07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠DO NOT TAKE OUT WITHOUT PERMISSION⚠️

⚠CHOOSE WISELY WHEN U ARE UNDERAGE OR UNACCEPTABLE TO UNDERAGE SEXUAL BEHAVIOR BETWEEN TWO MEN⚠️





Nếu như anh Mark có thể làm chứng cho Lee Donghyuck thì tôi cũng có thể chứng minh Park Jisung vô tội.

Nhưng mà trước khi Park Jisung xuất hiện thì tôi và anh Mark đã bị tổ trưởng đuổi về đồn. Lý do đầu tiên là do anh Mark cả, xung quanh đều có người bị tình nghi, bên này có bên nọ cũng có, không ngoại trừ khả năng hung thủ vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài tiếp tục gây ra tội ác rồi lại vứt xác nạn nhân ở bãi rác, vì dù sao bằng chứng kết tội hung thủ vẫn chưa có. Cho nên, chỉ có thể chia nhỏ ra để điều tra, hơn nữa đã có sự xác nhận của thiếu gia Kim thị, à thì không có căn cứ, chỉ là hoài nghi nhưng đối phương lại là Kim thị làm mưa làm gió trong giới tài chính, mặt mũi này nhất định phải nể, cho nên Park Jisung và Lee Donghyuck đột nhiên trở thành đối tượng hiềm nghi quan trọng nhất.

Lee Donghyuck nhìn chằm chằm Mark Lee đi tới, tôi còn chưa kịp phản hứng, cứ tưởng anh Mark không nhận ra Lee Donghyuck, cho đến khi Lee Donghyuck bật dậy từ dưới đất nhào lên ôm anh Mark. ''Lúc đó tôi đang đi với người này nè.''

Anh Mark há hốc miệng, tôi vừa nhìn đã biết là ảnh đang sốc lắm, bộ dáng chẳng khác nào một thằng ngốc.

Tổ trưởng bày ra vẻ mặt hoài nghi, hỏi anh Mark, ''Đêm qua hai người ở đằng sau ngõ nhỏ sau Mộng Long nhìn nhau đến tận hai tiếng đồng hồ à?''

Anh Mark trợn mắt nhìn, sau đó mặt đỏ lên, còn chưa kịp nói câu nào đã bị Lee Donghyuck cướp lời. ''Làm gì có hai tiếng, anh ta nào có lợi hại như vậy.''

Tất nhiên tôi và anh Mark biết Lee Donghyuck đang nói về chuyện gì, chỉ có tổ trưởng là không biết, lại không hề thức thời hỏi tiếp. "Hai người ở đó làm gì?"

Anh Mark ấp úng mãi không nói được lý do, chỉ nói là cả hai ở cùng nhau, tôi cảm thấy ảnh lớn đến chừng này rồi câu ban nãy là lời nói dối lớn nhất đời ảnh cũng nên. Mà điệu bộ không được tự nhiên ấy khiến tổ trưởng càng nghi ngờ hơn, có lẽ là tổ trưởng cũng đã nghi ngờ vì sao một cảnh sát lại ở cùng nghi phạm, hoặc có lẽ là sợ ảnh trở thành tội phạm thông đồng nên mới đuổi chúng tôi về cục.

Phòng pháp y ở cục muốn tìm ra dấu vết của hung thủ từ một cái đầu và hai cánh tay máu me của nạn nhân, nên đến cả một pháp y lớn tuổi cũng được mượn đến. Bọn họ vào trong đến nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi và anh Mark ngồi ở bàn làm việc, nét mặt của ảnh vẫn có chút xấu hổ, vì để tránh cục diện càng xấu hổ khi chốc nữa thẩm vấn Park Jisung, tôi vẫn là thẳng thắn nói cho ảnh biết. "Anh, hôm qua em làm tình với đàn ông."

Anh Mark đang uống nước, suýt nữa bị sặc chết.

Lúc tôi nói ra cái tên Park Jisung, tôi thấy tay ảnh sờ bên hông, tôi chắc chắn là ảnh muốn rút súng bắn chết tôi, ảnh không khống chế nổi âm lượng của mình mà rít lên đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có các đồng nghiệp khác nên lại nhỏ giọng. "Em làm tình với nghi phạm ấy hả?"

"Cậu ta không phải là nghi phạm, bởi vì.....thì là.....thời điểm tử vong của tiểu thư Kim thị cũng là lúc.....em ở trong nhà vệ sinh ở Mộng Long.....bị đâm sướng chết đó."

Anh Mark bị tôi dọa muốn hỏng não, ảnh không dám tin hỏi lại. ''Làm tình. Cùng nghi phạm. Hai tiếng đồng hồ.''

Tôi lắc đầu. ''Em không biết. Chắc cũng không đến mức đấy, nhưng mà lúc em về nhà thì có xem đồng hồ thì cũng đã một giờ rưỡi. Nếu như em làm chứng, thì Park Jisung nào phải nghi phạm.''

"...Anh cũng làm chứng cho Lee Donghyuck đấy thôi. Em xem tổ trưởng có hoàn toàn tin không, tổ trưởng còn nghi thêm cả anh vào đấy chứ. Nếu bây giờ mà em dám khai ra chuyện này, có khi tổ trưởng nghi cả bốn người chúng ta hợp lực gây án cũng nên. Mà cái vị thiếu gia kia, nếu như anh ta cứ khăng khăng là người do Park Jisung giết, thì ai cũng không cứu được đâu."

Tôi cũng biết là thế, cho nên không vui vẻ ồ lên một tiếng, đột nhiên linh hồn chính nghĩa trong anh Mark lại bốc cháy hừng hực, ảnh đổi ý nói. "Nhưng mà, chúng ta là cảnh sát, nếu như hai đứa thật sự ở cùng nhau... thế thì, em cứ đứng ra làm chứng đi, nhưng mà còn có thứ gì khác để chứng minh không."

Tôi nhớ gã đàn ông say rượu đập cửa phòng vệ sinh, sau đó nhìn anh Mark gật đầu.

Nửa tiếng sau tôi nghe thấy tiếng hú còi của xe cảnh sát đến gần, tôi cúi đầu nhìn qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy cảnh Park Jisung đi xuống khỏi xe cảnh sát, mà cũng thấy vị thiếu gia họ Kim đi ra từ một con xe khác, còn có cả cô gái người Philippines, chị gái to con và một người đàn ông vừa béo vừa xấu, hình như tôi đã gặp ở cái sân lớn dưới bậc thềm đá, đều là nhân chứng.

Tôi nhìn thấy Park Jisung xong chuyện đầu tiên làm là chạy vào nhà vệ sinh, tôi nhìn mặt mình trong gương, nghĩ rằng hôm nay mình gặp hắn là mặc cảnh phục, đội mũ, chắc là thằng nhóc sẽ không nhận ra mình. Nhưng mà tôi lo, nếu như mình ra làm chứng cho hắn, thì hắn sẽ biết hôm qua tôi mặc váy để dụ hắn làm tình. Cuối cùng mọi chuyện có thể biến thành đồng nghiệp ở cảnh cục biết rằng tôi mặc váy làm tình với một tên lưu manh ở nhà vệ sinh hộp đêm.

Lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì Park Jisung đã được dẫn lên lầu, tôi và anh Mark đi theo. Tổ trưởng gọi chúng tôi qua đó, tổ trưởng chỉ vào lời khai của người đàn ông béo mập nói. ''Người này khai rằng hôm qua đến khu đó tìm gái, buổi chiều nhìn thấy Park Jisung và Kim tiểu thư cãi nhau ở bậc thềm đá, hình như là vì tiền, sau đó cả hai cùng đi vào nhà Park Jisung. Park Jisung là có động cơ giết người.''

Tôi gãi mũi nói. "Thế nhưng... như thế cũng không thể chứng minh rằng cậu ta giết người."

Tổ trưởng nhỏ giọng nói. "Tôi nghĩ tập đoàn Kim thị vẫn rất muốn cho Park Jisung chết."

Tôi nhịn không được liếc mắt, tròng mắt đảo qua thì phát hiện Park Jisung đang ngồi trên ghế nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vội vàng lia mắt đi nơi khác.

Tôi thăm dò. "Nếu như có thể chứng minh Park Jisung có bằng chứng ngoại phạm trong khoảng thời gian xảy ra án mạng thì có thể tẩy sạch hiềm nghi không ạ?"

"...Cũng không hẳn, không gây án cũng không có nghĩa là cậu ta không sai sử người khác gây án. Nhưng mà ban nãy hỏi thì cậu ta có khai rằng hôm qua đúng là ở Mộng Long, nhưng mà cái cớ thì cũng như không, nói hôm qua đang 419. Đối tượng tình một đêm có thể chứng minh, nhưng mà vì là tình một đêm nên tên tuổi, phương thức liên lạc đều không có, cho nên bây giờ không tìm được cô gái đấy."

Tôi nghe xong thì toàn thân căng thẳng, nhịn không được lại lén lút liếc hắn một cái, không ngờ là hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm. Hắn ngẩng đầu nói gì đó với cảnh sát đứng bên cạnh, sau đó đồng nghiệp kia ngoắc tay với tôi. "Chenle, cậu lại đây chút."

Nghe thấy tiếng Chenle lòng tôi lạnh toát, ngẩng đầu nhìn vu vơ, làm ra vẻ tên mình không phải là Chenle, nhưng ánh mắt nhìn quanh của tôi lại chạm đến đôi mắt mang ý cười không rõ của hắn.

Tôi dùng tiếng Trung ngắn gọn mắng một tiếng "ĐM", bây giờ đổi tên có kịp không, đổi tên gì thì được nhỉ, hay đổi thành Zhong Chenlei được không?

"...Đúng là hôm qua Kim tiểu thư có đến tìm tôi, đúng là chúng tôi đã cãi nhau. Cô ta là bạn gái cũ, lúc quen nhau tôi có mượn cô ta chút tiền, hôm qua cô ta đến uy hiếp, nói rằng nếu không quay lại thì phải lập tức trả tiền, nhưng mà số tiền đấy nhiều lắm, tạm thời tôi trả không nổi."

Tổ trưởng ừ một tiếng, "Cho nên cậu giết người."

Thằng nhóc trừng mắt nhìn tổ trưởng, "Tôi không giết người, hơn chín giờ đêm đã ra khỏi nhà rồi."

"Hai người quay lại với nhau?"

"Không. Cô ta quá phiền phức. Lúc theo tôi về nhà còn cởi quần áo ý đồ quyến rũ, tôi đè cô ta trên giường làm hai lần. Ga giường vẫn chưa thay, mấy người đến đó kiểm tra đi, trên nệm có còn nước của cả hai để lại đấy."

Tổ trưởng hình như là tức giận rồi, nghiêng đầu dùng ánh mắt dò xét Park Jisung, nửa ngày mới nói hai chữ, "Thô tục."

Nhưng mà vẫn gọi điện cho cảnh sát trực tại hiện trường kiểm tra. "Thu thập bằng chứng sao rồi. Lấy ga giường để kiểm tra DNA. Tìm kĩ xem ở đó có công cụ gây án hay là vết máu nào không."

Tôi đứng phía sau tổ trưởng, sợ không khống chế được nét mặt nên cúi đầu cắt móng tay, tổ trưởng gọi điện xong lại hỏi Park Jisung. "Sau khi rời khỏi nhà cậu đi đâu?"

"Tôi đi tìm Lee Donghyuck ăn tối, hóa đơn thanh toán của tiệm cơm chắc vẫn còn đó. Cơm nước xong xuôi thì tầm 10 giờ, sau đó..."

Tôi hốt hoảng, tay run một cái, kìm cắt bấm vào thịt đau điếng, tôi không ngăn được mà hét rống lên lên.

"Zhong Chenle. Tôi còn đang bận thẩm vấn, cậu có thể ngưng ngay hành động cắt cái móng tay đã cùi lủi của cậu lại hay không?" Tổ trưởng vỗ cái ghế bên cạnh, "Cậu là cảnh sát mới thì cũng nên đến đây học cách thẩm vấn nghi phạm đi."

Tôi giận rồi, sớm không lo muộn không quản sao bây giờ lại chiếu cố tôi dữ vậy, bởi vì tiếng này của tổ trưởng mà hại Park Jisung nhìn về phía tôi. Bao nhiêu mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, bởi vì có chuyện dấu giếm nên mới sợ hãi, tôi cất kìm cắt móng, tính đường chạy nhưng mà lại tưởng tượng đến cảnh tổ trưởng thấm vấn thằng nhóc xong lại biến hắn thành hung thủ cho nên đành ngoan ngoãn đi sang đó ngồi xuống ghế.

Hắn bị còng, quần áo vẫn chưa thay, vẫn là dáng vẻ Ngưu Lang như đêm qua nhưng mà có vẻ bẩn hơn một chút. Ánh mắt tôi không ngừng dò lên dò xuống trên người hắn, nhìn bàn tay bắt chéo nhau trên bàn của hắn, tôi liền nhớ đến bàn tay nổi rõ từng khớp xương này đã đánh cái mông của tôi như thế nào. Tôi còn nhớ thứ đồ chơi khổng lồ của hắn đã chơi tôi dục tiên dục tử như thế nào nữa cơ, nhưng mà cho dù tôi có rướn cổ cao thế nào vẫn không thể nhìn thấy đũng quần hắn do bị che khuất bởi mép bàn, tôi âm thầm thở dài. Chỉ nghĩ thôi đã thấy cái lỗ phía sau trống rỗng, lại muốn làm tình cùng hắn, tục ngữ có câu thực tủy biết vị, ăn ngon một lần thì càng muốn có hàng trăm ngàn lần sau. Giống như anh Mark ấy, mà cũng như tôi, sẽ rất khó khăn khi trở lại cuộc sống không có tình dục như xưa.

Tôi lại nghe thấy giọng nói của Park Jisung, hắn tiếp tục nói câu chuyện còn dang dở. "Sau khi ăn tối xong tôi đến Mộng Long cùng với Lee Donghyuck. Sau đó anh ấy nói là có hẹn với người ta nên đi trước, sau đó..."

Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi hốt hoảng tránh ánh mắt hắn, nhưng ánh mắt kia nhìn chằm chằm lấy người tôi.

"Sau đó có một chị gái rất xinh đẹp đến bắt chuyện với tôi, chị gái còn mời rượu nói muốn tán tôi. Chúng tôi cùng nhau uống, tôi lên sàn nhảy, còn chị gái nói muốn đi vệ sinh, vừa hay tôi cũng buồn tiểu, nên là cứ thế đi theo sau. Nhưng mà hình như chị gái say quá rồi, tôi tận mắt nhìn thấy chị gái đi vào nhà vệ sinh nam, tôi có ý tốt muốn nhắc nhở, cửa buồng vệ sinh cũng không khóa. Sau khi nhận ra người đi vào là tôi, chị gái vểnh mông lên quyến rũ. Thế là chúng tôi làm tình, tận mấy lần, giờ ngẫm lại hình như là chị gái kia lên đỉnh tận bốn lần đấy."

Cái mông ngồi trên ghế của tôi giật giật, tôi khó khăn nuốt nước miếng.

"Tôi nhớ là lúc đi ra thì cũng đã một giờ rưỡi rồi, bởi vì tôi có nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ ở đó nói là có khách đặt thuê phòng, còn nghe người nọ nói là 'Một rưỡi rồi sao ông chủ Trương còn chưa đến?' Các anh có thể tìm nhân viên phục vụ hỏi xem, tất nhiên các anh cũng có thể nghĩ rằng là tôi gây án xong đến đó mới gặp được bọn họ. Cho nên tôi nghĩ việc cần nhất là các anh nên tìm chị gái làm tình cùng tôi ấy. Chỉ có người ta mới có thể chứng minh tôi cả đêm ở trong phòng vệ sinh đâm chị ấy. À, khoan, mặc dù không trao đổi phương thức liên lạc nhưng tôi biết tên, tên là..."

Xoạc một cái, cái ghế bị đẩy lui sau, tôi đứng bật dậy.

Park Jisung ngẩng đầu nhìn tôi cười như không cười. Tổ trưởng cũng quay sang nhìn tôi.

Tôi ủy khuất kéo cánh tay của tổ trưởng."...Chuyện này, tổ trưởng, về biên bản lời khai... có thể viết đơn giản một chút không. Một đống lời khai này có thể rút gọn thành một đoạn thời gian nghi phạm làm tình với người nào đó trong nhà vệ sinh ở Mộng Long."

Tổ trưởng nhìn tôi không hiểu lắm.

Xém chút nữa là tôi quỳ xuống luôn, tôi dùng sức níu lấy cánh tay đầy thịt của tổ trưởng, hai mắt nhắm nghiền coi như thấy chết không sờn. "...Tôi có thể chứng minh Park Jisung không phải là hung thủ giết người, bởi vì trong khoảng thời gian cô Kim bị sát hại, Park Jisung đang làm tình với tôi trong buồng vệ sinh đó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net