Chap21: Ghen và bị ghen ngược!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...Ngày hôm sau...
-Biệt thự Triết Gia-

Buổi tối Diệp Tịnh Uyển đi học về, trên gương mặt ngây ngô ấy vẫn hiện hữu một nỗi buồn vô hình, Giai Kỳ vốn đã nhìn ra từ lúc sáng khi đưa cô đến trường nhưng không tiện hỏi, chỉ có lúc này anh mới thẳng thắng mà khuyên cô nên chia sẻ:-Tiểu thư, cô có chuyện gì khó chịu trong lòng sao? Tôi có thể giúp gì cho cô không?

Diệp Tịnh Uyển không cảm thấy xa lạ với anh, ngược lại còn xem anh như người trong nhà, cô là người nghĩ gì thì nói thẳng đó chứ không biết giấu diếm, nhưng lần này có vẻ khác, cô chỉ im lặng đáp lại lời quan tâm của Giai Kỳ bằng cái lắc đầu.

Hàm Bân bê khay thịt vịt mới quay còn nghi ngút khói đem lên, giả vờ đi ngang qua mặt cô như cố tình thu hút sự chú ý:-Giai quản gia này, không biết con vịt này nên chia làm mấy phần?

Giai Kỳ lén nhìn biểu cảm của cô, bình thường Diệp Tịnh Uyển dù có thế nào thì vừa thấy đồ ăn ngon mắt liền sáng rực lên, nhưng ngay lúc này tâm trạng có vẻ đang rất tăm tối, anh nháy mắt với Hàm Bân ra hiệu diễn kịch:-Không biết tiểu thư muốn ăn phần nào nữa, thôi thì cậu cứ mỗi phần lấy một miếng thịt đi!

Hàm Bân trầm ngâm trưng ra vẻ mặt tiếc nuối, lớn tiếng khiến cô phải sực tỉnh người:-Thế này thì vô cùng uổng phí luôn đấy, Giai quản gia!

-Nhưng không ai ăn thì biết làm sao được!_anh phiền lòng chậc lưỡi.

Diệp Tịnh Uyển ngơ ngác không hiểu họ đang nói gì, chỉ biết là Giai Kỳ từng nhắc đến thực đơn tối nay sẽ là vịt quay, mơ hồ nghe thấy hai từ 'uổng phí' và 'không ai ăn' thì liền vội vàng đứng bật dậy đón lấy khay vịt quay mà trịnh trọng tuyên bố:-Giai Kỳ, anh nói gì lạ vậy, sao lại không ai ăn cơ chứ? Tôi ăn hết, tôi ăn hết chỗ này!

Giai Kỳ bật cười thành tiếng, sau vài giây anh ho khan lấy lại vẻ mặt nghiêm túc ban đầu rồi đứng dậy vỗ vỗ vai Hàm Bân:-Tối nay hai anh em cậu có thể nghỉ sớm rồi!

Hàm Bằng trong bếp đem ly sữa đậu vừa mới nấu xong đặt trên bàn ăn, gương mặt điềm đạm vui vẻ góp vài lời:-Như vậy thì có thể cảm ơn Diệp tiểu thư rồi nhỉ? Nhờ cô mà hai đứa tôi được đi nghỉ sớm hơn mọi ngày!

-Không cần cảm ơn tôi đâu, hai anh nên cảm ơn Giai quản gia đây này!_nói đoạn cô cầm con dao rạch lấy phần cánh vịt ăn trước.

Nhìn Diệp Tịnh Uyển ăn ngon miệng như thế ba người họ đứng nhìn thôi cũng cảm thấy no, cô cứ như một cô nhóc, niềm vui và hạnh phúc chân thật nhất có được là khi ăn, đặc biệt là những món mà hai anh em họ Hàm nấu.

Tiếng điện thoại rung trong túi quần khá nhỏ để có thể nghe thấy, nhưng với một thói quen và tinh tế như Giai Kỳ, anh dễ dàng nhận ra và rất nhanh đã tránh đi nơi khác, từ tốn áp điện thoại vào tai:-Tôi nghe, thưa chủ nhân!

-Tịnh Uyển đang ở nhà sao?_Triết Hạc Hiên không câu chào hỏi đi thẳng vào vấn đề.

Anh không nhanh không chậm trả lời, ánh mắt khẽ quay lại nhìn cô đang vô tư 'xử lý' khay vịt quay:-Vâng!

-Đưa máy cho cô ấy!

-Vâng, chủ nhân!_Giai Kỳ không dám làm trái lệnh hắn.

Anh bước đến gần chỗ cô, nói thật nhỏ vào tai cô, còn tay thì truyền điện thoại:-Chủ nhân muốn gặp tiểu thư!

Nghe đến sự hiện diện của Triết Hạc Hiên, cô liền buông cái miếng thịt đang cắn dở trên tay, gương mặt biểu lộ sự tức giận nhất định nói lớn vào điện thoại:-Anh muốn gặp Tịnh Uyển có chuyện gì?

-Có chuyện mới gặp em sao?_Triết Hạc Hiên nhận ra thái độ có phần lạ lẫm của cô trong lời nói rất muốn khiêu khích hắn.

Cô im lặng không buồn đáp lại, đôi mắt trong suốt bên trong như chứa một ngọn lửa nhỏ, cô gái nhỏ nhắn đáng yêu thường này lại trở nên vô cùng đáng sợ.

Triết Hạc Hiên sáng sớm có xem lại danh sách cuộc gọi phát hiện tối hôm qua Diệp Tịnh Uyển có gọi cho mình vì khá say nên hắn không biết có phải mình bắt máy hay không, lo lắng sẽ có những lời lẽ không đúng vì vậy mà gọi xem thử cô đang có tâm trạng như thế nào... tóm gọn lại là vô cùng tệ.

Hắn cười trừ nhẹ nhàng hít thở sâu, sau đó ôn nhu dỗ dành cô như một đứa trẻ:-Tiểu Uyển ngoan, có chuyện gì nói tôi nghe có được không? Em là đang giận tôi sao?

-Không thèm giận!_cô bực dọc, giọng nói mỗi lúc một lớn hơn.

Giai Kỳ đứng gần đó đột ngột rẽ hướng đi nơi khác, cứ sợ đứng lại sẽ bị ăn giấm ăn tương chung với chủ nhân của mình.

-Rõ ràng là giận! Tối qua em gọi, tôi đã nói gì không hay sao?_Triết Hạc Hiên đối lại với sự bực tức của cô chỉ là sự nhẹ nhàng, ân cần, cố gắng chầm chậm xoa dịu cơn giận của cô.

-Anh còn nói tối qua... anh không cần phải hỏi Tịnh Uyển đâu, Tịnh Uyển không muốn nói chuyện với anh nữa!

Giai Kỳ nhận lại điện thoại từ tay cô, gương mặt ngơ ngác nhìn đồng hồ điện tử cứ nhảy liên tục, chứng tỏ người ở đầu dây bên kia chưa tắt máy, anh chần chừ vài giây:-Chủ nhân?

-Sắp xếp lại phòng cho tôi, ngày mai tôi về!

-Vâng, chủ nhân còn gì căn dặn không?

-Nữ nhân khi giận thì nên làm gì để dỗ họ?_Triết Hạc Hiên bất ngờ hỏi một câu, Giai Kỳ dường như hoá đá khuôn miệng ấp úng chần chừ sợ mình vừa nghe lầm.

-Chủ nhân... vừa hỏi gì vậy ạ? Tôi nghe không rõ!

Hắn thật sự không muốn hỏi chuyện 'mất mặt' như vậy, nhưng phận nam nhân tính khí kiêu ngạo chưa từng để tâm đến nữ nhân như hắn không thể nào tự mình dỗ dành sủng vật ngốc nhà mình được, phải nên tư vấn các 'chuyên gia'.

-Nghe cho rõ đây, tôi cần dỗ ngọt Tịnh Uyển để cô ấy không giận nữa!

Giai Kỳ tằng hắng giọng làm ra vẻ mặt nghiêm trọng, lén nhìn biểu cảm của cô ngồi phía đối diện rồi lặng lẽ quay người bỏ đi đến một nơi vắng vẻ:-Chủ nhân nên tìm hiểu sở thích của tiểu thư, chỉ khi làm những điều họ thích thì họ mới nguôi giận mà thôi!

-Tịnh Uyển thích? Cô ấy thích dim sum?

-Chủ nhân và tiểu thư (là 'trư' sao?) chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi sao?_Giai Kỳ thật quá e ngại với IQ của chủ nhân nhà mình, rõ ràng chuyện gì hắn cũng luôn đứng đâu vậy mà những việc liên quan đến nữ nhân hắn yêu, hắn lại khù khờ không biết gì.

-Vậy anh nghĩ Tịnh Uyển thích gì ngoài đồ ăn?

-Tiểu thư... thích kẹo vị hoa quả, thích hoa oải hương khô, thích chủ nhân nữa!_anh nói đến đó có đôi chút ngại ngùng, Giai Kỳ không biết mình có nên nói ra những lời vừa rồi hay không nhưng xem ra tâm tình của người ở đầu dây bên kia tiến triển rất tốt.

-Anh chuẩn bị hết những thứ đó cho tôi! Việc còn lại là chờ đến ngày mai tôi sẽ về!

-Vâng!

Diệp Tịnh Uyển đợi anh đi mất mới láo liên nhìn theo, đôi mày rũ xuống một cách buồn bã "Hạc Hiên, anh ngủ cùng người phụ nữ đó mà còn giả vờ nhớ đến em sao? Anh làm chuyện gì anh còn không biết sao?" Càng nghĩ cô càng giận.

...Sáng hôm sau...

Diệp Tịnh Uyển nhíu mày trở mình khó khăn ngồi dậy, cái mũi nhỏ nhỏ cao cao hít lấy hít để từng hơi dài, có một mùi hương gì đó rất quen thuộc, thơm mộc mạc mà thoải mái đến lạ kì, đôi mắt trong suốt tò mò vừa mở ra liền nhìn thấy khắp phòng mình là một màu tím nhạt của những cành oải hương khô, xếp đầy cả căn phòng màu hồng chỉ duy nhất còn một lối đi nhỏ.

Diệp Tịnh Uyển chớp chớp đôi mắt ngây ngô, tò mò là một phản xạ tự nhiên kích thích thần kinh con người ta phải vô thức đi tìm hiểu, cô bước từng bước nhẹ nhàng và cẩn thận để không đạp hư những cành hoa mà mình thích.

Sau cánh cửa phòng cô, vừa mở ra, một nam nhân mặt vest Âu màu trắng đen đơn giản, nghiêm trang trên tay cầm theo một hộp quà lớn đính nơ màu xanh lam, hắn xuất hiện một cách bất ngờ không báo trước khiến cô phải ngơ ngác vài giây.

Vừa vui vẻ muốn chồm lấy ôm lấy hắn nhưng mọi hành động của cô chợt khựng lại khi nghĩ về ngày hôm đó, hắn ngủ cùng với một nữ nhân khác rồi sáng hôm sau còn giả vờ như không có chuyện gì.

Diệp Tịnh Uyển bĩu môi nén giận quay người đi vào trong, đóng cửa với một lực không nhỏ, Triết Hạc Hiên nhìn theo, thu trọn mọi động tác và thái độ của cô vào trong tầm mắt.

Hắn đơ người, gõ nhẹ cánh cửa ba tiếng, giọng nói vô cùng nuông chiều mà ôn nhu:-Tịnh Uyển, em là đang giận chuyện gì? Nếu không nói làm sao tôi biết được!?

-Anh còn nói không biết! Anh còn nói là không biết sao chứ?_cô giận bất chấp, vì Diệp Tịnh Uyển biết hắn rất để tâm đến cảm xúc của mình, vì vậy mà càng lúc càng bướng bỉnh.

Triết Hạc Hiên thật sự bị cô chọc cho ngốc mất rồi, chính hắn còn chẳng biết mình đã làm gì sai nữa, ngang nhiên bị nữ nhân của mình hằng hộc:-Tôi muốn nghe em nói! Tịnh Uyển bước ra đây!

Nghe đến đoạn, giọng hắn liền trở về nghiêm nghị mà lạnh lùng, không còn vẻ nuông chiều cô như trước, Diệp Tịnh Uyển vì vậy mà giật mình, giận thì giận nhưng cô vẫn sợ hắn, cô mở cửa đối mặt với hắn:-Anh thật sự không biết sao?

-Ừ!

-Tối hôm đó Tịnh Uyển gọi cho anh, nhưng mà người khác bắt máy, là nữ nhân đó... và người đó còn nói anh đang nằm cạnh cổ! Có phải anh không còn yêu Tịnh Uyển nữa hay không?_nói đoạn, khoé mi cô rưng rưng, long lanh nước.

Triết Hạc Hiên thở phào nhẹ nhàng mỉm cười, hắn bước đến ôm nhẹ vào lòng như dỗ dành:-Tôi để điện thoại ở chỗ bàn việc với đối tác lúc đi vệ sinh, tôi không biết là họ lại trêu em như vậy!

Diệp Tịnh Uyển ngờ vực ngước mặt nhìn hắn, đôi môi chúm chím cứ phồng lên cho thấy mình vẫn còn đang giận:-Thật sao? Anh vẫn còn yêu Tịnh Uyển sao? Có thật không?

-Ngốc! Chuyện đó không cần hỏi, tôi vẫn luôn yêu em!_hắn đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu đặt trên trán cô một nụ hôn phớt qua thơm mát mùi bạc hà quen thuộc.

Mọi sự lo lắng, hờn ghen xen lẫn sợ hãi trong lòng cô như vơi đi mất, Diệp Tịnh Uyển dễ giận mà cũng dễ nguôi, như một đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều vừa tỏ ra ngoan ngoãn, vừa nghịch ngợm.

Điện thoại trong túi quần hắn rung lên một hồi báo hiệu tin nhắn đến, người gửi là Hân Nghiên và là tin nhắn đính kèm hình ảnh, hai tấm ảnh 'bắt tại trận' cảnh thân mật của Diệp Tịnh Uyển và Lục Nguyên Phong đập thẳng vào mắt hắn.

Triết Hạc Hiên nhíu mày, sắc mặt bỗng tối sầm lại một cách đáng sợ, bàn tay hắn vừa cứng vừa mạnh bạo kéo cô tránh xa người mình, trong khi Diệp Tịnh Uyển đang chìm trong biển yêu thương ngọt ngào của hắn mà không nhận ra mùi giấm chua nồng.

Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn hắn:-Hạc Hiên?

-Em có lời nào muốn biện minh hay không?_hắn nói đoạn đem điện thoại đặt ngang tầm mắt cô.

Diệp Tịnh Uyển nhìn hai bức ảnh, quả thật người trong ảnh là cô và Lục Nguyên Phong, nhưng rõ ràng đây chỉ là những góc chụp trông mờ ám, thật ra cô đã luôn giữ lời hứa mà tránh thật xa Lục Nguyên Phong.

Nhìn sắc mặt Triết Hạc Hiên tệ như vậy, cô không biết nên giải thích thế nào nữa:-Người trong ảnh thật sự là em, nhưng mà...

Cô còn chưa nói xong, Triết Hạc Hiên liền quay người bỏ đi, Diệp Tịnh Uyển lo sợ đuổi theo:-Hạc Hiên, nghe em nói, Hạc Hiên, anh dừng lại đi mà, em còn chưa nói xong!

Triết Hạc Hiên dừng chân, cũng là lúc cô bước theo hắn không kịp mà trượt chân bất giác lao xuống cầu thang, hắn lạnh lùng đỡ lấy cô rồi đút tay vào túi quần, mặt quay đi nơi khác, ngữ khí xa lạ hết mức:-Muốn nói gì?

-Thật sự không giống như những gì anh đang nghĩ đâu mà!_cô khổ sở chân thành giải thích.

Nhưng hắn trước giờ là kẻ luôn làm việc theo lý trí, không bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh, càng không vì một câu nói của người khác mà tin tưởng:-Em biết điều tôi đang nghĩ?

-Anh đang nghĩ em là loại nữ nhân không trong sạch, không phải sao? Em không biết phải nói thế nào cho anh hiểu nhưng em vẫn luôn giữ lời hứa không lại gần cậu ta...

-Không lại gần ư?

-Em biết anh sẽ không tin...

-Vậy thì đừng nói nữa!_Triết Hạc Hiên lạnh lùng ngắt lời, gương mặt cùng với thần thái ấy đáng sợ kinh khủng, đến mức không dám diễn tả.

Diệp Tịnh Uyển cố chấp nắm lấy bàn tay hắn, cô nhẹ nhàng trấn an, xoa dịu cơn thịnh nộ trong lòng hắn:-Hạc Hiên, em không nói dối anh, càng không làm gì sai với anh!

Triết Hạc Hiên đưa mắt nhìn cô vài giây, điện thoại trong túi quần hắn lại một lần nữa rung lên, dòng chữ được lưu 'Trần Thanh' xuất hiện, hắn gạt tay cô ra rồi đi ra một nơi khác bắt máy:-Có chuyện gì?

-Đối tác mới của chúng ta muốn kí hợp đồng ngay với lợi nhuận 0,7%....

-Được, tôi tới ngay!

Nói dứt lời hắn ra hiệu với Giai Kỳ rồi không ngoảnh đầu, đi thẳng ra nhà xe, thoáng chốc đã biến mất khỏi Triết Gia.

Diệp Tịnh Uyển đứng đó nhìn theo mà trong lòng đầy hoang mang và bối rối "Rõ ràng mình là người giận anh cơ mà, sao bây giờ anh ấy giận ngược lại mình vậy chứ? Là sao???".

Cô ngốc nghếch không hiểu, càng không biết phải giải quyết vấn đề thế nào nữa, cô sợ hắn sẽ nghĩ sai về mình, chán ghét mình, sau đó rời xa mình và không cần mình nữa.

Cô nhìn về phía Giai Kỳ đang đứng pha trà, gương mặt cún con tội nghiệp như cầu xin anh:-Giai Kỳ...

_______________________
Chuyện của anh chị vẫn còn ngọt lắm, chưa có ngược như tớ giới thiệu nhỉ, hì hì, ngọt trước còn ngược sau nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net