-JS25-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thích Chung Thần Lạc, ngoài tôi ra không ai hay biết điều này.

Làm bạn cùng lớp với Chung Thần Lạc hai năm, tôi yêu thầm Chung Thần Lạc hai năm.

Vì sao không thổ lộ? Vì tôi phát hiện nhiều người thích Chung Thần Lạc và muốn rủ cậu đi chơi, nhưng cậu thường ra về trước vì một vài lý do, mà sau buổi đi chơi ấy Chung Thần Lạc sẽ rất ít liên lạc lại với những người đó.

Chúng tôi gọi đó là biện pháp từ chối đặc biệt của riêng Chung Thần Lạc, để không đi đến bước đường chẳng thể làm bạn với nhau nữa, tôi chọn cách yêu thầm hèn mọn nhất.

Là bạn thân nhất trường đại học của Chung Thần Lạc, là sự lựa chọn đầu tiên khi Chung Thần Lạc muốn ăn cơm, chơi bóng, xem phim, tôi tin chắc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rồi sẽ có một ngày tôi thành công trong việc chuyển đổi từ bạn thân sang người yêu của Chung Thần Lạc.

Hôm nay tôi gửi tin nhắn hỏi Chung Thần Lạc có muốn đi ăn cơm cùng tôi không, cậu đã từ chối, cậu nói hôm nay tân sinh viên tựu trường, em trai của cậu sẽ đến, cậu phải đi tìm em trai.

Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe nói Chung Thần Lạc có em trai, nhưng nếu tạo mối quan hệ tốt với em trai Chung Thần Lạc, phải chăng tôi sẽ đến gần mục tiêu hơn một chút? Tôi lập tức nhắn tin cho Chung Thần Lạc nói sẽ cùng đến giúp một tay.

Khi gặp Chung Thần Lạc, cậu đã đứng ở cổng trường, cậu đang gọi điện thoại nên khẽ gật đầu với tôi coi như chào hỏi, cậu vừa nghe máy vừa nhìn ngó khắp nơi.

"Em đến rồi à? Anh ở ngay cổng trường."

Tôi đang định nói chuyện thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy sải rộng bước chân đi tới, ánh mắt Chung Thần Lạc vụt sáng, cười vô cùng vui vẻ, thú thực tôi quen cậu bao nhiêu lâu rồi mà hình như chưa từng thấy cậu cười như vậy.

Là người em trai mà cậu hết mực yêu thương đúng không? Tôi thầm nghĩ mình phải kiên quyết hơn trong việc thân thiện với em trai Chung Thần Lạc.

Em trai Chung Thần Lạc kéo vali đi về phía cậu, Chung Thần Lạc muốn giúp cậu ấy cầm hành lí nhưng bị tránh đi. Cậu ấy vươn bên tay không cầm đồ ra ôm Chung Thần Lạc, ôm một lúc lâu mới nhận ra tôi đứng bên cạnh có chút ngượng ngập, cậu ấy xấu hổ hỏi Chung Thần Lạc tôi là ai, Chung Thần Lạc giới thiệu hai chúng tôi với nhau.

Em trai cậu có vẻ khá sợ người lạ, nhưng vẫn cười chào tôi là anh. Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cậu ấy, mũi rất cao, hai má phúng phính, có cảm giác hài hòa đến không ngờ, hành động nhút nhát rụt rè của cậu ấy khiến cậu ấy trông rất ngoan.

Là một cậu em trai rất đáng yêu, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về Phác Chí Thành.

Chúng tôi đến nhà ăn của trường, Chung Thần Lạc phá lệ gọi món bình thường không ăn, tôi thắc mắc hỏi cậu: "Cậu không ăn món này cơ mà?"

Cậu cười nói: "Tôi muốn ăn lâu rồi, nhưng cảm giác sẽ không thích lắm, hôm nay có người ăn giúp tôi."

Quả nhiên Chung Thần Lạc không thích món đó lắm, cậu chỉ ăn hai miếng rồi muốn gắp cho Phác Chí Thành, Phác Chí Thành ăn một miếng xong cũng không thích, nuhwng Chung Thần Lạc vẫn liên tục gắp cho cậu ấy.

"Đừng, em không thích."

Phác Chí Thành bắt đầu phản kháng, giơ tay ngăn chặn sự tấn công của Chung Thần Lạc.

"Làm ơn đi mà, bé ngoan."

Đột nhiên Chung Thần Lạc lên tiếng, đây là lần đầu tiên tôi nghe Chung Thần Lạc gọi người khác một cách thân mật đến vậy, mà điều kỳ lạ là sau khi Chung Thần Lạc nói câu đó, Phác Chí Thành thật sự ngoan ngoãn ăn tiếp.

Chung Thần Lạc nhìn Phác Chí Thành đang nhai thức ăn, khẽ xoa đầu cậu ấy đầy yêu thương.

"Ngoan thật đấy."

Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó kỳ quặc, ăn cơm thì ăn cơm, sao phải năm cổ tay Chung Thần Lạc đòi đút cho mình?

Tôi nhớ lại mỗi lần tôi và em trai ở cạnh nhau, cảm giác hai người này cứ là lạ, tôi nói giỡn: "Hai anh em cậu thân nhau ghê, tôi với em trai không bao giờ như vậy."

Phác Chí Thành ngồi đối diện với thoáng sững người.

"Em không phải em trai anh ấy."

Tôi ngạc nhiên nhìn Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc chỉ thản nhiên giải thích: "Chí Thành là con nhà hàng xóm, chúng tôi lớn lên bên nhau từ bé."

Câu trả lời cực kỳ hợp lý, nhưng dường như Phác Chí Thành giận, cậu ấy kéo kéo vạt áo Chung Thần Lạc.

"Sao anh lại giới thiệu em là em trai anh?"

Câu hỏi của Phác Chí Thành làm cho Chung Thần Lạc bật cười, cậu cười thành mặt mèo dễ thương, chống má hỏi Phác Chí Thành nên giới thiệu là gì.

Phác Chí Thành mím môi nghĩ mãi mới đáp: "Ít nhất cũng phải nói em là bạn của anh chứ, bạn thân nhất."

Phác Chí Thành rất thích người bạn như Chung Thần Lạc, đây là ấn tượng thứ hai của tôi về Phác Chí Thành.

Từ sau khi Phác Chí Thành đến, từ nhóm hai người là tôi và Chung Thần Lạc biến thành nhóm ba người, Phác Chí Thành có thể đột ngột xuất hiện bất cứ lúc nào, khi chúng tôi ăn cơm cậu ấy giúp Chung Thần Lạc ăn những thứ đối phương không thích, khi chúng tôi chơi bóng rổ cậu ấy ngồi ngoài sân xem, khi cậu ấy mua nước cho Chung Thần Lạc cũng thường tiện thể mua luôn cho cả tôi, nhưng tôi vẫn láng máng cảm giác có gì đó sai sai.

Cuối cùng tôi cũng bắt được cơ hội, ngày ấy tôi nghe ngóng được câu lạc bộ nhảy của Phác Chí Thành có buổi liên hoan, thế là tôi hẹn một mình Chung Thần Lạc đi xem phim.

Nhưng ngày ấy Chung Thần Lạc có vẻ rất bận, trong lúc xem phim cứ thỉnh thoảng cậu lại cầm điện thoại trả lời tin nhắn, xem phim xong ra khỏi rạp, Chung Thần Lạc đi bên cạnh tôi, cậu chăm chú nhắn tin, với ưu thế chiều cao tôi len lén liếc nhìn, cậu đang nói chuyện với một người được lưu tên là "Bé Ngoan", tôi biết đó là ai nhưng tôi vẫn muốn hỏi.

"Đang nhắn tin với Chí Thành à?"

"Ừ."

Chung Thần Lạc không ngẩng đầu, trả lời tôi xong lại tiếp tục nói.

"Câu lạc bộ có buổi liên hoan, chủ nhiệm gọi hết mọi người đi nhậu nhẹt, nó trốn vào nhà vệ sinh rồi, hahaha, buồn cười không?"

"Cậu ấy không biết uống rượu sao?"

"Nó không uống được."

Tôi rất ngạc nhiên, một người đàn ông trưởng thành đôi khi uống chút rượu là chuyện rất bình thường, sao lại có người hoàn toàn không biết uống rượu được nhỉ? Tôi quan sát sắc mặt Chung Thần Lạc, cẩn thận thăm dò: "Phác Chí Thành thật sự rất ngoan, phải không?"

Nhưng Chung Thần Lạc không đáp lại tôi, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, cậu chỉ hạ điện thoại xuống quay sang cười với tôi.

Cậu nói: "Chí Thành rất đáng yêu, đúng không?"

...

Lâu lắm rồi không gặp Chung Thần Lạc, với suy nghĩ như vậy, tôi dạo quanh trung tâm thương mại mà chẳng có mục đích, không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng tôi hay không mà tôi tình cờ gặp được Chung Thần Lạc, nhưng bên cạnh cậu còn có Phác Chí Thành.

Chả hiểu ra sao. Tôi muốn biết cuộc hẹn của hai người ấy với cuộc hẹn của tôi và Chung Thần Lạc có gì khác nhau?

Tôi bắt đầu âm thầm bám theo họ, đầu tiên họ vào quán HaiDiLao.

Phác Chí Thành mặc áo trắng, nhân viên đưa tạp dề cho cậu ấy, nhưng cậu ấy loay hoay hồi lâu cũng không hiểu nổi kết cấu tạp dề của quán, lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra một người có đôi bàn tay rất to rất dài mà vô dụng đến vậy.

Rất rõ ràng, Chung Thần Lạc cũng nghĩ giống tôi, cậu lẳng lặng ở bên cạnh chống tay đỡ đầu nhìn đối phương, nhưng điều khác biệt là đến cuối cùng Chung Thần Lạc vươn tay ra buộc tạp dề giúp đối phương, còn chu đáo giúp Phác Chí Thành vuốt phẳng lại chỗ áo bị cậu ấy làm nhăn nhó rúm ró.

Chung Thần Lạc mấp máy môi, dù cách khá xa nhưng tôi vẫn có thể đoán được Chung Thần Lạc nói gì dựa vào khẩu hình của cậu, hình như cậu đang nói: "Bé ngoan ngốc nghếch."

Hóa ra còn có thể như vậy... Sớm biết thế này tôi cũng xây dựng hình tượng yếu đuối.

Ăn HaiDiLao xong, hai người dự định đi xem phim, Chung Thần Lạc vào nhà vệ sinh, Phác Chí Thành đang mua vé, tôi kéo vành mũ thấp xuống, đứng xếp hàng sau cậu ấy vài người, cậu ấy chọn ghế đôi, tôi nghe nhân viên bán vé cười hỏi cậu ấy đi xem phim cùng người yêu phải không? Phác Chí Thành cũng cười trả lời: "Em đi cùng người yêu ạ."

Khoảnh khắc ấy tôi mới chợt tỉnh ngộ, vì sao tôi ghét Phác Chí Thành đi cùng chúng tôi, vì sao tôi lại vô duyên vô cớ bám đuôi họ.

Hóa ra tôi và Phác Chí Thành giống nhau, đều là người thích Chung Thần Lạc.

Tôi ngồi sau họ hai hàng ghê, thực ra tôi không nhớ bộ phim nói về cái gì, tôi chỉ nhớ có lẽ đây là một bộ phim tình cảm bi thương, chứ không thì sao Phác Chí Thành lại khóc sướt mướt.

Đúng, Phác Chí Thành đã khóc.

Chung Thần Lạc duỗi tay nhẹ nhàng ôm đầu Phác Chí Thành dựa vào vai mình, tay kia thì lau nước mắt cho đối phương. Cậu nói: "Nín đi nào, bé ngoan."

Phác Chí Thành gật đầu nhưng nước mắt rơi như không thể dừng lại, nhận khăn giấy của Chung Thần Lạc rồi tự lau, Chung Thần Lạc cũng để mặc cậu ấy, chỉ hơi nghiêng đầu kề sát bên đầu Phác Chí Thành, xem đến hết bộ phim mà tôi chẳng nhớ được tình tiết nào.

Giây phút ấy tôi cũng rất muốn khóc.

Hai người họ thạt sự đang hẹn hò, thật sự rất đẹp đôi, còn tôi và Chung Thần Lạc chỉ là bạn chơi với nhau mà thôi.

Từ ngày ấy trở đi, phải một thời gian dài sau đó tôi mới đi ăn cơm cùng Chung Thần Lạc, trong bữa cơm này tôi phát hiện Phác Chí Thành cũng yêu thầm giống tôi.

Tôi hỏi Chung Thần Lạc dạo này đang yêu à?

Chung Thần Lạc nói không.

Tôi nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của cậu nên tin, đồng thời tôi cũng mừng, lớn lên bên nhau từ nhỏ thì đã sao? Nói với người lạ hai người là người yêu thì thế nào? Chẳng qua đều chỉ là mong muốn đơn phương của Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành cũng chỉ là kẻ nhát gan yêu thầm như tôi, Chung Thần Lạc không biết tình cảm chúng tôi dành cho cậu, trong chuyện này tôi và cậu ấy đều bình đẳng như nhau.

Cùng lúc đó tôi còn phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Thực ra Phác Chí Thành là một đứa trẻ hư.

Ngày hôm ấy, tôi tụ tập với bạn trong quán bar, bỗng dưng tôi như nhìn thấy bóng dáng Phác Chí Thành. Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn, khi đi ra tôi nhìn thật kỹ một lúc, quả nhiên đó là Phác Chí Thành.

Dường như cậu ấy đến chơi cùng người trong câu lạc bộ, mặc dù bên cạnh không có con gái, nhưng Phác Chí Thành cầm cốc rượu uống hết cốc này đến cốc khác, ngoài mặt không hề có nét nhút nhát, nhìn phát biết ngay cậu ấy không phải là người không biết uống rượu.

Khác với người đứng cạnh Chung Thần Lạc lúc bình thường, Phác Chí Thành rời khỏi Chung Thần Lạc là người không ngoan.

Tôi đang mải quan sát thì Phác Chí Thành nói vài câu với bạn sau đó đứng dậy rời đi, tôi vội vàng đuổi theo, cậu ấy đi ra cửa thì dừng bước, chắc là đợi xe, cậu ấy lôi điện thoại ra gọi, tôi đoán chắc người ở đầu dây bên kia là Chung Thần Lạc, vì nét mặt ngoan ngoãn mà tôi thường thấy lại xuất hiện trên mặt Phác Chí Thành.

"Em chuẩn bị về rồi! Thật đáng ghét, bọn họ cứ chuốc em uống, không chịu nổi nữa nên em bỏ trốn, ừm~ đang đợi xe nè, anh phải ra đón em đó, em chóng mặt lắm... đi không vững nữa rồi... Được~ Em đợi anh."

Tôi nhìn Phác Chí Thành cúp máy, nét mặt cậu ấy lập tức đổi thành người lạ chớ đến gần, đi nhanh như bay về phía một chiếc taxi trống.

Không có ai chuốc rượu cậu ta, không có bỏ trốn, không có uống say, càng không có chuyện đi không vững.

Phác Chí Thành đang lừa Chung Thần Lạc.

Cảm xúc trong tôi có hơi phức tạp, tôi kích động nghĩ, nếu Chung Thần Lạc biết Phác Chí Thành đang lừa mình, liệu cậu có nổi giận? Liệu cậu có cắt đứt quan hệ với Phác Chí Thành không?

Đồng thời tôi cũng hơi lo, nếu Chung Thần Lạc biết hình tượng của Phác Chí Thành trước mặt mình đều là giả, liệu cậu có buồn bã? Liệu cậu có sợ hãi?

Để không làm Chung Thần Lạc sợ, tôi quyết định hẹn Phác Chí Thành ra nói chuyện trước đã.

Địa điểm chúng tôi chọn vẫn là quán HaiDiLao, cậu ấy lại mặc áo trắng, nhân viên lại đưa tạp dề cho cậu ấy.

Còn tôi, là bạn thân, là anh em tốt của Chung Thần Lạc, sống theo nguyên tắc em trai của bạn thân cũng là em trai của mình, tôi định bắt chước Chung Thần Lạc giúp Phác Chí Thành buộc tạp dề, nhưng bị cậu ấy tránh đi, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cậu ấy nói: "Anh, em không phải đồ ngốc."

Cậu ấy không phải đồ ngốc, cậu ấy là một tên lừa đảo thông minh.

Tôi không vòng vo với Phác Chí Thành, vừa ngồi xuống tôi đã đi thẳng vào vấn đề, nói với đối phương: "Hôm đó anh nhìn thấy cậu ở quán bar."

Phác Chí Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi: "Hôm nào?"

"Cái hôm cậu đứng ngoài cửa giả vờ say gọi điện thoại bảo Chung Thần Lạc ra đón cậu."

Phác Chí Thành nhướng mày, dường như đang đợi tôi nói tiếp.

"Anh thích Chung Thần Lạc, hai năm rồi."

Tôi nhìn Phác Chí Thành, Phác Chí Thành cũng nhìn thẳng vào tôi, chẳng hiểu sao tôi thấy hơi nhức đầu, cứ nhìn nhau chòng học như vậy một lúc, cậu ấy cười lấy ba lô đặt sau lưng ra, trên ba lô còn treo chiếc móc mà Chung Thần Lạc và cậu ấy cùng nhau làm thủ công, như đang nói với tôi rằng, hai người đã cùng trải qua rất nhiều chuyện mà tôi và Chung Thần Lạc chưa bao giờ làm với nhau.

Khi tôi cảm giác đầu đau muốn nổ tung, Phác Chí Thành rút ví tiền trong ba lô ra, cậu ấy mở ví giơ cho tôi xem, đó là ảnh chụp cậu ấy và Chung Thần Lạc hồi nhỏ, cùng với một mẩu giấy Chung Thần Lạc thời thơ dại từng viết.

Phác Chí Thành ngoan nhất trên đời, mình yêu Phác Chí Thành nhất trên đời.

Tôi nghe thấy Phác Chí Thành nói: "Em thích anh ấy mười năm rồi, anh tính là gì?"

"Chúng ta giống nhau, đều là thích thầm thôi."

Phác Chí Thành nhớ ra gì đó nên cười cười.

"Chúng ta không giống nhau. Anh biết vì sao Chung Thần Lạc mãi vẫn không yêu đương không? Vì mỗi lần anh ấy đi hẹn hò em đều gọi điện thoại phá đám. Anh cũng thông minh chọn làm bạn với anh ấy trước, Thần Lạc nhà em ở trường một mình cô đơn biết bao nhiêu? Nếu anh muốn làm bạn với anh ấy thì hãy làm bạn cả đời đi, em không quấy rầy các anh."

Cậu ấy vuốt ve tấm ảnh của hai người, nụ cười tắt dần.

"Nhưng nếu anh cũng có suy nghĩ không nên có vói anh ấy giống những kẻ khác, em cũng sẽ khiến anh không thể làm bạn với anh ấy nữa."

Cậu ấy gập ví lại bỏ vào một ngăn nhỏ bí mật trong ba lô, còn tôi nhanh mắt nhìn thấy bên trong ngăn nhỏ đó có một chiếc hộp hình vuông, hình như là thuốc lá.

Tôi thoáng sững ra, nói một cách thăm dò: "Cậu hút thuốc à? Chung Thần Lạc biết không?"

Phác Chí Thành cũng hơi khựng lại, mỉm cười: "Anh có thể nói với anh ấy, để xem anh ấy tin anh hay tin em."

Câu nói của Phác Chí Thành rõ ràng là đang khiêu khích, tôi hơi bực: "Chung Thần Lạc biết cậu giả vờ ngoan trước mặt cậu ấy không?"

Dường như Phác Chí Thành cũng tức giận, cậu ấy mất kiên nhẫn trả lời tôi: "Em ngoan trước mặt anh ấy là được, anh quan tâm làm gì em ngoan thật hay không?"

Nói chung bữa cơm này chấm dứt trong không vui.

Hai ngày sau khi tranh cãi với Phác Chí Thành tôi lại tình cờ gặp họ, khi ấy tôi và bạn đang đi cắm trại, nhìn hai người có vẻ cũng giống vậy.

Nhân lúc Phác Chí Thành đi mua đồ uống, tôi đi đến, Chung Thần Lạc nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên, cũng rất vui vẻ gọi tôi ngồi xuống.

Chúng tôi trò chuyện linh tinh, tôi thì đang tính toán kế hoạch của mình.

Chung Thần Lạc là đồ ngốc, tôi phải giải cứu Chung Thần Lạc, không thể để Phác Chí Thành tiếp tục lừa dối Chung Thần Lạc thêm nữa.

Tôi giả bộ bất cẩn làm đổ ghế của Phác Chí Thành, khiến ba lô của cậu ấy rơi xuống đất, đồ của cậu ấy cũng vung vãi ra ngoài, tôi nhặt lên, vờ như vô tình sờ thấy hộp thuốc lá của cậu ấy, tôi thoáng ngạc nhiên nói với Chung Thần Lạc: "Đây là ba lô của Chí Thành à?"

Chung Thần Lạc gật đầu, tôi giả vờ đưa tay vào lục ba lô của Phác Chí Thành: "Hình như trong ba lô của cậu ấy có thuốc lá? Cậu ấy ngoan như thế mà sao có thể hút thuốc được nhỉ?"

Tôi nhìn Chung Thần Lạc bằng ánh mắt gay gắt, mong chờ cậu nhận ra bộ mặt thật của Phác Chí Thành, giận dữ cắt đứt quan hệ với cậu ta, cùng tôi tránh xa khỏi tên lừa đảo đó.

Nhưng Chung Thần Lạc không làm thế, cậu chỉ nhận lấy ba lô, liếc nhìn tôi như muốn trách móc: "Đừng động vào đồ của Chí Thành."

Chung Thần Lạc mở khóa ba lô, quen thuộc tìm được ngăn nhỏ bên trong, chu đó đặt lại hộp thuốc lá cho ngay ngắn, cuối cùng cậu để ba lô về chỗ cũ, tất cả đều hoàn hảo, hoàn hảo tới độ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng Phác Chí Thành vẫn phát hiện ra, cậu ấy quay lại, chào hỏi tôi rất thân thiện, lại là dáng vẻ ngoan ngoãn đó, giống hệt lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.

Dường như Phác Chí Thành nhận ra ba lô bị xê dịch, cậu ấy hỏi: "Ấy, ba lô của em bị động vào thì phải?"

Phác Chí Thành nhìn hai chúng tôi, tôi có thể cảm nhận được cậu ấy vừa căng thẳng, vừa kích động.

Chung Thần Lạc nghiêng đầu nhìn cậu ấy xong lại nhìn tôi, rõ ràng chỉ nhìn thoáng qua nhưng tôi thấy dài đằng đẵng như cả thế kỷ, sau đó Chung Thần Lạc chầm chậm nở nụ cười.

"Ai động vào ba lô của em làm gì."

Cậu cầm điện thoại của Phác Chí Thành lên, mở khóa, đọc tin nhắn, đứng dậy kéo Phác Chí Thành chuẩn bị rời đi.

"Em bảo muốn ăn malatang cơ mà? Đi thôi, bé ngoan."

Khi hai người rời đi, bất thình lình Chung Thần Lạc ngoảnh đầu nhìn tôi, cậu cười nói: "Tạm biệt."

Đúng rồi, hai người biết cả mật mã điện thoại của nhau thì sao có khả năng không biết trong ba lô của đối phương có ngăn bí mật được.

Hóa ra Chung Thần Lạc không phải đồ ngốc, tôi mới là đồ ngốc.

Hết truyện.

.

Chúc anh Jisung sinh nhật vui vẻ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen