Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungcheol tối đó không bận tâm đến bài học ngày hôm sau, mà chỉ ngồi ngắm đi ngắm lại mấy bức ảnh từ thời ngày xửa ngày xưa có Lạc Long Quân và Âu Cơ sinh ra một cái bọc có 100 trứng của Jeonghan. Thì người ta xinh thế, ai ngu mà không ngắm đúng không? 

Và Seungcheol không có ngu, thế nên sáng nay mới dậy muộn và cuống cuồng xỏ giày xỏ dép vắt chân lên cổ mà chạy đến trường. Nhưng may thay anh không muộn một mình, anh muộn học cùng Seokmin; nhìn dáng vẻ cũng không kém phần hớt hải kia thì chắc hôm qua lại ngồi tương tư con mèo Long An a.k.a Hong Jisoo đây mà. Đúng nhận, không sai nên đừng có cãi.

Hai người nắm tay dắt nhau vào lớp, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Soonyoung, Hansol rồi cả Junhwi đang bu lại tại chỗ của Mingyu, hai người lấy làm lạ mới lại gần hỏi:

-Mingyu bị gì à?

-Quá là bị gì đi ấy chứ.

Soonyoung nói xong thì huých huých Hansol, cậu ra hiệu bảo hai người lại gần để nói như thể đây là một chuyện vô cùng bí mật không thể tiết lộ vậy. Thấy khoảng cách đủ gần rồi cậu mới bắt đầu thì thầm:

-Mingyu ban nãy đến lớp, thấy mọi người xuống sân hết rồi thì lấy thư tình với quà ở trong cặp ra để mang đến chỗ của Wonwoo, vừa đút được xuống ngăn bàn thì Wonwoo từ cửa sau đi vào trong lớp chứng kiến tất cả. Wonwoo với nó chạm mắt, cậu ta chưa kịp nói gì thì nó đã chạy mất dạng rồi. Hồi nãy còn ngồi trong nhà vệ sinh cầu cứu tao với bọn Junhwi.

Seokmin nghe xong lắc lắc đầu bảo:

-Sao mà vô tri quá vậy, làm gì cũng phải nhìn trước nhìn sau chứ...

Mingyu ngẩng đầu mếu máo bảo:

-Tao đâu có ngờ là cậu ấy đi cửa sau đâu..Mải nhìn ở cửa đằng trước, quên không để ý còn cái phía sau. Huhuhuuhu... Giờ tao phải làm gì đây, cậu ấy sẽ nhìn tao bằng con mắt kì thị suốt cả quãng đời còn lại mất..

-Thôi nào, chuyện cũng đâu có đến mức đó đâu.

Junhwi vừa dứt lời thì Wonwoo cùng Minghao bước vào lớp, Mingyu không dám nhìn thẳng, lấy Soonyoung ra làm tấm chắn còn bản thân thì nằm bẹp dí dưới bàn, nếu bây giờ mà có cái lỗ ở đây thì chắc cậu cũng không ngần ngại mà chui xuống đó đâu. Junhwi vừa nhìn thằng bạn mình cười cợt xong ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt của Minghao, rất nhanh chóng đã cụp đèn pha xuống.

Anh thích Minghao lâu lắm rồi. Được cái bạo gan hơn đám bạn nên lúc nào cũng tìm đến chỗ cậu để thả thính mấy câu sến súa vô cùng. Cậu ban đầu không phản ứng gì mấy, chỉ cười trừ đáp lại, nhưng càng ngày tần suất càng nhiều khiến cậu đâm ra có chút "dị ứng(?)" với mấy câu thả thính của anh. Đỉnh điểm là một tối cách đây mấy hôm, sau một ngày dài vô cùng mệt mỏi khi vừa phải đi học trên trường, vừa đi học thêm, thậm chí còn phải đi làm thêm; nhưng Minghao về đến nhà mở điện thoại lên vẫn phải nhận thêm bão noti tán tỉnh đến từ vị trí của bạn học Moon Junhwi, trong cơn nóng giận, cậu chẳng nghĩ gì nhiều mà block thẳng tay luôn. 

Tự dưng hình như trong tên của Moon Junhwi có chữ bờ, bờ lốc.

Junhwi không hiểu mình đã làm gì sai, hỏi đám anh em cây khế thì bị cười cho thối mũi, sau khi được giải thích và hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân thì thành ra bây giờ chạm mặt Minghao không khỏi có chút ngượng ngùng. Anh cũng muốn xin lỗi cậu lắm, cơ mà sợ chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt Minghao đã bị cậu cho ăn vài đường côn rồi. Mặt khác, Minghao dường như chẳng để ý lắm đến hai chữ "ngượng ngùng" to đùng được viết ở trên mặt của anh, và dường như đã quên hết chuyện của trước đó, cậu đưa tay vẫy vẫy anh còn cười rất tươi làm anh cũng muốn chui đầu xuống cái hố cùng với Mingyu.

Vào giờ kiểm tra, Seungcheol có vò đầu bứt tai cũng không làm nổi nửa cái đề. Đúng quá rồi còn gì? Tối hôm qua anh thậm chí còn chẳng thèm học, ngồi tơ vương con cái nhà lành đến tận đêm rồi cun cút đi ngủ luôn.

Sao nào? Oan ức lắm à mà lại dỗi. Chả đúng thế còn là gì?

Seungcheol không cãi, không dỗi lại tiếng lòng của bản thân. Khôn ngoan.

Anh nhìn sang đám bạn mình và ô, thật ra không bất ngờ lắm.

Junhwi đang ngồi đực ra nhìn Minghao, chắc hẳn đang suy nghĩ cách xin lỗi làm sao để không bị cậu ta phang côn nhị khúc vào đầu, cho chừa cái tội ăn nói xà lơ nè, mai mốt định nói cái gì thì phải nhớ đến tấm gương sáng Moon Junhwi biết chưa. Soonyoung đang ngồi ở đó, chốc chốc lại ngó ngó Jihoon ngồi đằng trên, đợi cậu quay mặt lại thì lúng túng đưa bàn tay lên, mở rộng bàn tay rồi cong ngón tay lại trông như vuốt hổ rồi cười theo một cách mà Seungcheol phải thốt lên là vô tri đét; Jihoon không nói gì, nhìn bằng nửa con mắt rồi lại quay lên cắm cúi ngồi làm bài tiếp, chắc hẳn cậu mệt mỏi lắm, tớ hiểu mà.

Seokmin ngồi đó, giả vờ cầm cuốn sách lên (dù đang trong giờ kiểm tra) tỏ ra tri thức chứ thực ra đang nhìn trộm cậu bạn con lai Hàn-Mỹ, Jisoo, đến lúc Jisoo quay mặt lại nhìn thì giấu nhẹm khuôn mặt đỏ au của mình đi sau cuốn sách như thiếu nữ e thẹn của tuổi đôi mươi lần đầu nhìn thấy người mình yêu, cười khúc khích; Seungcheol thầm đánh giá, chả khoái bỏ mẹ ra chứ ngại ngùng cái gì. Tiếp đến là Mingyu, không khá khẩm gì mấy, cứ nhìn Wonwoo mãi từ đầu giờ đến giờ với khuôn mặt ủy khuất, chắc hẳn cậu ta đang nghĩ đến cái viễn cảnh mình bị mèo đen xinh xinh bơ đến hết quãng đời còn lại; và chắc chắn rồi, chỉ có trời mới biết Mingyu khốn đốn thế nào khi cứ nghĩ lung tung rồi lại mếu máo một mình.

Và lý trí cuối cùng, Hansol, mà thật ra cũng không lý trí lắm, nhìn cái cách cậu ta chống tay vào cằm rồi nhìn Seungkwan công khai giữa thanh thiên bạch nhật kìa, đề kiểm tra còn không thèm lật lên, bút rồi dụng cụ học tập cũng không thèm lấy ra luôn!? Mến gửi Hansol, cái mail này là để nói sao cậu không treo con mẹ nó người cậu lên người Seungkwan luôn đi? Nhìn chằm chằm giữa lớp thế kia kín đáo quá, không ai biết cậu đang nhìn đâu, giáo viên đang nhìn cậu từ trên bục giảng được một lúc khá lâu rồi cũng không biết gì đâu ý. Thân ái, Cheolie.

Seungcheol lắc đầu ngao ngán, ầy, có lũ bạn cũng đông cũng chiến mà chưa thấy được đứa nào ra hồn, toàn thấy điên vì tình thôi. À đâu, còn Lee Chan mà ta? Seungcheol nghĩ đến thế, nhìn quanh lớp tìm Lee Chan. Không thấy. À đúng rồi, Chan bị ốm từ hôm qua đến nay vẫn chưa khỏi nên xin nghỉ. Seungcheol không thất vọng, Seungcheol tuyệt vọng. Trộm nhìn sang phía của Jeonghan cách một dãy bàn, anh cũng ngẩn người ra y như đám bạn mình. Ô, Yoon Jeonghan với mái tóc Mullet Layer ngắn ngang vai và chiếc gọng kính đen trên sống mũi thẳng dài và background bling bling sao lại khớp nhau thế??

Ủa bạn? Là sao? Sao bạn đẹp quá vậy? Đẹp thế này chỉ có thể là của Seungcheol thôi nhá.

Seungcheol thầm nghĩ, không để ý tờ bài làm đã được lấy đi trong cái lắc đầu ngao ngán của giáo viên. Rồi tầm này dưới trung bình là cái chắc. Seungcheol mệt mỏi, định nằm xuống ngủ một giấc thì bị Soonyoung chạy đến lắc người, kêu gào thảm thiết đầy thống khổ:

-skjbcabshdiwehridsjmd!!!!!!

Quả là đầy thống khổ. Đến cái mức mà thứ ngôn ngữ Soonyoung nói bây giờ là tiếng gì rồi ý chứ không phải ngôn ngữ của loài người nữa. Ngôn ngữ loài Hổ chăng????

-Hả? Là sao????

-sbdfckwwejrisndiowjwndiwooje..!!!!

-Cái gì?! Bình tĩnh. Mày nói rõ đi xem nào??

Soonyoung cố bình tình theo lời của Seungcheol và nói lại:

-skbfahfihuhcknjsncwh-

-Thôi nghỉ mẹ mày đi, ở đấy mà khóc tiếp đi.

-Từ từ để tao, tao dịch được.

Junhwi với Seokmin từ đâu nhảy đến kéo xềnh xệch một Kim Mingyu đang ủ dột đến nghệt cả mặt ra và một Chwe Hansol vẫn đang dán chặt mắt lên quả quýt nào đó trong lòng cậu ta, hùng hổ nói rằng mình được tiên ông ban xuống giúp đỡ Seungcheol dịch thứ ngôn ngữ loài hổ kì ảo của SoonYoung:

-Nào Soonyoung, nín khóc đi, nói lại tụi tao nghe xem nào.

-slfnfihfmsnjbioojm –"tao vừa nhìn thấy Jihoonie đi ra khỏi lớp"

ksbciwhihbsxmnknjbishdijbiug –"tưởng bạn ý đi xuống canteen, định làm người hào phóng đào hoa mời người ta một bữa."

uebckbkbxknkihaiuhiugv –"ai ngờ quay đi quay lại thấy Jihoonie tay trong tay với ai đi vào trong thư viện ý."

Junhwi với Seokmin xem ra có vẻ hợp cạ. Hùng hổ đòi vietsub thông điệp cao cả của Soonyoung, Soonyoung nói 3 câu, hai người còn chia ra, tớ một câu, cậu một câu, rồi câu cuối cùng đồng thanh nói rõ ràng rành mạch đầy truyền cảm. Trước đây Seungcheol cứ nghĩ Soonyoung vô tri nhưng không, hóa ra Jun và Seokmin còn vô tri hơn thế.

-Thế giờ làm gì?

-Chịu, nhưng mà cứ đến thư viện xem sao đã.

Cả đám gật gù nghe theo ý kiến của Hansol, bứng cậu bạn Soonyoung buồn tình đang đòi nhảy vào chuồng hổ trong vườn bách thú sống nốt phần đời còn lại đến thư viện, trước khi cậu ta tìm được cách trốn thoát khỏi trường và làm thế thật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net