Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấn Vương đi rồi, Ngọc Nương thấy sắc trời còn sớm, định ngủ một xíu.

Nàng rất mệt mỏi, hai đêm rồi không ngủ đủ giấc.

Ngủ qua thời gian, có người đến gõ cửa.

Thình thịch bùm...

Lúc nghe tiếng vang, Ngọc Nương đang nằm mơ.

Nàng mơ thấy một năm sau Tấn Vương cho nàng trở nhà, còn thưởng cho nàng rất nhiều bạc. Nàng mang bạc về nhà, nhìn thấy tỷ tỷ, tỷ phu, còn có Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đã biết đi, còn gọi nương, Ngọc Nương cao hứng cực kỳ, cười đến mắt cong cong.

Đúng lúc này có người đập vang ngoài cửa sân, nàng vừa lên tiếng vừa đi mở cửa, lại thấy Tấn Vương đứng ở ngoài viện, trong tay dắt một tiểu nam oa.

Nam oa kia lớn hơn so với Tiểu Bảo, còn gọi nương, nàng sợ hết hồn, gấp rút nói nàng không phải nương hắn, nàng chỉ sinh một đứa nhỏ Tiểu Bảo. Tiểu nam oa ngồi dưới đất khóc lên, Tấn Vương mặt đen như mực, nói nàng không có lương tâm, dám bỏ phụ tử hai người chạy mất.

Ngọc Nương cảm thấy rất oan uổng, trong lòng còn đang suy nghĩ có phải Tấn Vương đùa giỡn, đúng lúc này, nghe thấy tiếng đập cửa bùm bùm...

Ngọc Nương từ trong mộng tỉnh lại, đổ mồ hôi lạnh. Nàng còn khinh hoảng, nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời sáng choang.

Nàng lập tức sững sờ, gấp rút đi mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là A Hạ.

"Tô nhũ nương, ta thấy ngươi không thức dậy, liền đến gọi ngươi."

Ngọc Nương vội hỏi: "Giờ nào rồi?"

A Hạ sững sờ, cười nói: "Còn chưa tới giờ làm, ta thấy ngươi không có đi ăn điểm tâm, nên lại đây tìm ngươi."

Ngọc Nương lập tức thở ra một hơi: "Hôm qua ta ngủ muộn, nên quên thời gian."

A Hạ nhìn nàng : "Không trách được, ta thấy vành mắt ngươi hồng hồng. Uả, miệng ngươi sao thế ?"

Ngọc Nương vô thức sờ môi, rõ ràng bất đồng so với mọi ngày, còn như kim châm. Nàng che giấu cười cười : "Ngươi không nói ta cũng không phát hiện,chắc bị muỗi đốt có chút đau." Nói xong, nàng vuốt vuốt cánh môi, "Không cùng ngươi nói chuyện, ta dọn dẹp một chút, tí nữa khỏi đi làm trễ ."

A Hạ gật gật đầu: "Vậy được, ta đi bưng điểm tâm tới." Nàng cũng không để cho Ngọc Nương cự tuyệt, bỏ chạy.

Ngọc Nương bật cười lắc đầu, đến trong nhà.

Nàng tới trước gương, trong gương nữ tử kia mặt mũi tràn đầy lười biếng, mới nhìn không hiện ra, nhìn kỹ thấy nơi khóe mắt xuân sắc. Vành mắt khẽ phiếm hồng, môi sưng đỏ, càng tỏ ra kiều diễm ướt át, hận không thể khiến người ta cắn một cái.

Ngọc Nương gấp rút ra sau tấm bình phong rửa mặt.

Bởi vì thời tiết nóng như thiêu đốt, buổi tối đi lấy nước bất tiện, Ngọc Nương đặt trong phòng hai thùng gỗ. Một thùng gỗ đầy nước, một thùng nước bẩn, mỗi ngày sẽ đổi một lần. Ngọc Nương mở thùng gỗ, bên trong còn nửa thùng nước, liền dùng bầu múc nước ra chậu rửa mặt.

May mắn trong phòng có nước, nếu không hai buổi tối vừa qua Ngọc Nương không biết nên làm gì bây giờ, cũng không thể hơn nửa đêm đi múc nước về phòng rửa mặt, lúc ấy rất khó xử.

Nghĩ tới đây không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Ngọc Nương mặt đỏ tới mang tai, có thể cảm giác mặt nàng nóng đến cỡ nào.

Xong Ngọc Nương đi tới bàn trang điểm chải tóc. Đem bó tóc đen nhánh vấn quanh trong tay, cuối cùng búi tóc ở sau ót, dùng cây trâm gỗ cố định lại. Nàng không để tóc mái, suy nghĩ một chút lúc trước sợ hiềm khích không muốn làm cho người ta chú ý, giờ chuyện không muốn phát sinh cũng đã phát sinh, giờ không có gì để giấu.

Ngọc Nương vừa chải đầu xong, A Hạ cũng bưng khay đi đến.

Điểm tâm rất đơn giản, cháo trắng cùng bánh bao nấm hương cải xanh, có một đĩa tử dưa muối cùng rau xào.

Ngọc Nương cảm ơn A Hạ.

A Hạ kinh ngạc nhìn qua nàng: "Tô nhũ nương, ta không phát hiện ra ngươi đẹp mắt như thế này?"

Ngọc Nương vô thức sờ mặt, cười thẹn thùng: "Có sao? Ta không phát hiện."

A Hạ gật đầu liên tục: "Đương nhiên, ta nói ngươi về sau đừng lấy tóc mái nữa, nó đem ngươi nhìn khó coi." Thậm chí có chút xấu, lời này A Hạ không nói.

"Nguyên lai là thế, ta lại không chú ý, về sau không làm nữa."

Sau đó, A Hạ nói thêm hai câu, mới rời đi.

Ngọc Nương đi đến trước bàn ăn điểm tâm.

Nàng ăn rất nhanh, vì thời gian không nhiều, hơn nữa nàng cũng đói bụng lắm, ăn xong nàng đem bàn dọn, đưa chén tới phòng bếp nhỏ, mới đi đến tiểu lâu.

Đến thời điểm có chút muộn, may cũng không ai nói gì, Ngọc Nương xưa nay chịu khó, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, tất nhiên là không sẽ vì nàng nàng tới trễ lại có ý kiến gì không hay.

Tiền nhũ nương cùng Vương nhũ nương rất nhanh liền rời đi, lưu lại Ngọc Nương cùng Ngọc Yến Ngọc Thúy, Ngọc Yến có việc ra ngoài, chỉ còn nàng cùng Ngọc Thúy.

Lúc này Lục Hi đi đến, nói: "Phúc tổng quản đến ."

Theo tiếng nói, Phúc Thành đi đến, hắn tới thay Tấn Vương nhìn tiểu Quận chúa.

Ngọc Thúy không nghĩ nhiều, vì điện hạ mấy ngày nay không lại đây, chỉ có Ngọc Nương trong nội tâm sợ, rất sợ Phúc Thành nói ra gì đó. Dù sao động tĩnh bên ngoài hôm trước nàng cũng nghe, biết hôm đó Tấn Vương đến, Phúc Thành ở bên ngoài. Cho nên nàng đối mặt với Phúc Thành rất chột dạ.

Nào biết Phúc Thành thực là đến xem tiểu Quận chúa, hỏi chuyện ăn ngủ của tiểu Quận chúa, Ngọc Nương mới yên lòng.

Phúc Thành bảo Ngọc Thúy cho hắn chén trà, sau khi Ngọc Thúy rời khỏi, hắn cười tủm tỉm nhìn Ngọc Nương, nói: "Tô nhũ nương, điện hạ bảo ta tới đưa thứ này cho ngươi."

Hắn từ trong tay áo móc ra một lọ sứ nhỏ.

"Dược này trị ngoại thương rất tốt, ngoài miệng cũng có thể bôi , ăn vào cũng không sao."

Ngọc Nương mặt đỏ tới mang tai, đầu không có ý nâng lên, ấp úng nhận lấy: "Cảm ơn Phúc tổng quản ."

Phúc Thành nhìn thấy nàng, càng nhìn càng thuận mắt, cười hơ hớ nói: "Không cần cám ơn, gia bảo ta liền đi ."

Phúc Thành đi ra bên ngoài, thấy Ngọc Thúy bưng trà đến.

"Phúc tổng quản, trà."

"Không uống nữa, ta gia còn có việc."

Ngọc Thúy bưng trà vào, nói với Ngọc Nương : " Phúc tổng quản cũng lạ, trà không uống đã đi ."

Mắt Ngọc Nương loe lóe, không được tự nhiên sờ sờ lọ sứ trong tay áo, không nói gì.

Nhân lúc rảnh Ngọc Nương về phòng một chuyến, lấy lọ sứ ra.

Nó màu trắng, thân bình tráng men mặt rất mảnh sờ như ngọc thạch, thập phần tinh mỹ. Sau khi mở ra, bên trong có cao màu xanh. Ngọc Nương lấy ngón tay dính một chút, thoa trên mu bàn tay, mát mẻ thoải mái.

Nàng cởi bỏ xiêm y, cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng thoa thuốc cảm giác nóng cháy, hơi nhoi nhói cảm giác không còn. Hôm qua hắn thật tham ăn, đúng là đều bị hắn phá hư.

Vài chỗ khác cũng bôi, Ngọc Nương cởi váy, đem hai đùi bị cọ đến đỏ xức thuốc. Thoa xong sau, liền vội vã đem xiêm y mặc lại, cuối cùng ở trên bờ môi thoa một chút mới xong.

Hy vọng hắn tối nay đừng đến nữa, nếu không nàng không chịu nổi.

*

Lâm Vân huyện ngay cây hòe là ngõ Diêu gia, lúc này mây mù che phủ.

Trong Tây Sương, thỉnh thoảng truyền đến tiếng Lý Thị mắng.

Bởi vì Lý Thị đè nặng âm thanh, từ bên ngoài nghe thì không rõ, nhưng Tuệ Nương không cần nghe cũng biết bà bà đang chửi gì.

Yến tỷ nhi chưa lập gia đình thế nhưng mang thai, chỉ cần nghĩ đến những thứ này, Tuệ Nương liền thống khoái.

Không phải là nàng hả hê, mà là nàng chỉ cần vừa nghĩ tới muội muội, liền không nhịn được hận ý. Hận Lý Thị, hận Yến tỷ nhi. Đặc biệt là khi Ngọc Nương đi rồi, Yến tỷ nhi liền khuyến khích Lý Thị bảo Diêu Thành tới nhà Trần An cầu hôn, Tuệ Nương cuối cùng cũng rõ vì sao thời gian trước bà bà làm trời làm đất muốn đuổi muội muội nàng đi.

Đúng là gieo gió gặt bão.

Trần An gia không đáp ứng hôn sự, Yến tỷ nhi bị Hắc tiểu tử lấy đi trong trắng Phùng gia cũng đến cửa cầu hôn, nhưng Lý Thị không đáp ứng, chê Phùng gia nghèo, chê nương hắn là quả phụ, dù sao chính ghét bỏ hắn. Yến tỷ nhi cũng không muốn gả, hai mẹ con làm trời làm đất.

Tuệ Nương thường ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng lại oán thầm, ngươi cho là có thể ghét bỏ, mấu chốt con gái của ngươi có thể ghét bỏ được nữa không? Có bản lĩnh cứ giữ Yến tỷ nhi ở nhà, cả đời không gả.

Nghĩ tới đây, Tuệ Nương đứng lên, đi ra cửa Tây Sương.

Vừa thấy Tuệ Nương đến, Lý Thị lập tức không mắng. Bà cũng không phải là không biết xấu hổ, xưa nay trước mặt con dâu tỏ vẻ bà bà, sao có thể để Tuệ Nương xem thường.

Tuệ Nương cười ngồi trên ghế, bị Lý Thị mắng Yến tỷ nhi không ngẩng đầu lên.

"Yến tỷ nhi, ngươi đừng nói sao tẩu tử nói ngươi, ngươi giờ thế này rồi, còn muốn giấu con người khác qua mắt họ muốn gả cho Trần gia?" Mấu chốt người ta nguyện ý cưới ngươi mới được. Tuệ Nương không nói lời này, thật từ đáy lòng nàng cảm thấy Trần An rất xứng với muội muội nàng, đáng tiếc bị nha đầu ác độc này phá hư.

Tuệ Nương nói lời này không thể nghi ngờ gì là đang đâm một đao vào ngực Yến tỷ nhi, nàng lập tức bụm mặt khóc lên.

Lý Thị xưa nay bao che khuyết điểm, sao chịu được Tuệ Nương ép buộc nữ nhi của bà, nhảy lên cao ba thước: "Tô Tuệ Nương ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà ép Yến tỷ nhi..."

Tuệ Nương cắt đứt lời bà: "Nương, ngài thật sự là nghĩ nhiều, ta ép buộc nàng làm chi, lại không có ai cho ta bạc mà."

Không có người cho bạc là câu Lý Thị từng treo trên bờ môi nói, Tuệ Nương giờ nói ra có ý trêu chọc chế nhạo hiềm khích.

Không đợi Lý Thị mắng ra Tuệ Nương lại nói: "Nương lúc nào cũng mắng Ngọc Nương không biết liêm sỉ, lỡ lầm mang thai, sinh dã chủng, bại hoại nề nếp Diêu gia. Khoan hãy nói, việc chưa lập gia đình lại có con, truyền đi xác thực không dễ nghe, cho nên ngài cũng đừng nghĩ không đem Yến tỷ nhi gả Phùng gia. Ngài đừng đã quên Thành ca tuy là giáo đầu bé nhỏ, nhưng ở trong huyện chúng ta cũng coi có uy tín danh dự. Minh ca nhi cũng không nhỏ, qua hai năm nữa sẽ đi tư thục học bài. Diêu gia toàn bộ chỉ có hai đại tôn tử, nếu để người ta biết tụi nhỏ có cô cô..."

Lời còn Tuệ Nương không nói hết, Lý Thị cùng Yến tỷ nhi đều hiểu.

Lý Thị có lòng bảo vệ Minh ca nhi cùng Hồng ca nhi là không giả. Một bên là hai đại tôn tử, bên kia là nữ nhi không ra hồn, bà cần lựa chọn sao?

Lập tức không chọn được, nhưng Lý Thị sẽ nghĩ ra.

Yến tỷ nhi cũng minh bạch đạo lý này, lập tức khóc lên tiếng: "Nương, ta không gả! Ngươi không phải là không muốn ta gả đi sao, thì đừng gả..."

Lý Thị tâm loạn, mắng: "Lão nương không cho ngươi gả, là muốn ngươi gây khó dễ Phùng gia, ngươi còn coi là thật. Ngươi không gả thì muốn đi đâu, nha đầu chết tiệt..."

Tuệ Nương từ Tây Sương đi ra ngoài, nghe tiếng mắng sau lưng, nàng lộ ra nụ cười tươi tắn.

Ngọc Ngọc, tỷ tỷ chỉ có thể giúp ngươi thế thôi. Ngươi hiện tại tốt không, sao không có tin gửi về?

Tuệ Nương quyết định chờ chồng trở về, sẽ tới Vương gia nghe xem có tin gì về muội muội không. Muội muội đi hai tháng rồi cũng không có người mang thư về, không biết ngày trôi qua thế nào.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe tiếng gõ vang ngoài cửa.

"Có người trong nhà không?"

"Ai vậy ạ?" Tuệ Nương đáp.

Lập tức ở Tây Sương có động tĩnh, Lý Thị vội vội vàng vàng mở rèm từ bên trong đi ra.

"Có người uỷ thác ta gửi ít đồ tới nhà họ Diêu, người đó họ Tô..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung