Chương 14 : game day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

“Vậy là ba mẹ bồ và chú Sirius đều còn sống?” Hermione thì thầm. “Và Cedric Diggory cũng vậy?” Cô đảo mắt đầy mê mẩn về phía James và Sirius, đang nhoài người lên ngó tấm Bản đồ Đạo tặc, nghiên cứu đường đi của Peeves trong phòng của giáo sư Louge.

Harry gật đầu.

“Và tất cả đều do… Tom Riddle làm à?” Hermione liếc nhìn không chắc chắn về phía Tom. Sau khi tập trung trong phòng Cần Thiết, mọi người đều trở về với bộ dạng ban đầu, và Tom là một cậu trai tóc đen.

“Ngươi không tin ta lắm đúng không, Hermione?” Tom hỏi. “Ta biết điều này sẽ cần một thời gian để quen.”

“Harry đang hẹn hò với Kẻ – Mà – Ai – Biết – Là – Ai – Đấy.” Ron xoa xoa hai thái dương của nó đầy mệt mỏi. Khuôn mặt nó vẫn còn tái nhợt với những đốm tàn nhang. Nó giả lả cười. “Yeah, đó là… thật sự cần một ít thời gian để quen. Mình phải cố lắm mới thích ứng được với việc Harry và Malfoy cùng nhau, nhưng điều này… Ưm, ý mình là, mặc dù không phải mọi người không đùa giỡn về nó, nhưng vẫn là…”

“Ý cháu là sao, mọi người thường đùa giỡn về việc này?” Giọng Sirius sắc bén khi ông ngước mắt lên từ tấm Bản đồ Đạo tặc, và mặt Ron đỏ bừng.

“Nó chỉ là một trò đùa! Seamus và Dean thường nói rằng Harry bị ám ảnh với Chúa tể Hắc ám và thật ngạc nhiên khi bồ ấy không hẹn hò với hắn…”

Tom cười lớn. “Hơi kì lạ, Bellatrix từng buộc ta rằng ta ám ảnh với Harry điều mà chẳng thích đáng chút nào. Ta nói với ả rằng ả thật sự rất ngớ ngẩn nhưng…” Hắn hôn nhẹ lên môi Harry. “Thực sự thì ả ta hoàn toàn đúng.”

“E hèm!” Cô McGonagall liếc họ đầy nghiêm nghị dưới gọng kiếng, nhưng Harry có thể thấy một nụ cười nhẹ nhếch lên ở khóe môi bà. “Được rồi, cô Granger và cậu Weasley. Cô tin rằng Tom thực sự yêu Harry. Lời thề không thể phá vỡ mà hắn thề với Lily đã an ủi tâm trí cô nhiều. Thật không may rằng, cô e rằng cần rất nhiều thời gian để thuyết phục giáo sư Dumbledore về sự đổi thay của trái tim của Tom Riddle. Vị hiệu trưởng sẽ làm cho nó  rõ ràng hơn khi ông ta dưới tác dụng của Chân Dược mà muốn nhìn cả vị Chúa tể Hắc ám và Harry chết.”

Một sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Remus. “Chúng ta sẽ làm gì với Dumbledore hả cô Minerva? Em không nghĩ rằng sẽ có nhiều cơ hội để trò chuyện với thầy ấy. Em cũng rất mong được thử nếu như cô nghĩ rằng có chút cơ hội để thầy ấy thật rõ nguyên do.”

“Nói chuyện cho ông ấy hiểu à?” McGonagall khịt mũi. “Đừng ngớ ngẩn thế, Remus! Dumbledore có ý định hi sinh một đứa trẻ vô tội, cho lợi ích của ổng! Cô nghĩ rằng vị hiệu trưởng rất khó để mà nói chuyện đấy.”

“Thế thì chúng ta làm gì? Chúng ta không thể để bất kì thứ gì tổn hại Harry.” Đôi mắt màu hạt dẻ của James mềm mại khi nhìn Harry. “Và cả Tom nữa. Có lẽ chúng cần trốn ở đâu đó. Các con muốn sống với ba không, ba chỉ giả sử thôi nhé? Ý ba là khi mà nhìn thấy Lily dành mọi sự dịu dàng cho Sni – Severus. Nghĩ về điều đó đi nào: Nếu Lily cưới hắn, Severus sẽ là ba dượng của Harry, và chẳng ai muốn một cậu bé tội nghiệp nhìn Severus bên bàn ăn sáng mỗi ngày, ba chắc chắn luôn. Harry đã trải qua đủ việc rồi. Việc vị hiệu trưởng muốn nó chết là đủ tệ rồi; nó không cần phải thêm việc nhìn Snivellus hôn mẹ nó vào mỗi buổi sáng.”

“Snape sẽ là cha dượng của Harry?” Ron nhìn James đầy kin sợ.

“Và Dumbledore muốn cậu ấy chết…” Hermione thầm thì. “Hãy tập trung vào phần quan trọng nhất, Ron à.”

“Ta có thể thỏa thuận với vị hiệu trưởng rất dễ dàng.” Tom lầm bầm. “Nhưng lời thề của ta đã chống ta làm những việc đó. Ta  cũng chẳng thể bảo ai đi giết lão. Thật sự, ngay bây giờ, ta không có nói cho các ngươi rằng Harry sẽ an toàn hơn nếu lão già điên khùng loạn trí ấy chết.”

McGonagall mỉm cười. “Ta sẽ cố gắng trông chừng vị hiệu trưởng, Tom à. Ta thực sự không thích thú mấy với những lời nguyền giết chóc, nhưng ta có chút biết về lời nguyền độc đoán, có lẽ ta sẽ tự nói với bản thân như vậy.” Bà bắt gặp ánh nhìn hoảng sợi của Hermione và thêm vào nhanh chóc: “Dĩ nhiên là ta chưa bao giờ sử dụng những lời chú bị cấm.”

“Cô có thể biến Dumbledore vào cái gì đó không?” James gợi ý. “Cô rất tuyệt trong môn biến hình, cô Minerva à. Một quả chanh héo thì sao…”

“Chúng ta sẽ biết thôi,” McGonagall nói nhanh. “Ta biết một thứ, mặc dù: nó sẽ không đánh giá thấp vị hiệu trưởng. Ổng là một người cực kì xảo quyệt và vô tình – Ai ở đó vậy?” Bà quay ra cánh cửa. “Ồ, là Lily và Severus. Vào đi hai trò – chúng ta đang đề ra một kế hoạch… Trời ạ, chuyện gì xảy ra với trò vậy?”

Harry đảo mắt nhanh về phía người đàn ông vừa bước vào phòng Cần Thiết tay trong tay với mẹ cậu, và miệng cậu há hốc. Có thực sự là Giáo sư Snape không vậy? Vâng, chắc chắc là vậy, cái người mà trong bộ dang của Snape đang mặc áo choàng đen thui của ổng, và dĩ nhiên có tí giống với vị Bậc thầy Độc dược đáng sợ ấy. Người đàn ông này có vẻ đẹp trai hơn, đôi mắt tối của ông sáng bừng và một nụ cười quyến rũ. Khi ông nói, giọng ông không phải là giọng của Snape nữa; nó rất ấm và du dương: “Vậy là mọi người đều ở đây.”

“Ngươi đã thay đổi, Severus,” Tom nói du dương.

Mày trái của Snape nhướng lên biểu lộ một sự kinh ngạc. “Ngài cũng thế, thưa Chúa tể, nếu ta được phép nói như vậy. Lily đã nói với ta về mọi thứ.” Có sự dịu dàng ẩn trong giọng ông khi ông thốt ra tên của Lily.

“Vậy à?” Tom nỏ nụ cười. “Thêm vào đó, ta cho rằng, cách mà cô ấy bắt ta phải thề rằng không giết ai nữa, hoặc yêu cầu ai giết, đó là lí do tại sao ta không gợi ý cho ai giết lão hiệu trưởng, thật ra thì hắn lại muốn Harry và ta chết.”

Mặt Snape u ám. “À, vâng. Vị hiệu trưởng… Có gì đó nói với ta rằng hắn ta sẽ không hài lòng khi thấy những người đã chết đi trên hành lang của Hogwarts.”

“Ta có thể nhìn cái viên đá không, Tom?” Lily hỏi. Cô nghiêng người về trước, vài lọn tóc đỏ rơi lòa xòa trên khuôn mặt bà. Snape chạm vào và vuốt nhẹ những lọn tóc ra chỗ khác đầy tự nhiên khiến Harry phải nở nụ cười. Với sự ngạc nhiên của cậu, Snape cười lại.

Tom lấy viên đá bị nứt ra khỏi túi áo và đưa cho Lily. Hắn đã lấy viên đá ra khỏi chỗ của nó, và viên ngọc tối màu sáng lấp lánh trong lòng bàn tay của Lily.

“Viên đá nhỏ này đủ để chiến thắng cái chết…” Lily thầm thì.

“Không phải do chính nó.” Tom choàng qua vai Harry. “Sử dụng viên đá để đem người chết trở lại yêu cầu một số pháp thuật khó – rất khó, thiệt ra thì, lão Dumbledore, một lão phù thủy có quyền năng hoàn hảo, đã phá hủy tay của lão khi đang cố sử dụng hòn đá.”

Harry nhìn chăm chú vào viên đá nhỏ. “Em tự hỏi sao Dumbledore lại muốn đem ai đó từ cõi vĩnh hằng trở về. Phải có ai đó mà thấy ấy yêu…” Harry nuốt nước miếng. Có thời cậu nghĩ rằng, thật ngây thơ, rằng vị hiệu trưởng thương cậu…

“Ngươi sử dụng chú ngữ nào, Tom?” Hermione hỏi.

Tom nhún vai. “Ồ, ta không nghĩ rằng nó sẽ quen thuộc với ngươi đâu, Hermione.” Hắn chuyển nhanh sang một câu chú của một ngôn ngữ lạ. “Nó có nghĩ là…”

“Hãy để những mảnh sống về, cái đang chạy trốn gió, đem lại thân của người ta thân yêu ta nắm giữ,” Hermione nói nhanh. “Ngươi không phải là người duy nhất biết Sumerian.” Cô nâng cao giọng. “Ta quen thuộc với đoạn đó. Ta chỉ không biết nó đọc như thế nào.”

Tom chớp mắt bối rối.  “Ta hiểu mà… Ngươi biết rất nhiều ha? Ta cảm thẫy nhẹ nhõm hơn khi chúng ta cùng một phe, Hermione.” Hắn bỏ hòn đá vào túi nhanh chóng.

“Nói về việc ở cùng một phe,” McGonagall nói nhanh, liếc nhìn đồng hồ của bà. “Ta cần nhắc các trò rằng trận Quidditch giữa Gryffindor và Slytherin sắp bắt đầu ha? Lily, ta và trò sẽ trông chừng Dumbledore suốt trận đấu. Severus – trò làm trọng tài phải không?”

Snape gật đầu. “Đúng rồi. Em thường không làm trọng tài, nhưng trận đấu đặc biệt này khiến em hứng thú. Bình thường thì Gryffindor chẳng có cửa để đánh thắng Slytherin dĩ nhiên là như vậy rồi, nhưng em biết rằng Gryffindor có thêm vài người mới.”

James đánh một ánh mắt đầy nghi ngờ về phía ông. “Ổn thôi, Sni – Severus, ngươi tốt nhất là cố ý phá Gryffindor bằng cách nào, hoặc là ta sẽ…”

“Cố tình phá Gryffindor?” Snape hôn Lily dịu dàng, và Ron chôn chặt mặt nó trong tay. “Ta chưa bao giờ mơ tưởng về việc này. Có lẽ, cuối cùng thì, có nhiều thứ quan trọng hơn Quidditch… Mặc dù thì ta cũng cho rằng Gryffindor có cơ hội thắng khá mong manh.

James, Sirius, và Remus liếc nhìn nhau. “Ồ, chúng ta sẽ biết ngay thôi!” Sirius trả lời, đôi mắt xám của hắn nhấp nháy.

“Ưm, chúng ta đang đợi cho cái gì nào?” McGonagall nói vẻ thiếu kiên nhẫn. “Trận đấu này rất ngoạn mục đây! Harry Potter, James Potter, Sirius Black và Remus Lupin chơi cho đội Gryffindor! Ồ, và cả trò nữa, cậu Weasley.” Bà cười. “Đội Slytherin sẽ chẳng biết cú đánh đòn này đâu.”

Snape cười bình thản. “Có lẽ không. Nhưng cô đã quên một điều, cô Minerva…”

“Cái gì?” Cô choàng khăn quàng cổ Gryffindor lên cổ và bước tới cửa.

“Đội Gryffindor sẽ thêm vài người chơi khá kinh nghiệm,” Snape nói êm dịu, “nhưng đội Slytherin có một Tầm thủ nổi bật năm nay.”

McGonagall nhìn ông chăm chăm. “Một Tầm thủ nổi bật? Trò không thể nghiêm túc được sao, Severus. Tại sao, Tầm thủ của Slytherin chỉ là Draco Malfoy, và chàng trai đó…” Giọng bà nhỏ dần, và bà nhìn Tom kinh hoàng. “Đợi đã, cậu trai đó…”

“… đã sẵn sàng chơi Quidditch!” Tom kết thúc câu nói giùm bà. Đôi mắt xám của hắn lấp lóe. Hắn ta lẩm bẩm một vài từ và giây phút tiếp theo, hắn ta dưới dạng Draco. Hắn giữa cửa cho McGonagall. “Thiệt tình thì ta không đợi được nữa!”

Có phải là tưởng tượng của Harry thôi hay là thực sự cô McGonagall nhìn khá là tái nhợt?

Theo những tình huống bình thường, trận đầu Quidditch thường hơn mười phúc. Đội Gryffindor thật là thần kì. James, Sirius và Remus là những Truy thủ tuyệt vời; họ di chuyển dễ dàng như những con thú hoang như bản chất của họ. Harry tất nhiên vẫn tiếp túc ở vị trí cũ là Tầm thủ. Hóa ra đó là một quyết định hay khi mà Harry đá bay Jimmy Peakes và Ritchie Cootes ra khỏi đội và giao cho Ginny Weasley và Demelza Robins ở vị trí của Peakes và Cootes là Tấn thủ. Đó là một sự liều mạng, khi mà có hai cựu Truy thủ chơi ở vị trí Tấn thủ, nhưng rốt cuộc mọi chuyện khá là ổn. Demelza, nãy giờ lo lắng về việc bị tông bởi mấy trái Bludger giả mọi, đã khá là trong việc ném chúng vào đội đối thủ, và Ginny chắc chắn không để ai của đội khác bị bầm dập. Thật sự, Harry nghĩ, cô bé có vẻ đặc biệt nhằm vào Tầm thủ tóc vàng bạch kim của đội Slytherin.

Mặc dù chỉ có nhiều người chơi chính thức như Urquhart và Vaisey, đội Slytherin không có cơ hội đắng thắng đội Gryffindor mới – nếu như không có việc Tầm thủ Slytherin chơi với kĩ thuật như là cảnh giới của siêu nhiên.

“Vâng thêm một cú gây choáng váng từ Gryffindor!” Giọng của McGonagall đầy sốt sắng át cả tiếng của xướng ngôn viên. “Cô Weasley đã gửi một quả bludger bay – nó có vẻ sẽ đâm vào đầu Tầm thủ của Slytherin. Ôi không, nó đã đổi hướng ở phút cuối. Kì quặc làm sao! Cô Weasley có lẽ đã đánh quả bludger đó hơi mạnh. Ê này! Cô Weasley đang phàn nàn với trọng tài. Có điều gì đó không ổn với quả bludger? À không, giáo sư Snape đã tuyên bố rằng không có chứng cứ trong việc chơi ăn gian; trận đấu sẽ tiếp tục. Ôi, trời ạ, cô Weasley sẽ không định đi tranh luận với trọng tài à? Cả hai Tầm thủ đang bay hạ xuống – họ đã tìm được trái Snitch rồi hả? Tầm thủ Slytherin có tốc độ đáng chú ý… Nhưng cậu Potter đang đuổi theo nhanh chóng. Họ đã thấy trái Snitch! HỌ ĐÃ THẤY TRÁI SNITCH!” Giọng cô McGonagall nâng cao như đang gào lớn. “Họ đang chạm tới… Ôi trời một quả bludger khác từ phía cô Weasley! Chao ôi! Nó đã làm gãy chổi của Tầm thủ Slytherin! Cậu ta sẽ ngã xuống, cậu ta sẽ… Không, chờ đã. Tầm thủ Slytherin vẫn… đang bay ư? Làm sao điều đó có thể xảy ra, với một nửa cây chổi của cậu ta đã bị gãy mất! Tôi chưa bao giờ thấy bất kì thứ gì như điều này cả!”

Harry có thể nghe thấy những tiếng hét và cổ vũ từ phía đám đông dưới cậu và Tom khi họ tăng tốc theo cái hình dáng nhỏ mờ vàng vàng ấy. Cậu nghiêng người về phía trước trên cán chổi, cố gắng làm cho nó tăng tốc độ. Từ nơi nào đó ở dưới cậu, cậu có thể nghe giọng của cha cậu: “Chụp nó đi, Harry! Chụp lấy trái Snitch!” Harry có thể cảm nhận được Tom đang bên cạnh cậu, thật gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi nhiệt của cơ thể hắn.

Nhứng ngón tay của Harry bao trùm lấy quả Snitch đang bị kích động – và Tom cũng vậy. Cả hai Tầm thủ đều nhắm mắt lại.

“Bỏ trái Snitch đó ra đi, Harry!” Như có tiếng cười trong đôi mắt xám của Tom. “Em là một người chơi khá cừ, nhưng em biết đấy ta mạnh hơn em nhiều.”

Harry nắm chặp lấy quả Snitch. “Không, anh không phải vậy.”

Đôi mắt Tom hẹp lại. “Thả nó ra đi Harry!” Giọng hắn chìm xuống thành tiếng thầm thì đầy cám dỗ. “Thả ra đi, em yêu…”

“Anh mới ra ra ấy!” Harry cảm thấy một sự gai rần rần ở cột sống khi nghe giọng của Tom, nhưng cậu không thả quả Snitch ấy ra đâu.

Tiếng thổi còi chói tai vang lên, và Tom cùng Harry bay xuống mặt đất, bàn tay phải của chúng đang bao bọc chặt lấy quả bóng vàng đang bấn loạn.

Có những tiếng lao xao bối rối từ đám đông. “Ai thắng vậy? Tầm thủ nào đã có quả Snitch trước?”

“Tản ra đi!” Snape sải bước dài băng qua sân và những cầu thủ lùi lại cho ông ta đi qua. Snape dừng lại trước Tom và Harry, đôi mắt đen của ông xám lấp lóe một lúc nhìn bàn tay của chúng, bắt chéo nhau quanh trái Snitch. Có một nụ cười âm hiểm đang nở trên khuôn mặt ông lúc này.

“Im lặng nào!” Cô McGonagall thét, và đám đông im lặng. “Trọng tài cần quyết định.”

“Đưa cho ta trái Snitch,” Snape yêu cầu và Harry với Tom đưa trái bóng vàng qua và chờ đợi như ngùng thở.

Snape lấy đũa phép ra khỏi áo chùng. “Điều này xuất hiện, ở quang cảnh đầu tiên, như là một mối ráng buộc, nhưng cái trò biết đấy, những trái Snitch có khả năng ghi nhớ. Bản thân trái Snitch có thể cho chúng ta biết bàn tay của Tầm thủ nào chạm nó trước.” Ông nói nhanh và Harry có thể thấy vài những chữ cái nhỏ xíu sáng chói lọi trên bề mặt của trái Snitch. Snape nhìn chằm chằm những chữ cái một lúc, mặt ông bình thản. Rồi ông nói: “Kết quả đã rõ ràng. Lần đầu tiên được ghi lại trong lịch sử của Quidditch, hai Tầm thủ chạm trái Snitch ở cùng chính xác một thời điểm. Điểm thưởng cho việc bắt trái Snitch sẽ được chia đều cho hai đội: 75 điểm cho đội Slytherin và 75 điểm cho đội Gryffindor.” Snape thở dài. “Kể từ khi nhà Gryffindor đã ghi sáu bàn thắng và Slytherin không…” Ông lắc đầu rầu rĩ khi nhìn ba Truy thủ Gryffindor, “… đội Gryffindor thắng trận đầu với số điểm 135 – 75.”

Cô McGonagall lặp lại điểm số, và fan nhà Gryffindor trở nên điên cuồng. James, Sirius và Remus choàng tay họ xung quanh Harry và la hét muốn khản giọng. Ngay cả Snape cùng cười nhẹ khi ông nhìn bốn bọn họ. Tom bắt tay với cầu thủ của Gryffindor, bao gồm cả Ron, nó có tí nhăn mặt.

Snape cúi đầu nhẹ với Tom. “Chơi rất tốt, cậu Malfoy.”

Tom nghiêng đầu hắn xuống đầy tao nhã. “Sao vậy, cảm ơn, Giáo sư.”

Đột nhiên, Snape cứng lại. Ánh nhìn tối của hắn đang tìm kiếm điên cuồng điên cuồng giữa biển người. “Em ấy đâu rồi?” Giọng của ông khàn khàn. “Harry! Cô Minerva! Lily đâu rồi?”

McGonagall, mặt vẫn còn đỏ vì sự hứng mà trận đấu mang lại, xoay vòng tròn. “Lily hả? Trò ấy ở kia… Ồ, Merlin. Trò ấy ở ngay kia, ở dãy đầu. Cô chắc rằng trò ấy ổn mà Severus; trò ấy chỉ bị lạc trong đám đông một tẹo thôi…” Giọng của bà hơi run rẩy. “Chúng ta sẽ tìm ra trò ấy ngay thôi, trò sẽ thấy thôi mà…”

“Anh Harry Potter!” Một cậu học sinh năm nhất nhỏ nhắn va vào cùi chỏ hắn. “Em có một tin nhắn quan trọng cho anh Harry Potter!”

“Nó phải là của cô ấy…” Snape chụp lấy vai nhóc học sinh nắm nhất. “Tin nhắn đó là gì hả trò? Nhanh lên, nói nó ra!”

Nhóc học sinh nhìn Snape với vẻ kinh hãi trên khuôn mặt đầy tàn nhang. “Nó… nó từ thầy hiệu trưởng, thưa giáo sư Snape.”

“Từ thầy hiệu trưởng?” Khuôn mặt tái nhợ của Snape tái mét.

“Dạ đúng rồi, thưa thầy,” nhóc học sinh năm nhất đáp. “Thầy hiệu trưởng muốn được gặp anh Potter trong văn phòng của thấy ấy ngay bây giờ. Và thầy ấy muốn anh ấy đem theo anh…”  Nhóc xem lại mẩu giấy trong tay nó, “… và thấy muốn anh ấy đem theo anh Riddle nữa ạ.”

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net