ヽ(✿゚▽゚)ノ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngồi vẽ hồ dưới một tán cây, Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc ngồi trò chuyện dưới tán cây khác gần đó.

Chung Thần Lạc tâm trạng tốt nên bắt đầu hát, mới hát được mấy câu đã thấy im bặt, Phác Ngật Lẫm ngoảnh đầu nhìn thử, được, lại đang hôn nhau, nó bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại thì nhìn thấy một bạn lớp bên, nó lên tiếng chào hỏi nhưng bạn kia nhíu mày hết nhìn nó lại nhìn hai người đang hôn nhau đằng kia, không nói câu nào đã bỏ đi.

Sau ngày đó chuyện "Phác Ngật Lẫm có hai người cha đồng tính" từ từ lan truyền rộng khắp.

Con người ta luôn không ngại phỏng đoán người khác bằng suy nghĩ tồi tệ nhất, "ba nó là đồng tính, vậy nó không có mẹ phải không", "nó từ chối nhiều con gái như thế, có phải mưa dầm thấm lâu nên cũng trở thành đồng tính rồi không, ôi, ghê tởm", thế là những câu nói như vậy bắt đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều trong trường.

Cho dù nó chẳng quan tâm, bạn bè xung quanh cũng không vì chuyện đó mà phân biệt đối xử với nó, nhưng một bộ phận người càng ngày càng ác ý một cách trắng trợn, còn cả một vài trò đùa ác ý vô vị thường xuyên xảy ra, khiến nó quyết định phải thực hiện một vài cách xử trí.

Nó thảo luận với giáo viên, sau đó lại đi nói chuyện với Hiệu trưởng, vào giờ chào cờ ngày thứ Hai nó đứng trên bục cao.

Về sau lần diễn thuyết đó được đưa vào báo giấy xuất bản, có người quay video đăng lên mạng xã hội lan truyền cực nhanh.

Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành vốn không biết con trai gặp rắc rối ở trường, thông qua bài viết chia sẻ của bạn bè mới thấy bài diễn thuyết của con trai.

Cậu trai mười bốn tuổi đứng trên bục cao trước cờ, sống lưng thẳng tắp tựa cây bạch dương, ngữ điệu bình tĩnh, nét mặt tự nhiên, kể lại cho mọi người nghe về gia đình mình.

Mình là Phác Ngật Lẫm, là học sinh lớp 8A1.

Mình ra đời vào một mùa đông, không bao lâu đã bị vứt bỏ trước cổng Cô nhi viện, ở Cô nhi viện một năm mới gặp được các ba của mình, mình gọi họ phân biệt là daddy và ba. Đúng thế, giống như lời đồn trong trường, mình có hai người ba, đây không phải chuyện hiếm lạ. Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa từ lâu, đồng tính luyến ái cũng chưa bao giờ khác loại, các ba của mình chỉ là một người bình thường có thể đi lướt qua bạn vào một ngày nào đó.

Thật ra cũng không hẳn là bình thường, dù sao cả hai đều rất đẹp trai, khi đứng giữa đám người có thể tỏa sáng hơn một chút, là kiểu mà đi lướt qua bạn vào một ngày nào đó bạn sẽ quay đầu nhìn lại.

Mình tin chắc hồi bé mọi người đều từng hỏi bố mẹ một câu như thế này: con từ đâu đến? Câu trả lời muôn hình vạn trạng, có người nói nhặt từ thùng rác về, có người nói nứt từ kẽ đá ra, mình cũng từng hỏi, khi ấy daddy của mình đã nói rằng: ba và daddy vẫn luôn mong muốn có một em bé, ông trời bảo chúng ta đi tìm một vật đẹp nhất trên thế gian rồi ông sẽ biến vật đó thành con của chúng ta, ta và ba con cứ tìm mãi tìm mãi, cuối cùng cũng tìm được một bông tuyết xinh đẹp nhất giữa trời đông, thế rồi có con. Ông trời còn khen chúng ta tìm giỏi, nói rằng bông tuyết này là vật đẹp nhất mà ông từng thấy.

Daddy của mình rất giỏi sáng tác câu chuyện, khi ấy mình vui lắm, sau này hiểu chuyện thì cảm thấy hơi buồn cười, bây giờ chỉ cảm thấy thật hạnh phúc, chính các ba đã cho mình biết rằng mình là điều tuyệt vời nhất đối với họ.

Mình từng nghe người khác nói mình không có mẹ, gọi mình là đứa trẻ tội nghiệp, mình cũng từng thắc mắc chuyện này, sau đó trong một lần tình cờ mình biết mình được nhận nuôi, thế nên mình không còn rối rắm chuyện vì sao mình không có mẹ nữa. Khi ấy ba và daddy đều căng thẳng, có lẽ sợ mình tổn thương, nhưng thật ra mình chẳng nghĩ ngợi gì cả, mình biết huyết thống không bằng bầu bạn, các ba của mình chính là người yêu mình nhất trên đời, họ đã trả giá rất nhiều vì mình, mình lớn lên mạnh khỏe vui vẻ dưới đôi cánh chở che của họ, vậy thì cần chi phải tổn thương vì chút chuyện cỏn con chứ?

Vốn dĩ mình thấy gia đình mình không có gì đáng nói, nhưng có những người đùa ác làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, mình nhất định phải nghĩ cách bảo vệ bản thân, vì ba mình nói rồi, con người phải sống thật thẳng thắn vô tư, chỉ khi đủ thẳng thắn vô tư mới không cần chịu đựng những hãm hại vô cớ, nhẫn nhịn chịu đựng chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề, đó là sức mạnh của một người, mà sức mạnh của mình không chỉ xuất phát từ sự thẳng thắn vô tư, nó còn đến từ các ba của mình, họ là hậu thuẫn vững mạnh nhất của mình.

Gia đình mình không có gì khác biệt, nhà mình sống rất đầy đủ, hạnh phúc, tất cả những hãm hại ác ý đều không thể tạo thành tổn hại với nhà mình mà chỉ làm cho chúng mình thêm cứng cỏi, gia đình mình thêm bền vững.

Từ nhỏ ba đã nói với mình, tôn trọng người khác là một trong những tố chất làm người quan trọng nhất, muốn nhận được sự tôn trọng từ người khác thì cần phải tôn trọng và yêu quý chính bản thân mình. Hôm nay mình đứng ở đây là xuất phát từ tự tôn, cũng là vì kiềm chế để mình được sống thoải mái hơn, đồng thời, mình muốn nói với những người còn mang thành kiến rằng, ác ý phỏng đoán, xúc phạm người khác cũng không khiến mình vui vẻ hơn đâu.

Phác Ngật Lẫm nói xong câu cuối cùng thì cúi gập người thật sâu trong tiếng vỗ tay, video đến đây là kết thúc.

Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành ngồi sát bên nhau cùng xem hết video xong thì hai mắt đỏ hoe, phải dựa vào nhau hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở đóng cửa, ngay sau đó là tiếng Phác Ngật Lẫm vỡ giọng nghe như bị Tử Thần kẹp cổ: "Ba! Daddy! Con về rồi!"

Chung Thần Lạc ném điện thoại đi chạy ra ôm đầu con trai lớn dồn sức hôn xuống đỉnh đầu nó mấy cái, làm cho Phác Ngật Lẫm chẳng hiểu ra sao: "Daddy làm sao thế?"

Chung Thần Lạc nhéo má nó, giọng điệu kích động: "Cao hứng!"

Phác Ngật Lẫm đã sớm quen thi thoảng Chung Thần Lạc lại nổi điên, cởi cặp sách ra rồi nói: "Cô giáo giao bài tập về nhà, bảo bọn con viết một bức tư gửi cho bản thân mười năm sau, còn bảo  phụ huynh cũng phải viết cho bọn con." Nó có chút hả hê đến gần trêu Daddy nó: "Hí hí, không phải ba ghét nhất là viết thư sao, một tiếng cũng không rặn ra nổi ba trăm chữ."

Phác Chí Thành đá mông nó: "Viết thư thôi mà, ba con có thể viết hẳn mười bức!"

Phác Ngật Lẫm lại quay đầu trêu ba nó, tuyên bố tối nay solo một mình nó có thể đánh bại mười ba nó.

Chung Thần Lạc nghĩ, nếu như cỗ máy thời gian có thể gửi thư cho bản thân mười năm trước, vậy thì cậu sẽ nói cho chính mình khi ấy sứt đầu mẻ trán vì chuyện dạy con rằng...

Đừng lo, rồi bạn nhỏ Phác Ngật Lẫm sẽ lớn khôn nên người, trở thành chàng trai xuất sắc nhất.

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen