mới buông xuống thì quỷ Hoạ Bì liền nhẹ nhàng đi vào.

"Nương tử, hình như nàng sắp bệnh rồi."

Có đôi khi, cảm ứng của quỷ rất nhạy bén.

Tú Anh hít mũi, nàng ôm chân rúc vào trong góc, cất giọng rất nhẹ, vì sợ người bên ngoài nghe thấy: "Đúng, sắp bệnh rồi."

Quỷ Hoạ Bì gãi gãi đầu, dường như có chút phiền não.

Tú Anh cười với hắn: "Cám ơn ngươi."

"Tại sao nương tử lại muốn cám ơn ta? Ta nói này, chờ khi nương tử chết đi là chúng ta liền có thể bái đường thành thân rồi." Nói đến đây, hắn không kìm được mà cười trộm: "Không nghĩ tới ta cũng có một ngày được thành thân."

Hắn tự đắm chìm vào trong ảo tưởng mộng mơ của mình, còn Tú Anh thì lạnh đến mức co rúm thành một đoàn.

Quỷ Hoạ Bì nhìn thiếu nữ nhỏ xinh ở trước mặt, trái tim cũng trở nên mềm nhũn đến rối rắm, hắn âm thầm hy vọng đối phương cứ dứt khoát bệnh chết luôn đi, như vậy thì hắn có thể ngay lập tức cưới được nàng dâu.

Không biết bao lâu trôi qua, Tú Anh ngủ thiếp đi.

Nửa đêm nàng phát sốt cao, cả người nàng bị thiêu đốt đến mơ màng, chỉ nghe bên tai có tiếng người nói chuyện, nhưng nàng căn bản không nghe rõ.

Hình như còn bị tạt nước vào mặt, thế nhưng nàng cũng không mở mắt ra nổi.

Nàng chỉ cảm thấy quá mức mệt mỏi.

***

Tú Anh ngủ giấc này rất lâu, lâu đến mức khi nàng mở mắt ra, lại có loại cảm giác như đã trải qua một đời.

Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy màn giường màu khói.

Tú Anh lại nhắm mắt, một lần nữa mở ra thì nhìn thấy quỷ Hoạ Bì.

Quỷ Hoạ Bì đang nhìn Tú Anh, nước mắt rơi lã chã: "Nương tử, cuối cùng thì nàng cũng tỉnh lại rồi. Ta còn tưởng rằng nàng sắp biến thành quỷ, hơn nữa vừa biến thành quỷ liền bị quỷ sai đại ca bắt đi."

Tú Anh chớp chớp mắt, sau đó nở nụ cười.

Nhìn nụ cười này của nàng, ban đầu quỷ Hoạ Bì hơi sửng sốt, sau đó mặt lại đỏ lên, hắn ấp a ấp úng: "Nương tử, nàng cười lên trông thật là xinh đẹp."

Vậy nhưng khi Tú Anh ngồi vào trước gương, nàng liền ngây ngẩn.

Từ sau khi bị bắt cóc đến giờ nàng chưa từng soi gương, lần trước ở khách điếm cũng chỉ tắm rửa qua loa dưới sự thúc giục của nam nhân đeo mặt nạ.

Khuôn mặt trong gương đồng này, căn bản không phải nàng.

Tú Anh nâng tay lên sờ mi tâm của mình, bây giờ trên mặt nàng chỉ còn lại nốt ruồi son này là nàng quen thuộc.

Quỷ Hoạ Bì xuất hiện ở phía sau lưng Tú Anh, tất nhiên là trong gương đồng không hề phản chiếu ra khuôn mặt của hắn.

"Nương tử sao vậy?"

"Đây không phải là mặt của ta."

Tú Anh quay đầu nhìn quỷ Hoạ Bì, nàng thở dài một hơi, đứng lên.

Quỷ Hoạ Bì nói nàng đã ngủ lâu lắm rồi, nam nhân đeo mặt nạ khoá trái cửa rồi đi ra ngoài.

Hiện tại cả người Tú Anh đều không còn chỗ nào mệt mỏi nữa.

Nàng đi tới mở cửa sổ, đáng tiếc là nàng đang ở trên tầng ba, đối với nàng mà nói thì, độ cao này quá lớn.

Đột nhiên Tú Anh nghe được tiếng sáo trúc, lúc này màn đêm đã sắp buông xuống.

Nàng nghe một hồi, phát hiện đây là khúc nhạc nàng chưa từng nghe qua: "Đây là nơi nào vậy? Khách điếm sao?"

Quỷ Hoạ Bì cười lúng túng: "Đây là thanh lâu." Hắn hơi ngập ngừng: "Cả con phố này đều là thanh lâu cả."

Tú Anh cau mày, phải làm thế nào nàng mới có thể rời khỏi nơi này?

"Nương tử, nàng nói đây không phải là mặt của nàng?" Quỷ Hoạ Bì vẫn rất tò mò với câu nói kia của Tú Anh, không nhịn được mà hỏi.

Tú Anh nghiêng đầu nhìn hắn: "Tên người xấu đó đã dịch dung khuôn mặt ta, gương mặt bây giờ không phải là gương mặt vốn có của ta."

Quỷ Hoạ Bì nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu lắm.

Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay ra muốn chạm vào mi tâm của Tú Anh.

Nhưng còn chưa chạm được thì ngoài cửa truyền tới tiếng động.

Tiếng động này làm quỷ Hoạ Bì giật mình, hoảng sợ rút tay về, một lần nữa núp ra sau lưng Tú Anh.

Nam nhân đeo mặt nạ xuất hiện ở cửa.

Hắn nhìn thấy Tú Anh đứng bên cửa sổ nhưng cũng không hề ngạc nhiên.

Hắn từ ngoài cửa bước vào, đưa tay ra đóng cửa lại.

Tú Anh nhìn nam nhân đeo mặt nạ, trong lòng có chút khẩn trương: "Rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì? Muốn giết ta sao?"

"Được đó, được đó."

Quỷ Hoạ Bì nghe được câu này liền đứng sau khen ngợi.

Nam nhân đeo mặt nạ ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một ly trà: "Khi nào đến lúc, ta sẽ giết ngươi."

Tú Anh nghe được câu này, cuối cùng không nén giận được nữa, nàng giơ một ngón tay trắng nõn ra chỉ vào mặt nam nhân đeo mặt nạ.

Do vừa mới khỏi bệnh nên gương mặt nàng vẫn còn mấy phần tiều tuỵ.

"Ngươi!"

Nam nhân đeo mặt nạ liếc Tú Anh một cái.

Tú Anh nghẹn họng, hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Nàng buông thõng tay, ngồi lên giường.

Cả hai đời nàng đều chưa từng gặp qua loại người nào như vậy.

Trước khi gả ra ngoài, dù gia cảnh không giàu có nhưng nàng cũng coi như là một bảo bối được cha nàng đặt vào trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

Gả vào phủ Công Chúa, mặc dù những người ở trong đó đều không ai thích nàng, nhưng cũng không có ai giống như người này.

Tú Anh càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cứ thế chảy ra.

Thiếu nữ xinh đẹp khi khóc lên cũng thật là đẹp mắt, quỷ Hoạ Bì thấy Tú Anh khóc thì vội vàng bay qua.

"Nương tử, nàng đừng khóc, cùng lắm thì trở thành quỷ thôi mà, ta sẽ chăm sóc nàng." Hắn hơi ngừng một chút, lại nói: "Cho dù tướng mạo thật sự của nương tử không được đẹp mắt như bây giờ, ta cũng có thể giúp nương tử vẽ da nha."

Tú Anh quay mặt đi, không muốn để cho quỷ Hoạ Bì nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của nàng lúc này.

Nàng đang muốn tìm khăn lụa lau mặt, nhưng nhận thấy y phục nàng đang mặc không có khăn lụa.

Nàng nhìn xung quanh, dứt khoát kéo chăn trên giường ra lau nước mắt.

Hành động này của nàng khiến cho bàn tay đang cầm ly trà của nam nhân đeo mặt nạ cứng đờ.

Vành mắt Tú Anh phiếm hồng, giống như được đánh một lớp phấn đỏ.

Hốc mắt nàng cũng hồng hồng, nhìn qua vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Quỷ Hoạ Bì vừa liếc mắt nhìn liền rạo rực trong lòng, hận không thể giục nam nhân đeo mặt nạ nhanh nhanh giết chết Tú Anh, như vậy hắn sẽ không phải âm dương cách biệt với nương tử của hắn.

Tú Anh lau sạch nước mắt, quay đầu lại nhìn nam nhân đeo mặt nạ.

Nam nhân đeo mặt nạ nhìn Tú Anh bằng một đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Hắn vừa mới uống trà, hiện tại đã đeo mặt nạ lên như cũ.

Tú Anh lại thu hồi tầm mắt, cứ thế nằm xuống giường.

Dường như tạm thời nam nhân đeo mặt nạ chưa có ý định lên đường, hắn vẫn nhàn nhã ngồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy