Bé gái trong sương sớm- Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé gái trong sương sớm (Aincrad tầng thứ 22, Tháng Mười năm 2024)

[edit]Phần 1

Chuông báo thức buổi sáng của Asuna luôn được đặt vào lúc bảy giờ năm mươi.

Nếu bạn hỏi tại sao lại là giờ đó, thì đó là vì chuông báo thức của Kirito vang lên đúng tám giờ sáng. Thức dậy trước lúc đó mười phút và nằm trên giường ngắm nhìn Kirito đang ngủ bên cạnh, đó là sở thích của cô.

Sáng nay, Asuna lại thức dậy trong tiếng nhạc vui tai của những chiếc chuông gió và cứ thế nằm trên giường, gối đầu lên tay và ngắm nhìn khuôn mặt của Kirito đang ngủ.

Nửa năm trước cô đã yêu. Họ trở thành đồng đội cách đây hai tuần. Và mới chỉ có sáu ngày trôi qua kể từ khi họ lấy nhau và chuyển tới đây sống, giữa khu rừng ở tầng 22. Mặc dù Kirito là người mà cô yêu thương nhất, cô vẫn không biết nhiều về cậu. Có lúc, càng nhìn khuôn mặt cậu ấy lúc đang ngủ, cô càng cảm thấy không chắc chắn về tuổi đời của cậu.

Mới không lâu trước đây thôi, tính cách dửng dưng và ít quan tâm tới người khác của cậu đã khiến cô nghĩ rằng cậu lớn hơn cô một vài tuổi. Tuy nhiên, cảnh Kirito đang say giấc nồng, toát ra một vẻ ngây thơ chất phác lại cho thấy rằng cậu chỉ giống như là một cậu bé, không lớn tuổi hơn cô là mấy.

Hỏi về những thứ như là tuổi của Kirito – chắc sẽ không là vấn đề gì to tát. Tuy nhiên, hỏi về vấn đề ở thế giới thật là không ổn, hơn nữa hai người cũng đã là vợ chồng. Thay vì tuổi tác, thì việc gặp nhau sau khi trở về thế giới thực, rồi trao đổi thông tin bằng tên và địa chỉ thật sẽ đáng tin cậy hơn nhiều.

Tuy nhiên, Asuna không tài nào nói ra điều đó được.

Cô sợ rằng sau khi nói về những chuyện ở thế giới thực, «cuộc sống hôn nhân» này sẽ chỉ còn là một thứ ảo tưởng mơ hồ của chính cô mà thôi. Đối với Asuna hiện giờ, hiện thực duy nhất và quan trọng nhất, chính là những ngày bình yên ở ngôi nhà trong rừng này; dù cho cả hai không thể thoát ra khỏi thế giới này, và cơ thể thật bị tử thần chào đón, cô vẫn sẽ thỏa mãn nếu được sống như thế này tới giây phút cuối, ra đi mà không chút ân hận.

Chính vì thế cô sẽ không tỉnh giấc khỏi giấc mơ này vội – Nghĩ thế, Asuna nhẹ nhàng đưa tay ra và vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của Kirito.

Dù vậy, khuôn mặt mơ ngủ này thật sự trẻ con quá đi.

Khỏi phải bàn về sức mạnh của Kirito lúc này: những kinh nghiệm cực lớn có được từ thời gian beta test cùng với chỉ số đạt được qua việc chiến đấu không ngừng nghỉ, cũng như óc phán đoán và sự kiên định để tận dụng hiệu quả những yếu tố trên. Có thể cậu đã thua thủ lĩnh của Huyết Kỵ Sĩ, «Thánh Kiếm» Heathcliff, nhưng Kirito vẫn là người chơi mạnh nhất mà Asuna biết. Dù cho chiến trường có khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có cậu ở bên, cô sẽ không bao giờ lo lắng.

Tuy nhiên, khi cô nhìn Kirito đang nằm cuộn tròn, không hiểu sao, cảm giác rằng cậu chỉ như là một đứa em trai ngây thơ và yếu ớt sôi sục lại sôi sục bên trong như thể sắp trào ra từ lồng ngực cô. Cái cảm giác rằng cô cần phải bảo vệ cậu.

Asuna khẽ thở nhẹ rồi rướn người sang, vươn tay ôm lấy người Kirito. Cô thì thầm nhỏ nhẹ:

- Kirito-kun… Em yêu anh. Hãy mãi ở bên em nhé, được không?

Đúng lúc đó, Kirito khẽ run mình, và từ từ mở mắt. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong khi khuôn mặt họ kề sát đối diện nhau.

- Oaa!!

Asuna hoảng hốt lùi xa ra. Cô đổi sang ngồi quỳ gối trên giường rồi đỏ mặt nói:

- C-Chào buổi sáng, Kirito-kun… Anh…có nghe thấy gì vừa nãy không…?

- Chào buổi sáng. Vừa nãy…ờ, có gì à?

Kirito ngồi dậy và trả lời trong khi cố kìm cái ngáp. Ngồi ở phía đối diện, Asuna khua hai tay qua lại.

- K-Không, không có gì đâu!

Asuna ăn xong bữa sáng gồm trứng ốp một mặt với bánh mì đen, sa lát, cà phê và sau đó lau dọn bàn trong chớp mắt, rồi cô đập hai tay vào nhau.

- Nào! Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?

- Này em.

Kirito cười châm chọc.

- Đừng nói thẳng thừng những việc như thế chứ.

- Nhưng anh biết đấy, mỗi ngày đều rất vui mà.

Đó là suy nghĩ thật lòng và trong sáng của Asuna.

Nghĩ về quá khứ chỉ khơi dậy những kỉ niệm buồn, nhưng trong suốt một năm rưỡi, từ lúc cô bị giam cầm trong SAO cho tới khi yêu Kirito, trái tim Asuna đã trở nên chai cứng.

Hi sinh giấc ngủ để nâng cao kĩ năng, được chọn làm phó thủ lĩnh của guild Huyết Kỵ sĩ, cô đã lao tới mê cung với tốc độ nhanh tới mức khiến cho đôi khi các thành viên khác cũng phải chào thua.

Trong trái tim cô lúc đó chỉ có một mục tiêu duy nhất là phá đảo trò chơi này và thoát ra, và vì vậy, cô cho rằng tất cả những việc không liên tới mục đích đó là vô dụng.

Nghĩ tới đó, Asuna không khỏi hối hận vì đã không tình cờ gặp Kirito sớm hơn. Những ngày sau khi gặp cậu quả là rực rỡ, chứa nhiều bất ngờ hơn cả cuộc sống trước kia ở thế giới thực. Nếu được ở bên cậu, thời gian ở đây có thể coi như là một trải nghiệm hiếm có.

Đó chính là lí do tại sao với Asuna, việc cuối cùng cũng có thể có được một ngày mà hai người có thể ở bên cạnh cùng nhau, mỗi một khoảnh khắc trong quãng thời gian đó đều có thể coi như một viên ngọc quý giá. Cô muốn cả hai cùng sánh đôi đi tới nhiều nơi hơn nữa và nói chuyện về đủ thứ trên đời.

Asuna chống hai tay lên hông và bĩu môi nói.

- Vậy ra Kirito-kun muốn đi đâu chơi sao?

Để đáp lại, Kirito cười toe toét và vẫy tay trái, mở bản đồ ra. Sau khi chuyển nó sang chế độ hiện, cậu đưa ra cho Asuna xem. Vị trí các khu rừng và hồ nước được thể hiện trên đó.

- Ở ngay đây.

Nơi cậu chỉ là một góc của khu rừng, không quá xa căn nhà của họ.

Là một tầng dưới thấp nên tầng 22 vốn dĩ khá rộng. Đường kính của toàn bộ khu vực này vào khoảng tám kilomet. Một hồ nước khổng lồ nằm chính giữa tầng, ở phía bờ nam của nó là thị trấn chính, làng «Coral». Ở phía bắc là mê cung. Phần còn lại được bao phủ bởi rừng cây lá kim tuyệt đẹp. Ngôi nhà nhỏ của Asuna và Kirito nằm tại khu vực gần mép phía nam của tầng, còn chỗ mà Kirito đang chỉ nằm về hướng đông bắc, cách đó khoảng hai kilomet.

- Mà, hôm qua anh có nghe tin đồn lúc ở trong làng… Ở cánh rừng này, nơi cây cối dày đặc…“Nó” hay xuất hiện đấy.

- Hả?

Asuna hỏi lại với vẻ hoài nghi, trong khi Kirito đang cười xảo quyệt.

- Cái gì cơ?

- …Một con ma.

Sau một hồi không nói nên lời, Asuna rón rén hỏi lại.

- …Nghĩa là một con quái vật hệ «Astral» phải không? Đại loại như là một bóng ma hoặc yêu nữ phải không?

- Không, là thật cơ. Linh hồn của một người chơi…tức là con người ấy. Có vẻ như là nữ.

- Aa…

Asuna bất giác co rúm người lại. Với mấy chuyện dạng này thì Asuna so với người thường còn bị ám ảnh nặng hơn. Cô sợ tới mức từng nghĩ ra đại ra mấy lí do nào đó để trốn tham gia đợt vượt mê cung lâu đài cổ nằm giữa tầng 65 và tầng sáu 66, vốn nổi danh là rất kinh dị.

- N-Nhưng anh thấy đấy, đây chỉ là thế giới ảo của game mà thôi. Những thứ kiểu như – ma xuất hiện, những thứ đó không bao giờ có thể xảy ra được.

Cô cố nặn ra một nụ cười rồi bắt đầu phản đối kịch liệt.

Nhưng Kirito biết điểm yếu của Asuna là mấy chuyện ma quỷ, nên cậu vẫn hào hứng đổ thêm dầu vào lửa.

- Ví dụ như… Một người chơi chết đi nhưng lòng vẫn còn đầy luyến tiếc, với chiếc Nerve Gear vẫn đang đeo trên đầu…lang thang trên cánh đồng mỗi tối…

- Thôi ng—!

- Uahaha, xin lỗi nhé, anh đùa hơi quá trớn rồi. Mà, anh cũng không nghĩ rằng một linh hồn sẽ thật sự xuất hiện, nhưng nếu chúng mình định đi chơi đâu đó thì nên đi tới nơi nào có khả năng xảy ra những việc thú vị một chút, phải không?

- Uuu…

Chu môi lên bĩu, Asuna chuyển sự chú ý của cô ra bên ngoài cửa sổ.

Dù rằng mùa đông đang tới gần, thời tiết vẫn rất đẹp. Ánh nắng ấm áp và dịu dàng chiếu xuống thảm cỏ trong vườn. Thật chẳng hợp với mấy việc như kiểu một con ma xuất hiện chút nào. Do cấu trúc của Aincrad nên dù rằng không thể trực tiếp thấy mặt trời trừ buổi sáng sớm và chiều tối, nhưng nhờ có ánh sáng đầy đủ xung quanh nên khu vườn vẫn được chiếu sáng đầy vẻ tươi tắn.

Asuna quay lưng về phía Kirito, ngẩng cao đầu rồi đáp lời.

- Được rồi, đi thôi. Em sẽ chứng tỏ rằng không đời nào những thứ như ma quỷ lại thật sự tồn tại.

- Cứ như thế đi. –Nếu lần này chúng mình không tìm thấy, lần tới ta sẽ đi vào nửa đêm nhé?

- Còn lâu!! …Em sẽ không làm đồ ăn cho những người thích bắt nạt như thế đâu đấy.

- Úi, thôi bỏ đi. Coi như em chưa nghe thấy gì nhé.

Mắng Kirito một lần cuối, rồi Asuna bật cười toe toét.

- Mà, chúng ta hãy chuẩn bị xong đi đã. Em sẽ nướng cá. Kirito-kun, anh cắt bánh mì nhé, được không?

Sau khi nhanh chóng chuẩn bị hộp cơm trưa có bơ-gơ cá, lúc cả hai rời khỏi nhà thì đã là chín giờ sáng rồi.

Bước lên bãi cỏ trong vườn, Asuna quay về phía Kirito và nói.

- Này, cõng em lên vai anh đi.

- Cõng em trên vai anh á!?

Kirito vội vã hỏi lại.

- Anh xem, cứ nhìn mãi từ một góc độ thì chán lắm. Với chỉ số sức mạnh vật lý của Kirito-kun thì đây là chuyện nhỏ mà, phải không?

- À, có lẽ thế… Thiệt tình, em bao nhiêu tuổi rồi vậy…

- Tuổi tác chả liên quan gì đến việc này hết! Có sao đâu? Cũng đâu có ai nhìn chúng mình.

- Đ-Được rồi, chắc phải vậy thôi…

Tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng Kirito cũng ngồi xuống và quay lưng về phía Asuna trong khi vẫn lắc đầu. Cô kéo váy lên rồi đặt hai chân lên trên vai cậu.

- Chúng ta đi thôi. Nhưng anh mà quay mặt lại là em đánh đấy.

- Sao em quá đáng vậy…

Vừa càu nhàu về tình cảnh hiện tại, Kirito vừa nhanh chóng đứng dậy, khiến góc nhìn lên cao hơn hẳn.

- Oaa! Nhìn kìa, anh có thể nhìn thấy hồ từ đây đấy!

- Anh không có thấy!!

- Vậy thì lát nữa em sẽ cho anh lên.

- …”

Asuna đặt hai tay lên đầu Kirito, vốn đang gục xuống vì mệt mỏi, rồi nói.

- Giờ, xuất phát thôi! Chyển hướng, bắc – đông bắc!

Kirito đều đặn đi về phía trước, còn Asuna cười đùa vui vẻ trên hai vai cậu. Asuna đã hiểu được những ngày được sống cùng nhau thế này quan trọng đến nhường nào. Cô tin bằng cả trái tim rằng trong mười bảy năm cuộc đời của mình, đây là quãng thời gian cô cảm thấy thực sự được «sống» nhất.

Đi dạo trên con đường – mà, thật ra Kirito là người duy nhất phải bỏ công sức – sau khoảng mười phút, một trong số rất nhiều hồ nước nẳm rải rác ở tầng 22 đã hiện ra trong tầm mắt. Có lẽ là do thời tiết hôm nay đẹp, nên một vài người chơi đã có mặt từ sáng sớm, thả cần câu xuống hồ, tạo ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Con đường chạy vòng quanh hồ, hướng về phía con dốc vốn nằm khá xa so với bờ hồ. Nhưng khi hai người đi tới, những người chơi nhìn thấy họ đều vẫy tay. Có vẻ như những ai trông thấy Kirito và Asuna đều mỉm cười, vài người thậm chỉ còn cười to.

- …Thế này mà là không ai nhìn thấy à!!

- Ahaha, vậy ra là có người xung quanh à… Này, Kirito-kun, vẫy tay chào lại họ đi.

- Còn lâu anh mới làm thế.

Tuy phàn nàn vậy, nhưng Kirito vẫn chẳng có biểu hiện gì rằng muốn thả Asuna xuống. Asuna hiểu rằng cậu thật ra cảm thấy việc này rất thú vị.

Chẳng mấy chốc đã tới đoạn xuống dốc, con đường tiếp tục hướng sang bên phải, đi sâu vào rừng. Len lỏi giữa khoảng trống xen kẽ giữa những cây lá kim to lớn trông giống như cây tuyết tùng đâm vọt lên bầu trời cao, hai người đi dạo chầm chậm. Tiếng lá xào xạc, tiếng suối chảy rì rầm, tiếng chiêm chiếp của chim non. Tất cả những âm thanh đó như tô điểm thêm cho khung cảnh của cánh rừng nhuộm màu sắc mùa thu.

Asuna hướng mắt nhìn lên trên những ngọn cây – lúc này đây chúng trông có vẻ gần cô hơn so với bình thường.

- Những cái cây này lớn thật đấy… Này, liệu anh có trèo lên cây được không…?

- Hừm… Ừm…

Trước lời thắc mắc của Asuna, Kirito nghĩ ngợi một lúc.

- Việc đó chắc vẫn nằm trong giới hạn của hệ thống… Em có muốn thử không?

- Thôi, để lần sau đi. — Lại nói tới việc leo trèo…

Asuna vươn người trong khi vẫn đang ngồi trên vai Kirito và nhìn qua khoảng trống giữa những chiếc cây, về phía rìa ngoài của Aincrad.

- Mấy thứ ở xung quanh mép trông giống như cột trụ đó, chúng nối với tầng trên đúng không? Không biết…chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta trèo lên những cái cột đó nhỉ?

- À, anh thử rồi.

- Hả!?

Cô cúi người xuống nhìn Kirito.

- Sao anh không rủ em đi cùng?

- À, chuyện đó xảy ra từ hồi chúng mình chưa quen thân nhau lắm.

- Sao cơ, đó là bởi vì Kirito–kun cứ cố tình trốn tránh đấy chứ.

- …A-Anh thật sự đã làm thế à?

- Đúng vậy. Em đã mời anh rất nhiều lần, nhưng anh thậm chí còn chẳng buồn đi uống trà với em.

- C-Cái đó… M-Mà thôi, dẹp chuyện đó sang một bên.

Cuộc nói chuyện đang bắt đầu lệch sang một chủ đề khá kì quặc, nên Kirito quay lại chuyện ban đầu và tiếp tục nói.

- Nếu xét đơn thuần về mặt kết quả thì cách đó thất bại hoàn toàn. Leo lên từ những phần bề mặt đá gồ ghề thì rất dễ dàng, nhưng sau khi trèo được khoảng tám mươi mét thì một thông báo lỗi xuất hiện, đại loại là, “Bạn không thể đi tiếp”, đúng là bực mình mà.

- Ahaha, đúng như dự đoán, không thể gian lận được à.

- Chả phải chuyện gì đáng để cười đâu. Anh trượt tay vì bất ngờ và ngã một quả nhớ đời…

- Ơ-Ơ!? Không phải nếu như thế thì anh sẽ chết sao?

- Ừ. Anh tưởng thế là tàn rồi. Nếu anh dùng pha lê dịch chuyển chậm chỉ vài ba giây thôi thì e là đã trở thành thành viên mới của nhóm những người đã hi sinh rồi.

- Thật là, nguy hiểm quá đi. Đừng bao giờ làm những chuyện như thế nữa nhé.

- Anh đang định nói thế đây!

Trong khi cả hai vẫn vừa dạo bước vừa trò chuyện những việc đâu đâu, rừng cây ngày càng trở nên rậm rạp hơn. Ngay cả tiếng hót của những con chim đang trốn đâu đó, và cả những tia nắng len lỏi qua kẽ lá cũng bắt đầu biến mất.

Khi Asuna nhìn lại xung quanh, cô hỏi Kirito.

- Này anh, cái chỗ…trong tin đồn, nằm ở hướng nào vậy?

- À, nó…

Kirito vẫy tay, kiểm tra lại vị trí của hai người trên bản đồ.

- À, chúng mình gần chỗ đó thôi. Đi vài phút nữa là đến rồi.

- Hừm… Này anh, có thông tin chi tiết gì về chuyện này không?

Cô thật sự không muốn nghe gì về việc đó cả, nhưng nếu không biết gì thì lại càng thấy không yên, nên đành phải mở lời hỏi.

- À, khoảng một tuần trước, hình như có một người chơi theo class thợ mộc đã tới xung quanh đây để tìm gỗ. Gỗ lấy ở đây có chất lượng khá tốt, vì mải làm việc nên anh ta không để ý rằng trời đang tối dần… Người thợ mộc vội vã trở về, nhưng lẩn khuất phía sau những cái cây…có một thứ màu trắng lướt qua.

- …

Asuna đã tới giới hạn chịu đựng, nhưng Kirito vẫn tiếp tục nói một cách không thương tiếc.

- Người chơi đó hoang mang nghĩ rằng đó là quái vật, nhưng có vẻ như không phải thế. Đó là một con người, hay đúng hơn là một cô bé, theo những gì người đó kể. Mái tóc đen dài cùng với bộ y phục trắng. Từ từ, đi về phía một lùm cây. Người thợ mộc kia nghĩ nếu không phải quái vật thì đó chỉ có thể là người chơi và nhìn cô bé.”

- …

- —Không có con trỏ.

- Ế…

Một tiếng kêu nhỏ vô tình thoát ra từ cổ họng cô.

- Không thể nào. Dù nghĩ như thế, nhưng người đó vẫn tiến tới gần. Anh ta còn gọi cô bé. Thế rồi, cô bé ngừng cử động…và chầm chậm quay về phía anh ta…

- T–T–Thế là đủ r…

- Rồi anh ta chợt nhận ra. Cô bé ấy, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi xuống bộ y phục trắng, những cái cây bên cạnh đó — anh ta có thể thấy xuyên qua người cô bé.

- ——!!

Asuna cố đè nén tiếng thét và nắm chặt lấy mái tóc của Kirito.

- Nếu cô ta quay lại thì đời mình đi đứt là cái chắc – anh ta nghĩ vậy, và bỏ chạy. Cuối cùng, sau khi bỏ chạy đủ xa và có thể thấy được ánh sáng từ phía ngôi làng, anh ta nghĩ rằng mình đã an toàn và dừng lại…anh ta vừa thở khò khè vừa nhìn lại phía sau…

- ——!?

- Chẳng có ai ở đó cả. Và anh ta sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

- …K-Ki-Kirito-kun, đồ ngốc—!!

Cô nhảy xuống khỏi vai Kirito và giơ nắm đấm lên, định đấm cho cậu một cái vào lưng— đúng lúc đó.

Từ sâu bên trong rừng, vốn rất tối tăm dù rằng vẫn đang là ban ngày, cách hai người không xa, có thứ gì đó màu trắng đang đứng dưới một gốc cây lá kim nhìn trộm họ.

Bị lấn át bởi một thứ không khí ma quái, Asuna cứng đờ người lại vì sợ hãi. Kĩ năng nhận biết của cô, dù rằng không bằng Kirito, nhưng cũng khá cao. Kĩ năng này tự khởi động ngầm, giúp cô có thể nhìn thấy rõ hơn thứ mà cô tập trung nhìn vào.

Một thứ gì đó màu trắng đang đung đưa trong gió. Không phải cây. Cũng không phải đá. Mà là vải. Hay mô tả kĩ hơn thì là một chiếc váy liền mảnh với đường khâu nổi bật. Thò ra từ mép váy là—đôi chân dài và thon thả.

Cô bé đứng yên đó. Giống như những gì Kirito miêu tả, đó là một cô bé mặc chiếc váy liền mảnh, đứng bất động, nhìn vào hai người.

Cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mờ dần như thể sắp ngất đi tới nơi, Asuna cố gắng mở miệng ra. Cô thì thầm với giọng the thé.

- Ki… Kirito–kun, bên này.

Kirito vội quay theo hướng Asuna đang nhìn. Ngay lập tức, cậu cũng đờ người ra.

- Đ–Đây không thể là thật được…

Cô bé không hề di chuyển, mà cứ đứng cách khoảng mười mét so với hai người, ánh mắt dán chặt lên người họ. Đúng lúc Asuna nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ lăn ra ngất nếu cô bé đó lại gần hơn nữa, và gắng đứng vững lại.

Thì cơ thể cô bé khẽ đung đưa— không vững vàng. Như thể một con búp bê máy đã hết pin, cô bé ngã xuống đất, với một động tác trông không giống một sinh vật sống chút nào. Một tiếng uỵch nhỏ vang lên.

- Đó…

Ngay lúc đó, Kirito nheo mắt lại.

- Không thể nào lại là ma được!!

Và cậu vừa chạy vừa la lên.

- Đ-Đợi đã, Kirito-kun!

Kirito không buồn nhìn Asuna đang lên tiếng xin cậu dừng lại phía sau lưng, và lao về phía cô bé vừa ngã.

- Thật tình!!

Asuna miễn cưỡng đứng dậy và đuổi theo cậu. Dù rằng vẫn còn hơi run, nhưng cô chưa bao giờ nghe kể về con ma nào lại bị ngất và ngã xuống cả. Đây chắc hẳn phải là người chơi.

Sau đó khoảng vài giây, khi tới được bóng râm dưới tán cây lá kim, cô thấy cô bé đó đã nằm trong vòng tay của Kirito. Cô bé vẫn bất tỉnh. Đôi mắt của cô bé, được che bởi hai hàng mi dài, vẫn đang nhắm nghiền, đôi tay yếu ớt buông thõng xuống. Nhìn kỹ lại thân thể cô bé bao bọc bởi chiếc váy liền mảnh, Asuna chắc chắn rằng không thể nào lại nhìn xuyên qua qua nó được.

- C–Cô bé có sao không?

- Hừm…

Kirito nói trong khi nhìn vào khuôn mặt của cô bé.

- À, nói thật thì… Ở trong thế giới này thì không cần phải thở hay tim phải đập gì cả, nên…

Ở trong SAO, hầu hết các chức năng sinh lý của con người vẫn được tái tạo lại, nhưng không bắt buộc. Bạn có thể cố ý thở, cũng như cảm nhận được không khí đi vào hệ hô hấp, nhưng avatar sẽ không cần thở một cách vô thức và cũng sẽ không làm thế. Tương tự như vậy, đối với nhịp tim đập, dù rằng cảm giác được nó đập mạnh khi căng thẳng hoặc thích thú, bạn lại không thể cảm nhận được nhịp tim đập của người khác.

- Nhưng, cô bé vẫn không biến mất nên có lẽ cô bé này vẫn sống, chắc thế. Nhưng việc này…lạ thật đấy…

Nói xong, Kirito nghiêng đầu sang bên.

- Cái gì lạ cơ?

- Cô bé không phải là ma, vì anh có thể chạm được vào cô bé. Nhưng dù thế, con trỏ…lại không xuất hiện…

- A…

Asuna lại một lần nữa tập trung nhìn vào hình dáng của cô bé. Tuy nhiên, con trỏ màu vốn vẫn xuất hiện khi thấy một vật thể động trong Aincrad, như người chơi, quái vật, hay thậm chí cả NPC, lại không xuất hiện ở đây. Đó là một chuyện chưa bao giờ xảy ra cho tới giờ.

- Có khi là một lỗi (bug), hay đại loại như thế chăng?

- Có lẽ là thế. Trong tình huống thế này, thường thì mọi người sẽ gọi GM trong các game online khác, nhưng trong SAO không có GM… Nhưng dù thế, vấn đề không chỉ là ở con trỏ. Cô bé quá nhỏ tuổi để có thể là người chơi.

Đó là sự thật. Cơ thể đang nằm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net