chap 1 : Tình cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Au: Thuý
Couple: Khải Nguyên
Thể loại: Đam mỹ hiện đại,lãnh khốc bá đạo cường công,tuyệt mỹ nhược thụ,nam có thể sinh baby,HE,H(chút xíu)😁
_____________________________

Chiều nắng xuống thành phố,phía chân trời như bừng lên ngọn lửa đỏ muốn thiêu rụi tất cả,như quả cầu lửa cháy rực,hướng xung quanh nhuộm lên sắc hồng,cả lối đi và trên các cành cây,ánh sáng lan ra bốn phía.

Một khu nhà ở phía trung tâm phố Trùng Khánh đã có lịch sử danh giáo từ lâu đời,lẳng lặng đắm chìm trong ánh tà dương,ngôi trường diện tích rộng rãi,kiến trúc đồ sộ.

Ở lối đi cổng lớn phía trên,một thiếu niên mặc chế phục trắng tinh tế,đeo túi xách vừa dày vừa nặng,rảo bước nhanh. Ngừoi đó có đôi mắt sáng như sao đêm,lại thâm thẳm như một dãy ngân hà,đôi mài liễu như trăng lưỡi liềm cân xứng,bờ môi mỏng ướt át phấn nộn như cây đào mật,mái tóc đen mượt,cùng với một thân da thịt trắng nõn,hàng lông mi dài lơ đãng chớp động,dáng vóc yểu điệu chẳng khác nào hồ điệp bay lượn. Khiến nam nam nữ nữ điều không nhịn được phải ngoái đầu nhìn.

Tuy rằng nấm giữ một dung mạo đẹp nhưng thiếu niên chưa bao giờ lấy làm kêu ngạo,cũng không phát hiện ra mị lực lớn đến bao nhiêu,ở việc cậu lớn lên được cung phụng,là thiếu gia mọi người ca ngợi,từ tiểu học đến cao trung đều học trường danh giá nhưng bên cạnh cậu lại chẳng có một người bạn nào,cậu luôn né tránh,lo sợ,nên chỉ biết đứng nhìn bọn họ đùa giỡn vui vẻ,cậu luôn nghĩ mình là người rất xấu nên không muốn bị người khác chê cười,luôn khước từ các lời mời kết bạn và bây giờ chả ai quan tâm và muốn cùng cậu kết bạn nữa.

~~~~~~~~~Tan lốp~~~~~~~~

Cậu đứng chờ ở cổng hết 15p mà chưa thấy xe đến rước cậu lầm bầm

" Kì lạ tại sao đến bây giờ lại chưa có ai rước mình vậy?"

Khi đang lúc bâng quơ suy nghĩ thì bài hát chuông điện thoại quen thuộc vang lên

[ Người tựa hoa pháo
  Thắp sáng mặt biển đen tối tăm
   Tôi xin nguyện là những đám mây
   Mỗi khoảnh khắc
   Đều được anh sáng soi tâm hồn...]

" Alo...tôi là Vương Nguyên"

"Vương thiếu gia tôi là Khánh Băng,có chuyện không hay rồi"
 
Phía bên đầu dây bên kia nghe tiếng thở gấp,cậu cảm thấy bất an ,chắc chắn đã có chuyện xảy ra,bên kia vang lên tiếng nói

"Có rất nhiều chủ nợ đến đây đòi tiền và tố tụ nói là nếu không gặp được Vương tổng họ sẽ không đi,còn nữa hiện tại Vương tổng đã không thấy đâu nữa,công ty thì đóng cửa không biết bây giờ ông ấy ở đâu nữa...alo...alo..Vương thiếu gia..."

Cậu buông tay rơi điện thoại xuống mặt đường,đứng tại chỗ thật lâu,không cách nào bước tiếp được,thực sự là sấm sét giữ trời quang,tháng ngày êm đềm đã biến mất,cậu không ngờ ba của mình lại ngụy trang lâu đến vậy mà cậu và tất cả mọi người không ai hay biết,chẳng lẽ ba cậu bỏ cậu lại nơi đây sao,không thể nào,không thể nào.

Một phút mất bình tĩnh cậu chạy thẳng ra đường bất chợt

" Aaaaaaaaaaaa......."

"Nè cậu ơi không sao chứ???"

Mệt quá bà con ơi,ủng hộ ta ik

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net