Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Clark đang ở trong hang dơi. Anh không nhớ mình tới đây bằng cách nào, trước đó mình đang làm gì. Nhưng mắt anh chỉ dán chặt vào sự vật quan trọng duy nhất trong căn phòng.
Bruce, khỏa thân, nằm dài trên một chiếc ghế bành. Chiếc ghế mà Clark nhớ là từng nằm ở phòng ngủ lớn.
“Lại đây.” Bruce cười quyến rũ, vẫy anh lại bằng một tay. Anh xoay người, và một sợi ruy băng đỏ rực rơi xuống sàn.
Trong chớp mắt, Clark đang đứng ở đó, không thể hiểu được tình thế này. Rồi chớp mắt sau, anh đã đến bên cạnh Bruce. Anh tự cởi áo mình cùng Bruce, rồi tháo thắt lưng. Tay Bruce đang trượt trên khắp lưng anh, khám phá phần da thịt nhạy cảm. Anh đặt những nụ hôn nhẹ lên ngực Clark. Anh nhìn lên, đôi mắt ranh mãnh, và hỏi. “Muốn tôi?”
Clark cúi xuống để hôn lên đôi môi khêu gợi đó. Không có vị gì cả, nhưng cảm giác mềm mại của môi Bruce quá đủ để lấp đầy ước muốn của anh. “Nhiều hơn em nghĩ,” Anh thì thầm.
“Vậy thì anh sẽ thích chuyện này.”
Bruce quỳ xuống sàn trước khi Clark kịp hỏi. Anh kéo khóa quần Clark xuống, để lộ dương vật của người kia. Những ngón tay vuốt ve dọc phần đang cương cứng, khiến khoái cảm càng lúc càng tăng. Ngay theo sau đó là lưỡi anh. Cảm giác ướt át nóng bỏng lan dần lên da thịt. Clark muốn nữa.
“Bình tĩnh nào.” Bruce liếm dọc từ dưới lên trên, và hơi để ý tới phần đầu một chút. Cái cách mà lưỡi Bruce cuộn lại và ấn nhẹ chẳng khác nào hành hạ anh. Chất lỏng ứa ra quanh phần đầu, chảy dọc xuống. Bruce chậm rãi liếm sạch từng giọt, như thể đang trêu ngươi anh. Rồi anh ngậm tất cả của Clark vào miệng, và Clark rên rỉ khi hơi ấm đó bao bọc lấy mình.
“Rao.” Anh thì thầm khi Bruce say sưa liếm mút mình. Đầu anh cử động lên xuống đều đặn. Bàn tay anh vuốt ve phần mà miệng không thể bao bọc được hết. Bruce nắn bóp anh đều đặn theo nhịp mình đang dần tạo nên.
Tay Clark nắm lấy tóc Bruce và giật. Anh đẩy hông mạnh hơn, hưởng thụ cảm giác cổ họng Bruce đang siết lại quanh mình. Lạ thay, Bruce không nghẹn. Anh chấp nhận lời thách thức đó với sự ngoan cố, như với tất cả mọi thử thách khác. Sự phản ứng quá quen thuộc ấy càng quyến rũ hơn, khêu gợi hơn Clark tưởng. Anh đẩy hông vào hơi ấm ướt át và không ngừng buông ra những lời thì thầm tục tĩu. Tay Bruce vẫn nắn bóp anh, nhưng giờ bớt nhịp nhàng, mà hỗn loạn hơn. Anh cố đáp ứng ham muốn của Clark.
“Bruce, chúa ơi. Chết tiệt.” Clark đẩy hông tới trước và tưởng tượng tất cả những gì anh có thể làm với Bruce sau đó. Tất cả tình yêu anh có thể trao cho người kia, tất cả những lời hứa hẹn anh sẽ nói, và sẽ thực hiện. Tất cả những điều mà anh muốn làm, nhưng chưa bao giờ làm. Bởi trong suốt những năm anh vô tình phải lòng người kia mà không biết, anh chưa bao giờ đủ dũng cảm để thú nhận nó...
“Bruce...”
***
Clark thức dậy với một cảm giác lạnh lẽo ướt át dưới quần mình. Biết ngay mà, anh ngồi dậy. Trong ánh trăng mờ nhạt, anh nhìn quanh và thấy một bóng người đang ngồi.
“Anh dậy rồi.” Clark ngạc nhiên lầm bầm.

“Tôi đang đánh giá lượng tiêu thụ điện năng.”
Má Clark nóng lên khi chợt nhớ lại. Anh đã gọi tên Bruce, đi đi lại lại, trong suốt cả...có chúa mới biết. Anh không biết mình có còn tạo ra thêm âm thanh gì nữa không. “Tôi có...nói gì không?” Anh ngập ngừng hỏi, quan sát biểu cảm của Brucie.
“Không.” Brucie quay lại đối diện với anh, gương mặt vô cảm. “Anh tạo ra một chuỗi âm thanh. Nếu anh cho rằng những âm thanh đó là một loại ngôn ngữ chưa được cài đặt, thì anh phải tải lên một bộ ngôn ngữ mới để tôi nhận diện.”
Tiếng Krypton. Anh gọi tên trong giấc mơ bằng tiếng Krypton. Clark chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm đến thế khi Lucius, chứ không phải Bruce, là người chế tạo ra con robot. “Giống như anh nghĩ, chúng chỉ là những âm thanh thôi. Tôi có thể nói mơ rất nhiều nhưng chúng không có ý nghĩa gì cả.” Clark giải thích, sự ngượng ngùng lan ra khắp xung quanh anh. Anh nhìn Brucie quay đi, chẳng hề có chút hứng thú. Anh thở dài. “Tôi đang mất ngủ. Tôi sẽ lấy một quyển sách và đọc một chút trong phòng khách. Nghỉ ngơi đi, Bruc—Brucie.”
Clark ngồi xuống, đặt cuốn sách sang bên, và tháo điện thoại ra khỏi dây sạc. Anh kéo xuống danh bạ và ấn vào số điện thoại không có tên.
“Hey.” Anh gửi. Rồi ngồi im lặng trong bóng tối, chờ điện thoại rung lên khi có câu trả lời, nhưng chẳng có gì xảy ra. Có lẽ Bruce đang ngủ. Anh đọc tin nhắn vỏn vẹn ba chữ cái của mình lần nữa, và cảm thấy thật ngu ngốc. Có lẽ anh chọn từ không đúng. Bruce sẽ không trả lời “Sao thế?” như Dick.
“Anh đã dậy chưa?” Anh gửi thêm một tin nhắn nữa, và nhìn vào màn hình đầy hi vọng. Có một khoảng lặng ngắn, rồi điện thoại anh rung lên. Anh cầm nó lên ngay lập tức và bật màn hình tin nhắn lên.
“Đang đi tuần.”
Hẳn rồi, vậy là anh đang nhắn tin với Batman. Thảo nào Bruce viết ngắn gọn như vậy. “Một mình?” Anh gõ phím. “Tôi có thể tới giúp.” Anh vội xóa chữ “giúp”, bởi thừa biết Batman sẽ gầm gừ đáp lại “Tôi không cần anh giúp.” Hoặc, nếu Bruce đang có tâm trạng xấu, anh sẽ có thể nhận lại câu “Đi nhét nó vào mông mình ấy, thằng dở hơi.” Nếu Superman không định giúp, “Tôi có thể tới xem” nghe còn kinh dị hơn. Nếu không phải là lúc này, thì câu đó nghe như kiểu tới xem Bruce làm tình với ai khác vậy. Anh xóa cho tới khi chỉ còn câu ban đầu.
“Với Robin.”
Ồ. Clark có thể đi ngay đến đoạn bình luận về thời tiết ngay bây giờ, nếu việc đó có thể khiến Bruce bớt lạnh lùng đi một chút. “Anh mơ về em”, “Anh mơ ướt về việc em blowjob anh”, hay “Anh muốn làm tình với em ngay bây giờ nhưng tất cả những gì anh có chỉ là con sex toy mang tên em” là những lời mời hoàn hảo nhất cho một bữa sáng đầy kryptonite. Anh nghĩ về Brucie. Hình ảnh ấm áp, mời gọi đủ sức rút hết cảm giác vui vẻ ra khỏi anh, chỉ bằng cách ngồi yên trên giường. Lời nhắc nhở về thứ mà anh không thể có.
Anh muốn gặp Bruce.
“Anh nhớ em.” Anh gõ, những lời táo bạo nhất mà anh có thể nghĩ đến việc nói với Bruce. Nhưng anh ngập ngừng trước nút gửi. Anh không biết mình có thể chịu được khi Bruce lờ tin nhắn này đi như tin đầu tiên hay không. Bruce không dễ tha thứ khi trong trạng thái Batman. Chắc chắn anh sẽ không thấy thích thú khi phải cố duy trì một cuộc hội thoại.
Bruce cứu anh ra khỏi tình thế khó xử khi điện thoại Clark rung lên lần thứ hai.
“Mục tiêu đang di chuyển. Gặp sau.”
Ngón tay Clark chậm rãi lần theo từng kí tự. Rồi anh thở dài thất vọng. Nhìn những lời mà mình đã không thể gửi mình anh bấm nút xóa gần như gấp mười lần cần thiết. Anh cắm lại sạc vào điện thoại và nằm xuống ghế, cảm giác như một ngọn núi vô hình đang đè nặng lên ngực. Cuốn sách bỏ quên bên cạnh anh lúc này xem ra có vẻ là thứ duy nhất giúp anh xao nhãng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net