Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Hổ giật mình sợ hãi: "Bạn đang giỡn đó hả?" Cậu ấy thật sự quá hiểu rõ tôi, biết tôi có thói quen tốt hay nói đùa chẳng phân biệt trường hợp.

"Thật đó, tuyệt đối không phải nói đùa. Chỉ có điều, loại cảm giác này của tôi, tự tôi cũng không chắc lắm, có chút giống la bàn trong tay bạn nè, nhưng mà, cảm giác chân thật... Bắt đầu từ tối qua, tôi thậm chí có thể cảm giác, kẻ theo dõi chúng ta luôn đi theo chúng ta, ngay cạnh đây, nhưng mà, một khi chúng ta rời khỏi thế giới này, loại cảm giác bị theo dõi cũng biến mất theo." Nói thật, tôi cũng không biết tại sao lại sinh ra loại cảm giác này, đại khái bác sĩ tâm thần sẽ có giải thích tốt hơn.

Lục Hổ liếc mắt nhìn tôi đầy hâm mộ: "Cậu càng ngày càng gần tiếp cận tiêu chuẩn của bà mo rồi đó, xem ra đi theo cậu tản bộ tuyệt đối đúng đắn."

Đáng tiếc, cho dù tôi là bà mo thật, thì chắc chắn là nghề bại hoại, mặc dù cảm giác bị nhìn chằm chằm này luôn đi theo tôi, khi chúng tôi sức cùng lực kiệt dẹp đường hồi phủ, vẫn không có ai từ bóng tối nhảy ra tự giới thiệu một chút.

Cho nên tôi gần như đã đưa ra kết luận, nếu Hoắc Tiểu Học không tự hiện thân, chúng tôi dù có đi gãy chân ở đầm Vân Mộng, cũng không cách nào hoàn thành sứ mạng của chúng tôi trước ngày 28 tháng 9, ngăn cản tai nạn rơi xuống người Thư Đào.

Sự thật lại chứng minh, kết luận của tôi luôn đưa ra quá sớm.

Ngày 25 tháng 9

Khi tôi tỉnh lại từ "Cảnh giới lợn chết" cũng không phải do tiếng chuông báo thức trong điện thoại di động của tôi, mà là một tràn tiếng đập cửa điên cuồng. Đáng ghét nhất là các bạn cùng phòng không biết đã đi tập thể dục sáng ở đâu rồi, trong phòng không còn ai khác mở cửa -- Hơn nữa người gõ cửa đang hô "Phi Phi mở cửa", cho nên tôi hiển nhiên phải gian nan bò xuống giường đi mở cửa, vừa mở vừa càu nhàu: "Mới sáng bảnh mắt, gọi cửa cái gì!"

"Sáng đâu mà sáng chứ!" Khổ Liên Trà xông tới, "Em nhìn này, đã mấy giờ rồi."

12:30, tôi thừa nhận, quả thực không tính là sáng bảnh mắt.

"Sao chị lên được đây?"

"Song Song đưa thẻ từ cho chị, hôm nay cô bé về nhà, muốn chị đến chăm sóc em." Khổ Liên Trà ngượng nghịu ngồi xuống trước bàn học của tôi, tôi giờ mới chú ý, cô ấy mang theo một cái túi xách tay còn lớn hơn cả người cô ấy. Tôi biết, bình thường, trong túi xách tay như vậy sẽ chứa đạo cụ cosplay của cô ấy.

"Nói vậy, cuộc nói chuyện của em và Song Song tối qua, chị cũng đã biết."

"Đúng thế, về việc em và Lục Hổ đi lung tung khắp nơi trong Âm Dương giới thế nào. Còn có cảm giác có người đang theo dõi mấy đứa ra sao, lại không lộ chân dung, hại em và Tiểu Hổ Tử muốn thân thiết cũng không được..."

"Em không có ý nói những chuyện này!" Tôi lập tức cắt ngang những ý nghĩ kỳ quái của Khổ Liên Trà.

"Còn cần cô nói rõ sao? Chị đâu phải người thiếu kiến thức." Khổ Liên Trà bắt đầu lục lọi túi cô ấy mang đến, "Cho nên đó, chị liền xung phong tới giúp mấy đứa một tay, thật ra cũng là giúp chăm sóc cho mình, hy vọng mấy đứa mau chóng tìm được con ả đã giết hại Chí Hào."

Tôi chả hiểu ra sao: "Chị giúp như thế nào?"

Khổ Liên Trà bình tĩnh cười: "Phát huy sở trường của chị ấy. Em có từng nghĩ tới, tại sao cảm thấy có người đang rình rập, biết Hoắc Tiểu Ngọc ở ngay bên cái đầm kia, nhưng lại tìm không thấy, đừng nói tìm không thấy ả, mấy đứa ngay cả một bóng người bóng quỷ cũng không thấy đâu?"

"Bởi vì người ta không muốn cho tụi em nhìn thấy!"

"Yes! Vì hai đứa kim đồng ngọc nữ mấy đứa rêu rao khắp nơi, người trong tối bất kể là ai, cũng sẽ không chủ động quy hàng mấy đứa đâu."

"Ý chị là..."

"Hai đứa đó, phải trốn trong tối luôn, như vậy Hoắc Tiểu Ngọc hay mấy thứ khác sống bên đầm cũng vậy, đều có thể tự do hoạt động, như vậy mấy đứa mới có cơ hội." Khổ Liên Trà nói hùng hồn đầy lý lẽ.

"Nghe cũng không tồi, nhưng chị có biện pháp hay gì, hay có áo tàng hình của Harry Potter có thể cho tụi em mượn dùng?"

Khổ Liên Trà thần bí mỉm cười: "Nói đúng rồi, chị thật sự có áo khoác tàng hình có thể tặng cho mấy đứa."

Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, Khổ Liên Trà móc ra một cây cọ vẽ.

"Nếu em đã tỉnh mộng, không nhìn lầm, đây hình như là cây cọ, không phải áo tàng hình." Tôi ngồi trên mép giường tầng dưới, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.

Khổ Liên Trà lại từ trong túi lấy ra một quyển tạp chí, sau khi mở ra, chỉ vào một trang báo: "Nhìn trang vẽ này, có phát hiện gì không."

Tôi nhìn lướt qua: "Thì là một kệ hàng, phía trên chất đủ loại đồ uống..."

"Nhìn kỹ lại!" Khổ Liên Trà giục.

Tôi tiếp tục nhìn chăm chú kệ hàng kia, mắt tìm khắp lượt, rốt cuộc nhìn thấu môn đạo: "Chỗ này che giấu một người!" Một người, trên người, trên mặt, đều vẽ thành đủ loại hình vẽ hàng hóa đồ uống đầy màu sắc, cho nên hòa thành một thể với giá hàng, chỉ có cái chân vẽ thành màu tro hơi bại lộ.

Chú giải bức vẽ là "Nghệ thuật ẩn thân của Lưu Bột Lân trùng kích thị giác".

Tôi từ từ hiểu được ý của Khổ Liên Trà: "Chị hóa trang cho em... Cũng chính là ngụy trang để em ẩn thân ở thế giới kia?"

Khổ Liên Trà cười lật đến trang kế tiếp của tạp chí, lần này tôi nhìn được khá nhanh, lập tức nhận ra là nghệ sĩ ẩn thân trong một rừng cây, bộ phận cơ thể hắn hòa thành một khối với thân cây màu xám, một bộ phận cơ thể khác thì dung hợp với bối cảnh lá xanh. Cô ấy nói: "Chị nhớ em từng nói, thế giới kia khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, hai ngày nay mấy đứa tản bộ bên đầm, bối cảnh là núi nhỏ, khi thì sẽ có mấy cây khô, đúng không?"

Tôi gật đầu nói phải.

Khổ Liên Trà nói: "Căn cứ theo miêu tả của em, sáng nay chị đã tìm một vị lão huynh vẽ chuyên nghiệp của Giang Hí vẽ một bức vẽ sáng tạo, cho em xem một chút, thấy được không?"

Tôi đợi Khổ Liên Trà từ trong túi bách bảo của chị ấy lấy ra một quyển vẽ, ai ngờ chị ấy lấy ra một cái máy tính xách tay nhỏ, mở ra, cho tôi xem một bức vẽ trên màn hình.

Bầu trời màu xám, đồi màu xám, cây khô màu xám, mặt nước bốc sương mù mờ mịt.

"Quá được luôn!" Tôi khen không dứt miệng.

"Nói cho chị biết, hôm qua em mặc quần áo gì?"

Tôi nghĩ một chút: "Một áo tay dài hồng nhạt, quần jean màu hồng phấn..." Tôi biết vấn đề ở đâu rồi.

Khổ Liên Trà không có ý buông tha cho tôi: "Xem ra em sợ người khác không nhận ra mình ha! Em nói xem em đi tìm quỷ, ăn mặc vẻ vang vậy làm gì? Thân cận sao?"

Tôi cố gắng duy trì mặt nghiêm nói: "Mặc đồ đỏ tránh tà ma mà..."

"Vậy độ mê tín cổ hủ của em có thể so cùng Song Song rồi. Tốt lắm, hôm nay nếu em muốn quay trở vào thế giới kia, để chị phụ trách chuẩn bị trang phục cho em."

Tôi nhìn túi xách lớn kia của Khổ Liên Trà, trong đầu lại nhảy ra bộ quần áo mà chị ấy làm hóa trang cho Dương Song Song không lâu trước đây, không khỏi rùng mình một cái, nghĩ để cho chị ấy "chuẩn bị trang phục", hình như còn khủng bố hơn đi tìm nữ quỷ kia.

"Có cần lắm không?" Tôi cố gắng trốn tránh.

"Nếu em muốn tìm được Hoắc Tiểu Ngọc kia."

Tôi biết mình đã bị buộc vào tuyệt lộ, thở dài nói: "Chị đã muốn làm chuyện tốt, cứ làm đến cùng đi, chị hóa trang cho cả hai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net