Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm ấy cũng như tất cả những buổi sáng khác ở Daily Planet với phóng viên Clark Kent. Thời gian biểu của anh cuối cùng cũng được hoàn thiện với một cốc Starbuck Cappuccino và một cái liếc nhanh qua báo chí buổi sáng.

Thường ngày anh cũng nhìn qua cả báo của tòa soạn đối thủ nữa. Cat nói thế là nối giáo cho giặc, nhưng anh chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở những thành phố xung quanh. Nhưng hôm nay anh lại đáp, “Cảm ơn,” nhìn lên từ bàn máy tính, và quên mất thói quen đọc báo thường ngày.

Bởi phía bên kia của ô cửa sổ khổng lồ là Bruce, mặc bộ vest màu xám rõ ràng không phải Armani. Cánh tay anh khoác vào tay một người đàn ông khác. Người đó hình như là một trong những kẻ lắm tiền ở Gotham mà Cat hay viết bài bàn tán. Bruce, từng bước chân như đang nhún nhảy. Anh đang nở trên môi một nụ cười ngu ngơ như một chú thỏ háo hức vừa được thưởng hai mươi pound cà rốt.

Clark nhanh chóng đi theo hai người xuống đường phố Metropolis, cốc Cappuccino vơi một nửa bỏ quên trên bàn. Bruce cởi mở một cách bất thường, nói liên tục không ngừng nghỉ về... Clark gian lận một chút với siêu thính giác, và nghe thấy những từ kì lạ tuôn ra từ môi Bruce.

“Ôi, ngài Belmont, chiến lược ngân hàng của ngài là số một ở đây rồi!” Bruce thỏ thẻ, ôm chặt tay hơn quanh người bên cạnh. “Ngài khôn ngoan đến mức khiến em ứa nước miếng đấy. Đôi tất mà ngài chọn sáng nay? Chúng sinh ra là để được tán thưởng.”

Clark không chắc mình nghe đúng. Phải, Brucie vốn tai tiếng bởi những lời khen ngợi rỗng tuếch và ngọt như mía lùi của mình. Nhưng Clark luôn thấy được ý nghĩa láu cá, mỉa mai bên dưới. Ý nghĩa mà phần lớn những đại gia Gotham cho là trí tuệ của Brucie không thể nào đạt tới được, và chỉ là do họ nghĩ quá nhiều mà thôi. Nhưng những lời đường mật vô nghĩa này? Bruce không bao giờ hạ thấp mình đến thế.

Người đàn ông, Belmont, dừng bước để nghe điện thoại. Bruce nghiêng người lại gần đầy tò mò, nhưng Belmont bước sang một bên. Anh ta siết chặt tay quanh chiếc điện thoại di động và thì thầm đáp lời.

“Đang điều tra?” Clark nói nhỏ, tiến lại gần Bruce khi Belmont quay đi. “Anh ta chỉ đang quyết định xem nên đưa món tiền ra ngay bây giờ, hay sáu tiếng nữa thôi.”

Bruce quay lại phía anh với một nét mặt ngạc nhiên kì lạ. “Sao anh biết?”

Clark nhún vai và chỉ lên tai mình. “Anh biết đấy.”

Mắt Bruce nheo lại đầy cảnh giác. “Prescott nói tôi không được phép nói chuyện với người lạ.”

“...Okay.” Clark nhướn mày khó hiểu. “Xin lỗi, anh đang diễn vai gì thế? Việc đó đôi lúc khá phức tạp đấy. Hay là tôi không nên hỏi?”

Bruce đang định trả lời, nhưng một giọng nói sắc bén đột ngột cắt ngang. “Brucie! Tôi đã bảo em không được nói chuyện với người lạ chưa?” Belmont đã cất điện thoại vào túi. Anh ta lườm Clark. “Chúa ơi, tự đi mà mua một con cho mình đi chứ!”

Ánh sáng trong mắt Bruce mờ dần. Và rồi siêu thính giác của Clark bắt được những âm thanh pha trộn kì lạ nhất. Nghe như một cỗ máy kêu vo vo sau lớp da thịt. “Tôi xin lỗi, ngài Belmont, tôi thiếu kiềm chế quá. Chuyện này sẽ không lặp lại nữa.”

“Với một món tiền đầu tư một triệu đô, đúng là anh quá thiếu kiềm chế.” Belmont gầm gừ và kéo Bruce đi. Clark không biết phải phản ứng ra sao. Anh khép hai quai hàm lại bình thường và nhìn Belmont kéo Bruce đi. Bruce đi theo đầy phục tùng, không hề liếc mắt qua chỗ Clark.

“Tăng lời nịnh nọt lên đi, Brucie.” Clark nghe thấy mệnh lệnh của Belmont khi hai người sang đường phía xa. “Tôi chưa nghe em khen tôi cả sáng rồi đấy.”

“Tất nhiên rồi, ngài Belmont,” Bruce tựa đầu lên vai Belmont. “Em không thể đợi để thấy ngài đưa ra thứ gì trong sáu giờ tới.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net