Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Arrow.” Tay Superman bám chặt lên chiếc Javelin VII của Ollie. Chỉ cần một chút siêu sức mạnh và cả chiếc máy bay dừng lại. “Trả anh ta lại ngay.”

Người kia phải mất nguyên một giây trước khi nhớ ra anh đang nói về chuyện gì. “Ồ, cái đó hả. Nó không khiến anh hài lòng à?”

Superman lườm lại. “Tôi không thích nghe anh xiên xỏ đâu đấy.”

Mắt Arrow mở lớn, và rồi anh cười khúc khích. “Ôi, trời. Anh vẫn chưa thử nó sao? Không đời nào tôi lại không chạm vào nó suốt cả đêm. Trông nó trong quyển quảng cáo quá hot đi chứ. Trừ khi...” Anh rướn người về phía trước buồng lái và hạ thấp giọng bí ẩn. “Anh đã ngủ với ai bao giờ chưa? Gặp khó khăn chỗ đấy phải không?”

Superman lùi lại ngay lập tức, mặt anh đỏ bừng lên đến mức báo động. “Không, tôi không phải trai tân! Cái đó không...” Giọng anh tắt dần, hối hận vì đã nói ra câu vừa rồi.

“Tôi biết anh sẽ cảm thấy không thoải mái khi tiếp cận với nó và nhiều thứ khác, nhưng nói thật nhé.” Arrow nhìn anh đồng cảm. “Nó chỉ có năm triệu chứ mấy. Chỗ tiền thừa kế từ trên trời rơi xuống kia đủ để mua nhiều con như thế. Với lại, bạn bè với nhau để làm gì chứ?”

Superman khó chịu đổi tư thế. “Anh cho một người đàn ông vào căn hộ của tôi và tôi không biết phải làm gì với anh ta cả. Tôi không thể cứ ném anh ta đi được.”

“Được rồi nhé, hướng đạo sinh,” Arrow tặc lưỡi như thể đang chuẩn bị thuyết giảng cho người trước mặt mình vài tiếng nữa. “Luật đầu tiên với robot, anh không được gắn bó tình cảm với một khối kim loại. Đã xem phim “A.I.” của Spielberg chưa? Anh hiểu rồi đấy. Thứ hai, vì anh ta là robot, đúng, anh có thể ném anh ta ra ngoài. Cứ thế thôi. Và anh biết gì không? Nó có lõi là một con chip 256. Về kĩ thuật, khả năng tính toán của nó còn nhanh hơn một người có IQ 250. Nghĩa là nếu anh đẩy nó ra khỏi nhà, nó vẫn sống mà chẳng gặp mấy khó khăn.”

“Tôi không thể làm thế,” Superman nói rầu rĩ. “Anh ấy có cảm xúc. Tôi không thể cứ vứt anh ấy đi như thế được.”

“Này.” Arrow nhìn anh, ánh mắt đột nhiên trở nên thấu hiểu hơn một chút. “Chúng không phải cảm xúc đâu. Anh chỉ nhìn thấy chúng bởi... Ừm, anh đang thấy hình bóng của một người khác bên trong con robot.” Anh nhún vai. “Bình tĩnh thôi, Big Blue. Tôi chỉ đang muốn giúp. Tôi thấy anh trông có vẻ khá áp lực những ngày này. Có ai đó thu vén giúp anh trong cuộc sống người thường sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, đó là điều tôi nghĩ. Nên hãy coi nó là một món quà. Nếu anh không thích, tôi hiểu, không vấn đề gì cả. Nhưng tôi sẽ không tự tay cho nó vào thùng rác đâu. Nếu anh thật sự không hứng thú với robot sex, chỉ cần gọi Bruce, được chứ? Anh ấy sẽ nhận nó lại và có thể hoàn bốn triệu chín trăm nghìn đô vào tài khoản của tôi. Chết, tôi phải đi rồi. Dinah đang đợi.”

Superman miễn cưỡng thả chiếc Javelin ra. Nếu Arrow rõ ràng là có ý muốn tốt, thì anh đang bắt đầu cảm thấy mình như một kẻ vô ơn. Anh lùi lại một bước, và động cơ khởi động. Mắt anh nhìn chiếc máy bay, nhưng tâm trí thì lại ở một nơi xa hơn. Anh nhanh chóng đẩy hình ảnh Brucie đang lo lắng đi qua đi lại trong căn hộ của mình ra khỏi đầu. Một người đang ở nhà, chờ anh quay về.

Dù ý nghĩ ấy hết sức ấm áp, mọi thứ vẫn vô cùng rối ren.

***

Tòa Daily Planet lại tràn ngập sức sống khi Clark bước vào sáng hôm sau. Cat đang gõ điên loạn trên máy tính, và Lois đang trả lời hai điện thoại bằng cả hai tay.

“Kent!” Perry gọi từ trong văn phòng.

Clark bước sang bên để nhường đường cho một thợ nhiếp ảnh mệt nhoài, trước khi vào trong văn phòng Perry. “Vâng thưa sếp?”

“Cậu sẽ tiếp quản mục của Cat. Wayne vừa thu hồi các robot một tiếng trước.”

Clark chớp mắt. Trong một giây, trong đầu anh trống rỗng. Và rồi anh ngập ngừng hỏi lại, “Tôi xin lỗi, ông vừa nói ngài Wayne thu hồi lại những con robot? Con robot AI đang tăng doanh thu gấp sáu lần cho công ty của ngài ấy?”

“Đúng, Kent, não cậu làm bằng khoai tây nghiền hả?” Perry đập tay rầm một cái xuống chồng bản thảo. “Wayne giải thích việc thu hồi bằng sự thiếu khoa học trong khâu thiết kế và chế tạo. Đó mới là điều tôi mong đợi. Đó không phải tin trong cột bàn tán, nó là tin trang nhất. Cho nó lên cỡ A1. Làm đi.”

Clark lặng người, gật đầu. Cơn ác mộng đã kết thúc trước khi kịp bắt đầu. Anh không phải thấy Brucie trong căn hộ lâu hơn nữa.

“Hiểu rồi thưa sếp.” Mất một lúc sau anh mới trả lời.

Perry vẫy anh đi. “Lane!” Ông hét lên cái tên tiếp theo.

Lois bước qua cửa, ôm một chiếc thùng đầy những chồng tài liệu, nên Clark im lặng tránh sang bên để cô đi qua. Anh ra khỏi văn phòng Perry với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Rao cuối cùng cũng tha cho mình rồi.

***

Clark mong đợi căn hộ của mình không còn ai nữa khi anh trở về. Anh tưởng sự nhẹ nhõm sẽ bao trùm anh đầy ấm áp, nhưng anh chỉ cảm thấy rối ren. Căng thẳng tan đi bên trong anh. Bớt đi một người, nghĩa là bớt đi trách nhiệm. Nhưng rồi xuất hiện cảm giác day dứt thường trực. Sự khó chịu xoắn chặt lấy anh khi Brucie thú nhận. Khi anh van xin, “Làm ơn đừng gửi tôi đi.”

Anh không mong đợi một bữa tối thịnh soạn trải dài trên bàn ăn khi anh bước vào.

“Làm sao--?”

“Chào mừng về nhà.” Brucie mỉm cười với anh. Lần này người kia mặc một chiếc tạp dề.

“Làm sao anh lại--?” Clark loạng choạng và sút nữa va khuỷu tay vào cửa. Anh không bước nổi một bước nữa vào trong căn hộ. “Xin lỗi, tôi quên mất—Tôi phải gọi điện. Sẽ nhanh thôi.”

Clark nhanh chóng đóng cửa phía sau lưng mình. Anh không muốn thấy biểu cảm trên gương mặt Brucie.

Anh thấy một góc vắng vẻ cách đó hai con đường. Lấy điện thoại trong túi ra, anh bấm số của Bruce.
Bruce nhấc máy sau hồi chuông thứ hai. “Alô?”

“Bruce.” Clark nói gấp gáp. “Không phải anh nói thu hồi tất cả những con robot?”

Một thoáng ngập ngừng bên kia đầu dây. “Phải.”

“Tất cả?”

Khoảng lặng này kéo dài hơn. Có một chút ngờ vực len lỏi giữa họ. Rồi Bruce nói, “Không. Chỉ có một con trốn đi.”

Clark cau mày. “Ý anh trốn đi là sao?”

“Mẫu của Lucius. Nó quá thông minh.”

“Mẫu của Lucius?” Clark nuốt xuống. “Không phải tất cả lô hàng thứ hai đều được Lucius thiết kế sao?”

“Không.” Câu trả lời của Bruce vẫn tiếp tục ngắn gọn và khó hiểu. “Chỉ con đầu tiên. Chúng tôi chưa bao giờ định sản xuất với số lượng lớn. Tôi muốn thu hồi lại nó.”

“Hiểu rồi.” Clark lầm bầm. Bruce sẽ không tiết lộ thêm gì hơn cần thiết, nên Clark phải thúc giục mới có câu trả lời. “Tôi hỏi anh điều này nhé?”

“Anh vừa hỏi rồi.”

“Xin lỗi. Câu này là hỏi với tư cách nhà báo thôi. Tôi chỉ muốn chắc chắn vài việc.” Clark đột nhiên cảm thấy khó khăn. Anh không quen nói dối Bruce. “Chuyện gì sẽ xảy ra với những con robot được thu hồi?”

Bruce trầm ngâm một lúc. “Chúng sẽ bị tắt nguồn.”

“Tắt nguồn? Như kiểu...?”

“Chúng tôi không thể để chúng tự do đi lại. Chúng không thể sống như con người bình thường. Chúng cũng không thể sống như robot giữa xã hội con người mà không khiến cả hai bị xáo trộn.” Bruce nói lạnh lùng. “Chúng tôi sẽ rút phích cắm và đốt các con chip trước khi chúng tỉnh lại.”

Clark nuốt xuống khô khốc. Anh nhớ lại những biểu cảm trên gương mặt Brucie. “Không phải chúng luôn tỉnh táo sao?”

“Ở một mức độ nào đó.” Giọng Bruce mệt mỏi. “Anh muốn tôi đợi thêm một thời gian nữa cho tới khi chúng phát triển đủ trí tuệ để tự đi mua kem hay kích hoạt bom nguyên tử hả?”

“À ừ. Xin lỗi.” Clark thở dài. Bruce không hề biết về toàn bộ dây chuyền sản xuất cho tới khi chúng được tung ra thị trường. Đó là điều duy nhất anh có thể làm để sửa chữa chuyện này. Anh đổi chủ đề. “Sao anh không thể dò tìm được con robot đầu tiên này?” Clark gần như có thể cảm thấy ánh mắt của Bruce quét qua mình, cách xa cả chục cây số.

“Tôi nghĩ là nó đã phá hủy hoàn toàn về mặt vật lý thiết bị định vị GPS. Rồi nó hack vào WayneTech, xóa đi tất cả dữ liệu có liên quan đến đơn đặt hàng và địa chỉ vận chuyển.” Bruce giải thích. “Chúng tôi đang tập trung nhân lực vào ngăn chặn những cuộc tấn công từ Lex Corp. Chúng tôi bị phân tâm.”

“Tôi hiểu.” Clark khẽ buông ra một tiếng thở phào.

“Clark.” Bruce ngừng lại, nhưng thể đang chuẩn bị nói điều gì đó quan trọng. Clark lại nín thở. Đột nhiên, anh nhận ra mối quan tâm đặc biệt này của mình rất khả nghi. Nhưng Bruce chỉ thở ra nhẹ nhàng bên kia đầu dây, rồi nói, “Không có gì. Cuộc nói chuyện này không được phép lưu lại. Chỉ có hai người và một máy tính biết rằng con robot này đang đi lại tự do ở đâu đó trên trái đất. Anh là người cuối cùng. Đừng khiến mọi chuyện khó khăn thêm cho tôi.”

Clark cố nhưng không thể ngăn sự tội lỗi tràn lên trong ngực mình. Bruce chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi như vậy, chứ đừng nói là thú nhận sự kiệt sức của mình với Clark như thế này. “Không ghi lại đâu,” Clark hứa. “Nghỉ ngơi một chút đi, Bruce.”

“...Anh cũng vậy. Chúc ngủ ngon.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net