2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 2 năm hơn không gặp, có lẽ Wonie cùng Ni-ki đã tốt nghiệp cấp 3. Từ khi cô mang danh người yêu Ni-ki, khoảng cách của Sunoo và Ni-ki trở nên xa cách thấy rõ, phải chăng cô vốn nhìn ra được Sunoo đối với Ni-ki là khác thường, và cô không cho phép bất kì ai bước qua ngưỡng tình bạn cùng Ni-ki. Wonie dường như không có nhiều thay đổi, vẫn là vẻ xinh xắn, vẫn dẫn đầu đám bạn không mấy thân thiện, và vẫn có vẻ ghét anh.

Cô gái tiến gần đến Sunoo, âm thầm đánh giá vẻ ngoài và giấu vào ngạc nhiên khi Sunoo giờ đây mang khí thái phong trần, gương mặt ốm đi hẳn so với trí nhớ của mình cùng những hình xăm rải từ cổ xuống cánh tay. Cô chưa từng thấy Sunoo ở những năm cấp 3 có bất kì hình xăm nào. Hoạt ảnh đàn anh cô có thể hình dung trong dòng quá khứ là người trắng trẻo, đầy năng lượng, tuy không phải bậc ngoan hiền gương mẫu gì, nhưng cô không hề nghĩ Sunoo có sở thích về xăm, hoặc anh bằng cách nào đó đã giấu nhẹm chúng.

Không thể phủ nhận, từng vệt sắc đen ấy hiện tại in trên Sunoo khá hoà hợp. Lòng cô bỗng nổi đắc ý, Ni-ki vốn ghét bỏ những người trông không hiền lành. Sunoo cũng không buồn nói tiếng chào, cũng không cần thiết, cả hai chưa từng ưa nhau. Chỉ là anh tự hỏi rằng liệu cô vẫn là bạn gái của Ni-ki?

"Anh tự nhiên mất tích rồi quay lại đây, bộ dạng này, Ni-ki sẽ không thích vậy đâu."

Phải. Là cô cố tình nhắc đến Ni-ki, chỉ để xem phản ứng của anh như thế nào. Giọng điệu trêu ngươi này vẫn không hề thay đổi, bất giác Sunoo thở dài. Khi anh quyết định quay trở lại Seoul, cũng chính là anh đã có thể đối mặt với chuyện này một cách bình tĩnh hơn rồi.

"Tôi với Ni-ki không còn là bạn, cô không cần lo lắng."

Cô gái phá lên cười, trong khi Sunoo trực tiếp quay bước đi. Anh không muốn chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của mình bị cô nàng phá tan bởi những câu chuyện từ quá khứ. Vậy mà chưa được bao xa, chân anh gần như lập tức khựng lại.

"Ni-ki, anh tới rồi."

Kéo theo tiếng thanh thót của Wonie là tiếng nổ xe chầm chậm dừng.

"Ừ, em chờ lâu không?"

Âm vực này, giọng nói này, thứ đến cả ngủ anh vẫn nghe được trong giấc mơ. Thật không đúng lúc chút nào. Sau hơn 2 năm xa cách, nó dội đến một chút trầm, đâu đó với đầy quen thuộc như muốn đánh tan lớp rào chắn mà Sunoo đã tự xây nên. Sunoo cũng đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh gặp lại cậu, và Sunoo nghĩ anh sẽ ổn thôi. Nhưng thực tế phũ phàng, nhiều cảm xúc bỗng bị khơi gợi. Phía trái anh tự động rung lên khi chất giọng ấy truyền đến tai dẫu người con trai chẳng nói chuyện với mình. Lí trí thật nhanh dẫn đường, anh đút hai tay vào túi và bước đi tiếp. Không quay đầu, cũng không có ý định nán lại mà như muốn nhanh chóng chìm vào dòng người đông đúc kia.

Cô gái thay đổi tâm trạng, mỉm cười thật rạng rỡ, ôm lấy cánh tay Ni-ki rồi lắc đầu thay cho câu trả lời. Chuyện đâu thể chỉ như thế mà lướt qua. Wonie liếc nhìn đến hướng đi của Sunoo, nói vọng tới.

"Anh Sunoo, chúng ta chưa nói chuyện xong mà."

Ni-ki nghe thấy cái tên từng là hồi ức trong cậu, liền ngay lập tức quay đầu theo hướng nhìn của Wonie. Trong lòng không rõ cảm giác thế nào, cậu nhíu mày, khuôn miệng không tự chủ bật ra âm thanh.

"Sunoo?"

Sunoo có thể thề thốt rằng anh đã chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay, nhưng tình huống này vẫn quá đột ngột. Đành vậy, cuộc sống anh chưa bao giờ là một chuỗi sắp đặt, chuyện không thể cản thì nên đón nhận nó, dẫu sao bản thân cũng đã chạy đủ rồi. Hít một hơi thật sâu, Sunoo từ từ quay đầu lại.

"Chào, bạn cũ."

Hai người cứ thế đứng nhìn nhau, khoảng không giờ chỉ nghe được tiếng nhộn nhịp nơi đường phố. Mấy chốc những thứ xung quanh mờ dần, trên đoạn đường bao người ấy dường như chỉ còn tồn tại hình dáng của hai chàng trai. Không ai biết đối phương nghĩ gì, mà cũng không muốn biết, nếu không muốn trở nên đau lòng hơn.

Wonie không phủ nhận việc cô đã thầm trông đợi một màn khẩu chiến, hay đúng hơn là chứng kiến cảnh tượng Ni-ki một lần nữa tổn thương Sunoo. Nhưng người bạn trai của cô dường như đã bất động hơn 2 phút rồi.

"Trông Sunoo khác quá anh nhỉ, anh ấy-"

"Đi thôi."

Ni-ki giật tay khỏi cô gái, vội vàng quay người lên xe và để Wonie theo đó giật mình, mất đà với phản ứng của cậu. Cô chỉ kịp liếc nhìn Sunoo một cái, rồi cùng Ni-ki dần khuất dạng.

Sunoo vẫn đứng đó, nhẹ thở phào vì đã không xảy ra bất kì viễn cảnh tệ hại nào như mường tượng. Nhưng không khí chưa kịp nóng lên đã vội nhường chỗ cho sắc lạnh của con tim len lỏi lên trí óc nỗi khó chịu và nhoi nhói. Nói là quên, nhưng cảm giác này không phải. Sunoo cuộn lòng bàn tay thành nắm đấm, một hồi lại thả ra, nhìn thật kĩ vết xăm mới. Cái hình mỏ neo sao lại rõ nét đến thế, như muốn anh khắc ghi thật sâu ý nghĩa của nó, không được trốn chạy, phải sống thật tốt ở nơi đây, giữa lòng thành phố Seoul nhiều biến động.

Được rồi, anh với cậu cứ như vậy mà sống, không ai vướng bận điều gì nữa.

~o0o~

Âm nhạc xập xình hoà vào những ánh đèn chiếu liên tục đến lóa mắt. Immortal Bar là điểm dừng chân lý tưởng của rất nhiều kẻ có tiền, tiếng vang từ đó gây dựng cũng không hề nhỏ.

Sunoo thuần thục xoắn vỏ chanh rồi đặt lên ly cocktail, đưa đến cho vị khách vẫn còn bận quan sát xung quanh thưởng thức. Sunoo là một tay bartender chuyên nghiệp, vì điều kiện gia đình đã không cho phép anh theo đuổi ước mơ đại học như bao người khác, và công việc này không bắt anh phải xóa đi những hình xăm.

Jay nhớ khi Sunoo cho mình một cuộc hẹn tại địa điểm có phần quá náo nhiệt, anh đã ngạc nhiên đến độ xém xăm trật đường vẽ. Dường như trong Jay vẫn chỉ tồn tại hình ảnh cậu nhóc hay cười, vui vẻ cả ngày vì hình xăm mới, dao động khi nghe cái tên Ni-ki và mặc kệ gia cảnh khốn kiếp của mình. Dù cậu có sở thích hơi hư hơn tuổi đi chăng nữa, Jay cũng không hình dung Sunoo đến một ngày đã bước chân vào thế giới người lớn. 2 năm qua xem ra thật sự rất khắc nghiệt với Sunoo.

"Sau cấp 3, em đã theo học bartender tại Suwon, nên ở đây chỉ cần thử việc 3 ngày là được nhận chính thức."

Sunoo còn nhớ ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của tất cả nhân viên và quản lí khi anh đứng quầy pha chế. Không chỉ là mùi vị được ưa chuộng, họ đã nói gì đó về ngoại hình và thật nhanh quyết định để anh đứng quầy chính. Jay cũng phải thừa nhận, Sunoo trông như thể đã là một phần của nơi này nhưng vẫn không sao ngăn được lo lắng.

"Anh không thể trông chừng hết mấy gã nguy hiểm ở đây giúp em được, Sunoo."

"Anh không cần, từ nhỏ đến giờ cũng không có ai trông chừng em, em thích nghi được."

Người toan quay đi, Jay liền nắm cổ tay Sunoo kéo lại.

"Không có ai trông thì bây giờ anh trông."

Sunoo nghe thấy lại cười cười, mang theo một chút châm chọc vào dáng vẻ nghiêm túc của Jay.

"Anh không định tối nào cũng ghé đây chứ, em chỉ đủ tiền mời anh lần này thôi."

"Anh sẽ thường xuyên ghé, và nếu có chuyện gì cảm thấy không ổn, lập tức gọi cho anh, biết chưa?"

Sunoo bật cười thành tiếng, đành xoa dịu cơ mặt căng cứng không cần thiết của Jay.

"Em biết rồi, nào, dùng nước đi chứ, ít nhất phải cho em biết nó có ngon hay không."

Rồi cả hai duy trì tán gẫu, thi thoảng lại nhẹ cười với nhau. Tất thảy hành động đó đều lọt vào tầm mắt của một người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net