Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tom cảm thấy đầu mình choáng váng. Ký ức cuối cùng mà anh nhớ được, là bản thân đang đánh trả lại lũ binh lính kia, rồi bất chợt bị một tia sáng bắn trúng vào. Kế tiếp thì mọi thứ đều chìm vào bóng tối.

Mọi thứ xung quanh thật yên lặng và... mềm mại? Đúng vậy, rất mềm mại và có mùi thơm quen thuộc. Giống hệ như chiếc giường ở căn phòng của anh trong lâu đài Underworld vậy. Chẳng nhẽ mọi người đã đánh được lũ người kia và mang anh xuống Underworld?

Anh hơi động đậy. Lật tức, có một cánh tay đè vai anh xuống. Một giọng nói từ tốn và quen thuộc cất lên.

"Đừng vội cựa quậy. Vết thương trên đầu cậu vẫn còn sưng đó. Cứ nằm xuống đi."

Là Marco.

Tom thở phào, an tâm nằm yên. Anh hơi hé mắt, chậm rãi nhìn xung quanh. Cả căn phòng tối đen chỉ có một ngọn nến được thắp cách đó xa xa, chiếu nên ánh sáng le lói, phản chiếu chút ánh sáng ra căn phòng. Nhưng đây đúng là phòng của anh rồi.

Có một bóng người đang di chuyển ở cạnh giường. Tom nhận ra đó là Marco. Anh nghe được tiếng nước và vải cọ sát khi bị vò, rồi cậu quay lại, rồi từ từ lau mặt cho anh. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, như thể sợ hãi đụng phải chỗ đau của anh.

"Trời ạ, Marco. Tôi chưa từng thấy cậu nhẹ nhàng với tôi như vậy, kể từ cái hồi Meteora hút linh hồn của cả đám." Tom bật cười, nhưng lại khiến cho vết thương trên đầu bị tác động làm anh không khỏi nhăn mày.

"Hừ, cứ tận hưởng đi. Sẽ không còn vui nữa nếu vết thương bị bục ra, và bác sĩ sẽ tới và khâu lại cái chỗ bị thương đó. May cho cậu là vết thương ở phía trên trán, nếu không giờ sẽ thành ngài quỷ hói rồi." Giọng Marco có vẻ bực dọc và không vui. "Thật là, Tom! Cậu phải cẩn thận hơn, cậu khiến mọi người lo lắng lắm đó!"

"Ừ ừ! Nhưng mà, mọi người vẫn ổn chứ? Star? Jackie? Con... của tớ...?"

"Ờm... Cảm ơn, tớ vẫn ổn!? Trời ạ, mới tỉnh dậy mà cậu lại hỏi về sự an toàn của Star và Jackie à? Thật luôn? Họ ổn, các con cũng ổn, mọi người đều ổn. Trừ cậu. Cậu làm Mark sợ chết khiếp luôn, thằng bé cứ hỏi cậu mãi."

"Mark? Con cậu ư? Sao thằng bé lại có thể hỏi về tôi được. Nó mới có gần 1 tuổi thôi mà?!" Tom cảm thấy khó hiểu. Chẳng nhẽ anh bị đập vào đầu và bất tỉnh quá lâu, tới mức con của Marco có thể nói và nhận thức anh rồi?

"Tom? Anh nói gì lạ vậy? Thằng bé đã 15 rồi, không còn 1 tuổi nữa." Có sự hoảng hốt trong giọng nói của Marco.

Tách.

Lật tức, tất cả đèn trong căn phòng đều bật sáng. Tom híp mắt lại, rồi dần dần thích nghi với ánh sáng. Hình dáng của Marco trước mắt dần hiện ra. Không, phải nói là của một người rất giống Marco, vì Marco trước mắt này khác biệt hoàn toàn với Marco mà anh biết. Tom bật dậy, nhìn thẳng đối phương.

Marco mà anh biết, là một người đàn ông cao gần 1m9, có thân hình cao lớn và cơ bắp. Cậu ta cắt tóc ngắn gọn gàng và hơi để râu, thường xuyên mặc mấy bộ đồ đơn giản như quần jean và áo phông. Nói chung là một người đàn ông rất trẻ trung và tươi sáng, một kiểu phiên bản nam của Star vậy.

Còn Marco trước mặt Tom hiện tại, thì khác hoàn toàn. Khuôn mặt thì giống hệt, nhưng là giống hệt lúc Marco mới 18 tuổi. Những đường nét non nớt vẫn chưa rút hết trên khuôn mặt đó. Đôi mắt nâu chắc chắn là to hơn so với Marco mà Tom biết. Trên tai, cổ và tay đeo các loại trang sức hợp mốt của Underworld. Quần áo mặc trên người cậu ta có màu đỏ và đen, có những chi tiết trang trí đầu lâu, theo kiểu hoàng gia Underworld.

...

Marco đang vô cùng lo lắng. Hôm đấy là ngày kỉ niệm 20 năm ngày cưới của cậu và Tom, tất cả người thân và bạn bè của hai người đều tụ tập lại để chúc mừng. Star và Jackie còn vô cùng rộng rãi khi đứng ra tổ chức cho họ. Cả hai dành khoảng đồi trống phía sau lâu đài Butterfly của họ làm chỗ tổ chức tiệc và dàn xếp mọi thứ.

Tất cả đều vô cùng vui vẻ, người lớn thì gặp mặt nhau và hỏi thăm, trẻ con thì cùng nhau vui chơi. Tom và Marco có thể tâm sự với những người bạn đã lâu rồi họ chưa gặp. Mọi thứ thật tuyệt vời. Cho tới khi chuyện đó tới.

Tự nhiên có một cơn gió lạ nổi lên. Ban đầu mọi người chỉ nghĩ là một cơn gió mạnh, cho tới khi luồng gió bắt đầu vặn xoắn lại tại một điểm và không ngừng lan ra. Gió mỗi lúc một lớn, cuốn bay tất cả mọi thứ, thậm chí cả tia điện xanh rò rỉ từ tâm xoáy. Dần dần, nơi điểm xoáy biến thành một cánh cổng không gian.

Mọi người sợ hãi, Tom bắt đầu sơ tán mọi người ra chỗ khác. May mắn là Hekapoo cũng tham gia bữa tiệc. Cô ngay lật tức chạy về phía cổng hòng cố gắng đóng nó lại.

Lúc này, tự nhiên bên trong cánh cổng bắn ra rất nhiều luồng sáng mạnh. Đám đông trở nên hỗn loạn, mọi người thi nhau chạy trốn. Marco lo lắng đi tìm các con, không chú ý tới có một tia sáng đang bắn tới chỗ cậu. Tới lúc cậu biết được thì đã quá muộn.

Marco vội vã ôm các con vào lòng, chấp nhận hứng chịu tia sáng đó. Nhưng lại không có gì cả. Khi nhìn lại, thì cậu thấy Tom đang nằm bất động ở bên cạnh, trên đầu chảy rất nhiều máu. Cũng lúc này, Hekapoo đã đóng lại được cánh cổng. Mọi người vội vàng gọi bác sĩ và chữa trị cho anh.

Mặc dù bác sĩ chỉ bảo luồng ánh sáng đó chỉ khiến cho Tom bị thương một chút và chỉ cần khâu vài mũi là ổn, nhưng Marco vẫn không thể an tâm. Cậu vẫn lo lắng, túc trực bên chồng mình suốt mấy ngày anh bất tỉnh. Thế nhưng, chờ tới lúc Tom thật sự tỉnh lại, thì Tom đã không còn là Tom của cậu nữa.

...

Hai người nhìn nhau chằm chằm. Khó có điều gì có thể giải thích trước những gì mà Tom đang thấy. Căn phòng vẫn là giống như căn phòng của Tom, nhưng những trang trí mà Star từng treo lên lại biến mất, mà thay vào đó là những thứ cực kì đặc trưng của Marco. Cả căn phòng cơ bản đều nói rõ: chỗ này là phòng của anh và Marco, hoặc ít nhất là với Marco trước mặt.

Nhưng mà... tại sao lại vậy chứ? Sao phòng ngủ của anh và Star, lại trở thành phòng ngủ của anh và Marco cơ chứ? Star ở đâu? Cô ấy ở đâu cơ chứ? Tom ôm đầu, hoảng hốt nhìn về phía "Marco" trước mặt mình.

Marco bị hành động của chồng mình khiến cho sợ hãi. Chả nhẽ luồng ánh sáng đó đã gây tổn hại gì tới anh ấy ư? Cậu lo lắng, chạy về phía Tom, ngồi xuống cạnh anh rồi đưa tay lên, muốn nâng mặt anh lên để nhìn vết thương. Nhưng Tom gạt phắt bàn tay đang đưa ra của cậu. Marco chưa kịp ngạc nhiên, thì đã thấy trời đất trao đảo, cậu bị Tom dúi xuống giường, một tay anh siết chặt lấy cổ họng cậu, cả người đè lên khóa chặt khiến cậu không động đậy được. Ba mắt Tom sáng lên màu đỏ rực đáng sợ, gằn giọng nói.

"Nói! Mày là ai? Marco thật đang ở đâu? Star ở đâu!?"

Marco không thể tin là Tom lại làm vậy. Bàn tay bóp cổ cậu ngày càng siết chặt. Tom không hề đùa. Ngay lúc này, cửa phòng bật mở.

"Mẹ, dì Star gọi tới. Dì bảo có chuyện cần nói với mẹ về......ờmm...."

Người đi vào là một thiếu niên ăn mặc theo phong cách rock, áo khoác da với đinh tán, quần bò rách bó sát và áo phông đen, tay cầm theo điện thoại compact. Nhưng điều đặc biệt ở đây, là cậu nhóc đó có gương mặt khá giống Marco, ngoại trừ làn da màu lilac nhạt, mái tóc hổng dựng ngược với ít highlight màu nâu và ba mắt được kẻ đậm.

Thiếu niên có vẻ rất đỗi ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt, tới mức không thể hoàn thành nốt câu nói. Cậu cứ trố mắt ra giữa cửa và há hốc mồm.

"Mark! Mark! Có chuyện gì vậy? Marco đâu? Đưa điện thoại cho mẹ cháu đi!"

Là tiếng của Star. Cô vốn dự định gọi tới để hỏi thăm bạn mình, nhưng có vẻ Marco đã để điện thoại chỗ khác nên cô đành chuyển qua gọi cho Mark. Nhưng thằng cháu ngốc này lại đứng như tượng và lắp bắp suốt cả một phút rồi.

Ngay lúc Star đang lưỡng lự nên gọi lại thêm lần hay nên đi xem đường truyền điện thoại có phải bị hỏng không, thì hình ảnh trên điện thoại rung chuyển, camera chiếu ra hình ảnh ở trong phòng. Marco đang bị Tom đè chết dí trên giường, một tay đang bóp chặt cổ cậu, ba mắt anh sáng rực. Star đã rất lâu rồi chưa từng thấy Tom như thế này, chứ đừng nói là anh làm vậy với Marco.

Tom cũng bị giọng nói trong điện thoại gây chú ý. Là Star. Bàn tay bóp cổ Marco dần lỏng ra, anh đứng dậy, muốn tiến tới cướp lấy điện thoại trên tay thiếu niên. Nhưng ngay lúc anh dời khỏi người Marco, cậu đã bật dậy và tóm lấy vai anh. Tom gầm lên một tiếng, tính hất bàn tay đang nắm lấy vai đó, nhưng ngay lật tức bị Marco làm một cú quét mà ngã xõng xoài ra đất.

Marco không ngừng lại, dùng đầu dối đè chặt vào lưng Tom, bẻ ngược một tay của anh ra phía sau, tạo thế khóa chặt. Tom không tử bỏ, cố gắng thoát khỏi đòn khóa bằng tay còn lại. Marco đảo mắt, rồi hạ đòn quyết định, một đấm knock-out. Cuộc chiến kết thúc.

Cậu đứng dậy, vỗ chút bụi vì phải vật lộn dưới đấy nãy giờ khỏi quần áo rồi giật lấy cái điện thoại trong tay con trai.

"Star, có việc rồi. Tom không được ổn."

_____________________

Hẳn sẽ có bác thắc mắc: Tại sao Mark lại gọi Marco là mẹ?

À thì nói ngắn gọn, fandom Tomco bên nước ngoài nó thích để các con của cp Tomco gọi Marco là mẹ (mom, mommy). Ban đầu tui cũng khá lúng túng trước cách gọi, vì ngỡ mấy bác đó genbender bạn Marco, nhưng không phải, nó chỉ là cách gọi. Mà sau khi đọc nhiều, tui bị quen, và phần nhiều cũng do thích, nên tui cũng đú theo :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net