VẪN LÀ NHỮNG THỨ ĐÁNG YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Quà sinh nhật

Zhong Chenle làm xong bài tập chán quá nên ngồi cắn móng tay, Park Jisung siết chặt bàn tay nhỏ của cậu ngăn hành vi tự làm đau mình. Zhong Chenle lúc rảnh rỗi mà không có gì cầm để chơi đều không thể yên tĩnh nỗi. Lúc mà cậu cầm điện thoại của Park Jisung để chơi game mới để ý đến chuyện cái ốp điện thoại Curry vẫn chưa thay đổi.

''Này. Park Jisung. Sinh nhật tớ đã qua nửa năm rồi sao tớ vẫn chưa thấy quà sinh nhật của cậu đâu nhỉ.'' Zhong Chenle đẩy bàn tay đang hí hoáy viết của Park Jisung, hết sức bất mãn.

Park Jisung quay đầu thì thấy dáng vẻ Zhong Chenle không vui, nó đưa tay lên xoa mái tóc đã khô xác xơ của cậu, ''Đừng nhuộm tóc màu xanh lá nữa. Chất tóc đã tệ đến thế này rồi, đến khi khai giảng còn phải nhuộm lại nữa.'' Lần này Zhong Chenle không để Park Jisung đánh trống lảng thành công, kéo tay Park Jisung đòi quà bằng được.

Park Jisung híp mắt cười, bàn tay to của nó xoa tóc cậu chuyển hướng, kéo đầu cậu về phía mình, chụt một cái hôn lên cái má trắng sữa. ''Đây đây, bây giờ tặng cho cậu nè.'' Zhong Chenle đột nhiên bị hôn, hai tai đỏ bừng, cả người nóng lên như vừa đi ra từ phòng xông hơi, xấu hổ xoay người đi thì bị Park Jisung kéo lại. Sau một hồi nhăn nhó thì lại quay đầu về sau, ngửa cổ lên, làm nũng nói ''Muốn hôn nữa.''

2. Hình nền điện thoại

''Jisung. Jisung. Cậu xem hình nền của tớ nè.'' Park Jisung tay chống cằm trên ghế của Zhong Chenle, nghiêng người qua nhìn. Vốn nó tưởng rằng cậu muốn khoe video ghi hình bài biểu diễn mừng năm mới nào ngờ lại là ảnh phóng to cận mặt của anh Mark. Zhong Chenle được lắm, đồ con heo vô tình, màn hình khóa là Curry, màn hình chính là Mark, vậy còn nó thì sao.

Mọi người đều biết Park Jisung là một tên mặt liệt, mặc dù trên mặt không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng đã mắng Mark Lee đến 1999 lần. Đương nhiên, Park Jisung cũng có chút mong chờ nho nhỏ, muốn chờ Zhong Chenle phát hiện mình ghen mà đến dỗ dành. Đây là lần đầu tiên Jisung yêu đương, mà Chenle cũng thế, chờ đến khi con người vô tư như cậu phát hiện thì nó cũng đã hết giận.

Lần này Park Jisung đã nghiên cứu rất kĩ cẩm nang hướng dẫn yêu đương, loại chuyện này giải quyết nhanh như ăn bánh. Nó thừa dịp Chenle đang nằm dài trên bàn học, lén lút hôn lên khóe môi đang mở hé của cậu, lấy điện thoại selfie một tấm, sau đó lấy ảnh cài thành màn hình nền điện thoại của Zhong Chenle.

''Park Jisung, cậu làm gì đấy. Sao lại đổi ảnh Curry của tớ.'' Không hổ là kẻ ngớ ngẩn trong tình yêu, cái này nào có phải trọng điểm đâu. ''Cậu nhìn xem trong ảnh là ai.'' Park Jisung hớn hở nói.

Có thể dùng mắt thường để nhìn thấy tốc độ đỏ mặt của Zhong Chenle. Cậu dành lấy điện thoại nói "Tớ không muốn để tấm này, nhỡ bị ai nhìn thấy thì không hay đâu."

"Sao lại không hay, để người khác biết cậu là ai, tấm ảnh này cứ nên ở đó."

"Tớ không thèm. Tớ muốn để ảnh Curry."

"Cậu dám đổi tớ dám hôn cậu ngay bây giờ đấy."

"Park Jisung!!! Cái đồ lưu manh."

Mọi người thấy đấy, muốn tuyên bố chủ quyền có phải rất dễ không?

3. Trận đấu bóng rổ

Ở nơi diễn ra trận chung kết năm của giải thi đấu bóng rổ cấp trường, Zhong Chenle phơi phới chạy trên sân, Park Jisung ngồi trên khán đài nhìn cậu. Mỗi lần dành được điểm Zhong Chenle sẽ vui vẻ hét lên, hùng hổ đập tay với đồng đội, còn hướng về phía Park Jisung ngồi trên khán đài khoe khoang mà lúc lắc đầu.

Đến cuối hiệp một, Zhong Chenle đã ướt đẫm mồ hôi, đứng một bên nghe huấn luyện viên hướng dẫn chiến thuật. Tỷ số chênh lệch không quá lớn và đội của cậu bị đội bạn dẫn trước. Park Jisung có hơi căng thẳng.

Sau khi ra ở đầu hiệp 2, trạng thái của Zhong Chenle rất tốt, vừa vào đã đánh lọt rổ hai quả liên tiếp, đồng đội phối hợp cực kì ăn ý khiến Park Jisung phần nào an tâm. Trong sân tiếng hò hét cổ vũ như sóng dậy, thanh âm ầm ĩ khiến Park Jisung thất thần. Nó nhìn dáng vẻ Zhong Chenle nhỏ xíu trên sân, mặc dù khoảng cách rất xa, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ mặc áo số 30 nhưng nó có thể mường tượng ra một Zhong Chenle với mái tóc bị thấm ướt bởi mồ hôi, đầu lưỡi màu phấn hồng hơi lộ ra do thở gấp, đương nhiên là lúc Zhong Chenle vui vẻ cười nó cũng có thể nhìn thấy.

Tiếng còi vang lên lần nữa, tiếng vỗ tay rào rào kéo Park Jisung về thực tại, đội của Zhong Chenle thắng rồi. Nó nhìn theo con người hăng hái chạy theo đồng đội trên sân, tản ra sức sống thanh xuân của tuổi niên thiếu.

Sau khi nhận giải thưởng, Zhong Chenle ôm chiếc cúp nặng trĩu, từ chối nước từ phía mấy cô nữ sinh, ngửa đầu tìm Park Jisung trong đám người, vừa trông thấy nó, cậu giương cúp lên cao vẫy vẫy.

Park Jisung theo dòng người ngồi trên khán đài đi xuống, Zhong Chenle mặc áo khoác, nhét cúp vào tay đồng đội, dùng tay làm thành cái loa nhỏ ''Buổi tối gặp nhau ở chỗ cũ. Tớ đi trước.'' Nói xong liền chạy đi.

Lúc cậu chạy đến chỗ hẹn với Park Jisung thì gần như không thể phanh lại, mái đầu vùi vào hõm cổ của Park Jisung mới có thể đứng vững. Chenle kéo huy chương đeo trên cổ lên cho Park Jisung nhìn, dáng vẻ đều là cầu khen ngợi.

Cậu xem, niềm vui của tớ đều muốn chia sẻ cùng cậu.

Được rồi. Cảm ơn cậu đã luôn chia sẻ hạnh phúc của mình với tớ.

4. Ghét anh Jeno

Có học sinh chuyển trường đến từ đầu học kỳ mới, mặc dù là người anh lớn lên với mình từ nhỏ nhưng Park Jisung tuyệt đối không vui vẻ gì. Nguyên nhân chính là Zhong Chenle gần đây đều ngày nào cũng tìm ảnh chơi. Park Jisung bị bỏ rơi cực kì ghét anh Jeno.

Cũng do tính cách hai người khá hợp nhau, nên tình hữu nghị cách mạng của Zhong Chenle và Lee Jeno tăng mạnh, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức cậu dám trách nó vì sao không giới thiệu cả hai biết nhau sớm hơn.

Vấn đề nằm ở đây này. Nếu như cả hai chỉ là chiến hữu đơn thuần thì nó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà có một hôm, Park Jisung tận mắt nhìn thấy Lee Jeno dám dùng móng chó của ảnh nựng má Zhong Chenle, mà Zhong Chenle còn không cự tuyệt lại cực kì chủ động để Lee Jeno nhéo má mình.

Không thể nhịn, không thể nhịn nổi, anh trai đang đào chân tường nhà mình. Mấy ngày tiếp theo, Lee Jeno có cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, đặc biệt là những lúc ở cạnh Zhong Chenle, quay đầu tìm thì phát hiện Park Jisung mặt đen xì đứng đó. Mới đầu Lee Jeno còn tưởng Park Jisung giận dỗi là vì hai người đi chơi chung nên Chenle không thèm chơi với nó, sau một hồi mới ngỡ ra rằng thằng nhóc là đang ghen. Nhưng mà Lee Jeno cũng ác, giả vờ mình không biết gì cả, đi đâu cũng gọi Park Jisung đi theo để ăn dấm chua.

Nhật kí

2018.9.12 thứ Tư

Hôm nay Lee Jeno dám dùng tay xoa tóc Chenle 13 lần, vuốt lưng 7 lần, kéo tay 5 lần. Mặc dù Lele không có cự tuyệt nhưng mình biết là cậu ấy chỉ vì duy trì tình bạn này mà miễn cưỡng bản thân. Lee jeno là tên khốn kiếp. Lee jeno là người anh trai mà mình ghét nhất. Trước khi Lee Jeno tránh xa Chenle ra thì mình sẽ không nói chuyện với ảnh.

5. Thói quen trở thành tự nhiên

Lớp trưởng và ủy viên học tập phát bài kiểm tra dày như cái mền, tiếng than thở của đám học sinh biến mất nhường lại cho tiếng lật giấy sột soạt. Những ai muốn vào được trường đại học trong nguyện vọng đều thầm vạch ra kế hoạch ôn tập trong kỳ nghỉ đông sắp tới.

Tiết tự học này kết thúc cũng đặt dấu chấm kết thúc cho năm học lớp 11, mặc dù là gần Tết nhưng trong phòng học lại tràn ngập một cỗ ưu thương. Qua hết năm nay, bọn họ đã là học sinh lớp 12, có nghĩa là phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học và mở ra bước ngoặt lớn trong cuộc đời. Năm nay ai cũng phải cố gắng học tập hết sức mình, sẽ là một năm bận rộn và cực kỳ căng thẳng.

Tất nhiên, đây chẳng phải là vấn đề lớn đối với đôi học bá nhà chúng ta.

Mùa đông trời tối rất nhanh, Zhong Chenle ngồi bên cửa sổ nhìn sang tòa nhà đối diện, Park Jisung đang gọt táo cho cậu, cứ một vòng rồi lại một vòng, quả táo được gọt vỏ đến tròn xoe. Vì quá tập trung nên khóe miệng nó khẽ nhếch lên, khó tưởng tượng nổi bàn tay thối của Park Jisung cũng có thể gọt được táo. Gọt xong, nó liền đưa một miếng lên miệng Zhong Chenle.

''Lele. Nghỉ đông này cậu tính đi đâu chơi.'' Khi Park Jisung hỏi, Zhong Chenle vẫn ngơ ngác mà nhai táo, dáng vẻ mê mang nhưng hai mắt sáng lấp lánh. Park Jisung bị sự đáng yêu đánh đến choáng váng, nó nghĩ Zhong Chenle đứng là càng lớn càng đáng yêu muốn chết. Rõ ràng hồi bé vẫn là hỗn thế đại ma vương, nghịch ngợm gây sự khắp nơi, bây giờ ngày nào cũng bị người khác nhéo má khen đáng yêu như cái bánh bao sữa.

''Cậu còn dám nghĩ đến chuyện chơi à. Nhiều bài tập như thế, chạy vắt giò lên cổ còn làm không hết. Tớ không đi.'' Zhong Chenle bĩu môi. Gần như là phản xạ, Park Jisung dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lên miệng cậu, Chenle không thèm đáp lại nhưng giáo viên đứng trên bục giảng lai không bình tĩnh được nữa. Giáo viên đưa nắm tay lên miệng, giả bộ "khụ" một cái để nhắc nhở hai học bá nghiêm túc học bài.

Sau khi tan lớp, Park Jisung xách cặp lao ra ngoài, Zhong Chenle chạy theo sau định đánh nó, Jisung vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn thì lại thấy một tiểu tinh linh đang chạy theo mình dưới ánh đèn mờ ảo. ''A. Park Jisung. Chờ tớ với.'' Park Jisung cố ý đùa dai, trả lời ''Biết rồi'' nhưng vẫn cố ý duy trì khoảng cách giữa cả hai. Zhong Chenle đuổi theo không kịp, vì chạy quá nhanh nên quai đeo cặp xách cũng trượt xuống đến khuỷu tay, cuối cùng thành kéo cặp sền sệt đi tới.

Park Jisung đứng một chỗ chờ, cậu lại giận dỗi không thèm nhìn Park Jisung, nghiêng người muốn đi vòng qua. Hết cách rồi, tiểu bảo bối tức giận chỉ có thể dỗ, thế là tay trái cầm cặp sách, tay phải nắm lấy tay cậu đi về hướng nhà.

Đi đến giao lộ đã phải tạm biệt. Dưới ánh đèn đường, có thể thấy cậu bé cao hơn dịu dàng xoa đầu người bé hơn rồi đứng nhìn người ta hồn nhiên đi mất.

Về đến nhà, Zhong Chenle đang thay giày ở hành lang, mẹ Zhong thấy con trai đi về tay không mới hỏi cặp con đâu,lúc đó Zhong Chenle mới vỗ trán.

"Ah. Nó về nhà với Park Jisung rồi."


6. Chỉ thích bắt nạt cậu

Zhong Chenle và Park Jisung đang ngồi trên sàn chơi game, nhân vật phản diện do Park Jisung điều khiển đuổi đánh nhân vật của Zhong Chenle, mắt thấy mình sắp thua, Chenle gấp đến độ kêu lên, không để ý mà làm nũng với Park Jisung "A~ a~ Jisung. Sao cậu lại đánh tớ." Cậu nghĩ vì sao lúc nào Jisung cũng nhường mình, nhưng hễ chơi game lại không lưu tình.

Zhong Chenle đắm chìm trong trò chơi không thấy bạn trai nhỏ nhà mình lén cong mắt cười. Còn vì cái gì nữa, là vì dáng vẻ làm nũng lúc thua của cậu rất đáng yêu, cho nên cứ để cậu thua hoài mới được.

Nhân vật trong màn hình ngỏm củ tỏi, Zhong Chenle mất hứng đòi Jisung cùng xem video của Curry. Park Jisung không quan tâm, cứ thế động tay động chân với Zhong Chenle.

Đợi đến khi cả hai nằm yên thì cậu đã bị Jisung ôm chặt trong lòng, áo phông vì dãy dụa mà cuốn lên tận ngực. Zhong Chenle hốt hoảng kéo áo xuống, vừa thẹn vừa giận bảo Park Jisung cút xa một chút thế mà người ta vẫn mặt dày kéo cậu vào ngực mình. Nằm gần như thế, Zhong Chenle tất nhiên nhận ra được sự thay đổi ở nơi nào đó của đối phương, Park Jisung tựa cằm vào vai cậu, đầu vùi vào cổ, dùng miệng ma sát phần da sau gáy của cậu.

Mùa hè rất nóng, điều hòa lại bất hết cỡ thế mà cậu có cảm giác mình bị cảm nắng rồi, vì nếu không sao cả người lại nóng bừng như thế này. Trong đầu cậu rối bời, một hồi lại nghĩ tiếng điều hòa có hơi to, một hồi lại nghĩ nếu như chút nữa Park Jisung dám làm cái gì thì cậu phải lập tức từ chối, bởi vì cậu vẫn chưa trưởng thành.

Nó không ngờ trong đầu Zhong Chenle lại nghĩ nhiều đến vậy, nhưng bàn tay vòng qua eo của cậu xiết càng ngày càng chặt.

Một thiếu niên khỏe mạnh bình thường không có phản ứng mới là chuyện lạ. Như thế này chỉ cần hôn người yêu là được rồi.

Không biết tiếng nhịp tim của ai đập như tiếng trống.

Zhong Chenle. Cậu cứ thế này là muốn giết tớ rồi.

Park Jisung. Cậu bắt nạt tớ.

7. Phạt đứng

Zhong Chenle mắc chứng tăng động nhẹ, nhưng lại không biết. Tiết học hôm nay là dùng để giải đề thi hằng tháng, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, còn Zhong Chenle thì bị giấy bọc bong bóng ở dưới hộc bàn của Park Jisung hấp dẫn, cậu lôi một nắm ra nắm trong tay.

Zhong Chenle cực kì vui vẻ bóp nổ bong bóng, Park Jisung ngồi bên cạnh nhìn lên bảng, giáo viên chủ nhiệm đã ngừng giảng bài, cau mày nhìn về phía bàn học của cả hai.

Park Jisung dùng cùi chỏ thúc vào cánh tay Zhong Chenle, thế mà cậu lại đánh vào cánh tay nó.

"Cậu làm gì thế? Đau tớ." Zhong Chenle gầm nhẹ.

"Đừng nói! Cô kìa!" Park Jisung điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt.

Giáo viên chủ nhiệm không kiên nhẫn được nữa, mặc dù thành tích của cậu luôn đứng nhất lớp nhưng làm loạn trật tự giờ học là không thể tha.

"Zhong Chenle! Park Jisung! Lên đứng hai bên bục giảng cho cô ngay!" Nói xong cầm bài thi, nghiêm khắc nói với học sinh ngồi dưới lớp: "Cô biết bây giờ đã là thời khắc cuối, chỉ còn không đầy hai tháng nữa, cái gì cần học cũng đã học rồi, thậm chí còn có em đã cầm được giấy mời du học, nhưng nhà trường vẫn hi vọng các em có thể tiếp tục cố gắng, cũng không nên ảnh hưởng đến các bạn khác."

Zhong Chenle nhìn Park Jisung đứng cách mình một cái bục giảng, lén làm khẩu hình miệng "tất cả là tại cậu."

Park Jisung thấy cậu đáng yêu muốn chết, cúi đầu nín cười, lồng ngực không ngừng rung lên.

Đến khi giáo viên đi xuống dưới bục giảng bài, hai học sinh nghịch ngợm liếc nhau, ăn ý chun mũi, nhìn nhau cùng mất mặt.

Tình cảm của thiếu niên giống như lửa, vừa nóng bỏng vừa bốc đồng. Tình cảm chốn học đường tựa như lông vũ, thầm mong không ai nhìn thấu để rồi khi hai bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn, trái tim ngứa ngáy như lông vũ quét qua.

Tớ cảm thấy mình thật may mắn vì đã ở bên cậu suốt tuổi thanh xuân, nhìn thấy dáng vẻ cậu nghịch ngợm cũng nhìn thấy cậu chăm chỉ học tập. Chắc chắn, tương lai của cậu sẽ có tớ, bây giờ tớ đang đợi, đợi cậu lớn lên cũng đợi chính mình lớn lên.

Zhong Chenle, cậu định bao giờ thì trưởng thành.

Park Jisung. Tớ sẽ không đồng ý đâu!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC