Chap 65+66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Tú Anh chớp chớp mắt, không tránh né nụ hôn của đối phương

Mấy vị di nương còn mang theo quà tới, Tú Anh bảo Thải Linh nhận lấy.

Ban đêm, Tú Anh nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì có người mò lên giường nàng.

Tú Anh rụt vào trong góc: "Sao Công Chúa lại tới đây?"

Công Chúa đã mặc lại nữ trang, đeo đá quý lục sắc giữa trán, trên người là cẩm phục cùng màu, ống tay áo thêu hoa lựu, hơn nữa hắn còn trang điểm, thoạt nhìn cả người vừa diễm lệ vừa yêu mị.

Hắn giống như một con yêu quái, bò lên trên giường Tú Anh.

Tú Anh bỗng cảm thấy Công Chúa giống như một mỹ nhân rắn, lười biếng mà cường đại, hơn nữa phần lớn thời gian hắn đều ẩn núp ở chỗ kín.

Mỹ nhân rắn này dễ dàng bắt được chuột nhỏ dưới thân, thấp giọng hỏi: "Đã nhận được yếm chưa?"

Tú Anh nghe vậy thì xấu hổ đỏ mặt.

Lần trước Công Chúa phá tung cái yếm của nàng, nàng giả vờ giận dữ, nào ngờ đối phương lại mang đến hẳn một rương.

Công Chúa thấy Tú Anh không nói lời nào thì đưa tay ra nhéo má Tú Anh: "Ta vừa mới vào cung."

Hắn đang giải thích lý do tại sao hắn không cùng Tú Anh về phủ.

Thật ra thì Tú Anh cũng biết, sao Công Chúa có thể cùng về phủ với nàng chứ, nhất là khi ấy Công Chúa vẫn còn mặc nam trang.

Tú Anh nhìn Công Chúa, phát hiện hôm nay hắn còn tô son.

Công Chúa thấy Tú Anh cứ nhìn chằm chằm vào môi hắn thì hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tú Anh chuyển ánh mắt sang hướng khác.

Thật ra thì bây giờ nàng cứ có cảm giác đang bị một nữ nhân ôm lấy, nhưng nàng tuyệt đối không thể nói ra, nói ra nhất định sẽ chết rất thảm.

***

Khi nàng còn làm A Phiêu, từng gặp một phi tần mới tiến cung.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Công Chúa nàng ta đã kìm lòng không đặng mà thốt lên: "Hoàng Thượng thật đẹp."

Chỉ một câu nói này, ngay đêm hôm đó phi tần ấy đã bị đem đi.

Sau khi Công Chúa lên làm Hoàng Đế, hắn ghét nhất người nào đánh giá dung mạo của hắn.

Tú Anh nghĩ chắc hẳn hắn vô cùng để ý tới quá khứ của mình, trên đời này có nam nhân nào nguyện ý bị nuôi dạy và sống như một cô nương cơ chứ, thậm chí còn phải gả ra ngoài.

Cho dù cuối cùng Công Chúa vẫn lên làm Hoàng Đế, nhưng cũng không tài nào chấp nhận nổi miệng lưỡi của thiên hạ.

***

Công Chúa không biết suy nghĩ trong lòng Tú Anh, hắn đổi tư thế nằm trên giường.

Tú Anh gối đầu lên khuỷu tay của hắn.

Đột nhiên hắn cười một tiếng: "Tú Anh."

"Vâng?"

Công Chúa quay đầu nhìn Tú Anh: "Ta muốn hôn nàng."

Tú Anh chớp chớp mắt, đưa tay lên bịt kín miệng mình, dùng hành động thực tế để cho Công Chúa thấy câu trả lời của nàng.

Công Chúa rũ mắt, dứt khoát hôn vào mu bàn tay của Tú Anh.

Hắn nhanh chóng lại gần hôn một cái rồi lại nằm xuống.

***

Tết Nguyên Tiêu hôm đó.

Công Chúa và Phò Mã phải vào cung tham gia cung yến, nhưng bốn vị di nương các nàng có thể tự do ra phố.

Vì an toàn nên Phò Mã đã cố ý phái mấy hộ vệ đi theo sau các nàng.

Hôm nay Tú Anh mặc một kiện áo khoác màu xanh nhạt, bên trong là tà áo nguyệt bạch cổ tròn, làn váy thêu hoa lạc tiên (*).

Linh Tiên chải cho nàng kiểu tóc vân mây, nốt ruồi son trên mi tâm càng khiến cho làn da tuyết trắng của nàng thêm nổi bật.

Trong tay nàng cầm theo một ống trúc cùng màu với áo khoác, bên trong đút một túi nước nóng.

Thải Linh sợ nàng lạnh nên cố ý nhét vào.

Nàng và Tứ di nương đi ở phía sau, Nhị di nương và Tam di nương đi ở đằng trước.

Các nàng cũng được coi như là nữ quyến của phủ Công Chúa, nên dù gì cũng không thể giống như khi chưa xuất giá.

Cả bốn người đều phải mang áo choàng có mũ, đội mũ lên che hơn nửa gương mặt lại.

Tứ di nương lớn hơn Tú Anh một tuổi, so với Tú Anh thì từ khi xuất giá đến giờ nàng ta chưa từng được ra phố, nỗi hưng phấn trên mặt khó mà che giấu.

Nàng ta thấy múa lân rồng ở cách đó không xa, hứng thú bừng bừng, nghiêng đầu nói với Tú Anh: "Có muốn tới xem múa lân rồng không?"

Nói xong nàng ta lại nói với Nhị di nương và Tam di nương ở trước mặt: "Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, hai người có muốn đi xem múa lân rồng không?"

Tam di nương liếc mắt một cái, nghiêng đầu nhìn Tứ di nương: "Cái đó thì có gì hay, hơn nữa đông người như vậy, ta không muốn đi qua."

Nhị di nương cười nói: "Ta thì cũng muốn xem thử một chút, Tứ muội muội, hay là hai chúng ta cùng đi."

Nàng ta nhìn Tam di nương, lại nhìn Tú Anh: "Chúng ta hẹn nhau ở dưới chân cầu gần bờ sông nhé, cùng thả đèn cầu phúc rồi quay về."

Cứ như vậy, Nhị di nương và Tứ di nương đi xem múa lân rồng, còn lại Tú Anh và Tam di nương đồng hành với nhau.

Trong lòng Tú Anh vẫn có chút thấp thỏm, dẫu sao thì trước đó cũng là nàng đẩy Tam di nương xuống hồ.

Tam di nương cùng đi với Tú Anh, nha hoàn và hộ vệ đều theo phía sau.

Hôm nay Tam di nương mặc một bộ váy quây ngực màu cánh sen, bên ngoài là một áo khoác màu cam nhạt.

Tua rua giữa trán càng khiến nàng ta trở nên diễm lệ.

Nàng ta mím môi đi cạnh Tú Anh, Tú Anh cũng không nói gì, bầu không khí giữa hai người vừa im lặng vừa quỷ dị.

Từ trước tới nay các nàng chưa bao giờ ở riêng với nhau.

Không biết qua bao lâu, Tam di nương bỗng nói: "Đêm đó ta đã nhìn thấy."

"Hả?" Tú Anh nhìn Tam di nương khó hiểu.

Tam di nương quay đầu nhìn Tú Anh: "Ngươi ở trong núi giả."

Tú Anh cứng người, nàng từng ở trong núi giả với Công Chúa.

Lúc ấy nàng có nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, nàng vẫn hoài nghi là Tứ di nương bởi ngay ngày hôm sau Tứ di nương xin trở về thăm nhà.

Sau đó nàng lại cảm thấy dường như mình đã suy nghĩ nhiều, có lẽ căn bản là không có người, vì về sau Tứ di nương cũng không có biểu hiện gì lạ thường.

Hoá ra người kia vốn dĩ không phải Tứ di nương, mà là Tam di nương.

Biểu tình của Tam di nương có chút kỳ quặc, nàng ta hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang hướng khác: "Nữ nhân với nữ nhân không thể thành, ta khuyên ngươi hãy vì mình mà suy nghĩ thật kỹ."

Hả?

Tam di nương nói xong, không có ý định nói tiếp nữa.

Tú Anh kinh ngạc nhận ra Tam di nương không biết Công Chúa là nam nhân, thậm chí còn cho rằng nàng và Công Chúa là tình nữ nhân.

Tú Anh không biết mình nên khóc hay nên cười, chỉ có thể ngầm thừa nhận.

***

Người càng ngày càng đông, Tú Anh và Tam di nương vốn đang đi ở giữa thì bị kéo giãn ra một khoảng, dòng người cứ thế đưa đẩy, hai người liền bị tách ra.

Tú Anh vừa mới quay đầu chuẩn bị tìm Tam di nương thì tay nàng bị nắm lấy.

Một bàn tay lạnh như băng nắm lấy bàn tay bên người của Tú Anh.

Nàng nghiêng đầu nhìn, lại thấy một người không nên xuất hiện ở nơi này.

Công Chúa cong khoé mắt, hắn dắt tay Tú Anh, đưa Tú Anh đi về một hướng.

"Chờ một chút."

Công Chúa đi rất nhanh, gần như làm Tú Anh không theo kịp, nàng vội vàng quay đầu lại, phát hiện mấy nha hoàn và hộ vệ phía sau nàng đều đã biến mất.

Hắn mang nàng đi qua đám người, Tú Anh không khỏi tò mò: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Đúng lúc này bọn họ cũng đi tới một con hẻm, Công Chúa dừng lại.

Hắn xoay người, bất chợt ôm lấy Tú Anh, Tú Anh nhận ra mình bay lên.

Công Chúa dùng khinh công bế nàng lên mái nhà, vầng trăng sáng treo ở phía chân trời.

Tú Anh bỗng cảm thấy ánh trăng gần sát bên nàng, đồng thời nàng cũng cảm thấy Công Chúa điên rồi, bọn họ đứng ở nơi này, chỉ cần người trên phố ngẩng đầu lên là sẽ có thể nhìn thấy.

Rõ ràng Công Chúa vừa từ trong cung ra, bên trong áo choàng đen là cẩm phục xanh ngọc.

Sau khi đưa Tú Anh lên mái nhà, hắn lại tiếp tục dùng khinh công lướt qua từng nóc nhà một.

Vốn dĩ Tú Anh luôn tưởng võ công của Phi Nhạn đã rất khá rồi, nhưng hiển nhiên là võ công của Công Chúa còn cao hơn rất nhiều.

Hắn giẫm chân lên mảnh ngói nhưng hầu như không hề tạo ra tiếng động nào.

Tú Anh chưa bao giờ làm chuyện gì to gan như vậy, nàng đưa tay ra ôm cổ Công Chúa, hai mắt không nhịn được mà nhìn xuống, nàng sợ có người nhìn thấy nàng.

Vừa nghĩ xong, nàng liền nhìn thấy một đứa trẻ được một nam nhân bế ở trong ngực.

Ánh mắt của đứa trẻ và Tú Anh giao nhau, cậu bé a một tiếng, vội vàng kéo y phục của cha mình: "Cha, có người!"

Cha cậu bé hoàn toàn không thèm để ý: "Tết Nguyên Tiêu tất nhiên là có người rồi, con có muốn mua đồ chơi bằng đường không?"

"Cha!" Cậu bé cất giọng ngọng ngịu, còn đưa ngón tay ra chỉ về phía mái nhà mà cậu bé vừa nhìn thấy Tú Anh: "Mái nhà... Trên mái nhà có người."

Cha cậu bé liếc mắt nhìn theo hướng tay cậu, sau đó trừng mắt với nhi tử của mình: "Có ai đâu? Trêu cha vui lắm hả? Đừng tưởng là trêu chọc cha xong cha không dám đánh con."

Tú Anh bị giật mình, mà dường như Công Chúa cũng đã đến được địa điểm hắn muốn đến.

Hắn bế Tú Anh nhảy xuống.

Đột nhiên bị hẫng khiến Tú Anh nhắm chặt hai mắt, chờ khi nàng mở mắt ra, hai chân đã đứng trên đất.

Công Chúa thả Tú Anh xuống, chuyển qua dắt tay nàng: "Đi, ta đưa nàng tới một chỗ."

Lúc này Tú Anh mới phát hiện bọn họ đang ở một bến tàu, mà ở gần bờ có một chiếc thuyền đang đỗ.

Công Chúa nhảy lên thuyền trước, sau đó đưa tay ra với Tú Anh: "Lại đây."

Tú Anh có chút do dự: "Công Chúa, chúng ta đây là đi đâu vậy?"

Công Chúa nhìn nàng, khoé miệng lộ ra ý cười: "Lên thuyền sẽ biết."

Tú Anh cắn môi, đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay của Công Chúa.

Công Chúa nắm chặt tay Tú Anh, kéo người lên thuyền.

Vừa lên thuyền, Công Chúa đã bảo Tú Anh đi vào trong khoang thuyền, còn hắn thì lấy ra một mái chèo bằng gỗ rồi chèo thuyền.

Thuyền nhanh chóng rời bến.

Tú Anh vén màn che lên, lén nhìn ra bên ngoài.

Một lát sau, Tú Anh liền không kìm được mà mở to mắt, bởi từ trước đến nay nàng chưa từng nhìn thấy nhiều đèn hoa sen như vậy.

Những ngọn đèn hoa sen kia trôi nổi trên mặt sông, bọn họ đang từ từ tiến vào giữa hồ đèn hoa sen.

Tú Anh đưa mắt nhìn theo một ngọn đèn hoa sen trôi qua mạn thuyền, nhận ra bên trên đèn có viết chữ, dường như chữ trên đó là tên của nàng.

Nàng hơi chần chừ, rồi cũng đưa tay vớt ngọn đèn đó lên.

Vừa nhìn đã ngây ngẩn.

Bởi vì trên đèn hoa sen đích thực là viết tên nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Công Chúa.

Công Chúa dáng cao như ngọc đứng ở đầu thuyền, hắn cầm mái chèo trong tay, ánh trăng phủ lên cả người hắn.

Bên tai Tú Anh truyền tới tiếng mái chèo khua trong nước, nàng rũ mắt, một lần nữa nhìn vào ngọn đèn hoa sen trong tay.

Chữ bên trên là do Công Chúa viết.

Tú Anh thả ngọn đèn hoa sen kia vào lại trong nước, rồi vớt ngọn đèn khác lên, vẫn là tên của nàng.

Nàng giương mắt nhìn ra những ngọn đèn hoa sen ở xung quanh, nói không nên lời.

Công Chúa thả mái chèo xuống, tiến lại gần.

Hắn không vào khoang thuyền mà ngồi ở bên ngoài.

Công Chúa nhìn Tú Anh, đôi mắt màu trà kia sâu thăm thẳm.

Hắn không nói một lời, Tú Anh cũng nhìn lại Công Chúa, vì nàng không biết phải nói cái gì.

Pháo hoa được bắn lên từ chân trời phía xa, ánh trăng ngập tràn thế gian.

Hàng vạn ngọn đèn trong các gia đình nối thành con rồng lửa, kinh thành phồn hoa.

Tú Anh chớp chớp mắt, không tránh né nụ hôn của đối phương.

"Ồ, thật đắng." Công Chúa lui về đằng sau, hơi nhíu mày.

Tú Anh không nhịn được mà bật cười, hôm nay nàng tô một loại son mới, nàng cũng cảm thấy đắng, nhưng Thải Linh và Linh Tiên đều nói màu này đẹp mắt.

Tú Anh đang định lên tiếng thì nhìn thấy một người.

Thực ra cũng không phải là người.

"Tôn tỷ tỷ." Nàng bật thốt lên.

Công Chúa nhìn nàng: "Cái gì?"

-------oOo-------

Chương 66: Sao trong bụng muội lại có rồng?

Tú Anh nhìn thấy rõ ràng Tôn tỷ tỷ đang đứng bên bờ, nhưng dường như Tôn tỷ tỷ rất lo lắng khi thấy Công Chúa, nàng ta đưa tay chỉ chỉ về phía xa rồi biến mất.

Công Chúa chú ý tới ánh mắt của Tú Anh, cũng nghiêng đầu nhìn thử: "Nàng nhìn gì vậy?"

"A, không có gì." Tú Anh vội vàng thu hồi tầm mắt.

Công Chúa quay đầu lại, nhìn Tú Anh nửa tin nửa ngờ.

Tú Anh có chút chột dạ, nàng không dám đối diện với ánh mắt của Công Chúa, sợ đối phương nhận ra mình nói dối.

Nàng hơi ngước mắt lên nhìn đối phương, chần chừ một chút rồi chủ động kiễng chân lên hôn.

Công Chúa khẽ chớp mắt, lúc Tú Anh vừa hôn tới thì tránh đi.

Tú Anh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Công Chúa hừ khẽ: "Đắng lắm, không hôn."

Nhưng hắn vừa mới nói xong câu này liền đổi khách thành chủ ôm lấy Tú Anh, sau đó đè nàng vào trong khoang thuyền.

Trong khoang thuyền được trải một lớp thảm thật dày, trên đỉnh thuyền còn treo một ngọn đèn, ánh sáng rực rỡ tràn khắp khoang thuyền.

Bên tai Tú Anh nghe được tiếng nước sông chảy.

Tựa hồ Công Chúa sợ đè lên Tú Anh nên đổi tư thế, chuyển thành Tú Anh nằm đè lên trên người Công Chúa.

Công Chúa đưa tay ra nắm lấy bàn tay Tú Anh, hắn còn cố ý đan mười ngón tay vào nhau.

Bọn họ nằm ôm nhau ở chung một chỗ, giống như bất kỳ đôi uyên ương bình thường khác trên đời.

"Tú Anh, chờ ta."

Đột nhiên Công Chúa nói với Tú Anh.

Tú Anh không hiểu lắm nên hơi ngẩng đầu lên nhìn Công Chúa, nhưng Công Chúa chỉ nhìn nàng chăm chú.

***

Công Chúa đưa thuyền quay trở về.

Vừa lên bờ, Phi Nhạn không biết từ đâu xuất hiện.

Công Chúa nhìn Phi Nhạn, thấp giọng phân phó: "Đưa Ngũ di nương về tập hợp với mấy vị di nương khác."

"Dạ, đại chủ tử." Phi Nhạn đáp.

Sau đó Công Chúa nhìn Tú Anh thêm một cái, rồi rời đi.

***

Phi Nhạn đưa Tú Anh đi men theo con đường nhỏ bên bờ sông tới chân cầu, ba vị di nương đã chờ sẵn ở nơi đó.

Vừa thấy Tú Anh, các nàng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhị di nương tiến lên đón: "Ngũ muội muội, muội đi đâu vậy? Làm chúng ta sợ chết khiếp."

Tú Anh nói dối: "Vừa rồi bị đám đông làm lạc nhau với Tam tỷ tỷ, muội liền cùng Phi Nhạn đi dạo xung quanh một chút."

Tứ di nương ở bên cạnh nói: "Bây giờ có còn định thả đèn nữa không?"

"Không thả nữa, giờ đã muộn rồi, trở về đi thôi." Nhị di nương nói.

Mấy người liền cứ thế hồi phủ.

***

Tú Anh tắm xong đang buồn ngủ thì lại một lần nữa gặp được Tôn tỷ tỷ.

Nhưng Tôn tỷ tỷ đứng rất xa, thấy Tú Anh muốn lại gần thì vội vàng xua tay: "Muội mau đứng cách xa ta một chút, long khí trên người muội quá nặng."

Hả?

Tú Anh cúi đầu nhìn lại mình.

"Trên người ta có long khí?" Không phải quỷ khí sao?

Dường như Tôn tỷ tỷ có chút sợ hãi Tú Anh, đứng cách Tú Anh thật xa, nàng ta hỏi Tú Anh: "Muội với hắn ở bên nhau rồi sao? Ta còn tưởng rằng hai người sẽ không ở chung một chỗ."

"Hả?"

"Người ở trong con ngõ hẻm kia chính là người ở chung trên thuyền của muội. Hồi đó ta bảo muội cứu hắn, chính là hy vọng hắn sẽ vì ân cứu mạng này mà thích muội, như vậy thì sẽ ở cùng một chỗ với muội. Trên người muội có quỷ khí, trên người hắn có chân long, muội ở cùng một chỗ với hắn mới không bị biến thành quỷ." Tôn tỷ tỷ nói.

Hoá ra Tôn tỷ tỷ cũng biết khi quỷ khí quá nặng thì nàng sẽ biến thành quỷ.

Tôn tỷ tỷ cười hì hì, quay trở về bộ dáng trước kia của nàng ta: "Cuối cùng hai người lại thật sự ở bên nhau, ta cũng đỡ phải lo lắng nữa. Tất nhiên là, ban đầu vì để cho muội không gả cho những người khác mà ta đã động tay động chân một chút." Nói đến đây, nàng ta dẩu miệng: "Cũng vì chuyện này mà suýt chút nữa ta đã bị quỷ sai phát hiện, truy lùng ta suốt một đường, ta phải trốn đến tận Mạc Bắc, vất vả chờ sóng yên biển lặng mới dám quay trở lại kinh thành."

Tú Anh ngẩn người: "Thế nào là động tay động chân?"

Tôn tỷ tỷ ngồi trên bàn trang điểm của Tú Anh, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Thì ném chút gà chết vịt chết. Tú Anh, muội đừng trách ta, là những nam nhân mà mấy bà mai kia tìm cho muội không đủ tốt, nếu như muội gả đi thì không bao lâu sau sẽ bay lơ lửng trên không trung giống ta đó."

Thì ra là nàng ta, cho nên mới không một ai thèm lấy mình.

Tú Anh trợn mắt nhìn Tôn tỷ tỷ: "Tại sao tỷ không nói thẳng với ta?"

"Ôi chao, đây chỉ là chuyện nhỏ, kết quả tốt là được rồi." Tôn tỷ tỷ cười trêu chọc: "Thật ra thì cũng không thể hoàn toàn trách ta, lễ vật mà A Kỳ để lại cho muội sẽ khiến hắn luôn tìm được muội."

A Kỳ là quỷ nữ đầu tiên mà Tú Anh giúp đỡ, sau khi gặp được tình lang của mình nàng ta đã đi đầu thai.

Lúc ấy Tôn tỷ tỷ nói A Kỳ để lại cho nàng một phần lễ vật, nhưng nàng đã lật tung cả nhà lên nhưng cũng không tìm thấy.

"Lễ vật kia là thứ gì vậy?"

Tôn tỷ tỷ có chút kinh ngạc: "Muội vẫn chưa biết? Chính là mùi hương trên người muội đó, ngoại trừ muội, tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy, hơn nữa người đầu tiên ngửi thấy mùi hương này sẽ nhớ mãi cả đời không quên. Cho nên khi muội đi vào ngõ hẻm cứu người, nhất định hắn đã biết là muội, hơn nữa..." Tôn tỷ tỷ cười thần bí: "Dù sao hai người cũng đã ở bên nhau rồi, ta cũng không giấu muội làm gì, hà bao của muội cũng là do ta cố tình bỏ lại. Hắn nhặt được hà bao, nhất định sẽ muốn đi tìm chủ nhân của hà bao."

Tú Anh nghe xong liền xông về phía của Tôn tỷ tỷ, hoá ra nàng phải vào phủ Công Chúa chính là vì rơi vào bẫy của A Phiêu này.

Nàng đuổi theo Tôn tỷ tỷ, Tôn tỷ tỷ thấy Tú Anh xông đến thì thét chói tai, chạy Đông chạy Tây.

"Tỷ nói mau, đẩy ta một cái khiến ta hôn mê một tháng có phải cũng là tỷ làm hay không?"

"Không! Ta lấy quỷ cách của ta ra thề, tuyệt đối không phải ta làm." Đại khái là Tôn tỷ tỷ bị long khí trên người Tú Anh làm cho kinh hoảng, hôm nay nàng ta cũng phải đứng trên bờ, cách rất xa, hơn nữa vừa xuất hiện đã vội biến mất: "Không phải muội đi thắp hương cho một quỷ nam sao? Chính là hắn đẩy."

"Tại sao hắn lại muốn đẩy ta?" Tú Anh hơi ngừng lại.

Cả người Tôn tỷ tỷ gần như dán sát vào trên vách tường: "Là ta khuyên hắn làm. Hắn hỏi ta nên đưa lễ vật gì cho muội, ta nói hãy mang đến cho muội một phu quân tốt nhất, không có người nào tốt hơn cái vị chân long thiên tử tương lai kia cả."

Tú Anh hơi mệt, nàng ngồi xuống băng ghế: "Vậy tức là ta còn phải cám ơn tỷ?"

"Cũng không cần phải thế." Tôn tỷ tỷ cười lúng túng: "Tú Anh, muội đừng nóng giận nữa, ta thề lần sau ta muốn làm cái gì, nhất định sẽ nói trước với muội."

"Thôi." Tú Anh nói, nàng nhìn Tôn tỷ tỷ: "Bây giờ tỷ trở về đây, cũng không thể cứ ngây ngô mãi ở bên cạnh ta được nữa."

Tôn tỷ tỷ gật đầu: "Ở lâu sẽ tổn hại tới đạo hạnh, hơn nữa còn rất khó chịu."

Nói xong lời này, nàng ta hơi dừng lại, giọng nói rất nhẹ: "Tú Anh, trong bụng muội..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Tú Anh đã có chút thay đổi.

Tôn tỷ tỷ ngậm miệng, vẻ mặt có chút hối hận.

"Hài tử đã không còn." Tú Anh cúi đầu nhìn xuống bụng mình: "Tỷ đã nhìn ra?"

Đều nói nữ nhân sau khi mang thai lại sinh non sẽ không giống với những nữ nhân khác.

Tôn tỷ tỷ vội lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Không phải là nhìn ra, là trong bụng muội..."

Tú Anh chớp chớp mắt, đột nhiên có chút sợ hãi.

"Bụng ta thế nào?"

"Có long khí."

Long khí?

"Không phải nói long khí trên người ta rất nặng sao? Chắc là trong bụng cũng có đi." Tú Anh không hiểu vì sao Tôn tỷ tỷ lại kinh ngạc như vậy.

Suýt chút nữa thì Tôn tỷ tỷ đứng phắt dậy: "Không phải! Không phải! Có rồng! Đặc biệt nhỏ, một con rồng nho nhỏ." Tôn tỷ tỷ giơ một ngón tay út ra: "Còn nhỏ hơn cả ngón tay của ta."

Tú Anh cảm thấy thật hoang đường.

Nàng cũng có rồng.

Là sao? Nàng đây là có số lên làm nữ vương sao?

Ánh mắt Tôn tỷ tỷ lộ rõ vẻ kinh hoàng: "Sao trong bụng muội lại có rồng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taejoy #vjoy