3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



03.

Châu Kha Vũ không phải chỉ nghĩ tới việc muốn  đi tìm Doãn Hạo Vũ.

Mà là vẫn luôn tìm kiếm Doãn Hạo Vũ.

Ngày đó trước đêm liên hoan chia tay, Oscar nói với hắn những lời vô cùng thấm thía: "oh man cưng đúng là nhóc mập yếu đuối mà. Mập thì có thể giảm cân nhưng yếu đuối thì trước sau vẫn vậy thôi. Hiện tại nếu như không thộ lộ thì không có cơ hội đâu. Về sau một đứa ở Trung Quốc, một đứa ở Thái Lan, cưng chỉ có thể ở nhà làm một cái hòn vọng thê mà thôi."

"A, không đúng, hòn vọng thê người ta còn có thê, cưng nhiều nhất chỉ có thể làm hòn vọng đồng đội thôi man."

"Ai nói sơ pick không thể trở thành chung pick, anh mày pick otp từ Radio chẳng lẽ anh mày lại không nhìn ra sao bro, be rồi hả?"

"Anh đừng có mà lên Weibo đọc mấy cái linh tinh nữa." Châu Kha Vũ ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ từng lời nói của Oscar.

Kỳ thật trong hai năm, Châu Kha Vũ có rất nhiều cơ hội nói cho Doãn Hạo Vũ là hắn thích em, những mỗi lần lời chuẩn bị nói ra, nhìn thấy đứa nhỏ vẻ mặt hồn nhiên gọi hắn anh trai thối hay Châu lão sư, hắn lại không nói nên lời.

Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi trẻ người non dạ, kể cả có vì trải qua một số việc mà trưởng thành hơn những người khác, thì vẫn sẽ luôn có những nỗi sợ. Hắn sợ tình cảm của đứa nhỏ đối với hắn không phải là loại kia, hắn sợ bị cự tuyệt, sợ sau khi nói ra rồi hai người họ đến cả huynh đệ cũng không thể làm nữa.

Vì thế vào buổi liên hoan chia tay của nhóm nhạc, hắn quyết định uống đến thật say, sau đó lấy hết can đảm để thổ lộ với Doãn Hạo Vũ. Nhưng đáng tiếc, hắn đánh giá quá cao tửu lượng của mình, ngây ngốc mà uống đến mức chỉ còn hai phần thanh tỉnh.

Châu Kha Vũ thật sự sợ hãi, hắn biết sau khi tan rã không lâu Doãn Hạo Vũ sẽ trở về Thái Lan. Hắn sợ Doãn Hạo Vũ đi rồi, mình sẽ không còn có cơ hội nói thích em ấy nữa.

Khoảng cách từ Bắc Kinh đến Bangkok là 3297.84 km, đủ để đem tình yêu của hắn đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể đầu thai.

Nhưng hắn uống quá say, tất cả những lời muốn nói trong lòng thốt ra đều trở thành nói năng lộn xộn, cuối cùng chỉ có thể lặp lại mấy lời "thích em". Đầu óc của hắn vẫn còn tỉnh táo nhưng những gì hiện ra trước mắt vô cùng mơ hồ, đến đầu lưỡi cũng mất khống chế. Hắn sợ Doãn Hạo Vũ rời đi, chỉ có thể ôm lấy eo của em thật chặt, sợ hãi đến độ khóc nức nở.

Thời điểm Doãn Hạo Vũ kéo hắn vào phòng, hắn thề rằng ban đầu chỉ muốn hôn em một chút, nếu như cái lưỡi không nghe lời không thể phát ra lời nói thì hắn sẽ bày tỏ tình cảm với em bằng hành động.

Nhưng sau khi chạm vào bờ môi của em, hắn bắt đầu nghĩ, nếu giữa bọn họ phát sinh quan hệ, thì có thể hay không dây dưa thêm một thời gian, người hắn yêu có thể hay không ở bên cạnh hắn lâu thêm một chút. Vì thế hắn đem em đẩy ngã lên giường, muốn cùng em vạn kiếp bất phục.

Được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, đúng là lòng tham không đáy.

Sáng sớm hôm sau Châu Kha Vũ bởi vì đầu đau muốn nứt ra mà tỉnh dậy trên giường của Doãn Hạo Vũ. Khi đó hắn liền biết mình đã phạm phải sai lầm chẳng thể vãn hồi. Nhưng Patrick của hắn đã biệt vô âm tín.

Thời điểm muốn liên hệ với em hắn nhận ra mình đã bị block ở tất cả các phương tiện, gửi lời mời liên lạc thông qua bạn chung cũng không được, đồng đội cùng nhân viên công ty cũng không biết em đã chuyển đi nơi nào.

"Em ấy nhất định đã rất đau, không biết bị thương như thế nào, có ngại ngùng không muốn đi bệnh viện hay không." Châu Kha Vũ còn nhỡ rõ những vệt máu ghê người dính trên khăn trải giường cùng cơ thể mình.

Hắn buồn bã đến mức hận không thể tự cắt mình thành 1020 mảnh đưa đến trước mặt Doãn Hạo Vũ để bồi tội, nhưng người cũng không tìm thấy, càng miễn bàn đến chuyện xin lỗi.

Châu Kha Vũ ở kí túc xá đợi một tuần cũng không thấy Doãn Hạo Vũ trở về thu dọn hành lí. Hắn nhận ra là chỉ cần mình còn ở đây, Doãn Hạo Vũ sẽ không trở lại

Mấy tháng sau đó, hắn vẫn luôn nắm bắt những tin tức vụn vặt về Doãn Hạo Vũ qua lời kể của bạn bè. Biết rằng em ấy không hiểu vì sao lại thay đổi kế hoạch, ở lại Trung Quốc thêm một thời gian. Biết được em ấy quay một bộ phim mới, biết em ấy tham gia chương trình tạp kĩ.

Nhưng cũng chỉ như thế, hắn vẫn không liên lạc được với em, càng không nói đến chuyện gặp được em.

Cách một cái màn hình tivi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra em gầy hơn rồi, còn lộ ra chút mệt mỏi, có phải hay không công việc của em quá bận rộn, sau khi rời xa các ca ca trong nhóm không thể tự chăm sóc chính mình.

Hắn nhớ em.

Châu Kha Vũ lớn lên ở Bắc Kinh từ nhỏ, lại không biết rằng thành phố này lớn như vậy, lớn đến mức muốn gặp một người cũng khó.

Sau đó, hắn không còn thấy Doãn Hạo Vũ trên tivi nữa. Nhiều đêm trằn trọc mới biết được em gần đây không khoẻ nên đã xin nghỉ phép một thời gian.

Hắn lo lắng, nhưng hắn không biết phải làm thế nào mới có thể biết được tình trạng của em, em bị bệnh gì, có nghiêm trọng không. Hắn đột nhiên nhớ ra quan hệ của mấy người bên toà B rất tốt, liền gọi điện thoại cho Trương Gia Nguyên, hỏi rằng Patrick có phải bị bệnh không. Trương Gia Nguyên ồn ào vài câu hỏi hắn tại sao lại biết, sau đó trả lời không có việc gì rồi vội vàng cúp máy.

"Nguyên nhi à, nể tình quan hệ của chúng ta, mày giúp tao, nói cho tao đi mà, tao thật sự rất lo cho em ấy."

"Lo cho em ấy thì sao mày không trực tiếp gọi điện thoại cho em ấy đi? Thật sự là không có gì nghiêm trọng đâu, đừng có nghĩ lung tung."

"Tao cũng muốn hỏi thẳng em ấy nhưng mà... tao... thôi kệ đi, mày giúp tao chăm sóc em ấy nhé."

Hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Trương Gia Nguyên, hy vọng Doãn Hạo Vũ hết thảy đều tốt.

Mấy tháng sau lại nhìn thấy Doãn Hạo Vũ trên chương trình, hắn không thể tin vào mắt mình, đứa nhỏ lại cao thêm một ít nhưng lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cũng may trạng thái tinh thần nhìn có vẻ không tệ lắm. Hắn đau lòng đến mức hít thở không thông nhưng đành chịu, hắn vẫn không thể liên lạc được với em.

Khi bộ phim mà Doãn Hạo Vũ quay trong thời kì đầu của thai kì bắt đầu khởi chiếu, Châu Kha Vũ từ Trương Gia Nguyên nghe được tin Doãn Hạo Vũ đã trở về Thái Lan nửa năm.

Em cứ như vậy mà lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời của hắn, chỉ để lại mặc cảm tội lỗi cùng những cơn ác mộng hằng đêm khiến cho hắn không tài nào chợp mắt được. Mỗi khi tỉnh dậy trong đêm đen cô độc, hắn chỉ có thể vừa rơi nước mắt vừa nỉ non gọi lên cái tên trong lòng.

Hắn nghĩ, hắn vĩnh viễn bỏ lỡ Patrick rồi.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net