I choose you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ này dân tình trở nên sục sôi vì một hãng bánh cũ vừa sản xuất trở lại.

Bánh mì không quá đặc sắc, tôi thấy thế, mùi vị bình thường và vẻ ngoài cũng chẳng có điểm nào thú vị hơn những loại bánh mì đóng gói sẵn khác. Điểm khác biệt duy nhất - cũng là lý do khiến nó trở thành một hiện tượng - đó là có những hình dán Pokemon ngẫu nhiên đi kèm.

Có lẽ bởi vì là Pokemon nên anh người yêu của tôi, cứ như một lẽ dĩ nhiên, dễ dàng hòa mình vào một xu hướng bất chợt nổi lên ở đất nước xa lạ. Ban đầu anh được quản lý chung của chúng tôi mua tặng thôi, rồi trở nên phát cuồng với trò sưu tập như bao người khác. Tôi thì không quan tâm lắm, anh vui thì tôi cũng vui, dù tôi phải cùng anh xử lý chỗ bánh đã bóc ra để lấy hình dán.

Tối chủ nhật nọ, khi đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị chuyển sang ký túc xá mới, tôi thấy anh lọ mọ mở chiếc hộp đựng đầy hình dán ra xem lại từng cái một, cứ như đang tìm đồ bị mất.

- Em có thích pokemon nào không?

Tôi mất một hồi lâu để cố nhớ ra lần cuối xem Pokemon thì tôi ấn tượng với hình ảnh nào nhất trừ Pikachu ra, nghe nó hời hợt quá.

- Pokemon Osaki Shotaro, nếu như em có thể bắt anh làm pokemon của riêng em.

- Jung Sungchan, anh hỏi nghiêm túc đấy!

Hình như anh dỗi thật, hai chiếc má bánh bao phồng lên trông như chú hamster nhỏ, lúc nào tôi cũng muốn bẹo má anh cả nhưng anh bảo làm vậy sẽ biếng ăn nên thỉnh thoảng tôi mới chọt má anh một chút thôi.

- Pokemon nào giống phượng hoàng nhưng mà hệ băng hay nước gì ấy ạ, em nhớ mỗi nó thôi.

Anh chỉ "ừm" một tiếng nhỏ xíu rồi lại lật lật mấy miếng dán, không rõ anh đang làm gì nữa.

- Mà có chuyện gì vậy ạ?

- Không có gì, đi ngủ thôi.

Một chiều thứ sáu đi tập như bao ngày khác, anh kéo tôi ra một góc, lặng lẽ lấy miếng giấy nhỏ từ sau ốp lưng ra rồi chìa tay ra.

- Cho em nè.

- Gì vậy ạ?

- Thì sticker con phượng hoàng băng á, em bảo thích mà.

Anh vừa nói vừa đưa tay sờ đầu mình rồi chạy sang phía dàn loa trong phòng tập, tôi biết lúc ngại Shotaro thường hay làm thế.

Mấy hôm liền anh không đăng gì lên các trang mạng xã hội, kể cả bubble, nể tình anh tặng tôi chiếc hình dán này tôi sẽ thay anh thông báo tình hình một chút, kiểu gì các fan cũng sẽ trò chuyện với nhau thôi mà.

Tấm hình gửi ở bubble vừa rồi vô tình dính anh ở góc, vì thế nên tôi quyết định sẽ chụp trước gương thêm một lần nữa. Tôi đi vòng quanh phòng tập, cuối cùng vẫn chọn chỗ gần sô pha để ở góc phòng như hôm trước rồi dán sticker vào sau điện thoại, loay hoay chọn một tấm trông đẹp nhất rồi gửi. 

Chỉ gửi ảnh thôi, vì tôi sợ sẽ không giấu nổi lòng mình mà khoe khoang với mọi người:

"Hôm nay mình được anh Shotaro cho hình dán nè".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net