ヽ(✿゚▽゚)ノ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00.

Khi nhận được điện thoại khiếu nại, Trưởng ban quản lý khu chung cư thấy rất khó hiểu, xác nhận số nhà tới tận ba lần, hỏi đến lần thứ ba chủ nhà ở đầu dây bên kia nghe như sắp khóc: "Anh hỏi bao nhiêu lần cũng vẫn là 0701, Ban quản lý các anh có quản không?"

"Quản, đương nhiên quản, lập tức quản."

Trưởng ban cúp điện thoại rồi cử người đến nhà bị khiếu nại, người được cử đi cũng khó hiểu hệt người nghe điện thoại, chủ nhà 0701 sống trong khu chung cư này gần sáu năm, được coi như là chủ nhà lâu năm, vẫn luôn chung sống hòa thuận với hàng xóm láng giềng, mấy năm qua chẳng những chưa từng bị khiếu nại mà còn rất hay giúp đỡ người khác, tháng trước vì kịp thời đưa một bà cụ đột nhiên ngất xỉu đến bệnh viện nên được bình chọn là công dân gương mẫu, mới mấy hôm trước Ủy ban Cư dân còn đến tận nhà tặng cờ khen thưởng.

Người khiếu nại nhà 0701 là hai cô gái vừa dọn đến nhà 0601 tầng dưới, nói là tầng trên cứ leng keng lách cách chẳng rõ đang làm gì, ồn ào quá các cô không chịu nổi, hai cô gái tính tình yếu đuối, vì ở khu nhà cũ bị một tên khốn nạn bắt nạt mới phải chuyển tới đây, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, các cô sợ mình tự đi lên tìm người ta nhỡ mà tranh chấp nhất định sẽ chịu thiệt, buộc phải tìm Ban quản lý đến giải quyết.

Người của Ban quản lý đến nhà 0701, đứng ngoài cửa cũng nghe thấy âm thanh loảng xoảng từ trong truyền ra, anh bấm chuông cửa, tiếng động trong nhà dừng lại.

"Ai vậy?" Bên trong không biết đang làm gì mà không nhìn camera theo dõi, hắng giọng hô to.

"Ban quản lý!" Người của Ban quản lý cũng hắng giọng đáp lại.

"Xin đợi một lát!"

Người của Ban quản lý kiên nhẫn đợi chốc lát, một chàng trai da trắng như sữa ra mở cửa, mặc áo phông trắng lao động, trên người dính sơn, còn bị cái đinh đâm thành khá nhiều lỗ nhỏ, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào vải vóc lành lặn, cậu nhoẻn miệng cười hở hàm răng trắng muốt: "Anh Vương, xin lỗi đã để anh đợi lâu."

Người của Ban quản lý thấy cậu như vậy thì cũng đoán được đại khái: "Cậu Chung, chuyện là thế này, tầng dưới có hai cô gái mới dọn đến, nghe thấy nhà cậu tạo ra âm thanh quá to nên bảo tôi đến xem thử giúp."

Chàng trai trước mặt kịp thời phản ứng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, bọn em đang sửa phòng, không biết tầng dưới có người mới đến nên ra tay không phân biệt nặng nhẹ, anh đợi một lát, em gọi người yêu em ra rồi cùng xuống tầng dưới xin lỗi."

Chàng trai đi vào nhà chưa đầy hai phút đã kéo theo một người khác, vóc dáng cao hơn một chút, cũng mặc áo lao động, áo phông màu đen cùng mẫu, tình trạng quần áo cũng chẳng khá hơn mấy.

Người của Ban quản lý chào, chào cậu Phác, người đó đáp lại, chào anh Vương.

Chung Thần Lạc đổi giày đi ra, Phác Chí Thành nghĩ nghĩ rồi trở vào xách theo một chiếc bánh ngọt.

Họ cùng nhau xuống tầng dưới, ấn chuông cửa, hai cô gái nhìn camera theo dõi thấy phía sau người mặc đồng phục của Ban quản lý có hai thân hình cao to, hơi sợ. Hai cô tưởng tượng nhà tầng trên là người như thế nào, từ phần tử khủng bố cho đến đại ca nóng tính săm trổ đầy mình, cái gì đáng sợ thì nghĩ đến cái đó, một đen một trắng lọt vào mắt các cô thành lạnh lùng vô tình và cay nghiệt, hai cô nắm chặt tay nhau làm công tác tư tưởng, cổ vũ động viên lẫn nhau, lẩm nhẩm ba lần "không hoảng không nhát không sợ" rồi mới mở cửa.

Kết quả đứng ngoài cửa là hai anh đẹp trai, lại còn mỉm cười với các cô.

Chung Thần Lạc giải thích với các cô là nhà đang lắp đặt phòng trẻ em, hứa về sau sẽ cố hết sức nhỏ tiếng, Phác Chí Thành bên cạnh đưa một chiếc bánh ngọt nhận lỗi, hai người luôn miệng xin lỗi, hai cô gái đáp lại "không sao đâu" không biết bao nhiêu lần, hai bên bắt tay nhau giảng hòa, Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành lại vội vàng chạy về nhà tiếp tục sửa phòng.

Anh Vương thầm cảm thán quả không hổ danh công dân gương mẫu, khỏi cần anh phải tốn nước bọt hòa giải, người ta tự mình giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Anh chào hai cô gái chuẩn bị về thì bị một trong hai người gọi lại: "Anh Vương!"

"Cô gái còn có chuyện gì sao?"

Cô gái ấp úng: "Gì nhỉ, em muốn hỏi..." Giọng cô càng ngày càng nhỏ: "Hai người tầng trên có phải một đôi không?"

Anh Vương ngẩn người, đang nghĩ tự tiện nói chuyện riêng tư của người khác không được hay lắm, nhưng nghĩ lại thì Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc chưa bao giờ né tránh chuyện đó, đứng trước người ngoài luôn gọi đối phương là "người yêu tôi", thế nên anh gật đầu nói đúng thế.

Thoắt cái hai mắt cô gái sáng trưng, anh Vương dở khóc dở cười, anh hiểu ánh mắt ấy, ngày trước con gái anh đến đưa cơm trưa cho anh gặp được Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc cũng có ánh mắt giống vậy, kích động vô cùng.

01.

Nhắc đến Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc thì đây là hai chàng trai được yêu mến nhất khu nhà, một người mở phòng tập vũ đạo, một người làm giáo viên thanh nhạc, ngoại hình đẹp tính cách tốt, năm đầu tiên mới chuyển đến đây còn suốt ngày bị các cô các dì trong khu giới thiệu người yêu.

Các cô các dì ngồi dưới tầng trệt tám chuyện thường thích bàn xem giữa Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc rốt cuộc ai mạnh hơn ai.

Cô Lý nói nhất định là Tiểu Chung, các bà xem thằng bé ấy nhiệt tình cởi mở biết ăn nói, mồm miệng ngọt như mía lùi, con gái được cậu ấy dỗ mấy câu là chẳng còn giận hờn nóng nảy gì nữa.

Cô Kim lập tức phản bác, Tiểu Chung hoạt bát quá, nếu kết hôn thì còn thiếu một chút, Tiểu Phác trưởng thành chững chạc, nhìn là thấy rất đáng tin cậy, con gái tôi thích người như thế.

Cô Triệu bên cạnh lại nói, hai bà suốt ngày lo lắng không đâu, có khi người ta có bạn gái rồi, chưa biết chừng còn sắp kết hôn ấy chứ?

Cô Lý và cô Kim về chung một chiến tuyến: "Sao có thể, nếu kết hôn thật thì làm gì có chuyện hai chàng trai cùng thuê nhà ở chung."

Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành vừa vặn đang đi dạo trên lối đi bộ cạnh đó, bụi cây gần hai mét che chắn gần hết hai người, Chung Thần Lạc nhỏ giọng cười nhạo Phác Chí Thành: "Ái chà, trưởng thành chững chạc, rất đáng tin cậy?"

"Anh không phục?" Phác Chí Thành giơ tay muốn đùa Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc tránh đi: "Giả! Giả dối! Trung tâm chống hàng giả bốc em đi đầu tiên!"

Bụi cây không quá dày, hai người định đi nhanh qua, nhưng cô Triệu tinh mắt vô cùng: "Tiểu Chung, Tiểu Phác! Đi tản bộ đấy à?"

Hai người đành bấm bụng lại gần chào các cô dì, Chung Thần Lạc xoa xoa mũi nghĩ thầm chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay phải dập bớt lòng nhiệt tình giới thiệu người yêu của các cô dì đi: "Cô ơi, thật ra hai bọn cháu đều có người yêu rồi."

Các cô dì chợt im bặt, cô Kim hủy bỏ suy nghĩ giới thiệu con gái mình, lại dấy lên hứng thú buôn chuyện: "Có người yêu rồi cũng tốt, yêu xa hả? Không thấy người yêu hai đứa đến tìm bao giờ."

Chung Thần Lạc còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, Phác Chí Thành bên cạnh đã lên tiếng: "Cô ơi, cháu và người yêu cháu sống cùng nhau mà."

Cô Kim không nghĩ nhiều: "Tiểu Phác đừng lừa các cô, không phải cháu và Tiểu Chung..." Bà lập tức sửng sốt, nhìn sang bên cạnh, cô Triệu cô Kim cũng đơ người.

Chung Thần Lạc cũng ngơ ra, nhưng mấy giây sau đã tỉnh táo trở lại, bất đắc dĩ nhìn các cô dì: "Cháu cũng sống cùng người yêu cháu mà."

Các cô dì chợt hiểu ra.

"Bà Kim bà Lý đến nhà tôi chơi mạt chược đi, con trai tôi mới mua bàn mạt chược tự động, chưa cắm điện thử lần nào nữa." Cô Triệu vừa kéo theo hai người chị em đi về phía tòa nhà vừa chào Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành: "Tiểu Chung, Tiểu Phác đi tản bộ tiếp đi nhá!"

Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc thẳng thắn come out, từ đó trở đi toàn thân nhẹ nhõm, chạy băng băng trên con đường khoe khoang tình cảm một cách quang minh chính đại.

Trời mưa Phác Chí Thành đi đón Chung Thần Lạc về, đến đầu cầu thang thì trao cho cậu một nụ hôn rồi chạy đi giải quyết công chuyện, cô Triệu bắt gặp liền xoay người vỗ bốp một cái vào sau đầu con trai mình, mắng: "Mày nhìn Tiểu Phác chu đáo biết bao, nhìn lại mày xem, chỉ biết làm vợ nổi giận."

Phác Chí Thành tập nhảy bị trẹo chân, Chung Thần Lạc chẳng quản mưa gió đưa đón mỗi ngày, cô Lý hâm mộ đến mức ứa nước miếng: "Nhìn hai thằng bé tình cảm tốt đẹp chưa kìa, con gái tôi đến khi nào mới tìm được một người lo lắng cho nó như thế."

Cuối tuần hai người cùng nhau đến Cô nhi viện làm tình nguyện, con gái nhà cô Kim tình cờ gặp được, dòm trộm hai người cả ngày, về nhà đăng weibo: Giờ thì tôi đã biết thế nào gọi là một ánh mắt một hành động cũng ngập tràn tình yêu, ghen tị chết ngất.

Chủ đề buôn chuyện của các cô dì đổi thành "Tiểu Phác, Tiểu Chung như vậy thì làm sao có con", cô Lý nói con gái cô bảo có thể tìm người đẻ thay, cô Kim nói nhận nuôi là thực tế nhất, cô Triệu nói có khi hai cậu ấy không cần con cái, cặp đôi ngọt ngào hạnh phúc sống với nhau êm đẹp mỹ mãn, căn bản không nghĩ đến việc này, được gọi là DINKs!

(* DINKs (viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung. - Theo wiki)

"Vẫn là bà Triệu cấp tiến hơn cả." Cô Lý, cô Kim vỗ tay.

Kết quả chẳng bao lâu sau Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc đã lại đưa ra câu trả lời cho chủ đề này.

Cô Triệu đi đường gặp được hai người bế đứa trẻ chừng hơn một tuổi, trò chuyện mấy câu, về nhà gọi điện thoại cho các chị em: "Bà Kim nói đúng rồi! Hai cậu ấy nhận nuôi một bé trai!"

02.

Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc gặp được bạn nhỏ tại Cô nhi viện mà hai người thường tới làm tình nguyện.

Một Cô nhi viện tư nhân nằm mé phía bắc thành phố không thể mở tiếp được nữa, mấy chục năm qua hai vợ chồng Viện trưởng điều hành Cô nhi viện dựa vào tấm lòng nhân ái, không biết đã nuôi dạy bao nhiêu đứa trẻ nên người, hiện nay tuổi tác đã cao, đến bản thân còn khó chăm lo, cũng không tìm được người thừa kế thích hợp, bèn dứt khoát giải tán, đúng lúc Cô nhi viện bên này có nguồn tài nguyên dồi dào nên chuyển bọn nhỏ qua đây.

Hôm ấy là ngày đám trẻ chuyển tới, bạn nhỏ hơn một tuổi, bước đi chưa vững, nó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên đến nơi xa gặp người lạ nên nhút nhát rụt rè. Dường như nó khá tò mò, đôi chân ngắn lững chững đi về phía sân thể dục, đám trẻ con xung quanh đang chạy chơi buổi bắt, suýt chút nữa đâm vào nó, bạn nhỏ lập tức đứng im tại chỗ sững sờ.

Chung Thần Lạc nhìn thấy mới vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống muốn bế nó lên, kết quả vừa nhìn vào đôi mắt bạn nhỏ đã ngây ra, bạn nhỏ bị dọa, muốn khóc mà không dám khóc, một người lạ như Chung Thần Lạc đột nhiên xông tới làm nó sợ hãi theo bản năng, trốn tránh không dám nhìn lại.

Chung Thần Lạc cất tiếng dịu dàng, mỉm cười dang rộng hai tay dỗ dành bạn nhỏ: "Chú bế được không? Đứng đây dễ bị các anh lớn đụng phải."

Dường như bạn nhỏ không hiểu hết lời cậu nói, nhìn cậu hồi lâu, đại khái thấy cậu thật sự không giống người xấu mới chậm rì rì đến gần dựa vào lòng cậu, từ đầu đến cuối không khóc.

Chung Thần Lạc chơi với bạn nhỏ cả buổi chiều, được biết từ chỗ Viện trưởng rằng đứa trẻ này còn chưa có họ tên chính thức, tên thường gọi là Đông Đông, vì nó ra đời vào một ngày mùa đông.

Viện trưởng cũ dẫn hết đám trẻ qua đây, mấy ngày đầu đều ở lại trông nom chăm sóc, đợi chúng quen với bên này mới dám yên tâm rời đi. Đông Đông đang nghịch cát gần đó, Viện trưởng cũ và Chung Thần Lạc Phác Chí Thành thì ngồi nói chuyện, nói rằng Đông Đông là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất Cô nhi viện, mùa đông năm ngoái được quấn tã chặt kín bỏ lại trước cửa Cô nhi viện, vì nhiệt độ giảm sâu nên nó rét lạnh đến mức hơi thở thoi thóp, trên người chỉ có đúng một mảnh giấy viết ngoáy ngày sinh tháng đẻ.

Thời điểm đó nó mới hơn một tháng tuổi, còn quá nhỏ, hai vợ chồng già không giao cho nhân viên, một năm qua vẫn luôn tự mình chăm sóc, những đứa trẻ khác đều rất thích Đông Đông, thấy nó đáng yêu, nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, đến lúc mải chơi thì chẳng còn nhớ nổi Đông Đông, Đông Đông không khóc không quấy, tính cách chậm nhiệt, người không thân thì tuyệt nhiên không nhận ra được có phải buồn ngủ rồi, có phải đói rồi. Lần này Cô nhi viện giải tán, hai vợ chồng già lo nhất cho Đông Đông, sợ nó không quen môi trường mới, sợ nó sẽ sợ hãi.

Chập tối khi Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành ra về, Viện trưởng cũ bế Đông Đông tạm biệt hai người, ông nắm cánh tay như ngó sen của Đông Đông khẽ lắc: "Đông Đông tạm biệt hai chú đi nào."

Đông Đông nghe hiểu được một ít, nó khá thích hai chú này nên lập tức vẫy vẫy tay, chào một tiếng giòn tan: "Bái bai."

Phác Chí Thành mềm nhũn cả tim, không nhịn được cúi đầu hôn lên má nó, Chung Thần Lạc không chịu, cũng đến gần hôn lên má bên kia của bạn nhỏ, Đông Đông bật cười khanh khách, để lộ ra mấy cái răng cửa nho nhỏ.

Về đến nhà Chung Thần Lạc lờ mờ có một suy nghĩ, tâm trí cứ nghĩ mãi chuyện đó, trong lúc chơi game liên tục ngơ ngẩn, Phác Chí Thành thấy cậu không tập trung thì dứt khoát lấy tay cầm chơi game của cậu đặt xuống rồi đến ôm eo cậu: "Nghĩ gì mà game cũng không thu hút được anh thế."

Chung Thần Lạc lắc đầu, vừa rồi cậu bỗng dưng có suy nghĩ nhận nuôi Đông Đông, nhưng đoán chừng Phác Chí Thành sẽ không đồng ý, đối mặt với trẻ con hắn luôn luống cuống chân tay, hơn nữa hai người chẳng biết cái gì, không thể chăm sóc thật tốt cho bạn nhỏ.

Nhưng cậu thật sự rất thích Đông Đông, với lại gia đình luôn thúc giục hai người tìm người đẻ thuê sinh một đứa con, hoặc nhận nuôi một đứa, mẹ cậu nói nhân lúc bố mẹ còn chưa già vẫn có thể trông con giúp hai đứa, chứ để sau này đi đứng không nổi nữa xem hai đứa làm thế nào, mẹ Phác Chí Thành ngồi bên cạnh hùa theo cật lực.

Chung Thần Lạc tương đối đau đầu, không ngờ qua được cửa ải come out rồi cũng không cách nào xóa bỏ niềm mong đợi được bế cháu của các mẹ, nhưng việc nhận nuôi phải xem duyên phận, nếu cứ nhận bừa một đứa về nhà nuôi thì không phải chuyện tốt với cả đứa trẻ lẫn hai người, hôm nay gặp Đông Đông cậu nghĩ có lẽ duyên phận đã đến, tuy nhiên Phác Chí Thành thì chưa chắc đã nghĩ như thế.

Cậu đang vô cùng rối rắm, Phác Chí Thành ôm cậu cùng nhau ngây người đột nhiên lên tiếng: "Thần Lạc này..."

"Ừ?" Chung Thần Lạc quay mặt sang nhìn hắn.

"Hay là chúng ta nhận nuôi Đông Đông nhé?" Phác Chí Thành buông cậu ra, giọng nói ngập ngừng, nét mặt bối rối.

Chung Thần Lạc không ngờ lại là Phác Chí Thành đưa ra đề nghị, cậu im lặng vài giây mới sáp đến ôm Phác Chí Thành: "Thật ra anh cũng đang nghĩ chuyện này."

Thế rồi cứ quyết định như vậy, hai người lập tức liên lạc với Viện trưởng Cô nhi viện, thấp thỏm làm chuẩn bị, dự định thường xuyên đi gặp Đông Đông để bồi dưỡng tình cảm trước khi hoàn tất thủ tục nhận nuôi.

Lời Phác Chí Thành nói luôn văng vẳng bên tai Chung Thần Lạc, kích thích tim cậu tê dại: Em thấy hình như Đông Đông khá thích chúng ta, hôm nay em nhìn thấy bên tai thằng bé có nốt ruồi giống hệt với anh, em đã nghĩ duyên phận đến rồi.

03.

Hơn hai tháng sau đó thì đón Đông Đông về nhà, Đông Đông đã rất thân thiết với hai người, thế nên mọi việc đều thuận lợi.

Hai tháng trước thấp thỏm lo lắng chỉ sợ không chăm sóc tốt cho bạn nhỏ, song hiện tại đã có thể bình tĩnh khi xử lý các vấn đề.

Hai bên gia đình nghe nói hai người quyết định nhận nuôi con thì đều vui mừng khấp khởi, các mẹ nóng lòng muốn đón cháu về chăm ngay và luôn, nhưng hai người kiên quyết muốn tự nuôi, thế nên trong hai tháng qua đã làm công tác chuẩn bị cho các mẹ rất nhiều, các mẹ thấy hai người vụng về chân tay lóng ngóng thì không vừa ý chút nào, "Hai đứa như thế này làm sao nuôi được cháu mẹ." Câu nói hết sức hờn giận đó không biết đã phải nghe bao nhiêu lần, về sau thấy hai người làm việc càng ngày càng nhanh nhẹn, các mẹ mới không còn bắt bẻ xoi mói, một lòng ngóng trông cháu về nhà.

Hai người sửa phòng ngủ cho khách thành phòng trẻ em, bàn con màu xanh da trời, chăn lông dày mềm mại, đèn treo hình máy bay trực thăng, hai người lắp đặt gia cố chắc chắn cầu trượt từng chút một, trong góc xếp đầy gấu bông, cạnh cửa dán thước đo chiều cao cho bé, các góc sắc nhọn bọc kín xốp, tất cả mọi thứ đều tỏ rõ sự dụng tâm của hai người.

Đông Đông hào hứng chạy khắp phòng, nó không rõ căn phòng này có ý nghĩa như thế nào, chỉ đơn giản là thích nơi đây.

Hai người mời bố mẹ hai bên và vợ chồng Viện trưởng của Cô nhi viện mé phía bắc thành phố đến nhà chơi, hai người vào bếp nấu cơm, sáu người lớn ngồi quây tròn cười tủm tỉm nhìn Đông Đông đang chơi đồ chơi ở chính giữa, hoàn toàn không chê buồn chán.

Đông Đông không biết bố mẹ hai người, ngoan ngoãn nghe lời Phác Chí Thành gọi ông bà, bốn người già hiền từ phúc hậu, chẳng mấy chốc đã được Đông Đông đón nhận, bố Phác Chí Thành khẽ cọ bộ râu ngắn vào má Đông Đông, Đông Đông vừa trốn vừa cười như nắc nẻ.

Viện trưởng cũ nhìn mãi nhìn mãi cũng đỏ khóe mắt, trước khi đi kéo tay Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc, nói lời cảm ơn hai người: "Cảm ơn hai chàng thanh niên tốt bụng, thằng bé sống với các cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Phác Chí Thành an ủi vỗ vỗ mu bàn tay Viện trưởng: "Viện trưởng, bọn cháu phải cảm ơn bác mới đúng, nếu không có bác thì bọn cháu cũng không gặp được Đông Đông."

Chung Thần Lạc mỉm cười nhìn Viện trưởng: "Đúng đấy Viện trưởng, nói đến hạnh phúc thì hạnh phúc mà Đông Đông đem đến cho bọn cháu vượt xa hạnh phúc bọn cháu dành cho thằng bé."

Tiễn mọi người ra về, Chung Thần Lạc và Phác Chí Thành đi tắm cho Đông Đông, ngày trước lúc học bằng em bé mô hình, mẹ Phác Chí Thành đứng bên cạnh nói chuyện này khó khống chế nhất, rất nhiều đứa trẻ sợ nước, tắm cho chúng, chúng sẽ giãy giụa, sẽ đập nước, nước bắn tung tóe ướt cả người chỉ là chuyện nhỏ, điều đáng sợ là đứa bé bị sặc nước, trẻ em khó chịu, người lớn đau lòng.

May thay Đông Đông rất ngoan, yên lặng ngồi trong chậu nghịch con vịt trước mặt, tắm rửa xong xuôi rất thuận lợi.

Đông Đông còn chưa thể ngủ một mình, Chung Thần Lạc đặt giường trẻ em bên cạnh giường của hai người cho nó ngủ, nhưng Đông Đông không muốn, nhất định đòi nằm ngủ giữa hai người.

Chung Thần Lạc nhẹ hôn trán Đông Đông, nói với Đông Đông là hai người đã đặt tên cho nó: "Từ hôm nay trở đi Đông Đông có tên chính thức rồi, là Phác Ngật Lẫm."

Đông Đông không hiểu mà chỉ cười với cậu, gọi to đa đa, hai người dạy Đông Đông gọi Chung Thần Lạc là daddy, gọi Phác Chí Thành là ba, nó không biết gọi daddy, lần nào cũng gọi thành đa đa.

Chung Thần Lạc lại hôn nó, lông mi như cánh bướm dập dờn, chẳng mấy chốc đã ngủ.

Cách em bé, Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc trao nhau một nụ hôn vừa dài vừa dịu dàng, tắt đèn yên tâm đi ngủ.

Con sinh ra vào ngày đông giá rét (Lẫm Đông), gió tuyết cũng chẳng thể đánh bại được con, con đứng sừng sững (Ngật Lập) giữa gió tuyết như một người khổng lồ, nếu tính mạng đã tiếp tục thì tương lai chắc chắn thuận buồm xuôi gió.

04.

Phác Chí Thành luôn cho rằng, nếu giải thích tính cách của Đông Đông dựa theo thuyết thể dịch thì chắc hẳn là "niêm dịch" trầm lặng, nhưng không ngờ theo thời gian trôi đi, tính cách Đông Đông thể hiện ra càng ngày càng phát triển theo hướng "máu", hoạt bát, hiếu động, phản ứng nhanh.

(* Thuyết thể dịch (Humorism) là học thuyết về cấu tạo và hoạt động của cơ thể con người được phát triển bởi các thầy thuốc cũng như các triết gia Hy Lạp và La Mã cổ đại. Theo thuyết này thì cơ thể con người được cấu thành bởi bốn chất cơ bản, gọi là thể dịch, bao gồm: máu, mật đen, mật vàng và niêm dịch, tương ứng với bốn nguyên tố cơ bản cấu thành vũ trụ là không khí, đất, lửa và nước. Những người có quá nhiều máu sẽ là người vui vẻ, năng động, lạc quan (sanguine); những người có nhiều niêm dịch sẽ là những người chậm chạm, ể oải (phlegmatic); những người có quá nhiều mật vàng rất hay nóng nảy (choleric) và những người có nhiều mật đen sẽ hay u buồn (melancholic). - Theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sungchen