[Asuna Capulet] Ấn tượng khó quên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Dinh thự Capulet, thành phố Verona, Italy]

Đêm đến, bầu trời trải đầy những vì sao sáng lung linh, hệt như một tấm thảm đen được các nghệ nhân dệt nên và được tô điểm với hàng trăm triệu nghìn hạt trân châu nhỏ sáng lấp lánh. Mặt trăng tròn vành vạnh là trung tâm của bức tranh ấy. Ánh trăng dịu dàng như mật ngọt tan chảy len lỏi khắp nơi, khiến cho con tim người ta khi ngắm nhìn cũng phải thổn thức trước vẻ đẹp thanh cao ấy. Nàng đứng trên nơi ban công ở căn phòng ngủ, tay cầm chiếc lược chải chuốt cho mái tóc màu hạt dẻ dài và mượt của mình. Đôi mắt cam trông hờ hững đến kỳ lạ, song ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía ánh trăng sáng chói loà với hy vọng có thể thấy được một bóng hình quen thuộc. Trăng sáng cứ ôm ấp lấy người nàng như thế, lấn át cả cơn buồn ngủ đang dần khiến đầu óc nàng mụ mị.

Đêm trăng hôm nay cũng khiến nàng thổn thức như lần đầu gặp hắn vậy.

Hắn ta là một "quý công tử" đầy lịch lãm và thanh nhã. Giữa chốn đông người không thể nhìn rõ được ai, một mình hắn ta nổi bật lên trong mắt nàng với bộ tuxedo đen tuyền, khuôn mặt của hắn đã bị che đậy đi bởi chiếc mặt nạ hoá trang che đi một nửa. Nhưng thứ gì đó ở hắn vẫn khiến nàng bị thu hút khi nhìn vào, là khí chất bí ẩn mà cuồng loạn, là ánh mắt đen láy dịu dàng khi tiếp chuyện với các tiểu thư khác, là nụ cười đẹp mê hồn của hắn khi trò chuyện xã giao với những quý công tử khác. Một phút rời mắt khỏi người hắn, nàng không hề cam lòng.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng chốc bật cười khi nhớ đến bản thân mình ở quá khứ...

Đêm hôm ấy, gia đình nàng - gia tộc Capulet mở đại tiệc hoá trang ăn mừng sinh thần của anh trai nàng. Trong đám đông đến dự tiệc ấy, nàng đã bị thu hút bởi "hắn ta". Một vị công tử đầy bí ẩn song lại chẳng hề dễ để biết được hắn đang nghĩ gì. Nàng mãi ngắm nhìn hắn, đến cả các công tử khác mời nàng nhảy một điệu nàng cũng chẳng hề để tâm đến. Đôi mắt màu cam ấy dường như đã vô thức dán chặt lên người kia, mãi mãi không tách ra.

Hắn vô thức lướt tia nhìn qua nàng. Hai gò má nàng đỏ bừng, đầu như muốn xì khói ra. Nàng bối rối cúi đầu khi bị phát giác, tay phải cầm chiếc quạt lông vũ nhanh nhảu đưa cao lên che phân nửa khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại như để tìm kiếm sự giúp đỡ, và rồi vô tình nhận lời mời khiêu vũ của một công tử nọ chỉ để trốn tránh hắn.

Nàng hối hận lắm đấy chứ, vì khi nhảy sẽ khó để được ngắm nhìn hắn hơn, vì một giây phút ngu ngốc của bản thân nàng đã làm điều mà mình không mong muốn. Nhưng đã lỡ lời đồng ý với người ta, làm sao mà rút lại được đây?

Vị công tử kia thấy được cái gật đầu đồng ý của nàng liền vui mừng không thôi. Chàng ta vẫn luôn để ý vị tiểu thư họ Capulet. Dù cho nàng có đang đeo một chiếc mặt nạ hoá trang đi nữa thì chàng vẫn nhận ra bóng hình nhỏ nhắn ấy. Vị tiểu thư họ Capulet, một mỹ nhân được người đời gán cho cái mác "tài sắc vẹn toàn". Và đúng như họ nói, nàng thật sự hoàn hảo ở mọi mặt. Cả cách giao tiếp lẫn ứng xử và đạo đức đều không thể chê vào đâu được. Khi mới lên tuổi mười bốn đã thông thạo cầm - kỳ - thi - hoạ. Nàng còn là một mỹ nhân có một không hai nổi danh khắp Italy mà bao vị quý công tử nhắm đến. Sắc đẹp của nàng khiến bao gã đã gục đổ, và chàng cũng không ngoại lệ.

Sự thật thì đây không phải là lần đầu tiên chàng gặp nàng, chàng ta đã thấy nàng rất lâu về trước. Con tim chàng ta đã không tự chủ đập loạn khi thấy nụ cười dịu dàng mà làm sáng lạn cả trời mây ấy, cùng với vẽ đẹp thanh nhã khuynh đảo chúng sinh khiến chàng ta thật sự phát điên. Và chàng ta đã "mắc bệnh" ngay ngày hôm sau, và "đứa em gái yêu dấu" đáng ghét của chàng đã cười đến té ghế khi nghe chàng kể chuyện về nàng và nguyên nhân vì sao chàng không được khoẻ mấy ngày nay.

Em gái chàng gọi đó là bệnh tương tư...

Nếu không phải vì nàng, chàng chắc chắn sẽ đùn đẩy nhiệm vụ đến đêm dạ hội hôm nay cho đứa em gái của mình!

Chàng dìu nàng ra giữa sàn nhảy. Điệu valse nhịp nhàng và trầm bổng vang lên, tay phải chàng quấn lấy cái eo thon gọn của nàng. Nàng trông có vẻ hờ hững không để tâm, khuôn mặt vẫn cúi gằm nhìn vào lồng ngực của chàng. Chàng cảm thấy hơi thất vọng vì nàng không chú ý đến mình. Nhưng như vậy cũng tốt, vì chỉ cần nàng ngước lên một chút nữa thì sẽ thấy hai gò má của chàng dường như sắp bốc cháy!

Nàng không tài nào có thể hoà mình vào điệu nhảy được. Tâm trí nàng đang rối bời lắm! Bóng lưng quen thuộc mà nàng vẫn ngắm nhìn đâu mất rồi? Ánh mắt nàng hoảng loạn đảo qua đảo lại xung quanh với niềm hy vọng nhỏ nhoi, với hy vọng có thể tìm được bóng dáng cao ráo nào đó, có thể được ngắm nhìn nụ cười ôn nhu với ánh mắt hài hoà nào đó mặc dù nó không dành cho nàng. Và nàng cũng chẳng hề biết rằng vị bạn nhảy của nàng đã nhận thấy sự bất thường của nàng.

Điệu valse tưởng chừng như dịu dàng lại đột ngột dồn dập với những nốt nhạc chỉ kéo dài dưới nửa nhịp. Chàng biết người nàng đang hướng đến tuyệt nhiên không phải là mình, và chàng cũng chẳng có tư cách gì để ngăn việc ấy xảy ra. Nhưng chàng cảm thấy thật khó chịu trong lòng! Chàng nhanh tay siết chặt eo nàng và đỡ thân ảnh mảnh mai ấy xoay một vòng hoàn hảo, khiến cho cả gian nhảy phải trầm trồ ồ lên một tiếng, và kết thúc điệu nhảy ấy với đôi tay vẫn đỡ chặt nàng đang nghiêng người về phía sau. Nàng hoảng loạn lắm! Bỗng nhiên đang căng mắt tập trung tìm hắn mà lại bị điệu nhạc thay đổi tiết tấu bất chợt khiến nàng mém nữa trở tay không kịp. Thật may vì người bạn nhảy của nàng là một kẻ với phản xạ nhanh nhạy.

Chàng kéo đầu nàng ngả vào lồng ngực của mình, rồi lại nhanh tay kéo nàng ra. Chỉ vì một phút muốn ôm ấp nàng mà lại làm những hành động thân mật như này, còn xém chút nữa để nàng biết nhịp tim đập dồn dập trái ngược với khuôn mặt đang cố tỏ ra bình ổn của bản thân nữa chứ!

— Tiểu thư xin hãy thứ lỗi cho ta nhé! Nhưng nàng không sao chứ? Ta thấy nàng mất tập trung lắm đấy!

Nói xong lại khiến chàng muốn vả vào mặt mình. Yêu thương nàng còn chưa đủ lại giở cái giọng ông cụ non ra để trách móc nàng.

— A- a! Xin hãy thứ lỗi cho sự vô phép của ta... - nàng ngượng ngùng khi bị đối phương phát giác, lời nói lại có chút hồ đồ.

Nhìn nàng như thế này khiến chàng quả thật vui vẻ trong lòng. Thiếu nữ trong sáng ngượng ngùng trông thật dễ thương! Khiến chàng chỉ hận không thể nán lại ngắm nhìn nàng thêm chút nữa.

— Không sao! Lần sau chúng ta sẽ gặp lại! Xin hãy nhớ kỹ tên ta, tiểu thư Capulet...

Giọng chàng chậm rãi mà trầm ấm, khiến nàng có chút hồi hộp trong lòng. Nhưng nàng cũng bối rối lắm, làm sao mà người ta lại biết nàng là tiểu thư Capulet khi nàng đang đeo mặt nạ được?

— Ta tên là Eugeo, Eugeo Montague!

Đến khi nàng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Thì tay phải nàng đã nằm gọn trong lòng bàn tay trái của hắn, của kẻ mà nàng vẫn đang điên cuồng tìm kiếm.

— A! Ng- ngài... - nàng bất ngờ, vị công tử họ Montague kia đâu? Vì sao trước mặt nàng hắn lại bất thình lình xuất hiện như thế này.

— Xin chào em, tiểu thư Capulet. Có vẻ như em có chuyện gì với ta nhỉ?

Hắn ta cười yêu nghiệt, khác hẳn với nụ cười ôn nhu từ nãy giờ của hắn mà nàng đã thấy. Tay trái của hắn nâng lên cao, đến gần đôi môi bạc quyến rũ của bản thân, và nhẹ nhàng đặt lên đôi tay nàng một nụ hôn ấm nóng.

Nàng đen mặt.

Đây là vị công tử bí ẩn đã khiến nàng không thể rời mắt được hay sao? Sao lại giống đại sói xám đến như thế này??

Nàng lại tiếp tục ngây ngốc tiếp thu từng hành động cũng như mọi lời nói của hắn.

Asuna không hề biết rằng, cuộc sống yên bình của mình từ đây lại bât đầu dậy sóng. Lại còn lại loại sóng thần không biết khi nào mới nguôi nữa chứ!

— Hân hạnh được gặp em, Asuna Capulet. Ta chính là siêu đạo chích Kirito, và hôm nay ta đến để cướp đồ của gia tộc của em!

...

..

.

Asuna cạn lời.

Nàng thật sự khô lời rồi.

Ông Trời ơi, con đã làm gì mà đắc tội với người. Người mau kể đi, kể hết ra đi rồi chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết! Chứ đừng bắt con phải dính dáng đến tên trời đánh này aaaaa!!!

...

Tâm khảm nữ nhân nào đó đang điên cuồng gào thét.

...

————— Ta là dãy phân cách chuyển cảnh đáng yêu —————

— Nàng đang suy nghĩ gì vậy?

Kirito đứng trên thành ban công, song lại thấy người yêu của mình thất thần như một cái xác không hồn làm khơi lên nổi tò mò trong lòng hắn. Hắn ta đứng trước mặt nàng, tay hươ qua hươ lại chỉ mong nàng mau thức tỉnh.

— A... ơ... ehh?! Chàng tới đây từ lúc nào vậy Kirito? - nàng giật mình hét to, lại nhận ra có gì đó không đúng nên đã ngay lập tức giảm âm lượng xuống mức nhỏ nhất.

Kirito cau mày nhìn người yêu. Tay vô thức giơ lên búng trán yêu một cái, rồi lại không vui nói:

— Cái này ta mới phải hỏi nàng. Khai mau! Nàng đang tương tư tên nào mà lại không nhận ra sự hiện diện của ta?! Ta lập tức đem hắn ra vặt trụi lông rồi đem đi nướng!

Asuna bật cười khúc khích, cái này có phải hay không là người yêu của nàng đang ăn dấm cực chua?

Chẳng đợi Asuna cười xong, cái tên đại sói-xám-nào-đó đã lập tức dùng hai tay ôm chặt eo nàng. Hắn ta siết chặt vòng tay, khuôn mặt bất cần đời dụi vào máu tóc hạt dẻ óng mượt ấy hít lấy hít để mùi hương dịu nhẹ. Nàng đỏ mặt ngọ nguậy người mong thoát ra. Nhưng mà cái ôm này cũng ấm lắm, khiến nàng chẳng nỡ rời xa hắn chút nào. Thế là Asuna đành chịu thua, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hai người cứ như thế thêm một lúc nào. Chẳng ai trong cả hai muốn tách rời đối phương. Cứ thể này mãi cũng được, mười ngón tay đan chặt vào nhau như mãi mãi chẳng thể tách rời. Nàng nhắm chặt đôi mắt của mình, dần dần cảm nhận sự mạnh bạo mà ngọt ngào của thứ đang trằn trọc trên đôi môi anh đào. Hai tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy cổ hẳn. Hắn tựa lưng vào thành ban công, tay phải vuốt ve gò má của người thương. Gương mặt nàng giờ đã ướt đẫm nước mắt, khiến cho hắn thầm hoảng loạn trong lòng.

– Asuna...?

Nàng vẫn không thể cầm được nước mắt, đầu ngả vào lồng ngực của hắn như một chỗ dựa vững chãi. Lần nào cũng như thế, khi nàng cảm thấy bất an nhất và cần sự che chở thì hắn luôn xuất hiện bên nàng, cứ thầm lặng ở cạnh nàng như thế, khiến cho nàng phải lòng hắn lúc nào cũng không hay.

Kirito vỗ về người thương, tay hắn nâng lên cao choàng lấy đôi vai thon thả của nàng. Ánh mắt hắn trầm xuống. Đôi mắt đen trông càng u ám hơn. Hắn biết nàng đang khóc vì điều gì, nàng đang đau vì điều gì, và trái tim hắn cũng như bị ai đó nhẫn tâm bóp nghẹn khi chứng kiến nàng đau.

Tình yêu là một màu hường ngọt ngào, cũng là một mũi dao hai đầu sắc bén khiến con người ta xót đau.

...

..

.

Hắc y thiếu niên tay vẫn vững chắc ôm chặt lấy thân ảnh thiếu nữ bạch y thanh thoát. Ánh mắt hắn ta vẫn không có lấy một giây rời khỏi người thương. Cho dù người trong lòng có khóc làm ướt một mảng lớn trên ngực hắn, hắn vẫn không mảy may để tâm đến.

Lời nói trong miệng dường như có một vật gì đó chặn ngang cuống họng, khiến cho hắn muốn nói nhưng lại không thể. Hắn ta lên tiếng với chất giọng lạnh băng và khô khốc, giọng nói mang đầy nét bi thuơng song vẫn ôm ấp hi vọng:

– Asuna, nàng đã... suy nghĩ về lời đề nghị của ta chứ...?



Nàng khựng người lại, khoé mắt nhanh chóng ráo hoảnh. Liệu nàng làm như thế có thực sự đúng? Nàng có nên ích kỷ vì bản thân mình? Mọi chuyện vì cớ gì lại thành ra như vậy?

Asuna im lặng không trả lời, ánh mắt xa xăm hướng về phía ánh trăng huyền ảo. Đầu óc mơ hồ nhớ lại mọi thứ.

Đối với nàng, Kirito chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời không sắc màu này của nàng, cũng chính là sóng gió lớn nhất mà nàng phải vượt qua.

——— Ta là dãy phân cách chuyển cảnh thứ hai siêu đáng yêu ———


Sau buổi tiệc sinh nhật của anh trai Asuna, tâm trí nàng dường như không lúc nào là không ở trạng thái bất ổn. Nàng làm việc gì cũng không xong. Lúc học vũ đạo thì liên tục dẫm chân vào thầy giáo của mình, lúc học bài với gia sư thì tâm trí cứ như đang bay bổng ở chín tầng mây, lúc học cắm hoa thì không biết cố tình hay vô tình mà làm gãy mấy cành hoa liên tục, lúc học may vá thì để kim đâm vào tay mấy phát liền khiến cho người hầu phải phát hoảng. Và kết quả cuối cùng là bây giờ nàng đang ngồi nhàm chán ở khuôn viên tẻ nhạt này, với đôi tay trắng toát bởi vì bông băng quấn kín cả bàn tay. Người hầu thì sợ xanh mặt vì nếu để tiểu thư của họ xảy ra chuyện thì cả đám người có nguy có bị đuổi việc cao, nên chẳng ai dám cho nàng làm gì cả, còn thuận tiện nói với gia sư về việc cho nàng nghỉ học mấy ngày liền.

À thì thế đây, vị bác sĩ tới khám bệnh cho nàng thì bảo nàng hoàn toàn ổn. Không một ai biết nàng đang bị gì mà lại trở nên vụng về đột xuất như vậy, ngay cả bản thân nàng còn không biết nữa mà.

Asuna ngồi thẩn thờ cả buổi, cả cuốn sách đang ở trên tay cũng không buồn đọc. Thường thường vào những ngày rảnh rỗi nàng rất thích đọc sách, nhưng hôm nay thì không có vẻ gì là giống với thường ngày. Nàng ngây ngốc mà không hề biết phía sau lưng mình đang có người tiến lại gần.

Cả thân thể bỗng nhiên được một sự ấm áp bao bọc. Asuna giật nảy mình quay lại, mái tóc đen đập vào mắt nàng đầu tiên khiến cho nàng lập tức liên tưởng đến ai đó trong bộ tuxedo đen tuyền. Ánh mắt âm trầm và nụ cười dịu dàng của hắn khiến nàng cứ nhớ mãi không nguôi.

Nàng nhận ra mình đang ở trong một cái tình huống cực-kỳ-quái-dị. Cái tên sắc lang này là từ đâu chui ra? Khi không lại ầm ầm xuất hiện như bóng ma thế này? Và trọng điểm, hắn ta thế quái nào mà lại ôm nàng như thế này?

Asuna đen mặt đi nhiều phần, tay chân bắt đầu vung loạn xạ lên để phản kháng. Nhưng mà nàng đầu biết rằng hành động phản kháng này lại để lộ ra nhiều sơ hở khiến cho tên sắc-lang-nào-đó dễ đường hành sự. Hắn ta rất nhanh đã đem nàng đi triệt để chế ngự, khoá tay khoá chân lại không cho nàng dễ dàng hành động. Ngón trỏ tay trái còn ung dung kề trước môi mình ra dấu im lặng.

Nàng nghiến răng ken két nhìn hắn đang đắc ý. Đáng ghét! Hắn chỉ cần dùng một tay đã có thể khoá hai tay còn lại của nàng khiến cho nàng không tài nào cử động được! Hơn nữa còn đặt nàng ngồi trên đùi hắn, xoay cả thân thể nàng lại khiến nàng phải trực tiếp đối diện với hắn như thế này. Dù cho nàng có bình tĩnh đến đâu thì cái thái độ ung dung của hắn vẫn thật khiến nàng muốn tống thẳng một cú vào cái bản mặt đẹp mã mà lại dày đến vô sỉ kia.

– Ngươi... ngươi...

Ngươi làm cái quái gì ở đây thế hả? Thả ta ra mau!

Rất tiếc là nàng chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn ta cắt ngang không thương tiếc với cái giọng điệu yêu nghiệt cực kỳ cùng với nụ cười nửa miệng khó ưa (để hốt con gái nhà người ta):

– Chẳng phải ta đã nói là sẽ đến cướp đồ nhà em sao?

Hả?!

Hả? Hả?!

Hả? Hả? Hả?!

Hắn vừa nói cướp đồ?

Không kịp để nàng "tải" hết những gì mình nói, hắn lại tiếp tục với cái giọng điệu bỡn cợt và giọng nói đầy vẻ đào hoa của mình đã cướp biết bao nhiêu trái tim mỏng manh của thiếu nữ:

– Ta đến để cướp em, Asuna Capulet!

Asuna muốn chửi thề, mặc dù từ hồi nhỏ tới giờ nàng không hề dám chửi lấy nửa chữ do sự giáo dục gay gắt từ bậc bề trên của gia tộc Capulet. Nhưng đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nàng phá lệ. Thật đấy!

...

Con m* nó, nàng thật sự rất muốn đấm một phát vào mặt của cái tên không có liêm sỉ này!

Đó là cách mà tên đạo chích không có liêm sỉ mặt dày biến thái có tổ chức bước vào cuộc đời của nàng tiểu thư danh giá xinh đẹp dịu dàng có một không hai của chúng ta.


——— Kết đệ nhất chương ———




Chú thích:

(1). Trong chương này có sự xen lẫn giữa hai dòng thời gian dựa theo hành động và suy nghĩ của nữ chính Asuna. Chữ bình thường là hiện tại, và chữ in nghiêng là hồi ức của Asuna về quá khứ. Hi vọng các bạn đọc không bị nhầm lẫn nhé!

(2). Địa danh thành phố Verona ở Italy ( Ý ) là hoàn toàn có thật nhé. Ở đây, họ của Asuna (Capulet) và Eugeo (Montague) mình dựa trên họ của hai nhân vật chính Romeo và Juliet trong truyện nổi tiếng Romeo và Juliet của tác giả William Shakespeare (có thể lên wiki để biết thêm thông tin chi tiết). Nhưng các cậu không cần phải lo về vụ Eugeo sẽ xoá ngôi nam chính của Kirito (Kazuto) trong fic này đâu. Vì cái tiêu đề của fic này mình đặt cái tên khiến nó sai quá sai ra ấy mà :)))

...

Cầu người vào đọc và cmt góp ý giúp (*'-') Nếu thấy hay thì vote và pr hộ nhé :3 Quắn cp Kazuto x Asuna này lâu lắm rồi mà giờ mới dám ló cái mặt ra liều mạng viết thử một cái fanfic dành cho hai ẻm :"))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net