Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đưa xuống đi.” Dịch Liên Thận coi như không có, đối với Dịch Liên Khải nói, “Hai chuyện đã xong một chuyện rồi. Thừa dịp tuyết còn chưa xuống, chúng ta đem chuyện còn lại làm luôn.”

Dịch Liên Khải nói: “Cũng tốt. Tần Tang vừa đến Xương Nghiệp, sau khi đã an toàn rồi, ta mới có thể đem đồ giao cho ngươi.”

Dịch Liên Thận nói: “Điều đó là tất nhiên rồi.”

Dịch Liên Thận nói: “Người của ta ở quan ngoại, ngươi chỉ cần chuẩn bị xe, đổ đầy xăng, hắn sẽ hộ tống đưa Tần Tang đi. Sau khi đến Xương Nghiệp, hắn sẽ báo cáo lại cho ta, khi đó ta sẽ đem đồ giao cho ngươi.”

Dịch Liên Thận cau mày nói: “Điều này hơi khó trong tình thế này. Bây giờ thế cục vạn biến, kéo dài thêm nữa, món đồ đó có khi chỉ còn là một tấm giấy vụn.”

Dịch Liên Khải cười nhạt: “Ở trong kho bảo hiểm ở ngân hàng Thụy Sĩ cũng đã là cả triệu ưng dương rồi. Sao có thể là một nắm giấy vụn được? Chỉ cần ngươi trình tín vật ra, ngân hàng liền mở chốt an toàn của quỹ. Đến lúc đó dù là Lý Trọng Năm đem thành Phù Viễn đánh thành cái tổ ong, thì ngươi cầm một khoản tiền lớn như vậy, đừng nói là một thành Phù Viễn, ngay cả hành tỉnh Phù Châu, chỉ sợ cũng xây mới hết luôn được.”

Dịch Liên Thận nói: “Nếu không như thế này đi, chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước. Người của ngươi mang Tần Tang rời đi, ngươi liền đem tung tích vật đó nói cho ta. Ta phái người đi lấy, cũng cần có thời gian. Ngươi biết đánh giặc là lửa đốt chân mày, lúc bị Lý Trọng Năm đánh được vào trong thành Phù Viễn, thì cho dù ta có cầm cả triệu ưng dương cũng không có chỗ dùng. Cho dù có tạm thời qua nước láng giềng mượn binh, chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi.”Dịch Liên Khải tựa hồ trầm ngâm bất định, Dịch Liên Thận nói: “Ta cũng đã tin ngươi rồi, sao ngươi lại không tin ta chứ?”

Dịch Liên Khải rốt cuộc quyết định: “Được! Nhưng ta muốn tận mắt nhìn Tần Tang đi.”

Dịch Liên Thận nói: “Chuyện này có gì khó khăn chứ? Chúng ta cùng lên trên thành, ngươi kêu người của ngươi ra ngoài cửa thành tiếp ứng. Đứng trên cao, nhìn càng xa hơn. Sau khi bọn họ đi được mấy giờ ngươi liền nói cho ta, lúc đấy ta cho dù phái người đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.”

Dịch Liên Khải cười nhạt: “Ngươi nếu thật sự muốn phái người đuổi theo, ta còn có thể làm gì được đây.”

Dịch Liên Thận nói: “Nếu như ngươi giao đồ ra, ta còn làm khó em dâu làm gì chứ? Hoài bích kỳ tội, ngay cả ngọc cũng không có, ngay cả ngươi ta cũng sẽ không làm khó, huống chi là em dâu.”

Dịch Liên Khải rốt cuộc cười một tiếng: “Nếu như vậy, đa tạ nhị ca.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bên trong phòng đã quét sạch sẽ, vệ binh đã cuốn lại tấm thảm đầy máu tươi, lại trải một tấm thảm mới lên, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra. Dịch Liên Thận hỏi: “Nếu được thì mời em dâu đến đây? Hay là ngươi trở về một chuyến, chỉ sợ còn có chút lời riêng tư, ngươi còn muốn nói với cô ấy.”

Dịch Liên Khải chỉ hơi trầm ngâm, rốt cuộc lắc đầu một cái, nói: “Không được, ta không muốn thấy cô ấy, cứ đưa cô ấy đi đi.”

Dịch Liên Thận hỏi: “Vậy người của ngươi đâu? Ngươi cũng không đi gặp hắn, dặn dò vài lời sao?”

Dịch Liên Khải khẽ mỉm cười, nói: “Hắn sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không cần dặn dò.”

Dịch Liên Thận suy nghĩ một chút, nhưng như cũ sai người đi mời Tần Tang, Dịch Liên Khải nghe anh phân phó vệ binh, cũng không cản trở gì thêm.Tần Tang vốn đang trăn trở chưa ngủ được, sau đó lại nghe trong viện đột nhiên có tiếng súng, hơi cả kinh bất định, lúc này vệ binh mang lời tới, cô liền lập tức mặc áo choàng dài, đi tới.Chỉ thấy trong phòng đèn đuốc sáng sáng trưng, Dịch Liên Thận cùng Dịch Liên Khải đứng sóng vai, Dịch Liên Thận mặt như cũ mỉm cười, mà Dịch Liên Khải thần sắc lãnh đạm, tựa hồ như hai người vừa có chút tranh chấp. Cô nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn theo lễ cũ cúi chào một cái,kêu một tiếng: “Nhị ca.”

Dịch Liên Thận nói: “Sắp có chiến tranh, ý của tam đệ là nơi này không được yên ổn, cũng không thể giữ ngươi ở lại, vẫn nên như trước đưa ngươi đi Xương Nghiệp.”

Tần Tang nhìn Dịch Liên Khải một cái, nói: “Đã như vậy, ta cùng hắn ở cùng nhau, nếu đi thì cùng đi.”

Dịch Liên Thận nói: “Tam đệ còn có một số việc phải thay ta đi làm, cho nên chỉ sợ không thể đi cùng em dâu.”

Tần Tang nói: “Nhị ca là anh lớn, nếu lúc trước Lan Pha có không phải đã bất kính với nhị ca, thì ta sẽ thay hắn chịu tội bất kính đó. Nhị ca, phụ thân đại nhân bệnh nặng chưa lành, thành Phù Viễn sớm muộn cũng sẽ lâm nguy, vào thời điểm này, anh em đánh nhau,chỉ có tram hại vô ích...”

Dịch Liên Thận hơi nhíu mày, xoay mặt đối với Dịch Liên Khải nói: “Đàn bà thế này, vậy mà ngươi lại thích.”

Dịch Liên Khải lúc này mới từ tốn nói: “Ta cũng không thích, cho nên mới muốn gửi đi xa.”

Dịch Liên Thận lắc đầu một cái, đối với Tần Tang nói: “Tam muội muội, đừng nói nữa, chuyện của nam nhân. Ngươi đừng nên quan tâm nữa. Đi thôi, ta phái người đưa ngươi ra khỏi thành, có người ở ngoài thành sẽ đón ngươi, đưa ngươi đi Xương Nghiệp.”

Tần Tang nhìn Dịch Liên Khải, tựa hồ mong anh nói chuyện, Dịch Liên Khải cũng không nhìn cô, chỉ nhìn hướng khác, tựa hồ lòng có chút không yên, chỉ nói: “Bên ngoài thành người chờ cô là Phan Kiện Trì, ta tác thành cho hai người các ngươi.”

Tần Tang người hơi chấn động chút, tựa như không tin nhìn anh.

“Hưu thư ta cũng sẽ không viết, cô đi cùng hắn đi, có lấy hắn làm chồng hay không, hay là có đi ra nước ngoài, ta cũng không quan tâm.”

Tần Tang không biết tại sao, tâm loạn như ma, lúc cô một mình ở Phù Viễn lên thuyền, chỉ có một ước nguyện có thể một mình đi xa, cách xa những thứ này không cần phiền não nữa. Nhưng lần này gặp lại Dịch Liên Khải, chẳng biết vì sao tâm tư lại có phần đổi khác, có thể là nghi ngờ anh vẫn ở trong hiểm cảnh như trước, có lẽ là bởi vì anh dung mạo tiều tụy, nhưng khi anh thấy cô, rõ ràng cũng không nói được lời gì hay. Lúc cô cùng anh sống chung, luôn là cô tránh anh, nhưng cho đến ngày hôm nay, lúc anh muốn tránh cô. Cô lại không hiểu mình rốt cuộc nghĩ gì, qua một lúc lâu sau, lên tiếng: “Ta sẽ không gả cho anh ta.””Ta không quan tâm.” Dịch Liên Khải kéo tay cô, cô trong mắt đã có lệ quang, dưng dưng nhìn anh, mang vẻ hi vọng, chỉ mong anh thay đổi ý định, nhưng anh nắm tay cô, đem vòng phỉ thúy kéo ra, cô thần sắc không kiềm được liền thay đổi. Vòng phỉ thúy kia thật chặt, Tần Tang sau khi mang thai, vóc người nở nang, cô nắm lấy vòng phỉ thúy kia, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Dịch Liên Khải đẩy tay cô, cô mơ hồ đoán được ý anh, cho nên không chịu buông tay. Anh gắng gượng cố đẩy ngón tay cô ra. Cô vừa tức vừa sốt ruột, anh đã đem vòng phỉ thúy kéo ra, vuốt xuống một chiếc, rồi lại vuốt một chiếc khác xuống, anh dùng hết sức, tay kia tuột vòng ra chỗ miệng cổ tay. Tần Tang có chút ngẩn ra, bị anh cứng rắn đẩy ngón tay ra còn có chút đau, tầm mắt đã dần dần mơ hồ, mà ở trong đáy mắt của Dịch Liên Khải, lại phảng phất cười, mang theo vẻ thống khoái, cười thật là hời hợt. Anh đem một đôi vòng kia gỡ xuống, cầm ở trong tay, vòng tay va vào nhau, phát ra tiếng lanh canh trong trẻo của ngọc phỉ thúy. Cô mơ hồ đoán ra được điều gì, vươn tay đoạt lại đôi vòng kia, Dịch Liên Khải đẩy tay cô ra, không nhìn tới cô một cái, liền ném xuống đất. 

Chỉ nghe “Choang” một tiếng, vang lên giòn tan, một đôi vòng đã bể đến nát bét. Anh lạnh nhạt nói: “Phu thê chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng giống như cái vòng này vậy.”

Tần Tang hoảng hốt lùi về sau một bước, tựa hồ không thể tin được, nhìn anh, không thể tin anh sẽ nói ra lời như vậy. Dịch Liên Khải nói: “Ta mệt mỏi rồi, cô đi đi.”

Tần Tang nước mắt rốt cuộc cũng rơi, một giọt rồi một giọt rơi xuống đất.

Dịch Liên Khải không nhịn được cô cứ khóc thút thít, quay mặt đi, đối với Dịch Liên Thận nói: “Nhị ca, đưa cô ấy đi đi.”

Dịch Liên Thận tỉnh ngộ thở dài, đối với Tần Tang nói: “Tam muội muội, xin mời.”

Trên cổng thành có gió lớn, thổi đến trong lòng người đều là giá rét. Dịch Liên Khải thấy Tần Tang ra khỏi thành, xe hơi đậu ở chỗ đó, đèn xe sáng trong, nhìn theo hình bóng cô, vô cùng cô tịch. Dịch Liên Thận thấy anh để mắt nhìn kỹ, nói: “Đây đúng là tự làm khổ mình mà, ngay cả lời cũng không chịu nói rõ với cô ấy.”

Dịch Liên Khải nói: “Nói rõ ràng, cô ấy sẽ không chịu đi.”

Dịch Liên Thận lắc đầu: “Đúng là trời sinh tính tình cô độc mà.”

Dịch Liên Khải nhàn nhạt cười nói: “Nhị ca nói những lời này không sai, ta chính là trời sinh tính tình cô độc.”

Dịch Liên Thận không lên tiếng nữa, nhìn Tần Tang một mình đứng trong gió rét, gió thổi áo choàng dài trên người của cô bay lên, đung đưa phất phới, tựa hồ như lúc này ngay cả cô cũng sẽ bị thổi đi theo vậy. Dịch Liên Khải nói: “Nhị ca, mượn súng của ngươi dùng một chút.”Dịch Liên Thận hơi suy nghĩ một chút, từ trong bao súng rút súng ra đưa cho anh. Dịch Liên Khải đem súng lên nòng, từ từ hạ thấp tay. Dịch Liên Thận thấy anh đưa họng súng nhắm về phía Tần Tang, không khỏi hết sức bất ngờ.

Dịch Liên Khải nói: “Nhị ca, ban đầu ngươi từ trong thành Phù Viễn rút đi, vì sao lại không mang theo Yến Vân?”

Dịch Liên Thận không ngờ anh lại hỏi lời như vậy, không ngờ tới cũng không muốn đáp lại, nhưng chỉ trong chốc lát, vẫn nói: “Nếu cô ấy đã hai lòng, chi bằng ta để cho cô ấy đi.”

“Nhưng ta lại không nghĩ như vậy.” Dịch Liên Khải hơi nheo mắt lại, tay cầm vững vô cùng, nhắm ngay mi tâm của Tần Tang. Ngón tay đã dần dùng sức, “Ngươi nói ta trời sinh tính tình cô độc, đây không phải là do trời sinh. Lúc ấy phụ thân oan uổng mẫu thân ta, không cho bà ấy nói một lời, uất ức mà chết đi. Văn quân hữu nhị ý, cố lai tương quyết tuyệt. Lúc đó ta đã biết, ta cả đời này, chỉ sợ sẽ cùng cô ấy như vậy, tuyệt đối không nhân nhượng.”

Dịch Liên Thận buột miệng kêu lên: “Tam đệ!”

“Đoàng!” Họng súng tóe ra ánh lửa, đạn rít lên hướng dưới thành mà bay đi, Tần Tang nghe thấy tiếng súng vang lên, không kiềm được ngẩng đầu. Dịch Liên Thận cúi đầu về bên thành tường, chỉ thấy đạn lướt qua tóc mai của Tần Tang bay đi, Tần Tang chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, tựa như có lưỡi dao sắc bén đi qua, không kiềm được đưa tay sờ một cái, nhưng chỉ thấy cô đánh rớt một bên bông tai. Cô không biết người nào nổ súng, ngẩng đầu hướng lên trên cổng thành nhìn lại, chỉ thấy một mảng đen nhánh, bóng đêm âm trầm, cái gì cũng không nhìn thấy được. Đang lúc nghi ngờ kinh sợ, đột nhiên trong bóng tối có người nhào tới, đem cô lôi vòng ra chỗ đèn pha, cô kinh hãi dùng sức giãy giụa, nhưng người nọ che miệng cô lại, ở bên tai cô nói: “Tiểu Tang, là tôi.”

Phan Kiện Trì... Không là Lệ Vọng Bình, cô không biết mình đang nghĩ gì, lại nói: “Ta phải quay lại!”

Lệ Vọng Bình tay giống như vòng sắt vậy, giữ cô thật chặt không để cô đi, anh quát khẽ cô: “Tần Tang! Em mà trở về là sẽ chết!”

“Anh đừng quản ta! Ta phải quay lại!” Phát súng kia làm cho cô sinh ra rùng mình, “Dịch Liên Khải vẫn ở trong thành, anh ấy không biết thế nào rồi!””Anh ta sẽ tới.” Lệ Vọng Bình giữ cô thật chặt, “Là anh ta bảo tôi mang em đi, qua hai ngày nữa anh ta thoát thân sẽ tìm tới chúng ta!”

“Ta không tin!” Tần Tang chẳng biết tại sao lại cuồng loạn đứng lên, “Anh ta đem vòng ném vỡ! Anh ta nói tình nghĩa vợ chồng, ân đoạn nghĩa tuyệt! Anh ta sẽ không tới! Anh ta đã từng nói sẽ không bỏ ta lại, anh ta rõ ràng đã đáp ứng ta. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh ta sẽ tuyệt đối không làm vậy... Các người đều ở đây gạt ta! Nếu không phải anh ấy sắp chết, sẽ tuyệt đối không kêu anh tới! Các người đều ở đây gạt ta!”

Lệ Vọng Bình cắn răng, đánh một chưởng ở giữa gáy cô, Tần Tang nhất thời hôn mê, anh đem Tần Tang bế lên xe hơi, nổ máy liền đi thẳng.”

Đèn xe hơi sáng trong tựa như hai chùm sáng thẳng, từ từ xa dần, chùm tia sáng dần dần co lại thành vòng sáng, vóng sáng lại dần dần co lại thành điểm sáng, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng không thấy rõ, đến cuối cùng, tan ra vào màn đêm dày đặc vô cùng, cũng không còn nhìn thấy nữa.

Dịch Liên Khải đem súng đưa trả lại cho Dịch Liên Thận, Dịch Liên Thận nhận lấy súng, nhưng như có điều suy nghĩ hỏi: “Cả hai tay ngươi đều bị ta làm hư, lúc nổ súng đã không còn chính xác nữa, một phát kia có thể sẽ bắn chết cô ấy, ngươi đã nghĩ cái gì vậy?”

Dịch Liên Khải cười một tiếng: “Một phát súng này, ta vốn định bắn chết cô ấy, kết quả cô ấy mạng lớn, vậy thì để cô ấy đi đi.”

Dịch Liên Thận thần sắc hơi động, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói láo! Đồ ở nơi nào? Có phải sớm đã không còn ở chỗ của ngươi?”

Dịch Liên Khải cười nói: “Nhị ca, đồ tất nhiên vẫn còn, sáng mai, ngươi phái người đi lấy đi.”

Dịch Liên Thận cầm súng nhắm Dịch Liên Khải, lạnh lùng nói: “Ta cũng hiểu được, nếu như không có ý định đánh lại, ngươi tuyệt đối sẽ không để người khác đưa Tần Tang đi, trừ khi ngươi đã quyết định không muốn sống nữa, nếu không ngươi tuyệt đối sẽ không đem Tần Tang giao vào trong tay người khác. Đồ rốt cuộc ở nơi nào? Nói! Nếu không bây giờ ta liền kêu người đưa cô ta về, để cho vợ chòng các người thành một đôi uyên ương đồng mệnh!”Dịch Liên Khải nói: “Mấy tháng trước, Mộ Dung Thần sai con trai ông ta Mộ Dung Phong đến Phù Viễn. Chúng ta đã nói chuyện với nhau. Mộ Dung gia mấy năm nay bình định đất Bắc, khuếch tán rất chi là lợi hại, mặc dù bọn họ đánh giặc không tệ, nhưng cùng người của lão Mao một trận đánh xuống. Thực sự lúc này cũng rất là hao tổn.”

Dịch Liên Thận trách mắng: “Đừng nói nhảm! Đồ ở đâu?”

“Ta đưa cho Mộ Dung Phong rồi.”

“Nói bậy! Chứng chỉ cả triệu ưng dương, ngươi lại cho một kẻ ngoại tộc địch nhân sao?”

“Đối với ngươi mà nói là ngoại tộc địch nhân. Nhưng đối với ta là đồng minh.” Dịch Liên Khải nói, “Phụ thân đại nhân để lại đường lui này, vồn là để phòng khi có gia biến, Cả triệu đồng này có thể mua được cả nội các nước láng giềng, cả triệu đồng này có thể đánh được cả hai trận lớn. Ngươi muốn khoản tiền này làm gì, ta trong lòng đều biết rất rõ. Bất quả đáng tiếc, lúc ta giao cho Mộ Dung Phong, ta đã thông báo qua ngân hàng. Trừ khi thấy người trong tay cầm tín vật, nếu không dù bất kỳ ai, cũng đừng nghĩ đến mở két an toàn của quỹ.”

Dịch Liên Thận xoay người kêu: “Người đâu!” Dịch Liên Khải đột nhiên ôm lấy eo anh, định đoạt súng anh ta đang cầm trong tay, Dịch Liên Thận bắn mấy phát súng, đều bắn lên trời, làm giật mình một đám quạ ở xa, “O o” kêu loạn lên, bay xung quanh. Chung quanh vệ binh đều xông lên, nhưng Dịch Liên Thận cùng Dịch Liên Khải quay qua quay lại đánh nhau, bọn chúng không dám nổ súng, chỉ sợ bắn lầm Dịch Liên Thận sẽ bị thương.

Dịch Liên Thận quay họng súng, rốt cuộc bắn vào đùi của Dịch Liên Khải, Dịch Liên Khải cũng không buông tay, ngược lại dùng cái chân không bị thương còn lại đá vào đầu gối của anh ta. Dịch Liên Thận lảo đảo quỳ xuống, kêu to: “Đừng để ý đến ta, mau phái người đuổi theo...” Một câu nói chưa nói xong, đột nhiên người nhẹ đi, thì ra Dịch Liên Khải dùng sức ôm lấy anh, trở tay chống một cái, đã nhảy qua tường thành điệp trĩ.

Hai người ngã mạnh trên mặt đất, bông tuyết dần dần rơi xuống, bầu trời tựa như mới thức dậy, giống như là trên cửa sổ dán minh sa vào đầu mùa hè, mơ hồ có bóng bông hoa xuyên qua giấy cửa sổ chiếu vào, có thể là, còn có một hai cánh hoa vãn xuống rụng trên cây đào, bay qua ô vuông cửa sổ đáp xuống, thì ra lại là bông tuyết. Lạnh như băng rơi trên mặt anh, Dịch liên Khải hướng mặt về phía bầu trời, trời lam sắc u ám, giống như là một viên đá quý trong suốt, có thể là chất liệu chiếc áo dài mà Tần Tang đã từng mặc, anh nhớ lại cảm giác chất áo ở trong tay, cũng lạnh như vậy, trơn bóng không tiếng động, cũng không có âm thanh vải cọ vào nhau. Mỗi lần anh nhớ tới cô, luôn là những chi tiết không hề có liên quan tới nhau, còn chuyện thật sự quan trọng, anh lại không nhớ nổi. Giống như là khi còn bé vẫn nhớ tới dáng vẻ của mẫu thân, sau khi lớn lên nhìn thấy hình của bà, chỉ cảm thấy đó là người xa lạ, rõ ràng cùng người ấm áp trong trí nhớ không giống nhau, chỉ có một chuyện anh vẫn nhớ, là một nhánh hoa đã sớm vơi dần mùi hương. Có thể là mới một khắc anh còn nhớ rõ, lúc cô vẫn còn ở bên cạnh anh, anh nhớ tới lúc anh vuốt đôi vòng xuống, ngón tay cô lạnh như băng, còn có ánh mắt hoảng hốt của cô, một khắc kia, rõ ràng là cô đau, đáy mắt cô rõ ràng là thương tâm. Anh ngược lại nghĩ dù cho cô có thương tâm lúc đôi vòng kia vỡ nát bét, anh từng nghĩ qua, cũng đáng. Bất kể cô có hận anh hay không, có một khắc kia, cũng đáng. Tuyết rơi, không biết Tần Tang có cảm thấy lạnh không, đây là một chút ý thức còn sót lại của anh. Gió cuốn bông tuyết bay đi, gặp phải máu, liền không bay nổi nữa, tuyết tan vào trong máu, sau đó từ từ ngấm xuống đất.

Gặp nhau

Lúc Tần Tang tỉnh lại, đã ở trên thuyền rồi. Cô không cùng Lệ Vọng Bình nói chuyện nữa, chỉ muốn một mình, trên cổng thành là ai nổ súng? Là Dịch Liên Khải sao? Nếu như anh một phát bắn chết mình, lại giống với tính tình xưa nay của anh. Nhưng tại sao lại bắn trật chứ? Có lẽ là anh cố ý bắn trật sao? Anh sẽ cố ý bắn trật sao? Giống như khi anh nói vậy, ân đoạn nghĩa tuyệt sao?

Ba năm vợ chồng, đến hôm nay, thế nào là ân đoạn, thế nào là nghĩa tuyệt?

Loạn thế như vậy, anh đem cô đưa đi, như vậy rốt cuộc anh sẽ đi đến nơi nào chứ? Là muốn ở lại trấn Hàn Quan cùng Dịch Liên Thận đánh trận, rồi lại đi làm con tốt thí, đưa đến tiền tuyến trên chiến trường sao?

Cô cảm thấy mình không thể nghĩ gì nữa, một khi nghĩ đến, thì sẽ gần như sụp đổ, nhưng lại không thể dừng suy nghĩ này lại. Mà Lệ Vọng Bình lại như biết rõ tâm sự của cô, chỉ nói với cô: “Anh ta sẽ tới, anh ta đã đáp ứng anh rồi.”

Anh cũng đã từng đáp ứng cô, anh từng nói qua, từ nay về sau sẽ không bỏ cô lại nữa. Bất kể tình thế tốt hay xấu, tuyệt đối không bỏ cô lại một mình nữa.

Nhưng câu nói sau cùng của anh chỉ nói mỗi: “Ta mệt mỏi rồi, cô đi đi.”

Cô vẫn luôn cảm thấy xem thường đoạn hôn nhân này, đoạn tình cảm này, cho đến bây giờ đều xem thường. Bởi vì cô không thích, bởi vì cô không muốn, liên quan đến Dịch Liên Khải, cô đều cảm thấy có cũng được mà không có cũng được. Nhưng cô rõ rang biết, chỉ cần cô chịu, anh sẽ luôn tiếp nhận cô, giống như cô biết rằng dù cô có đi thiên sơn vạn thủy, thì anh vẫn luôn ở chỗ đó đợi cô.Chữ tình khó nói, chữ tình cũng khó giải, cô vốn rất ung dung về chuyện này, đến hôm nay lại thành không xác định được. Anh nếu như không đợi cô nữa, anh nếu như bỗng nhiên không muốn cô, anh lại đột nhiên nói mệt mỏi rồi.

Sau đó lại để cho cô đi

Cô lại không thể không bị anh đưa đi.

Thì ra anh thật không cần cô nữa rồi.

Cô cảm thấy mười ngày này, so với mười năm càng khó chịu đựng hơn, càng làm cho người ta càng già đi. Đem mỗi một chữ anh nói ra suy nghĩ cẩn thận, đem mỗi một chuyện anh làm ra suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lại nghĩ lúc anh ném bể đôi vòng kia, ân đoạn nghĩ tuyệt, nụ cười thống khoái trên mặt anh, như thể thứ ném bể không phải là vòng ngọc, mà là thứ đã ràng buộc giam cầm anh từ rất lâu rồi. Tại sao anh lại cảm thấy như buông bỏ gánh nặng? Có lẽ lúc mình ở đó, đối với anh, thật ra chỉ là một thứ níu kéo anh lại.

Sông nước mênh mông tựa như băng chảy vô tận, cô luôn trầm mặc suy nghĩ, rốt cuộc là đúng hay là sai chứ? Nếu như bây giờ xoay người lại có thể gặp lại anh hay không? Nếu như có cơ hội gặp anh, cô sẽ nói ra lời trong lòng mình muốn nói hay không?

Thuyền đi trên sông được hai ba ngày, mới đến địa giới phòng ngự Phù quân. Nửa đường còn bị chặn lại hai lần, bởi vì đang lúc chiến sự, đối với thuyền các nước trung lập, đôi bên cũng chưa từng gây khó dễ cho nhau. Lệ Vọng Bình trên đường đi đều mang theo hòn đá trong lòng, chờ đến khu vực sông nơi phòng ngự Phù quân, mới dần dần buông xuống. Mỗi khi thuyền cập bờ, hay là bến tàu ở thị trấn lớn, liền mua báo để xem. Đầu tiên là điện tuyến tuyên bố độc lập của Lý Trọng Năm, sau đó là thành Phù Viễn bị hủy bởi phái binh, người chết chồng lên nhau. Qua một ngày, báo lại nói là Dịch Liên Thận cùng quân đội tuyên chiến với Lý Trọng Năm, hai bên ở Tây Bắc giao đấu, nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net