Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Sau trận chiến đầy khó nhọc ở khu vực 'Mê cung' của tầng 74, tôi nhớ lại đường ra, cũng như một vài chuyện trong quá khứ, và thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh sáng của lối vào.

Tôi để cho đầu óc được thả lỏng một chút, bước nhanh ra khỏi hành lang, và hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Trước mặt tôi là một con đường mòn hẹp hướng về phía cánh rừng rậm rạp um tùm. Còn phía sau lưng tôi là khu vực mê cung vươn cao vút lên đến tận bầu trời – hay nói đúng hơn là đến đáy của tầng trên.

Bởi vì mục đích của trò chơi này là lên được tầng trên cùng của tòa thành, nên ngục tối ở đây không phải là mê cung dưới lòng đất mà là các tòa tháp. Tuy nhiên về cơ bản thì chúng vẫn vậy: quái vật bên trong mạnh hơn so với những con bạn gặp trên cánh đồng, và sâu tít trong cùng là một con trùm đang rình rập.

Hiện giờ, tám mươi phần trăm diện tích mê cung của tầng 74 đã được khám phá, hay nói cách khác là đã 'được lập bản đồ'. Trong một vài ngày nữa, phòng của con trùm có thể sẽ được phát hiện, và một nhóm lớn sẽ được tập hợp để hạ gục nó. Tới lúc đó, ngay cả tôi, một người chơi solo, cũng sẽ tham gia vào cuộc săn boss.

Cái cảm giác vừa thấy chờ mong lại vừa thấy thất vọng trong lòng khiến tôi tự cười chế giễu bản thân và bắt đầu bước đi dọc theo con đường mòn.

Hiện giờ tôi đang sống tại Algade, thành phố lớn nhất ở Aincrad, nằm tại tầng thứ năm mươi. Mà thực ra nếu chỉ xét về mặt diện tích thì Thành phố khởi đầu có lớn hơn, nhưng nơi đó bây giờ đã hoàn toàn trở thành căn cứ của <Quân đoàn>, vì vậy đi lại ở đó có chút gì đấy không thoải mái lắm.

Lúc này trời đang tối dần, và ngay sau khi tôi vượt qua cánh đồng, một khu rừng đầy cây cổ thụ trải dài trước mắt tôi. Nếu tôi đi bộ tiếp thêm ba mươi phút về hướng đó, tôi sẽ đến <Khu dân cư> của tầng 74 và chỉ cần sử dụng <Cổng dịch chuyển> để về Algade.

Tôi luôn có thể sử dụng một trong các item dịch chuyển tức thời trong túi đồ để trở về Algade bất cứ lúc nào, nhưng vì những item này khá là đắt nên tôi cố hạn chế sử dụng đến chúng, trừ khi gặp phải tình huống nguy hiểm. Vẫn còn chút thời gian trước khi mặt trời lặn, vì vậy tôi cố chống lại cảm giác cám dỗ của việc trở về nhà nhanh nhất có thể và đi vào rừng.

Theo quy định, phần mép của mỗi tầng trong Aincrad đều có khoảng trống giữa các cột trụ để nhìn ra bầu trời. Ánh chiều tà xuyên qua những khe hở đó nhuộm một màu đỏ rực lên cây cối xung quanh. Làn sương nằm xen kẽ giữa những tia nắng phản chiếu ánh hoàng hôn và trở nên sáng rực. Tiếng chim hót lảnh lót vốn rất dễ gặp vào ban ngày, bây giờ hầu như không nghe thấy được nữa, trong khi âm thanh của cành cây đung đưa trong gió dường như nghe rõ rệt hơn.

Bản thân tôi biết rõ rằng dù có không tỉnh táo đi nữa tôi vẫn có thể đấu lại bọn quái vật trong khu vực này, nhưng nỗi sợ hãi bóng tối vẫn rất khó mà kiềm chế được. Một cảm giác khó tả, giống như cái lần tôi cố gắng trở về nhà sau khi bị lạc hồi còn nhỏ, tràn ngập trong tôi.

Nhưng tôi không ghét cái cảm giác đó. Khi còn ở thế giới bên ngoài, đôi khi tôi quên mất nỗi sợ hãi nguyên thủy này. Cảm giác cô đơn khi ta đi qua nơi hoang dã mà chẳng hề thấy bóng dáng ai – có thể gọi đây là bản chất của một game nhập vai.

Trong khi tôi đang chìm trong những ký ức xưa, một tiếng kêu mà tôi chưa bao giờ nghe thấy đột ngột vang đến tai tôi.

Tiếng kêu đó ngắn, cao và rõ ràng. Tôi dừng chân và cẩn thận tìm xem âm thanh đó đến từ đâu. Nếu bạn nghe hay nhìn thấy một cái gì đó mà bạn chưa bao giờ bắt gặp, thì bạn hoặc là rất may mắn, hoặc là rất xui xẻo.

Là một người chơi solo nên tôi đã luyện kỹ năng <Tìm Kẻ Địch>. Kỹ năng này giúp ngăn chặn việc bị phục kích và khi luyện kỹ năng này đủ cao, nó bổ sung thêm khả năng phát hiện những con quái vật đang “ẩn nấp”. Nhờ đó, tôi có thể nhìn thấy một con quái vật đang trốn trong bụi cây cách đây mười mét.

Nó không lớn lắm. Con quái có bộ lông màu xanh lá cây để ẩn mình vào bụi cây và có đôi tai còn dài hơn cơ thể của mình. Vì tôi tập trung vào nó, nó tự động trở thành mục tiêu của tôi và một con trỏ màu vàng xuất hiện cùng với tên của con quái.

Tôi nín thở ngay sau khi đọc được cái tên: <Thỏ Ra-gu>. Một con quái vật rất hiếm gặp, phải nói là “siêu hiếm” mới đúng.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy nó. Con thỏ béo ú sống trong những bụi cây này không mạnh lắm, cũng không cho nhiều điểm kinh nghiệm, nhưng–

Tôi âm thầm rút ra một con dao mỏng từ thắt lưng của tôi. Kỹ năng <Ném dao> của tôi không cao lắm. Tôi chỉ đơn giản là đã chọn nó như là một nhánh trên cây kỹ năng của mình ở thời điểm nào đó. Nhưng tôi nghe nói rằng <Thỏ Ra-gu> là con quái vật nhanh nhất trong số những con hiện được biết đến, vì vậy tôi không thực sự tự tin lắm trong việc dùng kiếm để bắt nó.

Tôi chỉ có một cơ hội để tấn công trước khi nó nhận thấy tôi. Tôi thầm cầu nguyện rồi giơ vũ khí lên, và đứng vào thế <Đơn kích>.

Dù cho điểm kỹ năng của tôi khá thấp, tay tôi được hỗ trợ bởi chỉ số “khéo léo” (dexterity) cao, và rồi con dao bay đi, để lại một vệt mờ phía sau. Con dao lóe lên một lần và sau đó mất hút vào bụi cây. Ngay sau khi tôi tấn công, con trỏ chỉ theo hướng con Thỏ Ra-gu chuyển sang màu đỏ và thanh HP xuất hiện bên dưới nó.

Một tiếng thét the thé phát ra từ hướng mà tôi vừa ném con dao. Thanh HP giảm một chút và sau đó tụt xuống 0. Âm thanh quen thuộc từ những đa giác vỡ ra vang lên.

Tôi nắm chặt bàn tay trái để ăn mừng, rồi giơ tay phải lên mở menu chính. Tôi mở túi đồ một cách nhanh chóng, thậm chí cả động tác tay của tôi cũng dường như quá chậm, và ở đầu của danh sách đồ vừa nhận được: <Thịt Thỏ Ra-gu>. Đây là một item hiếm mà có thể được bán cho người chơi khác với mức giá tối thiểu 100.000 Coll. Số tiền đó đủ để may một bộ áo giáp tốt nhất mà vẫn còn sót lại chút tiền lẻ.

Lý do tại sao nó đắt đến vậy đơn giản là do đây là nguyên liệu nấu ăn ngon nhất trong số vô vàn các nguyên liệu có sẵn trong game.

Ăn uống là thú vui duy nhất trong SAO, nhưng món mà bạn có thể ăn thường xuyên lại chỉ là súp và bánh mì có vị như thể được làm ở vùng quê châu Âu nào đó – tôi cũng không rõ lắm; nhưng có một thực tế là những món đó quá đơn giản . Một số ít người chơi, những người đã luyện kỹ năng nấu ăn của họ, đã kết luận như vậy sau khi suy nghĩ rất nhiều để có thể mang nhiều loại đồ ăn khác tới cho mọi người. Nhưng đây là một vấn đề không dễ giải quyết, vậy nên việc mọi người đều ít khi được ăn ngon miệng là một quy luật bất thành văn ở đây.

Tất nhiên, tình hình hiện tại của tôi cũng không khác gì nhiều, và tôi cũng không ghét mấy loại súp và bánh mì bán tại các nhà hàng của NPC. Nhưng đôi khi, tôi cũng muốn được ăn một bữa thịt ngon lành thỏa thích.

Tôi nhìn chằm chằm vào tên của item đó một lúc lâu và tự hỏi mình phải làm gì. Khả năng tôi kiếm được loại nguyên liệu này một lần nữa là rất thấp. Thành thật mà nói, tôi thực sự muốn ăn nó. Tuy nhiên, cấp độ của nguyên liệu càng cao, kỹ năng đòi hỏi để có thể chế biến nó cũng tăng lên. Tôi phải tìm một người có kỹ năng nấu ăn bậc thầy để có thể nấu cho tôi.

Nhưng tôi không biết ai như thế. Thật ra tôi biết một vài người, nhưng bây giờ phải đi tìm họ chỉ vì việc này thì quá phiền phức. Hơn nữa, cũng đến lúc tôi cần phải có một bộ trang bị mới rồi, thế nên tôi quyết định bán phứt nó đi.

Tôi đóng cửa sổ như để cố tránh cảm giác hối tiếc, và kiểm tra khu vực xung quanh. Khả năng bọn cướp xuất hiện tại tiền tuyến không cao cho lắm, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa khi bạn đang có một item cấp S trong tay.

Nếu bán được món này thì tôi muốn mua bao nhiêu item dịch chuyển cũng được, vì vậy tôi quyết định giảm thiểu rủi ro và lục lọi túi đồ.

Thứ mà tôi lấy ra một viên pha lê hình trụ có tám mặt màu xanh nước biển đậm. Những món đồ ma thuật hiếm hoi trong thế giới này, nơi mà <Phép thuật> đã bị loại bỏ, đều ở dưới dạng đá quý. Xanh nước biển là dịch chuyển tức thời, hồng để phục hồi HP, màu xanh lá cây có tác dụng giải độc, vân vân. Chúng là những item có tác dụng tức thì, nhưng chúng cũng rất đắt tiền. Vì vậy, trong hầu hết trường hợp mọi người đều sử dụng những item rẻ hơn, như bình thuốc có tác dụng chậm chẳng hạn, sau khi chạy trốn khỏi một cuộc chiến.

Tự nhủ với bản thân rằng hiện giờ chắc chắn một tình huống khẩn cấp, tôi cầm chắc viên pha lê màu xanh và hét lên.

“Dịch chuyển! Algade!”

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên và viên pha lê trong tay của tôi tan vỡ thành từng mảnh. Đồng thời, cơ thể của tôi chìm trong ánh sáng màu xanh và cánh rừng trước mắt tôi nhòe dần như thể nó đang tan chảy. Một ánh sáng chói hơn lóe lên, và khi nó biến mất, việc dịch chuyển đã kết thúc. Thay vì tiếng của lá xào xạc là tiếng búa rèn và âm thanh ồn ã của thành phố vang lên bên tai tôi.

Nơi tôi xuất hiện là <Cổng Dịch Chuyển> nằm ở trung tâm của Algade. Ở giữa quảng trường hình tròn là một cánh cổng làm bằng kim loại cao hơn năm mét. Bên trong, không khí xoắn lại một cách hư ảo, và những bóng người đang dịch chuyển đến hoặc đi cứ xuất hiện liên tục.

Bốn con đường lớn trải dài về bốn hướng của quảng trường, và ở hai bên của những con đường này là vô số cửa hàng nhỏ. Những người chơi tụ tập tại cửa hàng ăn hoặc quán rượu để trò chuyện và nghỉ ngơi sau một ngày dài đi khám phá.

Nếu phải dùng một từ để mô tả Algade thì đó sẽ là <lộn xộn>.

Ở đây không có những con phố lớn như ở Thành phố khởi đầu, mà chỉ có những ngõ hẻm đan xen chằng chịt bao phủ toàn thành phố. Có những cửa hàng mà bạn thậm chí không biết họ bán gì, và những nhà trọ mà bạn sẽ không bao giờ có thể trở lại được nữa một khi bạn đã rời khỏi.

Trên thực tế, đã có rất nhiều người chơi vô tình lạc trong những ngỏ hẻm ở Algade vài ngày liền trước khi tìm thấy được lối ra. Tôi đã sống ở đây gần một năm nay, nhưng tôi vẫn không thể nhớ lấy một nửa đường lối ngõ ngách ở đây. Ngay cả các NPC ở đây cũng là những người lạ lùng và khó đoán được họ thuộc class nào, điều này càng làm cho bạn nghĩ rằng những người chọn nơi đây là chỗ ở đều là những kẻ kì lạ.

Nhưng tôi thích cảm giác của đường phố ở đây. Không phải cường điệu khi nói rằng thời điểm duy nhất tôi cảm thấy bình an là khi nhấm nháp một tách trà có mùi vị đặc biệt tại một cửa hàng ở góc phố mà tôi thường xuyên đến. Lý do của việc này là vì nó làm tôi nhớ đến cửa hàng điện tử tôi thường đến - cũng không hẳn, hi vọng là không.

Tôi nghĩ mình nên xử lí món đồ này trước khi về nhà, vậy nên tôi bắt đầu đi về phía một cửa hàng.

Nếu tôi theo con đường phía tây ra khỏi quảng trường trung tâm, len qua đám đông dày đặc trên đường một chút là tôi sẽ đến được cửa hàng đó. Không gian bên trong nó nhỏ tới mức chỉ nhét được khoảng năm người, và bên trong thì bừa bộn đúng kiểu cửa hàng do người chơi lập ra: các công cụ, vũ khí, và thậm chí cả nguyên liệu nằm lẫn lộn với nhau.

Chủ cửa hàng lúc này còn đang bận mặc cả.

Có hai cách để bán các item. Một cách là bán cho một NPC, nhân vật điều khiển bởi hệ thống. Không có nguy cơ bị lừa, nhưng giá luôn luôn giống nhau. Để ngăn chặn lạm phát, giá cả của mỗi món đồ đã được đặt thấp hơn giá thực tế.

Cách còn lại là giao dịch với người chơi khác. Trong trường hợp này, bạn có thể bán item với giá cao nếu bạn mặc cả tốt, nhưng bạn phải tìm một người nào đó để mua nó, và tranh cãi giữa người chơi sau khi mua bán không phải là chuyện hiếm.

Vì vậy, thương nhân, người chơi chuyên về việc buôn bán xuất hiện.

Thương nhân không thể sống chỉ bằng kinh doanh. Cũng giống như những người chơi thuộc class kĩ thuật gia, họ phải tốn mất một nửa số ô kĩ năng cho những skill không liên quan đến chiến đấu. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể tránh xa khỏi chiến trường. Thương nhân phải đấu tranh để kiếm hàng, còn kỹ thuật gia thì để kiếm nguyên liệu, và tất nhiên, họ gặp khó khăn hơn nhiều so với chiến binh. Thật khó để họ cảm nhận được cảm giác phấn khởi khi đánh bại một kẻ thù.

Vì vậy, lý do cao cả mà họ chọn class này là để giúp đỡ những người chơi đang chiến đấu trên tiền tuyến mỗi ngày. Vì vậy, từ tận đáy lòng tôi rất tôn trọng họ, chỉ có điều là tôi không bao giờ nói ra điều đó.

... mà, tôi thì tôn trọng họ thật đấy, nhưng người đang đứng trước mặt tôi thì còn rất xa để có thể gọi là hi sinh cao cả.

“Được rồi, kết thúc! Hai mươi lăm tấm <Da của Dusk Lizard > giá 500 Coll!”

Chủ sở hữu của cửa hàng nơi tôi thường đến này, Agil, vỗ cánh tay to lớn của mình vào lưng người bán món đồ, một thương thủ nhìn có vẻ yếu đuối. Sau đó, anh ta nhanh chóng mở cửa sổ trao đổi và nhập số tiền vào danh sách trao đổi của mình.

Người bán dường như đang suy nghĩ, nhưng ngay sau khi cậu ta nhìn thấy nét mặt đáng sợ giống như một chiến binh dày dạn kinh nghiệm của Agil – thực ra Agil là chiến binh dùng rìu có hạng nhưng cũng đồng thời là một thương gia, cậu ta vội vã đưa ra những món đồ trong danh sách trao đổi của mình và nhấn OK.

“Cảm ơn nhiều! Sau này lại tới nhé!”

Agil đập vào lưng của người thương thủ lần cuối và mỉm cười. Da của Lizard Dusk có thể được sử dụng để tạo ra áo giáp chất lượng cao. Dù nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi cũng nghĩ rằng 500 Coll là quá rẻ. Nhưng tôi vẫn im lặng nhìn người thương thủ rời khỏi cửa hàng. Coi như đây là một bài học để không bao giờ nhún nhường trong khi thương lượng, tôi thầm nghĩ.

“Này, đúng là anh vẫn buôn bán gian lận như mọi khi.”

Gã khổng lồ trọc đầu nhìn về phía tôi và mỉm cười khi tôi nói sau lưng anh ta.

“Này, Kirito. Phương châm của cửa hàng chúng tôi là mua rẻ và bán cũng rẻ”, anh ta nói mà không có vẻ gì là hối hận.

“Ừm, tôi hơi nghi ngờ về đoạn 'bán rẻ' nhưng thôi, điều đó không quan trọng. Tôi muốn bán cho anh một thứ.”

“Cậu là khách quen nên tôi không lừa được cậu rồi. Rồi, xem nào...”

Vừa nói Agil vừa rướn cái cổ ngắn, to bè của mình rồi nhìn vào cửa sổ trao đổi mà tôi đưa ra.

Avatar trong SAO là bản sao của cơ thể thực sự của người chơi được tạo ra nhờ có hệ thống quét và cân chỉnh. Nhưng mỗi khi tôi nhìn Agil, tôi luôn luôn tự hỏi làm thế nào mà một người lại có thể có một cơ thể phù hợp với anh ta như vậy.

Khắp cơ thể cao 180 cm của anh ta là cơ bắp và mỡ, và cái đầu nằm phía trên cùng thì trông như thể đầu của một tay đô vật chuyên nghiệp độc ác vậy. Hơn nữa, anh ta đã thay đổi kiểu tóc của mình, một trong số ít những thứ có thể điều chỉnh, thành trọc lốc. Nó tạo ra cảm giác đáng sợ ngang ngửa với mấy con quái vật man rợ.

Dù vậy, anh ta có một khuôn mặt quyến rũ trông rất trẻ con khi anh mỉm cười. Anh ta nhìn khoảng độ gần ba mươi tuổi, nhưng tôi không thể đoán nổi anh ta làm công việc gì trong thế giới thực. Không hỏi người khác về "bên kia" là luật bất thành văn trong thế giới này.

Phía dưới cặp lông mày dày, đôi mắt của anh ta mở rộng ngay sau khi anh ta nhìn thấy cửa sổ trao đổi.

“Oa, item hiếm cấp S. <Thịt thỏ Ra-gu>, đây là lần đầu tiên tôi thực sự thấy nó... Kirito cậu không nghèo phải không? Không có bất kỳ suy nghĩ gì về việc ăn món này sao?”

“Tất nhiên là có. Rất khó kiếm được item như thế này thêm lần nữa... Nhưng khó mà tìm được một người nào đó có thể nấu được món này...”

Ngay lúc đó, có ai đó vỗ lên vai tôi.

“Kirito.”

Giọng con gái. Không có nhiều người chơi nữ biết tên của tôi. Thật ra, trong tình huống như thế này thì chỉ có một người thôi. Tôi nắm lấy bàn tay trên vai trái của tôi và nói.

“Đã kiếm được đầu bếp.”

“S– Sao cơ?”

Cô ấy lắp bắp với nét mặt nghi ngờ trên khuôn mặt, trong khi bàn tay cô ấy nằm gọn trong tay tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, bao quanh là mái tóc dài thẳng màu hạt dẻ được vén gọn gàng sang hai bên, và đôi mắt màu nâu lấp lánh. Cơ thể mỏng manh của cô ấy được bao phủ bởi một bộ đồng phục chiến đấu kiểu hiệp sĩ màu đỏ và trắng, và một thanh kiếm màu trắng bạc tao nhã nằm trong bao kiếm màu trắng.

Tên của cô ấy là Asuna. Cô ấy rất nổi tiếng, đến mức hầu như tất cả mọi người chơi trong SAO đều biết cô ấy.

Có rất nhiều lý do, nhưng lý do đầu tiên là bởi vì cô là một trong số ít người chơi nữ ở đây, thêm vào đó cô sở hữu một khuôn mặt hoàn hảo.

Thật khó để nói điều này trong SAO, nơi mà tất cả mọi người đều có cơ thể trông giống cơ thể thực sự của họ, nhưng số lượng người chơi nữ xinh đẹp ở đây cực kì hiếm hoi. Số người xinh xắn cỡ như Asuna chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Một lý do khác khiến cô ấy nổi tiếng là vì bộ đồng phục màu đỏ và trắng của cô thuộc về guild <Huyết Kị Sĩ>. Các thành viên trong guild được gọi là HKS, viết tắt của từ <Huyết Kị Sĩ> (Knights of the Blood) và tất cả mọi người đều phải thừa nhận họ là guild mạnh nhất.

Đây chỉ là một guild cỡ trung bình với khoảng ba mươi thành viên, nhưng tất cả bọn họ đều là các chiến binh level cao và dày dạn kinh nghiệm, và thủ lĩnh của guild là người chơi mạnh nhất, gần như là một huyền thoại trong SAO. Ngoài ra, mặc dù có dáng người rất mảnh mai nhưng Asuna lại là phó thủ lĩnh của <Huyết Kị Sĩ>. Kiếm kỹ của cô ấy đặc biệt đến mức nó giúp cô có được danh hiệu <Tia chớp>.

Vậy đấy, vẻ bề ngoài và kiếm kỹ của cô ấy đều thuộc hàng đỉnh cao trong 6000 người chơi – không nổi tiếng mới là lạ. Cô ấy có rất nhiều người hâm mộ, nhưng trong đó có một số kẻ bám đuôi, một số người thì tôn thờ cô ấy, và cũng có những người ghét cô ấy, vì vậy có vẻ cô ấy đang trải qua khoảng thời gian khó khăn.

Asuna là một chiến binh hàng đầu, nên chắc sẽ không có nhiều người dám trực tiếp thách thức cô ấy. Nhưng hình như guild muốn thể hiện rằng họ sẽ bảo vệ cô ấy, nên Asuna thường được ít nhất hai vệ sĩ hộ tống. Ngay lúc này, sau lưng cô ấy, cách vài bước là hai người đàn ông được trang bị đầy đủ áo giáp kim loại và đồng phục của HKS. Một trong hai người, có mái tóc đuôi ngựa, gườm mắt với tôi khi tôi nắm lấy tay của Asuna.

Tôi buông tay Asuna ra rồi vẫy tay chào anh ta, và trả lời.

“Sao vậy, Asuna? Điều gì đã đưa cậu đến với đống rác này vậy.”

Bộ mặt của người đàn ông tóc đuôi ngựa và khuôn mặt của chủ cửa hàng nhăn lại, một người thì vì tôi đã gọi thẳng tên của Asuna, và người còn lại là bởi vì tôi gọi cửa hàng của anh ta là đống rác. Tuy nhiên, chủ cửa hàng...

“Lâu rồi không gặp, Agil-san.”

...nở một nụ tươi sau khi nghe lời chào Asuna.

Asuna nhìn tôi và bĩu môi đầy bất mãn.

“Này, nói kiểu gì vậy? Uổng công tớ lặn lội tới đây xem cậu có còn sống để tham gia cuộc chiến với con boss sắp diễn ra không.”

“Cậu thêm tớ vào danh sách bạn bè rồi mà, nhìn vào đấy là biết ngay thôi. Mà cậu tìm được đến đây chẳng qua là nhờ tính năng theo dấu bạn bè thôi.”

Asuna quay ngoắt đi ngay sau khi tôi trả lời.

Ngoài việc là phó thủ lĩnh của guild, cô nàng cũng chịu trách nhiệm về việc tiến hành chinh phục các tấng. Công việc này bao gồm cả việc tìm kiếm những người chơi solo ích kỷ, như tôi chẳng hạn, và lập party để hạ con boss. Nhưng mà cất công đến tận nơi để gặp tôi thì đúng là có vẻ hơi tận tâm quá mức với công việc rồi.

Nhìn vào biểu hiện vừa mệt mỏi vừa ngạc nhiên của tôi, Asuna chống tay lên hông rồi hơi ngửa mặt lên và nói.

“Dẫu sao thì cậu vẫn còn sống sót, thế là được. V– với lại, ý cậu là gì? Hình như cậu vừa nói chuyện gì đấy liên quan đến đầu bếp.”

“À ừ đúng rồi. Kỹ năng nấu ăn của cậu đạt mức gì rồi?”

Theo những gì tôi biết, Asuna tập trung vào việc nâng cao kỹ năng nấu ăn của mình bất cứ khi nào cô có thời gian rảnh sau khi luyện tập kiếm kỹ. Cô ấy trả lời câu hỏi của tôi với một nụ cười đầy tự hào.

“Thế thì nghe đây này! Mình đạt mức 'Bậc thầy' từ tuần trước rồi.”

“Cái gì?!”

Cô ấy... thật ngốc.

Tôi nghĩ như vậy trong một khoảnh khắc – tất nhiên là tôi không nói ra.

Nâng cấp kỹ năng là việc làm vô cùng nhàm chán và tốn thời gian, và bạn chỉ đạt được mức 'Bậc thầy' sau khi nâng cấp kỹ năng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net