suong do susunotugirl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chuong 53 con nguoi co quai

Biết không thể chơi trò trốn tìm với người có ánh mắt xuyên suốt tâm can kẻ khác như Nguyễn Ánh, trái tim Linh Lan run khẽ trong lồng ngực . Nó nấn ná thêm một chút để cân nhắc những gì sẽ nói khi đối diện với anh, sao cho cẩn thận và khôn khéo nhất bởi kinh nghiệm từ vụ cúc áo trước đó, rồi mới chậm chạp bò ra . Đứng thẳng người lên, Linh Lan chống nạnh nhìn Nguyễn Ánh . Đáp lại cái nhìn khiêu khích ấy chỉ là đôi mắt nheo lại của anh, khi trông thấy máu từ vết thương của nó đã thấm đỏ cả miếng vải áo đang buộc chặt trên tay.

- Tác phẩm đó của Ngọc Uyển phải không?

Nhíu mày vì không hiểu Nguyễn Ánh muốn nói đến điều gì, phải mất một phút sau Linh Lan mới hiểu anh đang ám chỉ vết thương thấm máu trên cánh tay nó . Hừ nhạt một tiếng, Linh Lan vung vẩy tay trước mặt Nguyễn Ánh ra chiều ta đây còn khỏe mạnh chán, dù cho bụng đang than khổ khi cánh tay cử động vô cùng khó khăn và đau thốn từng hồi.

- Không cô ta thì là ai? Dù bị thương thế này thì tôi vẫn còn khỏe mạnh lắm, đừng tưởng tôi nhỏ con mà lầm.

Với cá tính hay bắt nạt người khác, ban đầu Linh Lan tính nói gì đó thật mỉa mai, thật cay độc, đại loại như "anh nào em nấy", hay "anh cũng đâu kém gì" . Đến khi nhớ lại chuyện cúc áo, Linh Lan tự nhủ rằng không thể nói năng bừa bãi vô tội vạ . Cộng thêm tội trạng vượt ngục của nó hiện giờ, xui rủi chọc cho Nguyễn Ánh nổi đóa lên thì sẽ không còn cảnh tống vào nhà giam nữa mà là chém bay đầu nó ngay lập tức . Thế là tin tức về chàng trai kỳ lạ kia nó sẽ không bao giờ được biết, Anh Tú thì tìm không thấy và nó sẽ ngậm hờn nơi suối vàng.

Chẳng biết Nguyễn Ánh có hiểu được những lắt léo trong suy nghĩ của nó hay không, mà chỉ thấy anh nhếch môi cười, một nụ cười lửng lơ làm Linh Lan bắt đầu...chột dạ . Đậy nắp trà lại để ngăn làn khói mỏng manh thoát lên, Nguyễn Ánh thong thả đứng dậy . Anh từ từ tiến về phía nó, còn Linh Lan bất giác lùi lại, tay vung lên thủ thế do cảm nhận thấy mùi nguy hiểm đang tỏa ra từ con người này.

- Anh... muốn làm gì?

- Bị giam trong ngục như thế mà vẫn chạy ra được tới đây, cô cũng nhanh nhẹn lắm.

- Đó là vì nhà lao của anh dỏm thôi! Không nơi nào có thể giam giữ tôi hết.

Quên bén mất ý định phải "lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau", bản tính háo thắng của Linh Lan lại trỗi lên khi giọng nói của Nguyễn Ánh đượm vẻ mỉa mai rõ rệt . Quắc mắt lên nhìn anh, Linh Lan mím môi tự chủ để thôi không nói thêm một lời nào nữa . Nó lom lom canh me Nguyễn Ánh đặng khi anh động đậy gì thì còn biết đường mà né, nếu không lại chẳng biết sau vụ cúc áo ấy sẽ là cái gì.

- Bé con, khẩu khí của cô cũng lớn lắm, để tôi xem...

Sau cái câu "để tôi xem" là ba chấm mơ hồ của Nguyễn Ánh, làm Linh Lan hơi ngớ người ra trong chốc lát . Nhưng ngay sau đó nó đã hiểu ra được ba chấm ấy là gì, bởi trong tích tắc, Nguyễn Ánh đột ngột lướt tới bên cạnh nó . Đôi mắt nâu trong suốt nhìn xuyên qua ánh mắt Linh Lan làm nó giật mình . Đang còn kinh ngạc vì không ngờ thân thủ của Nguyễn Ánh nhanh đến thế, Linh Lan đã thấy cổ tay mình nằm gọn trong bàn tay cứng như thép nguội của anh, khi mà nó còn chưa kịp giở một ngón võ nào . Quyết không để cho Nguyễn Ánh có thể trêu đùa mình thêm lần nữa, Linh Lan vội vàng móc thanh trủy thủ giắt ở thắt lưng ra, rồi bất chấp cơn đau của vết thương đang hành hạ mà vung dao đâm thẳng vào người anh.

Dường như không bất ngờ với việc Linh Lan có được thanh trủy thủ, Nguyễn Ánh lách người sang bên phải để tránh đường dao của nó . Rồi sau đó, anh chụp nốt cổ tay còn lại và xiết chặt, khiến năm ngón tay của Linh Lan duỗi ra bất lực và đánh rơi thanh trủy thủ xuống sàn nhà . Tuy bị khóa chặt hai tay, cho dù có vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra đuợc, nhưng bản thân Linh Lan lại không muốn chịu thua một cách dễ dàng như thế . Nó liền vung chân lên và đá thẳng vào ống quyển của Nguyễn Ánh, hòng khiến anh phải buông tay mình ra . Điểm một nét cười trên bờ môi thanh tú, Nguyễn Ánh co mũi giày lên và chặn lại bàn chân đang vung tới của Linh Lan, đồng thời vung tay điểm nhanh lên bờ vai phải của nó . Chỉ thấy bờ vai mình nhói lên một cái, Linh Lan đánh mất bình tĩnh, do không biết Nguyễn Ánh đã dùng tà thuật gì mà cả người nó giờ đây cứng đơ như khúc gỗ, không sao cử động được dù chỉ một ngón tay . Phớt lờ cái nhìn căm hờn của Linh Lan, Nguyễn Ánh rà mắt theo dòng máu ấm từ vết thương nó chảy qua kẽ tay anh, đọan buông lời.

- Vết thương trên cánh tay cô có độc, nếu không kịp thời chữa trị, chắc chắn cô sẽ bị phế cả hai tay.

Mở to mắt ra nhìn Nguyễn Ánh, Linh Lan không biết anh đang nói đùa hay nói thật . Thế nhưng căn cứ vào hai cánh tay đang tím bầm, sưng phồng lên và nhức nhối khác thường, Linh Lan cũng ngờ ngợ ra nó có vấn đề, bởi thông thường roi da không khi nào khiến vết thương trở nên như thế . Nếu những điều Nguyễn Ánh nói là thật thì sợi roi của cô nàng Ngọc Uyển đanh đá kia hẳn có tẩm độc . Nhưng cô em đã thủ đoạn như thế chưa chắc ông anh đã hiền lành . Nó đã can tội uy hiếp Nguyễn Ánh, nay lại thêm tội vượt ngục, anh ta muốn nó chết còn chưa đủ nói chi đến chạy chữa cho hai cánh tay tội nghiệp này.

- Tôi bị phế cả hai tay cũng không liên quan gì tới anh . Tôi nay như cá nằm trong lưới, muốn chém muốn giết thì tùy, đừng tỏ ra quân tử ở đây.

Chính vì biết mình khó tránh khỏi cái án tử, Linh Lan chẳng thèm uốn lưỡi bảy lần nữa mà nói huỵch toẹt ra những gì đang nghĩ trong đầu . Đối với nó, từ khi trở về quá khứ thì tương lai trước mắt đã trở nên mù mịt còn đường về nhà thì xa tít mù khơi . Giữa thời đao binh loạn lạc, chết hay không chỉ là vấn đề thời gian, nhất là việc mất đi hai cánh tay thì cái chết xem ra còn dễ chịu hơn . Chỉ tiếc duy nhất một điều rằng trước khi chết, nó vẫn chưa tìm thấy được Anh Tú và xác định thực hư của lời đồn đại kia . Mở to đôi mắt bình thản nhìn thẳng vào Nguyễn Ánh, Linh Lan giờ đây đã dọn sẵn cho mình một cái chết, nên nó ung dung đứng đối diện với anh mà không cần biết đó là vị chúa Nguyễn cuối cùng, hay Gia Long hoàng đế - người sẽ khai sáng ra vương triều nhà Nguyễn sau này.

- Tôi không phải tiểu nhân, nhưng làm quân tử cũng chẳng được lợi lộc gì . Đối với tôi, chuyện nào có lợi mới đáng để nhúng tay vào . Cô đã ở trong tay tôi thì quyền chết cũng không được yêu cầu.

- Anh... muốn làm gì tôi?

- Cô nghĩ xem.

Trố mắt nhìn chàng trai trước mặt, Linh Lan không ngờ rằng trông anh ta thế này nhưng lại độc còn hơn cả cô em Ngọc Uyển của mình . Phớt lờ sự oán hờn hiện rõ trên khuôn mặt Linh Lan, Nguyễn Ánh choàng tay qua thắt lưng nó và đột ngột...bế thốc lên, trước sự kinh ngạc quá đỗi của nó vì không biết Nguyễn Ánh muốn làm gì.

- Anh làm gì vậy hả? Thả tôi ra! Thả tôi ra mau!

Mặc cho Linh Lan la hét phản đối, nhưng lại không thể chống cự gì do cả người cứng đơ như khúc gỗ, Nguyễn Ánh vẫn thản nhiên bế nó trên tay, đi về phía chiếc giường nằm sát góc tường rồi đột ngột thả phịch xuống, làm Linh Lan ê ẩm cả người do mặt giường chẳng hề êm ái chút nào . Để mặc cho Linh Lan nhăn nhó trên giường, Nguyễn Ánh bước tới chiếc kệ treo trên tường rồi lấy một lọ thuốc nhỏ màu trắng, nằm sát góc, xong quay trở lại và ngồi đối diện với nó . Trước khuôn mặt căng thẳng của Linh Lan vì sợ anh lại giở trò, Nguyễn Ánh lạnh lùng duỗi thẳng tay Linh Lan ra, nghiêng lọ thuốc và đổ chất bột màu trắng lên vết thương đang làm độc của nó . Như một cục vôi sống thả xuống nuớc, chất bột màu trắng vừa chạm vào vết thương của Linh Lan liền sủi bọt trắng li ti, đau đến nỗi làm Linh Lan muốn khóc vì có cảm giác như từng cây kim châm vào da thịt mình.

Trong đời Linh Lan, kể từ khi phải khâu mười mấy mũi ở chân do ngã từ trên cây xuống, nó chưa bao giờ trải qua cơn đau tột cùng như thế này . Sự đau đớn từ từ thấm sâu vào da thịt, rồi bắt đầu lan ra toàn thân từng chút một, như thể đang ăn mòn từng mảng da thịt nó trước khi chuyển sang chỗ khác . Sự đau đớn, bỏng rát, khó chịu ấy đã làm cho Linh Lan hoàn toàn kiệt quệ . Mắt nó nhòa đi . Hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng . Từng giọt mồ hôi mằn mặn lăn tròn trên má rồi đọng lại ở bờ môi . Những hình ảnh trong đầu nó liên tiếp dồn về, nhạt nhòa và lộn xộn như cuốn băng ghi hình bị lỗi . Tai nó ù đặc và cảnh vật trước mắt quay cuồng như một cơn lốc . Đến khi đã không còn chịu đựng được nữa, Linh Lan ngất đi...

Không biết thời gian đã qua bao lâu, từng ngón tay của Linh Lan dần lấy lại cảm giác và khẽ nhúc nhích . Đôi mắt nhắm nghiền run nhẹ, vành mi chậm chạp mở ra . Nhìn thấy chiếc lồng đèn treo trên trần nhà, từng mảnh vụn hình ảnh trôi lềnh bềnh qua đầu nó, để rồi Linh Lan chợt ngồi phắt dậy khi nhớ ra tại sao mình có mặt ở nơi này . Vội ôm lấy đầu khi cơn choáng váng từ đâu ập đến, Linh Lan phải định thần lại một lúc mới thấy rõ cảnh vật trước mắt mình . Bên ngoài trời đã lờ mờ sáng, từng tia sáng từ cửa sổ hắt vào, vẽ thành những vệt cong không rõ hình thù, lảng bảng như sương khói trên nền nhà . Nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía mình, tà áo nhẹ phơ phất khi cành liễu trước hiên khẽ run rinh, Linh Lan không khó khăn mấy khi nhận ra bóng dáng cao lớn ấy là Nguyễn Ánh . Nó bèn đưa tay vỗ lên đầu mấy cái khi cơn chóng mặt bắt đầu tái phát, rồi lại nhìn xuống tay mình xem sau khi Nguyễn Ánh đổ thứ bột quái quỷ lên, thì bây giờ nó như thế nào.

Có vẻ như lọ thuốc của Nguyễn Ánh tuy hành hạ sức chịu đựng của nguời khác là thế, nhưng hiệu quả của nó cũng đáng để cho Linh Lan phải ngạc nhiên . Từ một vết thương sưng tấy, tím bầm như ban nãy, bây giờ đã bắt đầu xẹp xuống và hồng hào như cũ, đồng thời sự đau đớn ban nãy cũng đã không còn, hệt như trải qua một giấc mơ . Đang thầm thán phục công dụng của lọ thuốc còn tốt hơn bất cứ ông bác sĩ nào ở hiện đại, thì giọng nói trầm ấm của Nguyễn Ánh đột ngột cất lên, làm loãng không gian yên lặng và khiến Linh lan giật mình.

- Cô tỉnh nhanh thật!

Ngước nhìn Nguyễn Ánh bằng đôi mắt nghi hoặc, có ngây thơ đến mấy thì Linh Lan cũng không thể nào tin Nguyễn Ánh lại tốt bụng như thế . Dù mặt trời có quay quanh trái đất nó cũng không tin rằng anh sẽ dễ dàng tha cho nó, mà chưa tra khảo được một chút thông tin gì về xuất xứ cũng như mục đích của nó khi đến đây.

- Tôi có muốn nằm mãi cũng không được . Tự nhiên chữa trị vết thương của tôi thế chắc chắn anh phải có mục đích . Bây giờ anh muốn hỏi tôi cái gì? Tôi là ai? Từ đâu đến? Có mục đích gì và ai đã sai tôi đến đây? Đúng không?

Nhìn thẳng vào đáy mắt của Nguyễn Ánh mà không tỏ vẻ e dè, Linh Lan cất cao giọng và tin chắc rằng những gì anh muốn nói với nó đều không nằm ngoài những câu trên . Nửa đêm lén lút trèo tường vào, chắc chắn phải có hành động mờ ám . Trong khi Tây Sơn đang là kẻ thù của quân Nguyễn, thì lẽ đương nhiên ai trong trường hợp này cũng sẽ nghĩ nó là gián điệp do quân Tây Sơn phái đến cũng không biết chừng.

Đáp lại ánh mắt tự tin của Linh Lan chỉ là một nụ cười mơ hồ của Nguyễn Ánh . Nhẹ nhàng tiến lại cạnh giuờng và đột ngột ngồi xuống đối diện với nó, Nguyễn Ánh miết tay lên thanh kiếm mà anh đã đoạt từ tay Linh Lan trước đó một cách ung dung, làm Linh Lan phải ngồi thụt vào trong để đề phòng anh lại uy hiếp mình.

- Tôi chỉ hỏi thanh kiếm này là cô lấy từ đâu . Còn những câu hỏi cô liệt kê ra không cần tôi phải hỏi, cô cũng sẽ tự trả lời thôi.

- Cái gì? Dựa vào đâu mà anh tự tin thế?

- Ở đây tôi là mới là người hỏi, còn cô thì không . Trả lời câu hỏi của tôi, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai.

Tính há miệng buông hai chữ "còn lâu" theo thói quen để phản ứng lại sự độc đoán của Nguyễn Ánh, Linh Lan kịp thời tốp lại khi nhớ ra tình cảnh hiện giờ . Nó đang còn ở trong hang hùm, đối diện lại là...chúa sơn lâm, trong khi nó chỉ là một chú thỏ con đáng thương tội nghiệp, có nguy cơ bị chúa sơn lâm xơi tái bất cứ lúc nào . Nhẹ liếm vành môi khô khốc, dù tức đến cành hông vì lần đầu tiên bị người khác bắt nạt như thế, nhưng Linh Lan vẫn cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo . Nó nhanh chóng ngẫm nghĩ xem mình nên trả lời sao cho phải đạo, để không chọc Nguyễn Ánh nổi giận . Mặc cho cái ý niệm chết là xong khi nãy, trải qua cơn thập tử nhất sinh vừa rồi, chưa bao giờ Linh Lan lại muốn sống như lúc này.

- Từ từ tôi nói, làm gì dữ vậy! Thanh kiếm đó là do tôi mua được ở cửa hàng thôi, chứ có ăn trộm ăn cắp của ai đâu.

- Thật sao?

Vừa ngắm nghía thanh kiếm, Nguyễn Ánh vừa đáp lời Linh Lan bằng chất giọng châm biếm . Hành động của Nguyễn Ánh làm nó toát mồ hôi hột khi thấy anh chẳng phản ứng gì, ngoại trừ việc rà tay theo những đường vân uốn lượn trên bao kiếm . Nếu Nguyễn Ánh đã quan tâm đến cây kiếm này, chắc chắn giữa anh ta và thanh kiếm ấy có mối dây liên hệ nào đó . Nhưng điều ấy làm sao có thể xảy ra bởi nó đã tìm thấy thanh kiếm sâu dưới đáy rương, nơi chẳng ai thèm mò tới? Với biết bao thắc mắc trong đầu, Linh Lan dù có hơi do dự nhưng vẫn quyết định nói bừa, vì nó không thể để lộ ra chuỵên mình là người trong nghĩa quân Tây Sơn hay có quan hệ nào với Văn Bình . Một khi biết được điều đó, rất có thể quân Nguyễn sẽ lấy nó để uy hiếp Văn Bình, buộc anh phải thuận theo ý họ cũng không biết chừng . Với ai thì nó không biết, nhưng với người nửa chính nửa tà như Nguyễn Ánh thì khó mà nói trước được điều gì.

- Thật! Anh không tin thì thôi.

Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của Linh Lan, Nguyễn Ánh không nói gì . Anh nhẹ nhàng tuốt vỏ kiếm ra và lần tay theo lưỡi kiếm lạnh lẽo, phản chiếu một đôi mắt nâu trong suốt như soi thấu lòng người . Trước sự hồi hộp của Linh Lan khi dõi theo nhất cử nhất động của Nguyễn Ánh, anh đột ngột vung kiếm lên và chém ngang người nó . Phần quá bất ngờ do cự ly của cả hai rất gần, cộng thêm vết thương trên tay chưa hồi phục, Linh Lan không kịp tránh né . Nó chỉ còn biết giơ tay che chắn theo phản xạ và nghe tiếng gió rít ngang người . Đến khi nhận thấy cả thân người mình đều ổn, ngoại trừ lòng bàn tay nhoi nhói, Linh Lan vội vàng xem xét thì thấy một vết cắt ngọt và dài . Tuy không đủ sâu để gây nguy hiểm, nhưng vết cắt cũng đủ để một tia máu đỏ ứa ra, chảy ngược xuống cánh tay và làm loang lổ chiếc chiếu nó đang ngồi.

- Thanh kiếm này chém sắt như bùn, thường gặp những bảo kiếm như thế, có chết người sở hữu nó cũng không muốn bán . Điều quan trọng hơn hết, người sở hữu thanh kiếm có hình dáng tương tự như thế này là kẻ thù của tôi . Từ Quy Nhơn xa xôi đến đây, chắc cô vất vả lắm.

Những lời Nguyễn Ánh tuy nhẹ nhàng, nhưng đối với Linh Lan thì lại như sét giáng trên đầu, bởi anh hẳn đã nhận ra nó chính là cô gái ngồi trên xe ngựa ở Quy Nhơn mà mình đã thấy hôm nào . Biết nó đến từ Quy Nhơn, lại còn có quan hệ với chủ nhân của thanh kiếm này, thế mà nãy giờ cứ chơi trò mèo vờn chuột, làm cho nó lãnh thẹo xong hỏi thăm sức khỏe . Thật nếu không phải đang ở trong hang hùm thì Linh Lan đã quyết ăn thua đủ cho bằng được, vì không chịu nổi cảnh bị người khác quay như dế, trong khi mình chẳng sơ múi được gì.

Vẫn nở một nụ cười kiêu ngạo thường trực, nhưng nay pha thêm một chút tàn nhẫn trong đó, Nguyễn Ánh từ từ rà kiếm lên cổ Linh Lan . Ngụ ý của anh rất rõ rằng, nếu còn lấp liếm thêm một lần nữa thì cái cổ của nó sẽ là nơi tiếp theo có một vết cắt thật xinh đẹp, mà không cần bàn cãi lôi thôi . Cảm nhận được lưỡi thép lạnh lẽo lâu lâu cạ vào cổ, Linh Lan bất chợt rùng mình . Những giọt mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm hai vầng thái dương - dấu hiệu cho thấy nó đang căng thẳng tột độ . Phải nói rằng từ trước tới nay, nó đã gặp rất nhiều người nhưng chưa thấy ai cổ quái như Nguyễn Ánh, khi thì tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng . Như cái lúc anh ta rịt thuốc lên vết thương của nó ban nãy, thái độ rõ ràng rất là hòa hoãn, nhưng đến khi nó tỉnh lại thì đằng sau nụ cười kiêu ngạo ấy lại phảng phất sự tàn nhẫn . Nói cũng chết, không nói cũng chết . Linh Lan bây giờ đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vì không biết phải làm sao cho thích hợp, trong khi thân vẫn còn đang mang thương tích chưa lành . Hít sâu vào một hơi để lấy lại tự chủ, Linh Lan bình tĩnh nhìn vào mắt Nguyễn Ánh . Nó quyết định nói dối thêm một lần nữa, vì đối với người như Nguyễn Ánh, thật khó đoán được tiếp theo anh ta sẽ làm gì.

- Cô ở trong Tây Sơn thế nào?

Đảo mắt nhìn quanh, Linh Lan tính nhắm mắt nói dối thêm lần nữa để che giấu thân thế của mình, nhưng phút cuối nó kịp thời ngưng lại khi nghe tới câu hỏi "tu từ" thứ hai của anh . Lúc này, ngoài trời đã sáng . Từng dải nắng nhạt luồn qua cửa sổ, nghiêng nghiêng, phủ lên trên khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào của Nguyễn Ánh . Cái nhìn và câu hỏi của anh làm Linh Lan chột dạ vì không hiểu anh đang suy nghĩ gì . Biết nó ở trong Tây Sơn, nửa đêm trèo thành vào, dù muốn dù không thì hành động này mười mươi sẽ bị quy vào tội gián điệp . Với tội danh này, chắc chắn nó sẽ bị tù tội và Nguyễn Ánh sẽ tra tấn để lấy lời khai, dò thám xem tình hình Tây Sơn thế nào mới phải . Nhưng đằng này anh lại tỏ vẻ như không có gì, lại còn thăm hỏi tình hình sức khỏe của nó với một thái độ hòa hoãn, khác với hoàn toàn với sự tàn nhẫn khi nãy . Sự thay đổi xoành xoạch của Nguyễn Ánh làm Linh Lan như đang đi trong làn sương mù, khi không biết bước tiếp theo phải đối phó ra sao với con người này.

- Anh... anh đã biết tôi ở trong Tây Sơn, thế sao còn...

- Chẳng phải cô vừa nói cho tôi biết đó sao.

Trố mắt ra nhìn Nguyễn Ánh vì đã sập bẫy của anh một cách êm thắm, đúng là anh không tra khảo thì nó cũng tự động nói ra . Điều đó làm Linh Lan vô cùng tức giận vì mình đã bị ăn quả lừa . Đã tự khai mình ở trong Tây Sơn, trước sau gì nó cũng không thoát khỏi cái chết đang treo lơ lửng trước mặt, thế nên Linh Lan lúc này không còn kiềm chế, lựa lời nữa . Nó chẳng ngại ngần gì mà nói huỵch toẹt ra tất cả, bởi nó hiểu cho dù có nói hay không cũng sẽ có duy nhất con đường đó là án tử hình.

- Đúng! Tôi là người trong Tây Sơn thì đã sao nào . Anh đừng hòng tìm hiểu bất cứ thông tin nào bởi tôi chỉ là một nữ binh bình thường trong ấy, chả có chức trách cũng như nhiệm vụ nào, nên không biết được mấy chuyện quân sự cơ mật đâu.

- Không cần hỏi cũng biết bọn lông đỏ ấy lần này sẽ không thắng được tôi.

- Họ không phải là bọn lông đỏ . Họ là nghĩa quân Tây Sơn . Anh dựa vào đâu mà khẳng định chắc chắn như thế chứ?

Quắc mắt lên nhìn Nguyễn Ánh khi anh nói Tây Sơn là bọn lông đỏ, Linh Lan quên phắt người đang ở trước mặt mình là ai . Nó xù lông nhím lên để bảo vệ cho đội quân Tây Sơn - đã làm nên chiến thắng Đống Đa trong lịch sử - mà Nguyễn Ánh đã gọi là bọn lông đỏ một cách mỉa mai . Nói người ta như thế trong khi mình thì sao . Chẳng phải trong lịch sử, quân nhà Nguyễn bị Tây Sơn truy đuổi ráo riết, phải chạy từ đông sang tây hay sao . Thản nhiên phán rằng "Tây Sơn lần này này sẽ không thắng được tôi", dựa vào đâu vậy? Có tự tin thì cũng tự tin vừa thôi, để cho người khác tự tin với chứ.

- Không phải khẳng định mà là lẽ đương nhiên.

- Còn lâu á! Từ trước đến nay quân nhà Nguyễn các anh có thắng được Tây Sơn trận nào đâu . Lần này nhất định cũng thế thôi.

- Cô nói gì?

Trong tích tắc, đôi mắt nâu trong suốt của Nguyễn Ánh chợt tối lại, khi Linh Lan hùng hồn tuyên bố rằng quân nhà Nguyễn chưa thắng được Tây Sơn trận nào . Đối với một người luôn tự tin vào bản thân mình, luôn nắm được điểm yếu của đối phương và biết người biết ta như thế, những lời nói của Linh Lan quả thật đã động đến cái sự tự tin luôn thường trực trong anh . Nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Nguyễn Ánh, Linh Lan mới biết rằng khi nãy nó đã lỡ miệng nói quá, có hối cũng không còn kịp . Vả lại, bảo quân Tây Sơn là bọn lông đỏ quả thật đã khiến nó vô cùng tức giận . Cơn giận bộc phát làm Linh Lan không thèm nhẫn nhịn hay ngăn cản bản thân mình lại, mà lại tiếp tục nói lớn hơn.

- Tôi bảo quân Tây Sơn nhất định sẽ thắng anh . Bây giờ cũng thế và sau này cũng thế . Tuyệt đối sẽ thắng.

Nhìn xoáy vào đáy mắt Linh Lan, khóe miệng Nguyễn Ánh bất giác nhếch lên . Anh bất thình lình đứng dậy làm, cho nó giật mình và vội lùi về phía sau khi nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt anh . Vươn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyện