Chương 1: CHUYỆN QUÁI GÌ THẾ NÀY?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kyokatsu, hay còn gọi là Kyo, mười sáu tuổi, là một cậu học sinh trung học bình thường, có một cuộc sống tẻ nhạt và nhàm chán như bao học sinh khác. Chính vì căn bệnh thành tích rất phổ biến trong một bộ phận phụ huynh hiện nay, những người học sinh như cậu phải nhồi nhét rất nhiều kiến thức vào đầu. Kyo luôn nghĩ về một tương lai mà mình có thể thoát khỏi chuỗi ngày buồn tẻ, chỉ có học và học như thế này. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ thế để tự an ủi bản thân mà thôi. Nhưng ai mà ngờ được, ước mơ của cậu ấy có ngày sẽ thành sự thật và... theo một chiều hướng xấu.

Ngày hôm ấy là một ngày trời mưa tầm tã. Kyo vừa đội mưa đi học về. Thấy hai đứa em trai và cháu trai đang ngồi chơi Super Smash Bros với nhau, cậu không muốn làm phiền bọn nó nên đã lặng lẽ vòng ra sau ghế sofa rồi đi về phía cầu thang. Đột nhiên, thấy mọi thứ trước mặt tối sầm lại. Cậu bước đi loạng choạng vài bước rồi đổ gục ngay phía sau chiếc ghế sofa.

Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, kéo theo bao nhiêu là cát. Vài hạt cát vô ý vô tứ, xộc thẳng vào mũi Kyo khiến cậu ta giật mình tỉnh dậy và hắt hơi lia lịa. Nhận ra mình đang ở ngoài trời, cậu hoảng hốt ngồi dậy và đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây là một vùng đất khô cằn, mặt đất nhấp nhô, đất đá lởm chởm. Bầu trời thì âm u, mây đen bao phủ, chẳng thấy mặt trời đâu. Khi nhìn lại mình, Kyo nhận ra rằng trang phục mà mình đang mặc đã trở thành một bộ quần áo kì lạ, ôm sát cơ thể và rất thoải mái. Bất kì ai khi rơi vào tình huống như thế này đều sẽ nghĩ mình đang nằm mơ và tự gây sát thương lên cơ thể để kiểm chứng. Nhưng Kyo thì khác. Cậu ta tin chắc rằng đây là sự thật. Tại sao ư? Bởi vì đống sỏi đá dưới mông đã làm điều đó thay cậu ta.

Kyo mệt mỏi đứng dậy, phủi đống đất cát trên mông và suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Bỗng nhiên, mặt đất không hiểu sao lại bắt đầu dao động dữ dội. Kyo nheo mắt nhìn về phía cát bụi đang bay mù mịt. Hình như đó là... một đội quân. Một đội quân đang tiến về phía Kyo. Chúng là những con rùa trông rất ngộ nghĩnh, mặc giáp sắt, đi bằng hai chân, tay thì lăm lăm vũ khí. Dẫn đầu đội quân rùa đó chính là một con rùa, chắc vậy, với cơ thể to lớn, khổng lồ, có nước da vàng, bờm đỏ và những cái gai chi chít trên chiếc mai màu xanh.

Gương mặt bọn rùa kì lạ ấy không mấy thiện cảm cho lắm. Trông chúng giống như muốn ăn tươi nuốt sống Kyo. Mặc dù không rõ đầu đuôi gì cả, nhưng Kyo biết rằng mình nên bỏ chạy. Ngay lập tức, bằng tất cả sức lực mà mình có, cậu ta vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng.

Chạy một hồi, Kyo gặp một cây cầu treo được làm bằng gỗ, vô cùng thô sơ, bắc ngang một vực sâu. Mặc dù rất sợ độ cao, nhưng không còn cách nào khác, nếu muốn thoát khỏi lũ rùa kì dị kia, cậu buộc phải đi qua cây cầu đó. Khi Kyo đi đến giữa chừng thì bọn rùa cũng đã lũ lượt kéo đến. Con rùa đứng đầu dọa rằng nếu cậu không dừng lại, nó sẽ đốt cháy cây cầu treo mỏng manh kia. Nhưng dọa thế thì có ích gì chứ? Dù đi tiếp hay đứng lại thì cũng chết thôi. Vì thế, Kyo bỏ ngoài tai mọi lời đe dọa của con rùa đó và chạy thật nhanh qua đầu bên kia của cây cầu.

Do Kyo không chịu nghe lời, con rùa đứng đầu kia buộc phải dùng đến biện pháp mạnh. Nó hít một hơi thật sâu và phóng ra một ngọn lửa vô cùng khủng khiếp từ miệng, dường như có thể thiêu cháy cả cây cầu trong chớp mắt.

Vào thời điểm mà Kyo nghĩ rằng mình đang cầm chắc cái chết trong tay, giọng nói của một cô gái đột nhiên vang lên khiến cậu cảm thấy như được tái sinh trở lại.

- CÚI XUỐNG!!!

Đấy là tất cả những gì mà Kyo nghe được. Tuy không hiểu gì cả nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo. Từ phía đầu kia của cây cầu, cô gái ấy sút một quả bóng màu hồng bay qua vực thẳm và đáp xuống đầu còn lại của cây cầu một cách nhẹ nhàng.

Sau cú tiếp đất an toàn, quả bóng vừa rồi hiện nguyên hình là một sinh vật kì lạ, đáng yêu, cao chưa đến nữa mét, có tay, có chân, cùng nước da hồng đầy "nam tính". Nó há miệng ra thật to và hút trọn ngọn lửa dữ tợn kia vào trong khoang miệng. Và chỉ sau một cái nuốt nhẹ, cơ thể của sinh vật đó phát sáng và bắt đầu thay đổi. Nước da ửng đỏ. Trên đầu xuất hiện một chiếc vòng bằng vàng với viên ngọc màu xanh lục được đính trên đó. Từ trong chiếc vòng, một ngọn lửa bùng cháy lên một cách dữ dội.

Trước khí thế rực lửa của sinh vật màu hồng bé nhỏ kia, con rùa gai góc nọ có vẻ hơi e sợ. Nó lùi lại và ra lệnh cho đội quân rùa của mình tấn công.

Mặc dù chênh lệch về lực lượng rõ ràng như thế, nhưng sinh vật bé nhỏ kia vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Nó tung mình lên không trung rồi lao vào giữa đội quân rùa như một viên thiên thạch, thiêu rụi một lượng lớn binh lực của chúng. Sau đó, sinh vật kia liên tục vung tay về phía lũ rùa. Nó đưa tay đến đâu, lửa bùng lên đến đấy. Cả một đội quân rùa hùng mạnh phải bỏ chạy tan tác, bỏ lại con rùa thủ lĩnh bơ vơ một mình.

Đối mặt với con quái vật màu hồng kia, con rùa có chút kinh sợ. Tuy nhiên, với tư cách là một kẻ cầm đầu, nó không cho phép mình bỏ chạy như lũ lính lác chết nhát kia được. Nó lấy hết can đảm bước đến, hít một hơi thật sâu và gầm một tiếng thật lớn khiến cho mặt đất cũng phải rung chuyển.

Sinh vật nhỏ bé đáng yêu kia trơ mắt nhìn đối phương một lúc. Sau đó, nó đưa hai tay lên trời và "Gào" một tiếng. Mặc dù không thể nào so được với tiếng gầm kinh thiên động địa vừa rồi, nhưng tiếng "Gào" nhẹ nhàng của nó đã khiến cho con rùa kia giật cả mình và bỏ chạy mất dép.

Xong việc, sinh vật đó trở về hình dạng ban đầu và vẫy tay với cô gái kia. Cô ấy ngay lập tức băng qua cây cầu, đến với người bạn bé nhỏ của mình, bế nó lên và không quên buông lời khen ngợi.

Kyo bây giờ mới sực tỉnh và quan sát thật kĩ cô gái kia. Cô ấy có mái tóc dài, đen mượt, để một chiếc đuôi ngựa. Làn da hơi ngâm, chỉ hơi thôi. Bộ đồ cô ấy đang mặc cũng khá giống cậu. Sau lưng còn đeo một thanh kiếm khiến cho cô ấy trông rất cá tính.

Kyo nhanh chóng tiến về phía cô gái xinh đẹp kia cùng người bạn nhỏ của cô ấy và tìm cách bắt chuyện. Tuy nhiên, sinh vật màu hồng bé nhỏ kia đã nhanh hơn một bước. Trông thấy Kyo đi về phía mình, nó liền vẫy tay và lên tiếng chào cậu ta:

- Poyo!!

- Po...Poyo?! - Kyo ngơ ngác nhại lại để đáp lại lời chào vừa rồi.

- Cậu không cần phải "Poyo" đâu. Cậu ta hiểu ngôn ngữ của chúng ta mà. - Cô gái kia cười, nói.

- À. Vậy... Xin chào! - Kyo bối rối, đáp. - Tôi... Tôi là... Kyokatsu. Cứ gọi là K...Kyo cho tiện.

- Còn tôi là Kentoshi. Cậu có thể gọi tôi là Ken. Nghe hơi nam tính phải không?

- Ph...Phải đấy. Nhưng tôi nghĩ... nó hợp với phong cách của cậu.

- Phong cách? - Ken nhìn vào cây kiếm mình đang mang trên lưng rồi cười, nói. - Cậu thật là khéo ăn nói.

- Làm... Làm gì có chứ. - Kyo gãi đầu ngượng ngùng rồi chuyển chủ đề sang sinh vật màu hồng kia. - Phải rồi. Còn cậu ta. Cậu ta tên gì?

- Sao? Cậu không biết cậu ấy là ai ư? - Ken ngạc nhiên.

- Có... Có gì lạ sao?

- Tất nhiên. Rất lạ là đằng khác. Cậu nhóc này tên là Kirby. Nếu đã rơi vào thế giới này thì ít nhiều gì cậu cũng phải biết đến cậu ấy chứ!

- Thế giới này? Đúng là tôi biết mình đã rơi vào một thế giới khác. Nhưng mà... tôi không hề biết gì về thế giới này cả.

- Thật ư?!

- Thật.

- Chỗ này không an toàn cho lắm. Hay là chúng ta về căn cứ trước. Vừa đi vừa nói. Tôi sẽ từ từ giải thích cho cậu hiểu.

Ken đặt Kirby xuống đất và kéo Kyo lùi ra xa. Kirby hít một hơi rồi nôn ra cả một chiếc xe đẩy từ miệng của mình. Trên chiếc xe đẩy có một thứ trông giống như một cái ống xả khói của xe máy. Kirby cầm lấy thứ đó và cho vào miệng. Sau một cái nuốt nhẹ, cơ thể Kirby bắt đầu phát sáng. Trên đầu của cậu ấy xuất hiện một chiếc mũ bảo hiểm được trang trí giống như một chiếc máy bay vậy.

Ken đưa Kyo lên chiếc xe đẩy và dặn cậu ta phải ngồi cho thật vững. Khi hàng khách đã ngồi ngay ngắn đâu vào đấy, Kirby mới bay lên, cầm lấy chiếc xe đẩy và đẩy nó đi thật nhanh. Cảm giác khi đi xe đẩy hiệu Kirby giống như đang đi xe máy trên đường cao tốc vậy. Vừa lạ vừa quen.

Trên đường đi, Ken giải thích cho Kyo về tựa game Super Smash Bros, về lịch sử ra đời và phát triển của nó, cùng lượng nhân vật đông đảo quy tụ từ nhiều tựa game khác nhau. Nhờ có sự giải thích cặn kẽ, đôi lúc là dư thừa của Ken, Kyo đã hiểu được phần nào về thế giới Smash.

- Vậy con rùa hung hăng đuổi theo tôi vừa nãy tên là Bowser, một nhân vật trong tựa game Mario?

- Phải. Cậu ghi nhớ nhanh thật đấy.

- Có... Có gì đâu. - Kyo gãi đầu ngượng ngùng vì lời khen của Ken.

- Poyo! - Kirby chen ngang.

- Phải rồi. Còn Kirby. Rốt cuộc khả năng của cậu ấy là gì?

- Cậu thử đoán xem!

- Ban đầu, thấy Kirby ăn lửa, tôi còn tưởng cậu ấy giống Natsu trong Fairy Tail. Nhưng vừa rồi, sau khi cậu ấy nuốt một thứ trông giống ống xả và biến thành hình dạng này, tôi đã... bí.

- Sức mạnh chính của Kirby chính là Inhale và Copy Ability. Bằng cách hấp thụ những vật chất, vật thể khác nhau, cậu ấy sẽ biến đổi thành hình dạng tương ứng. - Ken giải thích. - Trạng thái của Kirby sau khi hấp thụ lửa của Bowser là Fire Kirby. Còn trạng thái của Kirby lúc này được gọi là Jet Kirby.

- Jet? Vậy cậu ta có thể bay nhanh như phản lực không?

- Được chứ. Cậu muốn thử không?

- Tôi... Tôi hỏi cho biết thôi. Không cần phải thử đâu. Cảm ơn!

- Cậu có muốn thì tôi cũng không cho Kirby làm vậy đâu.

- Nhưng mà tôi vẫn còn chuyện chưa hiểu. Tại sao chúng ta lại rơi vào thế giới này?!

- Bản thân tôi cũng không rõ. Chỉ nhớ là trước khi được đưa đến đây, tôi đang xem trực tiếp giải đấu Smash rồi thiếp đi lúc nào không hay.

- Còn tôi thì bị ngất đi khi hai đứa nhóc, em tôi và cháu tôi đang chơi trò chơi đó. Liệu chúng có liên quan gì với nhau hay không?

- Cũng có thể lắm. Nhưng chỉ biết được hoàn cảnh trước khi chúng ta đến đây thì cũng chẳng giúp được gì cả. Thứ chúng ta cần là một manh mối nào đó trong thế giới này.

- Vậy cậu điều tra được gì rồi?

- Vẫn chưa. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào cả. Gần một năm nay, tôi chỉ biết cùng Kirby đi khắp nơi và tìm kiếm đồng minh, những người giống như cậu mà thôi. Hoàn toàn không tìm thấy bất kì manh mối nào.

- Khoan đã. Cậu ở đây một năm rồi ư? - Kyo kinh ngạc, hỏi.

- Phải. Cuộc sống ở đây cũng không đến nỗi nào. Chỉ cần một tuần là cậu sẽ quen ngay thôi. Có khi còn cảm thấy thích nữa kìa.

- Cậu có nói quá không đấy?!

- Không đâu. Từ từ rồi cậu sẽ thấy.

Sau một chặng đường dài, cuối cùng thì Kyo, Ken và Kirby cũng đã đến căn cứ. Nơi mà Ken gọi là căn cứ ấy thực chất chỉ là một căn nhà nhỏ nhắn, đáng yêu được đặt giữa rừng.

Ken bước tới và gõ cửa theo một nhịp điệu nào đó, có lẽ đó là mật mã để phân biệt được đâu là đồng minh, đâu là kẻ địch. Nghe tiếng gõ cửa, một cậu nhóc lùn tịt, cao hơn Kirby một chút, đầu to, tay chân cụt ngủn, gương mặt ngộ nghĩnh bước ra và mời bọn họ vào.

Căn nhà nhìn từ bên ngoài thì nhỏ như lỗ mũi. Không ngờ bên trong lại rộng rãi, thoải mái và nhiều phòng đến như vậy. Ken cùng Kyo ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng được đặt ở phòng khách, trong khi cậu bé vừa nãy thì chạy vào bếp, đem hai cốc nước mát ra cho họ rồi lại chạy vào bếp. Kyo nhìn cậu bé ngộ nghĩnh ấy chạy ra chạy vào một lúc rồi nói:

- Vậy đây chính là Villager đến từ Animal Crossing, đúng không? Trông cậu ấy đáng yêu hơn những gì tôi tưởng tượng nhiều.

- Tôi dám cá là cậu đã nghĩ đến Villager trong Minecraft khi nghe tôi nhắc đến cậu ta, phải không?

- Ai trong hoàn cảnh của tôi đều sẽ nghĩ như thế thôi.

Kyo và Ken trò chuyện được một lúc thì Kirby vác một cái chảo từ trong bếp đi ra, "Poyo" mấy tiếng, gọi hai người họ vào bếp dùng bữa trưa rồi lại vác chảo đi vào. Kyo và Ken theo chân cậu ta vào bếp thì thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn đã được bày ra trước mắt.

- Chỗ... Chỗ này là do... - Kyo trố mắt nhìn bàn đồ ăn rồi nhìn Kirby và Villager. - ...hai người các cậu...

- Không phải đâu. - Ken nói. - Chỉ có mình Kirby làm thôi.

- CÁI GÌ?! - Kyo càng thêm kinh ngạc khi biết rằng chỉ có mình Kirby làm cả bữa ăn thịnh soạn như thế này.

- Có gì lạ đâu? Chỉ cần một cái chảo là Kirby có thể trở thành Cook Kirby với khả năng của một siêu đầu bếp. Không có món ăn nào là cậu ấy không làm được cả.

- Tuyệt thật. Tôi từng thấy nhiều siêu đầu bếp trên chương trình truyền hình và phim ảnh. Nhưng chưa có ai siêu như cậu cả, Kirby.

- Poyo! - Kirby vui mừng, đáp.

- Nếu ăn lựu đạn thì cậu sẽ trở thành trạng thái gì?!

- Thôi nào. - Ken ngắt lời. - Cậu ăn cho mau đi. Kirby mà bắt đầu ăn là không còn gì để ăn đâu.

- Được rồi. Tôi ăn ngay.

Sau khi dùng bữa, Ken, Kirby và Villager đưa Kyo đến một căn phòng trống. Kirby sử dụng một trong những trạng thái của mình, Clean Kirby, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đã lâu ngày không dùng này. Sau đó, Villager lấy từ trong túi quần một chiếc tủ nhỏ, một chiếc giường và một bộ bàn ghế sắp xếp ngay ngắn trong căn phòng trống. Đây sẽ là phòng riêng của Kyo trong suốt khoảng thời gian ở thế giới này. Nhưng thay vì tỏ ra hứng thú với căn phòng mới, Kyo lại quay sang nghiên cứu chiếc túi của Villager.

- Đủ rồi, Kyo! - Ken nói. - Cậu nghỉ ngơi chút cho lại sức đi. Chiều nay, tôi có chuyện cho cậu làm đấy.

- Có chuyện cho tôi làm? Chuyện gì vậy?

- Đến lúc đó thì cậu sẽ biết thôi. Nghỉ ngơi đi.

- Vậy chiều gặp lại.

Sau khi Ken cùng những người khác đi khỏi, Kyo lập tức nằm dài lên chiếc giường êm ái và nhắm mắt lại. Tuy nhiên, cứ mỗi lần nghĩ đến việc Ken sẽ giao cho mình, Kyo lại băn khoăn, trằn trọc không ngủ được. Không biết cậu sắp phải đối mặt với chuyện gì đây?!

▶HẾT CHƯƠNG 1◀

Bowser

Kirby

Villager

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net