Em không muốn phải quên anh (BE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc nhìn của Nirei

"Chấn động vỏ não, dẫn đến việc trong tương lai sẽ quên đi mọi thứ và không thể nhớ lại"

Tôi ngồi đó, bất động.

Đầu tôi vẫn còn đau lắm, cảm giác như không nghe được gì. Nhưng đến câu cuối cùng của vị bác sĩ ngồi trước mặt tôi lại nghe rõ mồn một từng chữ.

"Mọi... Thứ?" Tôi run run hỏi lại, thầm mong đó không phải sự thật

"Đúng vậy, cậu sẽ quên mọi thứ, bao gồm cả cậu là ai và những việc xung quanh cậu"

Tôi cắn chặt môi đến mức bật máu.

Không phải sự thật đúng không? Làm ơn... Hãy nói đó chỉ là đùa đi.

Tôi rất muốn hét lên, nhưng hình như cơ thể lại không theo ý. Tôi cứ ngồi đó với khuôn mặt méo mó đến đáng sợ.

Vị bác sĩ ấy thấy tôi không hề có dấu hiệu muốn đứng lên liền ra hiệu cho y tá đưa tôi ra.

Mãi đến lúc ra khỏi bệnh viện, những câu hỏi đầy ám ảnh vẫn quay quanh đầu.

Tôi liệu có quên mọi thứ? Ba? Mẹ? Tôi sẽ quên đi bản chữ cái mà bản thân đã thuộc từ tiểu học sao? Liệu tôi có quên cách ăn uống như một con người không?

Và cả... Suou-san nữa... Tôi không muốn quên anh. Tôi và anh... Chúng tôi đã quyết định mọi thứ cho tương lai.

Tôi không muốn quên đi quá khứ của cả hai, quên đi cách tôi yêu anh như thế nào..

Sợ lắm! Thật đáng sợ...

Mọi thứ có lẽ sẽ diễn ra theo sắp xếp của cả hai... Nhưng con mẹ nó, tôi lại gặp một vụ tai nạn, và bị chuẩn đoán là chấn động vỏ não.

Vì sao lại là tôi?

Với 7 tỷ người trên thế giới vì sao nhất định phải là tôi?

Tôi muốn về nhà, thật may, tôi có thể nhớ đường. Rẽ phải ở đây rồi rẽ trái, đi thẳng... Đúng chứ?

Mở cửa căn nhà của chúng tôi. Tôi chợt nhận ra anh vẫn chưa về, thật may là tôi không gặp anh ngay lúc này, tôi không muốn anh đau lòng.

Mở ra cuốn nhật ký mà tôi gần như không hề đụng đến trong 2 năm và bắt đầu viết.

Ngày thứ nhất

Tôi được chuẩn đoán là bị chấn động vỏ não, tôi sẽ quên mọi thứ sao?

Sẽ không chứ? Y học luôn có kỳ tích mà.. tôi tin là bản thân sẽ ổn, hoặc ít nhất là tôi không muốn quên đi anh

Nirei Akihiko ! Cố lên!

•  •  •  •  •  •

Ngày thứ 2

Tôi có thể nhớ ra anh, Sakura-san, Kiryu-san và mọi người

Tôi nhớ được quán cafe mà anh rất thích đến, anh đã gọi một ly trà như mọi khi.

Có lẽ anh nhận ra tôi có chút khác nhỉ?

Ngày thứ 2, tôi vẫn nhớ mọi thứ

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 3

Tôi tên là Nirei Akihiko , 22 tuổi, là thực tập sinh của một công ty thiết kế đồ hoạ

Còn anh là Suou Hayato , 22 tuổi, người yêu tôi, anh đang làm trong một công ty thiết kế thời trang.

Tôi không rõ vì sao bản thân lại viết những thứ trên, có lẽ là tôi sợ việc quên mất bản thân và cả anh chăng?

Tôi yêu anh rất nhiều.

Nirei Akihiko , mọi thứ sẽ ổn thôi... Đúng không?

•  •  •  •  •  •  •

......

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 21

Hôm nay anh dẫn tôi đến quán cafe mà anh thích. Tôi gặp một người con trai tóc 2 màu ở đấy, tôi biết cậu ta là Sakura sau khi nghe anh nói chuyện.

Bọn tôi từng rất thân? Tôi không nhớ nữa.

Đã qua 21 ngày kể từ hôm ấy, tôi cứ nghĩ bản thân bình thường nhưng có lẽ là tôi sai.

Hoặc là tôi biết bản thân nhất định sẽ quên nên kiên trì làm một thứ tôi ít khi làm như ghi nhật ký chăng?

Akihiko! không được nản lòng nhé!

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 22

Tôi đã nhớ ra Sakura-san rồi.

Sau khi nhận ra tôi đã quên cậu ấy ngày hôm qua tôi cảm thấy thật sự sợ... Cảm giác không có một chút gì quen thuộc ấy, sợ lắm!

Tôi không muốn đến một ngày nào đó tôi sẽ quên đi anh, người tôi yêu nhất.

Tôi cứ nhìn mặt từng người lúc đi ra ngoài, họ là những người tôi không quen biết hay là do tôi không nhớ?

Tôi không muốn bỏ cuộc, tôi không muốn quên anh... Làm ơn đi...

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 23

Hôm nay tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc, có lẽ tôi đã làm một điều ngu ngốc nhỉ?

Anh biết nhưng anh không hỏi, chúng tôi luôn giữ sự riêng tư cho đối phương nhưng bây giờ tôi lại ghét nó kinh khủng.

Nhân tiện, Kiryu-san mà tôi nhắc đến ở những trang trước là ai?

•  •  •  •  •  •  •

..........

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 109

Tôi là Nirei Akihiko 22 tuổi.

Tôi đã lặp đi lặp lại điều đó trước gương hàng trăm lần.. nhưng nếu bây giờ tôi là Akihiko, thì ngày hôm qua tôi là ai?

Tôi đã làm gì trong suốt 22 năm tuổi đời của mình?

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 110

Hôm nay tôi đã đọc lại 109 trang nhật ký của mình nhưng tôi không nhớ Suou Hayato là ai thế?

Tôi không nhớ được khuôn mặt của người đó, giọng nói và cả người đó là ai, liệu có quan trọng không?

Tôi là ai nhỉ?

•  •  •  •  •  •  •

Ngày thứ 111

Hôm nay có một người đến nhà và ép tôi lên bệnh viện, anh ta thật thô lỗ nhỉ?

Có lẽ  anh biết tình trạng bệnh của tôi chăng? Anh là ai vậy?

Có lẽ đây là trang nhật ký cuối rồi, tôi có lẽ sẽ quên mất sự hiện diện của cuốn sổ này mất.

•Góc nhìn của Suou

Dạo gần đây em lạ lắm, người yêu tôi lạ lắm.

Em cứ bắt đầu viết Nhật Ký rồi lại hỏi tên của mọi người.

Em có giấu tôi điều gì không?

Một hôm đang dọn phòng cho em thì tôi thấy cuốn sổ đó, vì tò mò nên tôi đã mở ra.

Chết tiệt! Em đã giấu tôi một việc rất quan trọng.

Có lẽ tôi đã nổi giận và mắng em. Sau đó tôi đã bỏ đi khỏi căn nhà của cả 2.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định quay lại, lúc em mở cửa em gần như đã quên tôi là ai.

Tôi đã không hỏi em hết mà quyết định đem em đi đến bệnh viện. Bác sĩ bảo em có lẽ không còn nhiều thời gian... đến khi mọi thứ em đã quên hết thì lúc đó đồng nghĩ vỏ não của em đã chết.

Em thậm chí còn không cho tôi vào ngôi nhà của cả hai, em liên miệng bảo em phải chờ Hayato-san.

Tôi đến thăm em hằng ngày, em không hề nhớ tôi là ai, lúc em hỏi tôi đều mỉm cười trả lời sau đó tặng cho em một cái ôm.

Tôi yêu em lắm, yêu đến phát điên. Một tương lai không có em, tôi lại không muốn nghĩ đến.

Ngày .../.../...

Hôm nay là tang lễ em, em đã đối phó với căn bệnh gần 200 ngày, cực cho em rồi Akihiko

Tôi quỳ xuống xoa xoa bức ảnh của em, từng đường nét ấy là thứ mà tôi rất yêu.

Người con trai tôi yêu đang ngủ, ngủ ngon nhé bé con.

Em không cần phải cố nhớ tôi đâu, yên tâm.. tôi sẽ hạnh phúc em nhé?

Có lẽ em đã quên mọi thứ... Nhưng tôi tin rằng tôi, bạn bè em và Ba mẹ em, những người em yêu quý nhất luôn nằm sâu trong tiềm thức em..

Tôi yêu em

<Làm ơn.. tôi không muốn quên anh ấy, tôi phải làm sao đây?>

<Akihiko-kun em không cần cố nhớ, chỉ cần em nhớ rằng anh luôn yêu em>

_._._._._._

Suou nắm chặt lấy bức ảnh của người anh yêu nhất trong tay, anh nhắm mắt nhẹ nhàng mỉm cười rồi thả mình rơi xuống mặc cho những tiếng can ngăn của Sakura và mọi người.

<Đừng sợ nhé... anh sẽ đi cùng em>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC