02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ nghiêng người dựa vào ghế ung dung nghịch điện thoại, mắt nhìn màn hình nhưng thực tình sự chú ý đã phiêu du ở nơi khác tự bao giờ. Bên cạnh truyền đến âm thanh như đục thẳng vào lỗ tai, bảo hắn làm ngơ cũng là quá khó khăn đi.

Phía đối diện Doãn Hạo Vũ đang sắp xếp lại mấy thứ đồ nhỏ linh tinh, trên bàn để điện thoại bật loa ngoài, "Hôm nay em đi đăng kí nhập học đúng không? Đừng có bỏ lỡ lời hướng dẫn đấy nhé."

Cậu ghé sát vào điện thoại ngoan ngoãn trả lời, "Đừng lo lắng Viễn ca, em giải quyết xong hết rồi."

"Vừa khai giảng việc ở trường tương đối ít. Một mình em ở kí túc xá à?" Từ đây cũng có thể nghe được giọng điệu lo lắng của Bá Viễn ở đầu dây bên kia.

"Không ạ."

"Thế còn ai nữa?"

"Châu Khơ Vũ."

Châu Kha Vũ liếc nhìn Doãn Hạo Vũ, tấm lưng mặc áo ngủ hồng phấn cùng đôi tai thỏ đã được vuốt thẳng quay về phía hắn.

"Kha Vũ? Em ấy vẫn ở đó à? Thằng nhóc không hay sống trong kí túc xá, không đáng tin cậy lắm đâu." Bá Viễn dường như còn lo lắng hơn lúc nãy.

"..." Châu Kha Vũ chết tâm, mặc dù lời Bá Viễn cũng không phải là sai lắm.

"Dù sao buổi tối đi ngủ cũng phải khóa cửa, thói quen phòng chống phường trộm cắp tốt nhất là nên được rèn luyện từ nhỏ." Anh nghiêm giọng.

"Vâng!"

"Được rồi, hẹn gặp lại vào cuối tuần nhé Paipai."

Châu Kha Vũ nhíu mày. Pie? Xưng hô kiểu gì vậy, nghe giống gọi đồ ăn.

Doãn Hạo Vũ cười khúc khích chào tạm biệt Bá Viễn, khóe mặt cậu cong thành một đường vòng cung. Tuy nhiên sau khi ánh mắt lướt qua Châu Kha Vũ thì nụ cười lập tức biến mất, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Đến nước này thì kinh kịch "đổi mặt" Tứ Xuyên [1] căn bản cũng không thể so bì.

[1] Kinh kịch "đổi mặt" Tứ Xuyên: biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Trong đó có người có khả năng đổi 20 mặt nạ trong vòng 6-7 phút.

Cái này không phải rất lạ à?

Chuyện kì quái này bắt đầu từ cuộc hội ngộ bất ngờ buổi sáng hôm qua. Doãn Hạo Vũ lúc đầu khá hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm "Lần đầu gặp mặt vô ý xin bỏ qua cho". Cậu nở một nụ cười chân thành vô tội với Oscar khiến y cũng sững sờ lắp ba lắp bắp đáp lời. Đến phiên Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ cũng lễ phép lên tiếng chào, cũng cười với hắn nhưng mà lại là nụ cười vô cùng gượng gạo. Kha Vũ khẳng định mình không sai, hắn đã cẩn thận so sánh rồi, nụ cười của Doãn Hạo Vũ đối với hắn độ cong nhỏ hơn nụ cười của Doãn Hạo Vũ đối với Oscar nhiều.

Suốt một ngày cậu không hề đề cập đến việc gặp mặt ở quán bar, cứ như thể nó chưa từng tồn tại trên đời vậy. Thật ra Châu Kha Vũ cũng cho rằng việc đó không có gì cần nhắc đến, còn cảm thấy hứng thú với thái độ thù địch khó che giấu từ Doãn Hạo Vũ.

Châu Kha Vũ nhất thời nhớ lại, hắn cũng không có xúc phạm cậu câu nào, có lẽ Doãn Hạo Vũ thấy quá xấu hổ đi, giống cừu non sắp bị đem đi làm thịt ép lên tường, có chút tổn hại hình tượng.

Nghĩ đến đây hắn lại nhẹ cười một tiếng, càng tin tưởng vào phán đoán của mình hơn. Tiểu bạch thỏ có xù lông lên thì rút cục cũng vẫn chỉ là tiểu bạch thỏ mà thôi.

Doãn Hạo Vũ đối mặt với Châu Kha Vũ, dường như có điều muốn nói lại thôi.

Hắn bận chơi game cũng không ngẩng đầu lên, "Có chuyện gì cứ nói."

"Tối nay trường có formal dancing party."

"So?"

"Tôi muốn tìm quần áo, anh tránh ra."

Châu Kha Vũ nhàn nhã thay đổi vị trí ngồi, duỗi chân đặt sang tận giường bên cạnh lãnh đạm trả lời. "Cậu cứ tìm việc của cậu, tôi cũng không cản trở, sao phải tránh."

Doãn Hạo Vũ liếc nhìn đôi chân mặc quần đùi dài thườn thượt của Châu Kha Vũ, không lên tiếng chỉ lẳng lặng lấy quần áo rồi chui vào giường của mình đóng rèm lại.

Gớm, còn bày đặt làm giá.

Kí túc xá nam là cái kí túc xá thành thật với nhau nhất đấy. Không phải toàn nam sinh mặc quần đùi chạy tới chạy lui ngoài hành lang sao?

Đoạn Châu Kha Vũ lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên, gió từ cửa sổ khẽ thổi khiến tấm mành lộ ra một chút khe hở, một thân trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn ho nhẹ một tiếng mau chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, đại não giật giật.

Được rồi, cứ làm giá thế này đi, đừng có mặc quần đùi chạy quanh hành lang.

Doãn Hạo Vũ thay xong cầm theo bộ đồ ngủ đi xuống tìm áo khoác.

Châu Kha Vũ tiện đi qua để ý thấy tủ đồ của cậu cũng khá đa dạng, nhưng trên cơ bản vẫn là có khá nhiều đồ đen.

Hắn lại không nhịn được mồm miệng, "Cậu làm sao lại mặc toàn quần áo thế này?"

Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn Kha Vũ, ánh mắt khó hiểu, "Ý anh là sao?"

"Chỉ là.. nó hoàn toàn khác với bộ đồ ngủ của cậu." Châu Kha Vũ không biết phải diễn tả thế nào, không chừng ở bên ngoài nói Doãn Hạo là kiểu bad boy cũng sẽ có người tin.

Cậu nghe xong không do dự liền phản bác, "Sao không được? Nói cho anh biết, tôi chính là mãnh nam đấy." Nói xong còn trừng mắt nhìn hắn, chun mũi biểu thị bất mãn.

Châu Kha Vũ thật sự là muốn đưa cho Hạo Vũ chiếc gương soi chiếu. Người này tiếng Trung còn kém nghe lời nói của hắn thành cái dạng gì, hình như đang có chỗ hiểu lầm.

"Nãy thấy cậu gọi cho Bá Viễn, nghe không ra một tí 'mãnh' nào."

"Viễn ca chăm sóc tôi tốt nên tôi cũng muốn đối xử tử tế với anh ấy."

"Ồ, tôi thấy Viễn ca giống phụ thân của cậu hơn."

Doãn Hạo Vũ nghe không hiểu, Châu Kha Vũ lại giải thích lại bằng tiếng Anh.

Lần này rất nhanh cậu đã gật đầu, còn nở nụ cười ngọt ngào, "Còn từ tiếng Trung gì mà.. Nội ngoại hữu biệt. Ra ngoài gặp người lạ là người ngoài, Bá Viễn chính là người nhà."

Khóe miệng Châu Kha Vũ bất giác giật nhẹ, "Người nhà.. Cầu xin cậu, tiếng Trung không biết đừng có nói nhảm."

"Vậy nói thế nào?"

"Thì là..", Hắn nhất thời không biết giải thích thế nào, "Bất quá sau này không hiểu từ tiếng Trung nào thì hỏi tôi, đừng có đi nói lung tung người ta cười cho."

"Được rồi, Châu Khơ Vũ lão sư." Doãn Hạo Vũ nói rất mạch lạc rõ ràng.

"Là Kha Vũ.." Châu Kha Vũ thở dài, tuy cuộc trò chuyện nhảm nhí này không giải quyết được vấn đề gì nhưng ít nhất vẫn có tí thành quả, thu về được một đệ tử.

Châu Kha Vũ đứng cạnh quan sát Doãn Hạo Vũ trang điểm, cậu một thân từ trên xuống toàn là đồ lụa đen, cảm giác vừa sang chảnh vừa băng lãnh.

Thú thật khi Doãn Hạo Vũ không nói gì khí chất có phần dọa người, nhưng Châu Kha Vũ cho rằng hắn đã nhìn thấu cậu, kia chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.

Hắn lười biếng dựa vào bàn nhìn cậu đi ra ngoài, vừa vặn gặp Oscar và Hồ Diệp Thao khoác tay nhau đi tới. Doãn Hạo Vũ kéo tay Hồ Diệp Thao cười cười nói nói trông rất vui vẻ. Cảnh tượng vô cùng bình thường cho đến khi Châu Kha Vũ bắt gặp gương mặt tràn đầy gió xuân đang mỉm cười của họ Wang. Trò chuyện xong khi Doãn Hạo Vũ chuẩn bị rời đi hình như Oscar còn trìu mến siết chặt cánh tay cậu?

Sau khi Hạo Vũ rời đi, Châu Kha Vũ tiến đến mỉm cười bắt tay anh dâu, mặt không chút biểu cảm khi nhìn về phía Oscar.

Khỏi phải nói khi thấy sự xuất hiện của hắn, y ngạc nhiên tới mức nào, "Man, sao chú lại ở đây?"

"Em nộp tiền đầy đủ sao lại không được ở?"

"Không về nhà?"

"Ở nhà không vui bằng kí túc xá."

"... Chú ổn không?" Oscar đưa tay lên sờ trán Kha Vũ.

Hắn dứt khoát hất tay y, "Nào, sang đây đến lượt em hỏi anh." Nói xong liền kéo Oscar lại một góc.

"Làm sao?"

"Anh và Patrick không phải tình địch à?"

Oscar không chút lưu tâm, "Ây hiểu lầm hiểu lầm, Paipai là em kết nghĩa của Thao Thao."

Có ngu mới không nghe được trong ngữ khí của Châu Kha Vũ có phần không vui, "Anh làm sao cũng lại Paipai?"

"Thế có vấn đề gì?"

"...Ừ thì không."

"Em trai của Thao Thao cũng chính là em trai của anh. Nói cho nghe, Patrick vô cùng tốt bụng, giúp anh làm hòa với anh dâu của chú. Anh rất ưng em trai này đấy."

Châu Kha Vũ im lặng một lúc mới chậm rãi nói, "Vậy anh nhận Patrick làm em trai kết nghĩa?"

"Đúng, chính xác."

"Bá Viễn chính là phụ thân của Patrick."

"Hả?"

Hắn nhàn nhạt trả lời, "Anh có thêm một người bố cũng được quá đấy." Sau đó liền quay người rời đi.

"Làm thì làm!" Sau lưng truyền lại một tiếng hét lớn, khuôn mặt Oscar vẫn đầy dấu chấm hỏi.

Tên này ảo giác à?

/

Châu Kha Vũ về lại chỗ cũ bật máy chơi game, không bao lâu sau lại không kiên nhẫn ném điện thoại qua một bên.

Kí túc xá có hai người đều là người nhà của Doãn Hạo Vũ, hắn chính là người ngoài phải không?

Cái người họ Doãn này rất là không ổn, mới hai ngày, hai ngày thôi mà đã được lòng bao nhiêu người, còn thu nhận gần hết cái phòng này làm người nhà rồi.

Vậy mà tại sao cậu lại chỉ cảnh giác với một mình Châu Kha Vũ, có lẽ vì hắn biết một mặt của cậu chính là mềm yếu và mỏng manh chăng?

Càng chuyện này xảy ra, hắn lại càng hứng thú muốn lật một mặt khác của cậu lên. Mặc dù ý tưởng này hơi nhàm chán và dở hơi, nhưng muốn một cuộc sống tươi đẹp thì cũng phải tự tìm niềm vui cho bản thân chứ.

Nghĩ đoạn lại cầm điện thoại lên xem, màn hình chỉ hiển thị một tin nhắn wechat chưa đọc, gửi một giờ trước từ bạn gái cũ của hắn.

Cynthia: Kha Vũ, buổi dạ hội tối nay anh đi với em được không?

Cynthia: Không có ý gì khác, chỉ là bạn nhảy thôi.

Châu Kha Vũ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn 'Ok'.

//

Khi Châu Kha Vũ cùng bạn gái cũ khoác tay bước vào, dạ hội đã bắt đầu tự bao giờ. Đèn laser lấp lóe chậm chạp chuyển động, ánh đèn bao phủ lấy những thân ảnh đang uyển chuyển nhẹ nhàng trên sàn nhảy, không khí bây giờ có chút ảo mộng hư ảnh.

Vừa lúc đến một giai điệu du dương, Cynthia kéo hắn vào cùng khiêu vũ.

Cô đặt tay lên vai phải của Châu Kha Vũ, cánh tay còn lại của hắn chạm vào eo Cynthia. Nữ mặc một chiếc váy đen tuyền, vóc dáng nóng bỏng, khuôn mặt diễm lệ, trông thực kiêu sa lộng lẫy. Nam cao ráo điển trai, khuôn mặt có chút ngỗ ngược. Tướng mạo xinh đẹp tương xứng như vậy mau chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Cynthia khẽ mĩm cười, đột nhiên tiến lại gần ghé sát vào tai Châu Kha Vũ thì thầm, "Anh còn nhớ không?"

"Sao?"

"Năm đầu tiên em vào trường, mời em nhảy slow dance là anh."

"À ừ." Hắn trả lời có chút hững hờ.

Bỗng nhiên Châu Kha Vũ lại cảm nhận được một mùi nước hoa quen thuộc, như là mùi của đại dương pha chút gió biển nhiệt đới, không lâu trước đây trong kí túc xá cũng đã ngửi thấy.

Vừa lúc quay người lại lại thấy Doãn Hạo Vũ cùng bạn nhảy đi ngang qua.

Cậu không thấy Châu Kha Vũ, chỉ chăm chú nhìn bạn nhảy của mình. Người đối diện là một chàng trai, so với Doãn Hạo Vũ có chút thấp hơn, dáng người mảnh mai uyển chuyển, trông rất quyến rũ.

Họ ôm nhau, đung đưa qua lại nhẹ nhàng. Hoa văn trên cổ tay chàng trai hòa cùng cổ áo âu phục của Doãn Hạo Vũ đều có màu đỏ đậm trông rất hòa hợp.

Hai người hòa mình vào điệu nhảy, chậm rãi cách xa Châu Kha Vũ.

///

Không lâu sau, giai điệu kết thúc.

Lúc này một chàng trai tiến đến, ngỏ ý muốn mời Cynthia nhảy cùng. Cô đắc ý cười nhẹ, quay sang Châu Kha Vũ xem thái độ của hắn thế nào, vốn định cự tuyệt thì hắn lại khẽ gỡ tay đang ôm của Cynthia, nói, "Em cứ cùng cậu ấy nhảy đi, anh có chút không khỏe."

Sau đó trực tiếp rời khỏi sàn nhảy, một mạch đi đến khu vực ghế ngồi nghỉ ngơi. Chỗ ngồi bên cạnh đặt mất bình trà nhỏ, Châu Kha Vũ tuy chưa ăn cơm tối nhưng cũng không đói bụng lắm, dạ dày không biết khí đâu ra đã lấp đầy.

///

Trên sàn nhảy, một giai điệu khác lại bắt đầu.

Doãn Hạo Vũ cùng người đối diện dường như không chút mệt mỏi, vẫn say sưa nhảy.

"Này, là người đó sao?" Cậu trai ánh mắt giảo hoạt, hất cằm chỉ về một hướng.

Doãn Hạo Vũ nhìn qua, thấy Châu Kha Vũ cùng khuôn mặt poker [2] ngồi đó chỉ gật đầu mỉm cười.

Hai người nhanh chóng thay đổi vị trí theo tiếng nhạc. Ánh mắt người kia lướt qua vai Doãn Hạo Vũ, nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, lặng lẽ quan sát từ trên xuống dưới đánh giá hắn.

"Mắt nhìn không tệ."

Châu Kha Vũ vẫn ngồi im ở đó, thi thoảng có cô gái đến mời hắn nhảy, người e lẹ thẹn thùng, người lại táo bạo quyến rũ, tất cả đều bị ánh mắt lãnh đạm của hắn quả quyết cự tuyệt. Giờ phút này vào vườn bách thú trộm một tấm biển cảnh cáo "Ở đây có mãnh thú chớ tới gần." đặt bên cạnh Châu Kha Vũ cảm giác cũng rất hợp lí đi.

Người kia nói, mắt vẫn quan sát hắn, "Chà, có vẻ khó gần."

Sau lại tiếp tục, "À, nghe nói đó là đối tượng khó chính phục của cậu.", nói xong lại ghé sát gần, môi như có như không chạm vào cổ Hạo Vũ. "Thế này đi, nếu tớ giúp cậu được thì trả như thế nào?"

Doãn Hạo Vũ không trả lời, khẽ đẩy đối phương ra một chút.

///

Từ góc nhìn của Châu Kha Vũ có thể thấy bạn nhảy như chú chim non nép vào trong lồng ngực Doãn Hạo Vũ, hai người ôm eo cọ xát, mờ ám đến không thể mờ ám hơn.

Kha Vũ hừ lạnh một tiếng, con thỏ mà khoác da cọp thì dù tốt đến mấy cũng vẫn chỉ là con thỏ nhỏ thôi.

Lúc này lại có một nam nhân đi tới, ấp a ấp úng e thẹn hỏi hắn có muốn cùng nhảy không. Wow, thật sự là có một waiting list luôn à? Châu Kha Vũ căn bản là không có cảm hứng nhảy nhót chút nào.

Hắn lắc đầu, đứng dậy rời đi. Men dọc theo hành lang đi xuống cuối sẽ thấy một khoảng sân thượng nhỏ, duy chỉ có nơi đó là thích hợp để thanh tịnh. Châu Kha Vũ tựa người vào lan can, tay lần mò xuống túi quần tìm bao thuốc lá theo thói quen, tiếc hôm nay hắn lại không mang theo, chỉ có thể đứng gõ gõ vào thanh sắt giết thời gian.

///

Châu Kha Vũ lướt điện thoại một lúc, cho đến khi Cynthia gửi tin nhắn tới mới quyết định rời đi. Hắn đứng thẳng dậy vươn vai, hai tay đút vào túi quần chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy tiếng động từ phòng chứa đồ bên cạnh.

Một giọng lạnh nhạt vang lên, "Vì cái gì mà không thể làm bạn?"

Sau đó ngữ điệu lên cao, nghe có vẻ phấn khích, "Hiện tại cậu không thể chạy đâu."

Mấy lời này rất quen thuộc, dường như hắn đều đã nghe qua. Châu Kha Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bỏ cuộc vì không nhớ nổi. Trong trường học có tam giáo cửu lưu [3], ngư long hỗn tạp [4], tuy hắn thừa nhận mình cũng không phải quá tốt đẹp gì nhưng loại đạo đức bại hoại này lẽ ra nên được loại bỏ quyết liệt hơn, như vậy may ra không khí có thể trong lành thêm chút.

[3] Tam giáo cửu lưu: ngắn gọn là có đủ thể loại người trong xã hội.

[4] Ngư long hỗn tạp: người tốt người xấu hỗn tạp.

Bất chợt lại có tiếng ghế rơi va đập mạnh trên mặt đất, Châu Kha Vũ thở dài, tiến đến muốn mở cửa phòng chứa đồ.

Nhưng nhỡ là một đôi tình nhân đang đổi chỗ play thì sao?

Nghĩ đến đây Kha Vũ có chút ái ngại, cuối cùng vẫn quyết định gõ cửa lịch sự trước, không thấy ai mới nhẹ nhàng vặn tay nắm. Người đàn ông ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của hắn, đây chính là dèjá vu sao?

"Tại sao lại là mày?" Châu Kha Vũ trợn tròn mắt.

Là người đàn ông trong quán bar hôm trước. Hắn là có tội với gã cầm thú này à?

Châu Kha Vũ hai tay vẫn đút túi quần, từ từ tiến đến chuẩn bị giải cứu cho đứa nhỏ đang bị tên bại hoại này ức hiếp, kết quả lại thêm một trận ngạc nhiên nữa.

Doãn Hạo Vũ ngồi co ro trong góc, áo khoác bị lột vứt sang một bên, sơ mi trắng bên trong cũng rách vài mảng, đường viền cổ trễ xuống lộ bờ vai trắng nõn. Toàn thân cậu run rẩy, cúi thấp đầu, thần sắc khó đoán nổi.

"Chết tiệt!" Huyệt thái dương của Châu Kha Vũ khẽ giật nhẹ, hắn tiến đến nắm lấy cổ áo tên cầm thú rồi thô bạo đẩy sang một bên, gã mất đà ngã vào giữa đống ghế phủ đầy bụi trong góc. Cùng với đó là tiếng gió rít lạnh thấu xương, Châu Kha Vũ hung hăng vung nắm đấm vào mặt tên cầm thú.

Gã kia thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng né khỏi nắm đấm của Kha Vũ, nhưng sườn mặt vẫn bị ngón tay dài của hắn lướt qua để lại một vệt đỏ. Gã cắn răng lui về phía sau, nhếch mép cười nói, "Thật tàn nhẫn."

"Đừng có để tao nhìn thấy mày một lần nào nữa." Châu Kha Vũ nóng lòng kiểm tra tình hình của Doãn Hạo Vũ, cũng không muốn cùng gã kia dây dưa.

"Take it easy, đừng khẩn trương quá." Gã nhún vai, "Nếu biết là người của cậu, tôi cũng không thèm động vào." Trước khi Châu Kha Vũ ngứa tai và lao vào tẩn, gã đã nhanh chóng chuồn đi.

Châu Kha Vũ ngồi xổm trước mặt Doãn Hạo Vũ, cẩn thận kiểm tra từ trên vai xuống dưới, phát hiện không bị thương ở đâu mới nhẹ lòng hơn một chút.

"Daniel.." Doãn Hạo Vũ hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, bộ dạng cực kì ủy khuất.

Châu Kha Vũ hỏa khí nổi lên, lớn tiếng mắng cậu, "Cậu không biết phản kháng à? Vừa rồi lúc khiêu vũ chẳng phải rất uy phong sao? Lúc nào nên mạnh mẽ lúc nào nên ngoan ngoãn cũng không phân biệt được?"

Doãn Hạo Vũ bị giáo huấn một trận lại càng ủy khuất hơn, cúi đầu rơi nước mắt.

Trong nháy mắt lửa giận của Kha Vũ đã bị giọt nước mắt của cậu dập tắt, Hạo Vũ co ro ngồi trên mặt đất, mặt chôn sâu giữa hai đầu gối run rẩy. Phút chốc hắn hoảng sợ chỉ biết vỗ lưng trấn an, không rõ nên làm gì cho phải.

"Này, tôi không nổi giận với cậu nữa.."

Thật sự lúc này Châu Kha Vũ muốn gọi cho Oscar nhờ chị dâu gửi bản mềm sách điện tử giáo dục mầm non để xem khi trẻ con khóc thì nên dỗ thế nào.

Doãn Hạo Vũ dường như không định dừng lại, nắm lấy góc áo Châu Kha Vũ thút thít. Hắn cùng đường cùng lối, không còn cách nào khác đành kéo Doãn Hạo Vũ lại ôm trọn vào lòng.

"Tiểu tổ tông đừng có khóc nữa, nếu không phụ thân của cậu lải nhải chết tôi.."

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng thôi nức nở.

Châu Kha Vũ thở dài nhẹ nhõm, định nói gì đó lại đột ngột phát hiện người Doãn Hạo Vũ rất mềm mại, tuy vậy vòng eo lại mảnh khảnh, một tay có thể ôm trọn. Hắn tham lam hít một hơi thật sâu, mùi nước hoa cũng không che được hương sữa nhàn nhạt toát ra từ cơ thể cậu.

Xúc cảm rất thoải mái, Châu Kha Vũ xiết chặt cánh tay.

Lúc này lại có người đẩy cửa vào. Kha Vũ và Hạo Vũ lần lượt quay đầu lại thì thấy không ai xa lạ, chính là bạn nhảy khi nãy của cậu. Y chôn chân ở chỗ cửa ra vào, kinh ngạc nhìn Doãn Hạo Vũ trở nên nhỏ bé trong vòng tay Kha Vũ. Sau đó cảm giác như bị lừa dối, người kia tức giận quay lưng bỏ đi, kèm theo sau đó là tiếng đóng cửa kinh thiên động địa.

"Đây là hiểu lầm, cậu chờ một chút!" Doãn Hạo Vũ hất tay Châu Kha Vũ, đứng lên đuổi theo người kia. Lúc đi ra đến cửa không quên quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt ánh lên tia tức giận.

Sự tình xảy ra quá đột ngột, tình huống bây giờ còn kịch tính hơn phim truyền hình cẩu huyết dài tập, Châu Kha Vũ ngẩn người rồi lại bật cười.

Bốn bề yên lặng, Châu Kha Vũ tâm tình đột nhiên lại tốt một cách thần kì, hắn lưu manh vô lại huýt sáo một cái, từ từ đứng lên.

-

Lại có người đi vào, lần này là Cynthia.

"Kha Vũ, hóa ra anh ở đây. Dạ hội kết thúc lâu lắm rồi, em tìm anh mãi." Cynthia nhìn hắn nói, giọng có chút oán trách.

"Có chút việc cần giải quyết." Trên mặt Kha Vũ thoáng có ý cười.

"Tự nhiên tâm trạng tốt lên vậy sao?"

"Anh đi đây." Châu Kha Vũ không trả lời câu hỏi của cô.

"Chờ đã." Cynthia khóa trái cửa, từ từ tiến đến gần hắn, "Kha Vũ, gần đây anh có buồn chán không?"

"Tàm tạm."

"Anh xem.. chúng ta có nên khôi phục lại mối quan hệ không?" Cynthia lấy hai tay quàng cổ Châu Kha Vũ, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

"Quên nó đi."

Ánh mắt hắn không chút gợn sóng. Cynthia là kiểu người cầm được thì cũng buông được, nhưng lần này vẫn là có chút bất ngờ, "Vì sao? Chúng ta trước kia không tốt à?"

Châu Kha Vũ cảm thấy thái độ của mình đã rất rõ ràng, cũng lười giải thích thêm, chỉ nhẹ nhàng gạt tay cô rồi rời đi.

"Đừng có nói là anh đã tìm được một cô gái nào khác rồi?" Câu hỏi bất đắc dĩ của Cynthia vang lên phía sau lưng hắn.

Châu Kha Vũ dừng lại một chút, cuối cùng lại quay người trở lại.

Cynthia có chút mong đợi, kết quả là Châu Kha Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net