SỢI XÍCH LÒNG TIN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thorva, Băng Nữ, đang kiềm chiếc dây cương, thúc con drüvask khổng lồ của cô tiến về phía trước, bên cạnh Tàn Mẫu Vrynna của tộc Móng Vuốt Mùa Đông. Con quái thú lông dài cưỡng lại, thở hăn hắt, làn hơi tỏa khói trong không khí giá lạnh.

Những mặt dây chuyền và vật tổ bọc quanh cổ tay cô lạch cạch kêu khi cô vuốt ve con chiến thú nóng nảy của mình.

Một cơn gió lạnh đến thấu xương quét qua nơi vùng đất hoang tàn, dù vậy, đơn độc trong toán cướp, Thorva chẳng hề mặc trên người một bộ áo lông dày, hay áo khoác da nào cả. Tay cô, với đầy những hình xăm vặn xoắn màu chàm, phơi trần trong gió lạnh, nhưng cô chẳng tỏ ra có chút khó chịu nào, bởi cái lạnh đã từ lâu đã là một phần trong cô.

Dáng vẻ oai vệ của Tàn Mẫu Vrynna đang ngồi trên một con drüvask khác, một gã khổng lồ với cặp ngà dài, còn to lớn hơn con thú mà Thorva đang cưỡi. Nó gầm lên và giậm mạnh một bên chân xuống đất, mắt hướng về phía Thorva một cách kỳ cục. Một cú đạp mạnh từ Vrynna khiến nó im bặt.

Tàn mẫu là một chiến binh dày dặn và không chút khoan nhượng, bà đã trải qua vô số máu lửa và chiến thắng, nhưng Thorva cũng chẳng hề chịu lép vế. Danh tiếng của cô dù không được biết đến khắp nơi trên Freljord như tàn mẫu, nhưng cô là một shamanka, một kẻ có thể nghe thấy ý nguyện của các vị thần, và ngay cả những chiến mẫu hùng mạnh nhất ở xứ Freljord này cũng phải phần nào nể nang đức tin cổ xưa ấy.

Phần còn lại của toán cướp Móng Vuốt Mùa Đông đã kiềm dây cương, đợi chờ tàn mẫu và shamanka của họ. Họ đã di chuyển với tốc độ này trong suốt một ngày đường, hướng về phía đông, tiến sâu vào trong lãnh địa của người Hậu Nhân Avarosa. Đây là lần đầu họ dừng lại trong nhiều giờ liền, và họ buộc phải nhân cơ hội này mà xuống ngựa, giãn gân cốt và cử động lại những đôi chân đã tê cóng.

Gió nổi lên, kéo theo băng và tuyết sướt qua người Thorva.

"Cơn bão đang đến," cô nói.

Vrynna, với khuôn mặt đầy những vết sẹo cũ, chẳng hề hồi đáp, vẫn tiếp tục đăm chiêu nhìn về hướng nam xa xăm. Mắt phải của Vrynna đã mờ đục và mù lòa, những lọn tóc trắng đã xuất hiện trên mái tóc đen của bà - những thứ đã từng tổn thương bà luôn để lại dấu vết của nó. Trong tộc Móng Vuốt Mùa Đông, những vết sẹo như thế mang ý nghĩa của sự tự hào và tôn kính - đó là dấu vết của một kẻ sống sót.

"Bà có thấy được gì không?" Thorva hỏi.

Vrynna gật đầu, và tiếp tục nhìn chằm chằm về phía xa.

Thorva nheo mắt lại, nhưng cô chẳng thấy được gì cả khi thời tiết đang ngày càng chuyển xấu.

"Tôi chẳng thấy gì cả."

"Cô có hai mắt sáng đấy, và cô vẫn mù lòa hơn ta sao, cô bé," Vrynna đáp lời.

Băng giá bắt đầu đóng lại quanh các đốt tay của Thorva, khi đôi bàn tay cô đang nắm chặt, và mống mắt cô giờ đã chuyển màu xanh giá buốt. Dù vậy, cô vẫn cháy rực trong cơn thịnh nộ, ép bản thân hít một hơi thật sâu.

Tàn Mẫu Vrynna, cũng như đã số các thành viên khác của Móng Vuốt Mùa Đông, rõ ràng là không có nhiều thời giờ dành cho cô, hay đức tin của cô. Dường như tệ hơn nữa là Thorva đã tự gia nhập toán cướp này dù không được mời. Rõ là bà cho rằng sự có mặt của một shamanka có thể sẽ khiến những kẻ mê tín bị phân tán, trở nên nhập nhằng giữa mục tiêu của họ và ý nguyện của cô ta.

Thật ra, một thứ bản năng loáng thoáng nhưng thôi thúc đã giục Thorva tham gia toán cướp, dù tàn mẫu ban đầu đã phản đối điều đó, và cô cũng đã từ lâu học được cách tin tưởng linh cảm của mình như thể đó là một món quà. Những vị thần muốn cô ở đây, nhưng vì lý do gì, thì cô chẳng thể biết.

"Ở kia, một dặm về phía nam," Vrynna chỉ tay. "Cạnh mỏm đá bên kia. Thấy chứ?"

Rốt cuộc thì Thorva cũng gật đầu. Chỉ có thể thấy được một hình bóng cô độc, chẳng khác gì một chấm đen nhỏ xíu giữa trời tuyết trắng xóa. Cô chẳng thể hiểu nổi vì sao Vrynna lại thấy nổi thứ đó. Thorva chợt nhăn mặt bởi một cảm giác ngứa ngày phía sau gáy mình. Có điều gì rất lạ, bất kể đó là ai...

Gió lại nổi lên, và dáng hình kia một lần nữa bị che lấp, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng Thorva vẫn còn y nguyên.

"Do thám của bọn Avarosan à?"

"Không," Vrynna đáp, lắc đầu. "Hắn đang băng qua một cơn bão tuyết đang ngày một dày lên. Không ai ở Freljord lại mắc một sai lầm như thế, kể cả lũ trẻ con"

"Thế thì hẳn là kẻ ngoại nhân. Nhưng đi xa tận vậy ở phương bắc?"

Tàn Mẫu Vrynna nhún vai. "Bọn Avarosan không làm theo cách cũ. Chúng giao thương với những người phía nam thay vì cướp bóc từ chúng. Có thể đây chỉ là một thương nhân bị lạc đường."

Những chiến binh còn lại cũng theo bước bà, chuyển hướng những con quái thú nặng nề của bản thân mình quay lại con đường mòn hướng về phía đông. Chỉ còn mỗi Thorva vẫn lặng thinh, mắt nhìn chằm chằm về phía cơn bão.

"Hắn có thể đã thấy chúng ta. Nếu chúng hé lộ về sự có mặt của chúng ta, bọn Avarosan sẽ có thể chuẩn bị sẵn sàng."

"Thằng ngu đấy sẽ không hé được mồm hắn với bất kì ai đâu, trừ khi là một vị thần nào đó mà hắn thờ phụng ở thế giới bên kia." Vrynna khẳng định. "Cơn bão đang ngày một tệ hơn. Chúng sẽ bỏ mạng khi trời sập tối. Đi thôi, chúng ta đã nán lại quá lâu rồi."

Dù vậy, vẫn có một thứ gì đó khiến Thorva nặng lòng, và cô cứ đứng mãi nơi rìa vách núi, nhìn về phía kẻ ngoại quốc đơn độc kia, dù giờ đây cô chẳng còn có thể thấy gì nữa cách đó vài bước chân. Liệu đây có phải là lý do mà cô được đưa đến đây?

"Cô bé!" Vrynna gọi lớn. "Cô có đi tiếp không đây?"

Thorva ngoảnh mặt lại nhìn Vrynna, và rồi lại nhìn về hướng nam.

"Không."

Với một cú thúc, Thorva hướng con drüvask của mình về phía rìa vách núi, nở một nụ cười mãn nguyên trong tiếng chửi rủa của Vrynna ngay phía sau.

"Chúng ta có nên đi theo cô ta?"

Brokvar Thiết Quyền là người đầu tiên lên tiếng, lão chiến binh Băng Tộc khổng lồ này đã là chiến binh, và đôi khi cũng là người tình của bà trong gần một thập kỷ.

"Các vị thần sẽ giáng tai ương xuống tộc chúng ta nếu cô ấy có mệnh hệ gì," Brokvar nói thêm.

Nếu phải chọn một người ở Freljord để chiến đấu bên cạnh, Vrynna sẽ chọn Brokvar. Cao hơn những kẻ còn lại dưới quyền bà ít nhất nửa cái đầu, lão ta đủ khỏe để nhấc bổng một con drüvask khỏi mặt đất, và hoàn toàn là một kẻ đáng tin cậy. Gã sống để chiến đấu - và thực sự giỏi làm điều đó - với thanh trường kiếm Mùa Đông Than Khóc bên mình.

Thanh kiếm ấy là một huyền thoại của tộc Móng Vuốt Mùa Đông, và đã được truyền lại giữa những thế hệ Băng Tộc trong hàng thế kỷ. Một mảnh Chân Băng không bao giờ tan được gắn vào chuôi kiếm của Mùa Đông Than Khó, cùng giá tuyết nứt nẻ phủ dọc trên lưỡi kiếm. Những kẻ không phải là Băng Tộc cố cầm nó lên - ngay cả là Vrynna - sẽ phải chịu một cơn đau khủng khiếp, thậm chí là cái chết.

Nếu ở lão có bất kì điểm yếu nào, thì có lẽ đó là sự mê tín. Lão sẽ luôn nhìn ra điềm xấu, hay những lời tiên tri ở mọi thứ trên đời, từ đường bay của lũ quạ cho đến vệt máu trên tuyết, và thứ bà không ưa nhất, lão thờ phụng luôn cả mặt đất mà một shamanka đi qua. Tệ hơn nữa, dường như sự sùng bái cực độ của lão cũng lây lan sang những chiến binh khác dưới quyền bà. Bà đã thấy vài người trong số bọn họ gật đầu đồng thuận, và bàn tán xôn xao.

Ngược lại với mong muốn của mình, Vrynna phải ra hiệu cho toán cướp quay đầu lại, để theo bước Băng Nữ.

Tàn Mẫu Vrynna đúng về một thứ: dù tên ngoại nhân đơn độc ấy là ai, hắn có ít hiểu biết về Freljord hơn cả một đứa nhóc.

Nhìn những bước chân rã rời của hắn trên lớp tuyết dày đặc, Thorva biết rằng hắn sẽ bỏ mạng chỉ trong vòng vài giờ nếu cô quay đầu và bỏ đi. Thật ra, đó đã là một phép màu hiếm có khi hắn đi được đến tận đây, với sự chuẩn bị nghèo nàn của hắn dành cho vùng lãnh nguyên khắc nghiệt này, và thậm chí còn thiếu cả những kiến thức cơ bản nhất để bước chân trên vùng đất này một cách an toàn.

Khi cô đến gần hơn, không bị ảnh hưởng bởi những cơn gió cay nghiệt quét qua vùng đất hoang sơ, cô thấy hắn vấp ngã. Tên ngoại nhân cố gắng một cách tuyệt vọng để gượng dậy hết lần này đến lần khác, nhưng rõ là hắn đã chẳng còn dù chỉ là một chút sức lực.

Tên ngoại nhân dường như không có chút để tâm đối với việc Thorva đang tiến đến gần. Cô rút ngắn khoảng cách từ phía ngoài tầm nhìn của hắn - cô ở hướng bên hông, hơi chếch về phía sau lưng - nhưng hắn chẳng ngoái lại bất kì lần nào.

Thorva xem xét động tĩnh xung quanh. Nếu có lũ sói băng hoặc những loại thú săn mồi nào khác đang rình rập kẻ ngoại nhân này, đây sẽ là thời điểm hoàn hảo để tấn công. Không thấy gì, cô tiếp tục tiến lên phía trước.

Cô đã đến đủ gần để nhận ra vẻ ngoài của tên ngoại nhân. Đó là một gã đàn ông, trong bộ áo da và lông thú, dù gã không hề mặc nó đúng cách như ở Freljord. Ngu ngốc hơn, gã không mang theo bất kì giáo, rìu, kiếm hay nỏ gì cả. Thorva lắc đầu. Ở Móng Vuốt Mùa Đông, kể từ khi một đứa trẻ biết đi, chúng đã luôn phải mang theo lưỡi kiếm bên người. Bản thân cô có những ngón vũ khí ma thuật hơn, nhưng trong người cô hiện tại vẫn mang theo ba lưỡi dao.

Lạ lẫm thay, tên ngoại nhân kéo lê theo một cặp xích phía sau lưng gã, gắn vào những chiếc xiềng khổng lồ với thiết kế kỳ lạ trói quanh cổ tay...

Giờ là quá trễ, nhưng Sylas xứ Dregbourne cuối cùng cũng đã nhận ra rằng mình đã đánh giá quá thấp sự khắc nghiệt đến hung tợn của vùng đất Freljord này. Gã biết rằng có một thứ quyền năng ma thuật khổng lồ đang tồn tại nơi đây, nơi phương bắc - và giờ gã đang ở đó, cảm nhận được nó ngay trong xương tủy của mình - nhưng dường việc vác xác đến đây là một sai lầm lớn.

Một tá những pháp sư khác đã cùng gã đi đến vùng đất băng giá phía bắc này, nhưng tất cả bọn họ đều đã ngã gục, người này nối tiếp người nọ, bởi bão tuyết, bởi những hẻm vực ẩn giấu, và bởi thú dữ. Gã đã từng nghĩ mối hiểm họa lớn nhất ở nơi đây là những bộ tộc man di Freljord, nhưng cho đến giờ, sau nhiều tuần bộ hành, gã chẳng hề gặp được bất kỳ một người sống nào.

Gã chẳng thể hiểu nổi vì sao con người có thể sinh sống tại nơi đây.

Gã nghĩ rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, với len và lông thú, với những con trâu kéo chất đầy thức ăn, củi, vũ khí, và tiền bạc để thương lượng; những đồng tiền được giành lấy từ chính những chiếc rương của bọn người thu thuế và quý tộc ở quê nhà Demacia của gã.

Ngay cả lũ trâu kéo cũng không thể sống sót đến đây, và giờ Sylas đang đơn độc bước đi.

Sức mạnh đơn thuần của ý chí, và nỗi khát khao được nhìn thấy những kẻ cầm quyền, những tên quý tộc Demacia sụp đổ đẩy gã về phía trước.

Gã sẵn đã khơi dậy sự chống đối trong lòng Demacia rồi. Gã đã thắp lên ngọn lửa nổi loạn ấy, nhưng gã cũng nhận ra rằng mình cần nhiều than, nhiều củi hơn để thiêu rụi nó. Trong ngục tù Demacia, gã đã ngấu nghiến mọi quyển sách, mọi cuốn nhật trình, mọi cuốn bí chương gã có thể chạm tay vào, và không ít trong số đó đã từng nhắc đến thứ sức mạnh khủng khiếp, kinh hoàng, cổ đại nơi vùng đất phương bắc xa xôi này. Đó là thứ sức mạnh gã cần. Ngay cả lúc này, khi phải đối mặt với tử thần, gã vẫn tin rằng thứ sức mạnh ấy đang cách mình không xa.

Dù vậy, ngay cả sự cứng đầu của gã vẫn là không đủ để chống chọi lại với cái lạnh tàn nhẫn nơi đây. Bàn tay và những đầu ngón chân của gã đã chuyển đen và tê cóng, một sự tê dại nặng nề như đang treo vào gã như một quả tạ, kéo chân gã xuống.

Gã nghĩ rằng mình đã từng thấy một vài kỵ sĩ trên một sườn núi phía xa một lúc về trước, nhưng gã cũng không thể chắc rằng đó là thật, hay chỉ là một ảo ảnh được tạo ra bởi sự kiệt sức và nhiệt độ giá lạnh này.

Dừng lại đồng nghĩa với cái chết, và gã rất hiểu điều đó. Gã sẽ tìm thấy thứ sức mạnh nơi vùng đất này, hoặc chôn xác ở đây.

Và thế là gã lại tiến bước, bước này rồi đến bước kia... nhưng gã chỉ đi được chừng chục bước nữa trước khi ngã sấp mặt xuống lớp tuyết, và nằm yên đó.

Thorva lắc đầu chứng kiến kẻ ngoại nhân đổ gục, và thúc Nanh Băng tiến về phía trước. Lần này, gã không còn có bất kỳ cử động nào để nỗ lực gượng dậy nữa. Tất cả những gì cô hiểu, là gã đã chết, là gã cuối cùng cũng đã bị khuất phục bởi cái lạnh tàn độc nơi đây, thứ mà cô không còn cảm nhận được nữa.

Khi đã đến gần, Thorva bước xuống khỏi chiến thú, đầu gối cô gần như ngập trong tuyết. Cô thận trọng tiếp cận gã đàn ông đang nằm úp mặt, co ro trong đống tuyết.

Cô lại một lần nữa nhìn vào chiếc xiềng, một cách tò mò.

Nếu gã là một kẻ vượt ngục, thì gã vừa trốn thoát khỏi nơi đâu?

Dù Móng Vuốt Mùa Đông không bắt tù nhân, đôi khi họ cũng nhận nô lệ - dù những kẻ không thể bị thuần phục để làm việc thì chẳng khác gì một miệng ăn. Thorva cũng không nghĩ rằng những người Hậu Nhân Avarosa sẽ xích một kẻ lại theo cách này. Có lẽ hắn đã trốn thoát từ vùng đất phía nam, phía sau những dãy núi xa xôi kia chăng?

Cầm chiếc quyền trượng của mình bằng cả hai tay, cô thử lay hắn. Không nhận được bất kì phản ứng gì, Thorva cắm sâu chiếc gậy xuống mặt tuyết bên dưới tên ngoại nhân, để cố gắng lật hắn lên. Đó là một việc khó nhằn, bởi những chiếc xiềng khổng lồ trói bên hai tay của hắn nặng vô cùng. Chật vật một hồi, cô cuối cùng cũng đã có thể lật hắn trở lại.

Hắn nằm ngửa ra một cách vô hồn, chiếc áo choàng lông rơi ngược về sau. Mắt hắn nhắm nghiền và hõm sâu, đôi bờ môi đã tím tái. Băng giá đã bám đầy lấy đôi lông mày, lông mi, hai bên má lởm chởm râu, trên mái tóc đen được buộc ra phía sau, cũng bám đầy tuyết như thế

Thorva vẫn tập trung vào những sợi xích bọc quanh cổ tay hắn. Băng Nữ đã từng đi rất xa với nhiệm vụ truyền bá đức tin của bản thân đến vô số bộ lạc khác nhau trong nhiều năm, nhưng thứ xiềng xích này, được làm từ một loại đá trắng lạ lẫm, chẳng hề giống với bất kỳ thứ gì cô từng gặp trước đây. Có thứ gì đó vô cùng bất ổn về chúng. Chỉ nhìn vào những chiếc xiềng thôi cũng đã mang lại cảm giác khó chịu, và chúng được chế tạo bằng một cách thức như thể chúng không hề mang ý định một ngày được cởi bỏ. Tên lạ mặt này đã làm thứ gì để phải mang nó trên cổ tay mình? Hẳn đó là một thứ tội lỗi kinh hoàng, cô nghĩ.

Khụy gối xuống mặt tuyết bên dưới, Thorva thử thăm dò xem điều gì đã dẫn dắt cô đến đây. Các vị thần rõ là đã mang cô đến đây - hệt như cách họ đã chỉ dẫn cô trong quá khứ - nhưng vì sao? Gã đàn ông kia vẫn đang bất tỉnh, nếu hắn chưa chết hẳn. Liệu cô được đưa đến đây để cứu hắn? Hay thứ hắn mang theo bên mình mới là quan trọng?

Ánh mắt của Thorva lại quay về phía những chiếc xiềng trên tay tên người lạ. Đưa ra quyết định, cô vươn người đến một trong số chúng.

Trước khi cô vừa chạm đến hòn đá trắng, những đầu ngón tay cô bắt đầu kêu réo.

Đôi mắt của gã đàn ông chợt mở trừng trừng.

Thorva kinh ngạc lùi lại, nhưng cô quá chậm. Gã ta xé toạc đôi găng tay và chộp lấy cánh tay cô, ngay cả khi Thorva cố triệu hồi thứ sức mạnh được ban tặng bởi thần thánh của mình, cô ngay lập tức cảm thấy như nó bị tước đoạt khỏi mình, bị hút cạn từ tận xương tủy. Cơ thể cô chợt cảm thấy một cơn lạnh đến tê dại - một cảm giác mà cô đã bỏ quên trong nhiều năm - và cô ngã xuống, không thể thở, không thể cử động, không thể làm gì cả.

Khi cái lạnh dần giết chết bản thân, cô lờ mờ nhận ra rằng sự hồng hào đã trở lại trên khuôn mặt của kẻ lạ, như thể hắn vừa được sưởi ấm bên một lò rèn.

Một nụ cười xảo trá nở trên môi gã.

"Cảm ơn," gã nói.

Và rồi gã thả tay ra, và Thorva ngã xuống, hấp hối, trống rỗng, kiệt quệ.

Vrynna buông lời chửi rủa ngay khi bà nhận ra rằng shamanka đã ngã xuống, và thúc con drüvask của mình lao về phía trước.

."Theo ta!" bà gầm lên, và phần còn lại của toán cưới lao lên cùng nhịp. Mặt đất rung chuyển bên dưới bước tiến của họ, tạo ra thứ âm thanh chẳng khác một trận tuyết lở.

Kẻ ngoại nhân đang khụy gối trước Băng Nữ, trong khi đội quân Móng Vuốt Mùa Đông đang lao về phía hắn. Lạ thay, bà thấy gã ta đang cởi bỏ chiếc áo khoác lông của mình và đắp nó lên shamanka đang nằm đấy, bằng một cử chỉ ân cần.

Rồi gã đứng dậy và đối mặt với đội quân Móng Vuốt Mùa Đông đang áp sát, kéo lê sợi xích phía sau mình. Tay Vrynna đã nắm chặt lấy ngọn giáo.

Nhìn thấy đội quân đang xông về phía mình, gã lạ mặt lui ra khỏi chỗ của shamanka, người giờ đã đã nằm yên và nhợt nhạt dưới nền tuyết. Gã giơ tay mình lên để ra dấu rằng mình không có vũ khí, nhưng điều đó giờ chẳng quan trọng với Vrynna. Bà đã từng hạ sát nhiều kẻ tay không tấc sắt trước đây.

Không cần bà ra hiệu, những chiến binh của Vrynna đã nhanh chóng tản ra và bao vây lấy gã, chặn mọi đường thoát. Gã đã khôn ngoan khi không cố chạy thoát, bởi thật ra thì cũng chẳng có nơi nào để bỏ chạy cả.

Gã đứng yên tại chỗ, như một con cừu lạc đàn bị bao vây bởi lũ sói. Mắt gã đảo giữa những người Freljord đang bao quanh mình. Gã tỏ ra cảnh giác, nhưng không có chút sợ hãi, và điều đó cũng khiến Vrynna nể trọng phần nào.

Với chiếc áo khoác đã cởi bỏ, đôi cánh tay cuồn cuộn của kẻ ngoại nhân đang phơi ra trong gió rét, nhưng dường như gã chẳng có chút nào cảm thấy lạnh.

Lạ nhỉ, Vrynna nghĩ.

Gã ta là một người đàn ông cao lớn, nhưng lưng gã dường như gù xuống chút, bởi sức nặng của hai sợi xích khổng lồ rõ là đang ghì hắn lại.

"Lo cho cô ta," bà ra lệnh, mắt vẫn không rời khỏi tên ngoại nhân.

Kẻ lạ mặt đối mặt với bà, trong khi một chiến binh xuống ngựa và chạy lại bên shamanka.

"Ta là Vrynna," bà dõng dạc. "Tàn Mẫu của tộc Móng Vuốt Mùa Đông. Người Phá Khiên. Sứ Giả Tang Tóc. Ta là Tiếng Hống Của Drüvask. Ngươi là ai, và vì sao ngươi đến đây?"

Gã đàn ông nghiêng đầu sang bên, trả lời bằng một thứ ngôn ngữ bà không thể hiểu được. Vrynna lầm bầm chửi rủa.

"Ngươi không hiểu ta, đúng không?"

Một lần nữa gã ta lại khiến bà cảm thấy bối rối.

"Sylas," gã trả lời, tay vỗ vỗ vào ngực mình.

"Sylas?" Vrynna nhắc lại. "Đó là tên của ngươi, Sylas?"

Gã ta chỉ đơn giản lặp lại cái tên đó, và tiếp tục vỗ vào ngực mình, khiến bà phá lên cười.

Vị tàn mẫu khẽ thầm thì trong hơi thở. Bà liếc nhìn qua chỗ shamanka, đang nằm bất động và nhợt nhạt trên mặt tuyết. Một người chiến binh của bà đang quỳ cạnh Thorva, đầu cúi xuống sát ngực cô để xem cô có còn thở không.

"Cô ta đã chết à?" bà hỏi.

"Người cô ta đã lạnh cóng, nhưng vẫn sống" hắn hồi đáp. "Ít ra là trong lúc này."

Những chiến binh Freljord xầm xì bàn tán. Lạnh cóng ư? Nhưng Băng Nữ là những người có thể chịu đựng được giá lạnh, như một món quà được ban tặng bởi các cựu thần... nhưng giờ cô ta đã đóng băng, và tên lạ mặt này, Sylas, đang đứng trước mặt họ, với làn da trần?

Vrynna nhíu mày, cân nhắc các lựa chọn. Bà thì không tin lắm vào bất cứ thứ gì ngoài thép, lửa và máu, nhưng bà biết những chiến binh của mình - đặc biệt là Brokvar - chắc chắn sẽ xem đây là một loại điềm báo.

"Thật tốn thời gian," bà lầm bầm.

Ý đã quyết, bà nắm chặt mũi giáo và thúc chiến thú của mình về phía trước. Gã đàn ông, Sylas, giơ hai tay và la lối điều gì đó bằng thứ tiếng phương năm yếu ớt, nhưng bà mặc kệ gã. Bà sẽ giết thằng ngu này, và tiếp tục lên đường.

"Để tôi làm cho," Brokvar lên tiếng, chiến mã của lão đang đứng cạnh bà.

Vrynna nhướng mày.

"Hắn đã làm điều này với Băng Nữ." Brokvar trả lời câu hỏi lặng im của bà, ngón tay chỉ về phía shamanka đang bất động. "Ta sẽ vinh dự khi trừng phạt hắn, dưới sự chứng kiến của các vị thần."

Kẻ ngoại nhân dáo dác nhìn giữa Vrynna và Brokvar. Liệu gã ta có biết là số phận của gã sắp được định đoạt?

Vrynna nhún vai. "Hắn là của ông."

Brokvar nhảy xuống, và rồi đứng thẳng dậy. Gã lạ mặt, Sylas, không hề thấp bé, nhưng Brokvar khiến gã trông như thế. Lão Băng Tộc rút Mùa Đông Than khóc từ bọc kiếm phía sau lưng mình, và tiến bước về phía gã lạ mặt một cách đầy đáng sợ.

Lần cuối cùng mà Throva có thể cảm nhận được cái lạnh là khi cô còn là một đứa trẻ, chưa đến mùa đông thứ sáu của cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net