Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấn Vương đi rồi, Ngọc Nương định ngủ một lát.

Hôm nay nàng không đi làm, nên không cần dậy sớm.

Nào biết vừa đóng cửa nằm xuống, lại nghe tiếng gõ vang.

Ngọc Nương nghĩ không lẽ Tấn Vương đã quên vật gì đó, nghĩ lại khi hắn đi vào không có gõ cửa, dù nàng ngày ngày đều đem cửa chốt cực kỳ chặt chẽ, hắn lúc nào cũng có thể vào rất dễ dàng. Không biết sao vào được luôn.

Cửa mở ra thì thấy A Hạ đứng ở phía ngoài .

"Sáng sớm có việc gì rồi A Hạ?"

Ngọc Nương nhìn nhìn bên ngoài, mới tảng sáng. Chợt nhớ Tấn Vương vừa rời đi không bao lâu, A Hạ liền đến gõ cửa, nàng có thấy gì không nên thấy không?

"Tô nhũ nương..." A Hạ có chút do dự.

Ngọc Nương trong lòng giật mình, lập tức tỉnh ngủ, chẳng lẽ trông thấy ?

"Ngươi sao vậy?" Ngọc Nương có chút miễn cưỡng, trong phòng không có đốt đèn, sắc trời hơi tối tăm, nàng không thấy.

"Ta hôm qua ngủ sớm, hôm nay dậy sớm, nghĩ tới Cầm nhi hai ngày qua nên muốn giúp nàng quét sân, sau đó... Ngươi..." A Hạ muốn nói lại thôi, tựa hồ khó mở miệng.

"Ngươi đến cùng sao vậy ?" Ngọc Nương kiềm chế bối rối, sống hai đời cũng không uổng phí, sắc mặt nàng kinh ngạc lại tỏ vẻ không hiểu, như thật không rõ mục đích A Hạ đến đây.

A Hạ lại nhìn mặt nàng một lát, lắc đầu: "Không có gì, chắc ta hoa mắt. Ta trông thấy con chuột từ cửa phòng ngươi chạy ra, cửa ngươi kỹ chắc nó không vào được. Nhưng ngươi hãy chú ý chút, nếu phát hiện ra chuột, nhớ kêu người giúp ngươi đuổi ra ngoài, đỡ phải bị nó cắn hư xiêm y gia cụ."

Ngọc Nương xem xét sắc mặt nàng, không giống nói xạo, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta sẽ chú ý, đợi lát nữa trời sáng rõ, ta nhìn một chút, nếu là thật sự có, chắc sợ lắm."

A Hạ gật đầu : "Ngươi đang ngủ, cứ tiếp tục ngủ đi, ta không quấy rầy ngươi ." Nói xong, nàng liền vội vội vàng vàng đi.

Ngọc Nương này mới lại đóng cửa phòng, trở về phòng tiếp tục nghỉ ngơi.

Sắc trời mờ sáng, sương còn lượn lờ, trong không khí còn mang hơi  lạnh ẩm ướt thấm vào nội tâm. Mỗi khi đến mùa hè, thời điểm này thoải mái nhất.

A Hạ mất hồn mất vía siết chặt chổi trong tay, không quét.

Nàng mới vừa rồi là lừa Ngọc Nương, không phải nàng hoa mắt. Nàng vốn cầm chổi đến quét dọn, nào biết đụng vào một người.

Mặc một bộ thanh sam, vẻ mặt lạnh lùng, từ trong sương sớm đi ra, tựa như không ăn thần tiên không ăn khói lửa nhân gian.

A Hạ đương nhiên biết hắn là ai, vô thức né tránh, ai biết đối phương  mắt lạnh như băng, nhìn thẳng đến lại đây.

Ánh mắt đó là sao?

Tràn ngập lãnh đạm, giống như băng vạn năm trên đỉnh cao nguy nga, khinh bỉ, ngạo nghễ. Lại cất giấu vô số thanh kiếm, quá đáng sợ.

Đó là ánh mắt cảnh cáo!

A Hạ khiếp sợ chưa kịp phản ứng, người đã rời đi.

Qua một hồi lâu, đại não nàng mới chậm rãi chuyển động.

Tấn Vương điện hạ từ Tây Sương đi ra, mà hắn từ hướng phòng Ngọc Nương. Tô nhũ nương ở tiểu viện có địa vị, đám người Ngọc Yến che chở, hai người Tiền Vương oán giận, còn có chuyện hôm đó chia băng phủ, đều chợt lóe qua đầu A Hạ .

Không có gì không hiểu, nguyên lai Tô nhũ nương cùng điện hạ...

Nàng vô thức liền đi gõ cửa phòng Ngọc Nương, muốn biết chuyện này có phải thật không, thấy Ngọc Nương ngược lại A Hạ chần chừ.

Nàng nên hỏi thế nào? Hỏi nàng cùng điện hạ có gì không hả?.

Nàng chưa quên ánh mắt Tấn Vương, nếu nàng nói sai, hậu quả nàng không gánh nổi.

Nàng chỉ là người tiểu nha đầu mà thôi, hai người đó có gì hay không không có quan hệ gì tới nàng?

A Hạ vừa quét rác, trong đầu vẫn ẩn hiện dáng người Ngọc Nương - - tóc mây, dáng người xinh đẹp, thần thái lười biếng...

*

Mặt trời như quả cầu lửa cực lớn treo trên trời, trong sân hoa cỏ đều bị phơi nắng ỉu xìu, Thiền nhi uể oải kêu to, không khí ngưng trệ nóng bức.

Hồ Trắc Phi thể chất sợ nóng, đến ngày mùa hè đặc biệt gian nan, nên Lưu Xuân Quán sớm xếp đặt băng.

Dù thế, Hồ Trắc Phi vẫn cảm thấy nóng bức khó nhịn.

Không riêng thân thể nóng, mà trong lòng cũng nóng.

Mùa hè như vậy,còn có chuyện trong lòng, sẽ cảm thấy như thiêu như đốt, từ trong ra ngoài đều không kiên nhẫn nổi.

Tấn Vương phi gần đây lại tìm thêm nha đầu vào phủ, cũng không biết từ đâu ra toàn kiểu thủy linh xinh đẹp. Tấn Vương phi lấy lý do là nha đầu bên cạnh thả ra không ít, cần thêm mấy người hỗ trợ, Hồ Trắc Phi thấy nàng chính là không có hảo ý.

Sau khi Tấn Vương bị Tấn Vương phi chọc giận, nhiều ngày không đặt chân Tư Ý viện. Tấn Vương mặc dù cùng Tấn Vương phi không quá mức thân cận, nhưng thể diện trước đến giờ cho không ít, phàm là trong phủ, mỗi tháng năm ngày, hắn sẽ đến Tư Ý viện dùng bữa, từ lúc đó, Tấn Vương không đến, mà Tấn Vương phi cũng bị bệnh.

Hồ Trắc Phi thấy không phải nàng bị bệnh, này là tìm bậc thang tự tìm lối thoát.

Đáng tiếc điện hạ không đáp ứng !

Hồ Trắc Phi trong lòng cao hứng, cũng không được mấy ngày, Tấn Vương phi hết bệnh.

Nàng là lão yêu bà đánh mãi không chết! Trong lòng Hồ thị không dưới một lần mắng như thế.

Tấn Vương phủ cùng nơi khác bất đồng, là phủ của phiên vương, phân công rất rõ ràng hai bộ phận.

Đối ngoại có trưởng sử tư, Triều Huy Đường, đối nội có nội vụ. Mà nội vụ quản lý toàn bộ phủ từ trên xuống dưới nội vụ sự, đến việc lớn như việc của phụ tá, môn khách, gia tướng, hộ vệ xe mã chi phí sinh hoạt, việc nhỏ như cấp xiêm y, cơm , lương tháng phát ra, kể cả hậu trạch.

Nội vụ là do tổng quản Phúc Thành phụ trách quản lý, nhưng hậu trạch chính là địa bàn của vương phi, phân chia đi ra. Nhưng vì trên đó có nội vụ  kiềm chế, quyền của Tấn Vương phi đã bị cắt giảm thấp lắm, trừ điều động đầy tớ, cùng dựa theo phân lệ phân phát cho mỗi viện, cũng không còn gì khác.

Cho dù là có bấy nhiêu quyền lợi, Hồ Trắc Phi cũng đỏ mắt, nắm giữ nhân mạch bên trong hậu trạch, Hồ Trắc Phi không thích kiềm chế, tự nhiên muốn tranh chấp.

Thật vất vả nhân lúc Tấn Vương phi thất thế, nàng lôi kéo thu mua nằm vùng, cũng vừa mới tiến hành bước đầu, Tấn Vương phi liền lành bệnh, thế là phá hư đại sự- nếu không Hồ Trắc Phi, cũng không mắng nàng như vậy.

Đặc biệt là Tấn Vương phi lại cho tiểu yêu tinh vào, rõ ràng bọn họ chính là bản sao thứ hai, thứ ba của Phùng hầu thiếp.

Hồ Trắc Phi trong lòng càng phiền, tay cầm quạt tròn, quạt vù vù.

"Hồng Đào, đi lấy chén sữa đặc tưới anh đào cho ta."

Nghe nói như thế Hồng Đào ngượng nghịu khó xử.

Sữa đặc không hiếm lạ, cách làm cũng đơn giản, vương phủ phú quý đến cực điểm, món ăn gì không có. Nhưng anh đào - -

Nên biết Tấn Châu đại ngàn bát ngát nhưng không dồi dào sản vật, không trồng anh đào. Hôm kia từ trong kinh ban thưởng có một sọt, nội vụ  trực tiếp đưa cho Tư Ý viện hết, nói là vì Tấn Vương phi thích thứ này, Lưu Xuân Quán không có.

Cũng vì chuyện này, chiều gió trong phủ lại thay đổi, trước kia họ hướng về Hồ Trắc Phi giờ thay đổi thái độ xem xét trạng thái. Bây giờ Hồ Trắc Phi nói muốn ăn sữa đặc tưới anh đào, vậy là muốn nàng tới chỗ Tấn Vương phi xin rồi.

"Nương nương..."

Hồ Trắc Phi đương nhiên nhìn ra nha hoàn tâm phúc nha hoàn bối rối, mắt nàng chuyển một cái, rơi trên người Thúy Trúc: "Thúy Trúc ngươi đi đi,  nói là tiểu Quận chúa muốn ăn."

Tiểu Quận chúa mới bao nhiêu tháng sao có thể ăn này?

Rõ ràng là mượn cớ tiểu Quận chúa rồi!

Thúy Trúc khó xử, nhưng không dám phản bác, yên lặng buông cây quạt ra ngoài.

Hồng Đào liếc nhìn lưng nàng, nói với Hồ Trắc Phi : "Nàng chịu đựng giỏi, nương nương cứ làm khó nàng, nàng đều đón nhận ."

"Giỏi chịu thì chịu đi, bản phi còn nhiều thứ cho nàng." Hồ Trắc Phi hừ  nhẹ cười lay quạt tròn cũng không giận, chờ xem trò cười.

Tấn Vương phi nếu cho là chấp nhận Hồ Trắc Phi càn quấy. Nếu không  cho, không coi trọng tiểu Quận chúa.

Tiểu Quận chúa là con nối dòng duy nhất, không xem trọng tiểu Quận chúa, chính là không xem trọng Tấn Vương!

Hồ Trắc Phi ngoài dự đoán dùng thủ đoạn hết sức tốt, nàng đang thua Tấn Vương phi, sử dụng lá bài này là tất thắng.

Hồ Trắc Phi không nghịch chuyển được, cho dù nàng mất cơ hội, cũng sẽ không để Tấn Vương phi quay lại vị trí số một, không được duy trì nguyên
dạng, thế lực hai bên phải ngang nhau.

Tư Ý viện phản ứng thế nào không ai biết, cách tường ngay tiểu viện, Tấn Vương có ngày nhàn nhã đi đến tiểu lâu.

Lầu hai, cửa sổ mở rộng, gió nhẹ thổi lất phất màn tơ lay động.

Trời nóng, trong phòng đã đặt băng, như một tòa băng sơn chất đống trong chậu mạ vàng, theo gió nhẹ thổi qua thấm cả phòng trong trẻo.

Sau thư án, Tấn Vương đang xem hồ sơ.

Cách đó không xa trên ghế bành, Ngọc Nương ngồi đó, trên bàn có cái đĩa màu trắng tinh tế đựng anh đào đỏ tươi ngon miệng viên vừa lớn vừa tròn. Lộ ra ngón tay trắng muốt, xem rất đẹp mắt.

Tấn Vương liếc mắt, nghĩ thầm quả nhiên thích hợp với nàng.

Trong đĩa sứ có một tầng băng mỏng, nên anh đào lạnh lạnh, chua chua ngọt ngọt, mát mẻ ngon miệng, Ngọc Nương ăn một lượt hai mươi cái, mới dừng lại.

Nàng có chút thẹn thùng, cũng không phải đồ tham ăn, lại ăn như heo, cũng không biết hắn có cười nàng không?.

Mà nó thật ngon, nàng chưa từng được ăn đâu.

Nàng nhìn nhìn trong đĩa thấy không thừa nhiều, lại ngó bên cạnh Tấn Vương, lại cảm thấy xấu hổ. Đồ điện hạ lấy ra, hắn chưa ăn cái nào, nàng ăn sắp hết.

"Điện hạ muốn ăn?"

Tấn Vương hắn không phải nữ nhân sao thích ăn vật này. Nhìn nàng ngón tay trắng nõn, mặt mày kiều mỵ, nội tâm liền động đậy.

Hắn nhướng nhướng mày, hiểu ý Ngọc Nương liền bưng đĩa sứ đi qua.

Vừa tới bên cạnh, liền bị hắn kéo lên đùi ngồi, sau đó vị đại gia này lại nhướng nhướng mày, Ngọc Nương do dự xíu, liền đưa một viên vào miệng hắn.

"Mùi vị không tệ." Tấn Vương nói.

Ngọc Nương đúng lúc vươn tay, hạt nó lăn xuống lòng bàn tay nàng.

Một người đút, một người ăn, không quên xem hồ sơ, rất vui thú.

Chỉ là Tấn Vương ăn còn khuyến mãi thêm động tác hoặc là khẽ cắn ngón tay nàng, hoặc là lơ đãng lướt lưỡi qua. Dưới thư án, tay kia như vô tình như cố ý vân vê eo nàng, rõ ràng mặt mày nhìn rất đứng đắn, lại làm việc không đứng đắn.

"Ngươi nhìn trong sách nè, mỹ nhân lấy miệng mớm rượu, hương vị thêm ngọt ngào ." Tấn Vương duỗi tay chỉ chỉ.

Ngọc Nương đang bị hắn trêu chọc mặt đỏ tới mang tai, nghe lời nói, vô thức nhìn về phía sách trong tay hắn.

Mới phát hiện đâu phải hồ sơ gì quan trọng, rõ ràng chính là truyện ngôn tình sắc.

Có tranh minh hoạ, mô tả cực kỳ hương diễm. Họ vẽ người trong tranh giống bọn họ lúc này,người này ngồi trên gối người kia, chỉ là mỹ nhân đó quần áo mở một chút, thấy rõ sự kiều diễm, lấy miệng đút rượu cho nam tử.

Tác giả có lời muốn nói: 
Phát hiện rất nhiều điều rối rắm
1. vì sao Tấn Vương phái người hỏi lai lịch Ngọc Nương lại hỏi ít vậy
2. vì sao không tiếp tục điều tra cứ qua loa cho xong, lại không điều tra thêm
về Tiểu Bảo .
=> Là yếu tố tâm lý.
Đối với người khác mà nói, Ngọc Nương từng gả cho người , còn sinh hài tử.Từ lúc mới bắt đầu nhận biết Ngọc Nương, nàng chính là nhũ nương chồng chết, con mồ côi từ trong bụng mẹ.

Đây là một loại cố hữu nhận thức, cũng là vào trước là chủ quan niệm.

Mà trong văn cũng đã nói Tấn Vương cùng mục ma ma đối thoại, Tấn Vương phi từ đối với Tấn Vương phủ bảo vệ, không thể nào tùy tiện nhét nhân vào ( này bên trong liền liên lụy đến một chút vấn đề khác thượng, tỷ như Tấn Vương trấn thủ biên quan, kẻ địch phái tới mật thám thám tử cái gì, còn tỷ như đối thủ phái tới nhân. Không có phát hiện Tấn Vương phi tìm đến bà vú đều là bên cạnh đầy tớ thân thích, đều là hiểu tận gốc rễ hay là là lai lịch có thể yên tâm , Tấn Vương phi cũng không thể nào lấy hiếm có chuôi đi ra làm cho người ta bắt )

Tấn Vương phi cho dù lại chán ghét Tấn Vương, cũng sẽ không khiến Tấn Vương gặp chuyện không may. Tấn Vương là trượng phu nàng, lại là hoàng tử, thân vương, trấn thủ biên quan, Tấn Vương gặp chuyện không may, nếu là tra ra cùng Tấn Vương phi có quan hệ, nàng chính là cái tuẫn kết cục, còn hội dính líu đến từ quốc công phủ.
~

Đề tài lại trở lại trước, cho nên Phúc Thành phân phó phía dưới người đi tra Ngọc Nương, tra bất quá là nàng lai lịch nhưng là trong sạch, cái này trong sạch chỉ là lai lịch có hay không khả nghi. Mà Ngọc Nương - - nàng là sinh trưởng ở địa phương tấn châu nhân, có hộ tịch ở đây, cha là cái tú tài, tú tài không phải là tùy tiện một cái nhân có thể lên làm , dự thi trước tra chính là tổ tiên ba đời, ( hai mặt ở cái khác trong văn phải viết qua, tổ tông ba đời, có không phạm nam phạm phụ, nếu như có, đều là không thể tham gia dự thi )
Mà tra một cái nhân lai lịch, đi trước huyện nha tra hộ tịch là không có sai, mà hoàn toàn Diêu Thành là huyện nha bên trong bộ khoái. Huyện thái gia xuất phát từ nịnh nọt tâm tư, cố ý đem Diêu Thành gọi tới, nhất là hiển lộ rõ ràng chính mình tuệ nhãn như đuốc, nhị cũng là bán một cái nhân tình cấp Diêu Thành. Trong văn mặc dù không có viết, nhưng vương hộ vệ đến sau khẳng định trước hỏi qua Huyện thái gia, trong huyện là có Ngọc Nương hộ tịch, mà một cái trong huyện không có bao nhiêu tú tài, Huyện thái gia cho dù khi đó không biết, nhượng phía dưới nhân hỏi một chút cũng đi ra.

Mặt khác, lúc trước Ngọc Nương sở dĩ phải tiến vương phủ, là thông qua Diêu Thành lại thông qua vương thẩm tử đi, Nếu đã nghĩ tra một cái nhân lai lịch, khẳng định từ ngọn nguồn nắm lên, lưu mụ mụ khẳng định đầu tiên đề chính là Diêu Thành, cho nên vương hộ vệ từ Diêu Thành trong miệng biết được sau, hơn nữa từ Huyện thái gia chỗ đó biết được, mới có thể xác định Ngọc Nương không có vấn đề, trở về phục mệnh.

Ghi chú nhất điểm: Bộ khoái ở cổ đại cũng không phải là tùy tiện có thể làm, đều là mấy đời tương truyền, bình thường đều là gia gia truyền lão tử, lão tử truyền nhi tử, lai lịch cũng không có bất cứ vấn đề gì. Hắn là thuộc về công sai, nói chuyện rất có có độ tin cậy.

Lại ghi chú nhất điểm: Tấn Vương tra là Ngọc Nương lai lịch có hay không khả nghi, mà không phải nàng gả ai, như thế nào gả, như thế nào sinh con trai. Hắn cũng không hội chú ý này cái vấn đề, bởi vì hắn cố hữu nhận thức chính là, Ngọc Nương đã từng gả người. Có lẽ trận tiếp theo Tấn Vương sẽ đi hỏi, hỏi một chút cái kia xương cốt đều nhanh nát không có nam nhân là ai →. →

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung