Lý thuyết Tình dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gryffindor: thường được coi là dũng cảm và có tinh thần phiêu lưu, tự do đáng ngưỡng mộ.

Hufflepuff: thường được coi là trung thực, làm việc chăm chỉ, trung thành, hữu ích và theo đuổi công lý công bằng.

______

"Bồ nói cái gì cơ?! Bồ đang yêu ai?" Một tiếng kêu kinh ngạc làm mấy học sinh lớp dưới đang tụ tập quanh lò sưởi để chơi trò chơi bài mới nhất của tiệm "Phù thủy Wỉ Woái" giật mình. Eunseok luống cuống tay chân hướng bạn tốt của mình ra hiệu cho đối phương mau im lặng, lấy đũa phép ra hướng về phía lọ mực nước bởi vì động tác khi nãy mà đổ, cậu đọc câu thần chú "Khôi phục như cũ". Đầu cúi sâu không rõ biểu tình, chỉ lộ ra một chút chóp tai hồng hồng, thanh âm nho nhỏ cũng rất rõ ràng lặp lại một lần nữa: "Là Jung Sungchan, Jung Sungchan của nhà Gryffindor".

Sự thật không thể thay đổi khiến bạn thân bị sốc. Bạn đẩy luận văn môn Độc Dược của Eunseok về phía trước, cả người nằm sấp trên bàn, bàn tay vương ra nắm chặt bút lông của Eunseok - người sau khi nói ra tin tức chấn động vẫn tiếp tục múa bút thành văn. "Yêu cầu bài viết mà giáo sư Sprout đưa ra tuần trước dày bao nhiêu thế? Một inch hả?" Bạn tốt thò đầu nhìn sang, phát hiện luận văn môn Thảo Dược của Eunseok đã gần đến giai đoạn kết thúc. "Lần trước khi chiết vỏ quả từ cây rất thuận lợi, nhưng phương pháp ép nước đúng cách mình vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được. Đáng lẽ mình nên xem cuốn "Bách khoa toàn thư về cây ăn thịt" sớm hơn một chút..."

Biểu cảm của cậu bạn như nuốt phải nước mủ của cây Babo: "Làm ơn đi Eunseok. Bồ thi O.W.Ls cầm tám bài O cái và một bài E đó! Cái E này lại là môn Tiên tri mà không ai hiểu được kia kìa!" Ồn ào được một lúc, bạn nhớ tới ý định ban đầu của mình, khẩn trương kéo chủ đề trở lại quỹ đạo: "Yêu đương với Jung Sungchan, bồ thật sự cân nhắc kỹ chưa Eunseok? Năm nay hắn được chọn trở thành đội trưởng đội Quidditch của Gryffindor, nghe nói người theo đuổi hắn vốn đã rất nhiều nay lại nhiều hơn, thái độ của hắn cũng rất mập mờ......Bồ ngàn vạn lần đừng để bị hắn lừa gạt tình cảm nha. Thần hộ mệnh của hắn là sói đồng cỏ, ai cũng nói Thần hộ mệnh ở một mức độ nào đó có thể phản ánh tính cách con người, hắn chắc chắn không có vẻ ngoài đơn thuần như vậy. Lại nói tiếp bồ bây giờ cũng ở trong đội Quidditch rồi, lúc phân ai thua ai thắng...Khoan đã, hắn sẽ không vì bị bồ đánh cho vào Bệnh thất mà đi trả thù bồ đâu đúng không?"

Viết một dấu chấm tròn hoàn hảo cho bài luận môn Thảo Dược của mình. Eunseok thở dài, chủ động kéo luận văn môn Độc Dược của mình lại, bắt đầu nói: "Không phải như bồ nghĩ đâu. Có thể đưa cho mình cuốn "Chế tạo độc dược cao cấp" không? Với cả mình nghe nói hôm nay có bánh pudding Yorkshire, mình sửa xong sớm một chút, chúng ta đi ăn sớm một chút nha?" Mắt thấy bạn tốt nãy giờ lải nhải rốt cục cũng ngậm miệng lại bắt đầu lục tìm sách giáo khoa không biết đã ném đi đâu, Eunseok len lén thở phào nhẹ nhõm. Buổi chiều Sungchan còn hẹn cậu đi đến làng Hogsmeade, cậu tuyệt đối không thể đến trễ.

Điều mà hầu hết các bạn học ở Hogwarts của Sungchan và Eunseok đều không biết là cả hai thực sự là một đôi trúc mã. Họ cùng nhau trải qua thời tuổi thơ ngây ngô, chơi đùa cùng những đứa trẻ Muggle. Sungchan, người đã thể hiện tài năng phá hoại đặc biệt ngay từ khi còn nhỏ, đã sử dụng phép thuật khiến hòn đá và gõ vào cửa sổ nhà một Muggle bên cạnh, trong khi đó Eunseok, lại là một cậu nhóc rất ngoan ngoãn đã xách tai của Sungchan đến nhà hàng xóm đó xin lỗi.

Năm 11 tuổi, con cú mang theo lá thư nhập học của Hogwarts đến, hai cậu nhóc cùng mang theo những cuốn sách mới, áo choàng mới, đũa phép có lõi sợi tim Rồng và những tấm thẻ Sôcôla Ếch nhái rời khỏi nhà, bước lên chuyến tàu hơi nước. Khi đó, Sungchan vẫn chắc chắn rằng mình sẽ được phân vào cùng một nhà với Eunseok, như vậy cả hai vẫn có thể giống như khi còn bé, nằm trên cùng một cái giường chia sẻ đủ thứ chuyện thú vị, điểm khác biệt duy nhất chắc chỉ là từ giường bình thường biến thành giường bốn cột có màn che. Có thể nói, từ khi cả hai có ký ức chưa từng tách nhau ra.

Đám tân học sinh bụng đói kêu vang khắp sảnh được giáo sư McGonagall dẫn vào, xếp thành từng hàng chờ ở trong sảnh đường, vành Mũ phân loại nứt một khe rộng, hát bài hát Mũ phân loại để ca ngợi bốn nhà. Eunseok được gọi tên, lảo đảo đi tới trước, Mũ phân loại rộng đến nỗi trượt xuống mũi cậu. Sau một lúc dừng lại: "Hufflepuff!" và những người ngồi bên dưới lá cờ vàng bắt đầu vỗ tay, cả hồn ma tu sĩ mập mạp cũng vui vẻ bỏ mũ ra chào. Cách mười mấy người thì đến lượt của Sungchan, cái mũ gần như vừa chạm vào đầu hắn liền thét lên: "Gryffindor!" Sungchan nhảy xuống ghế chạy một mạch về nhà chung, trong một trận cười vang, hắn đỏ mặt chạy ngược lên trả lại cái Mũ phân loại. Cách rất nhiều cái đầu, dưới ánh nến lung linh, Eunseok cố gắng nhìn về phía người nọ. Mùi thơm tỏa ra từ món gà nướng sáng bóng hấp dẫn hay bánh trái cây mật đường đều không thể khơi dậy hứng thú của hai đứa trẻ.

Đầu năm nhất, Sungchan được đặc biệt tuyển vào đội Quidditch của nhà, tiếp nối giai thoại nổi tiếng của "Cứu thế chủ" nhà Gryffindor ¹. Chỉ là hắn không có chơi ở vị trí Tầm thủ, hơn nữa dựa vào dáng người linh hoạt cùng năng lực phản ứng nhanh nhẹn trở thành một gã Thủ quân. Sau khi thành công ngăn chặn được sáu quả Quaffle của Ravenclaw, Gryffindor đã nâng được chiếc cúp Quidditch rực rỡ. Mà trải qua trận đấu này, Sungchan thu về được vô số yêu mến, hâm mộ, bất luận là giữa giờ học hay tan học, đều luôn có một nhóm người vây quanh hắn.

Lại nữa, Eunseok âm thầm đỡ trán. Không biết Sungchan luôn không quá ham thích học tập hôm nay bị cái gì kích thích, thường ngày chỉ biết làm nũng muốn tham khảo bài tập của mình, gần đây đột nhiên bắt đầu thích đến thư viện học tập chăm chỉ ². Hơn nữa những người theo đuổi hắn cũng sẽ chen chúc vào thư viện, chỉ để nhìn thấy hắn ở cự ly gần, xô đẩy nhau để xin chữ ký, bà Pince luôn tức giận vung chổi lau bụi bảo bọn họ nhỏ giọng một chút. Eunseok đè nén ít chua xót bí ẩn trong đáy lòng, vẻ mặt đau khổ ôm giấy da dê trống trơn cùng quyển "Xoá tan sương mù nhìn đến tương lai", chuẩn bị trở về trước lò sưởi ấm áp trong phòng sinh hoạt chung, ngồi lên chiếc ghế bành đệm lông vũ cậu thích nhất, tiếp tục hoàn thành bài tập Tiên tri cậu không am hiểu. Nhưng mới vừa đi tới cửa, đã bị Sungchan vội vàng đuổi theo gọi lại. Hắn có vẻ hơi căng thẳng.

"Eunseok à! Mình...." Eunseok đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của tri kỉ, ân cần nói: "Mình đột nhiên nhớ ra giáo sư Sprout nhờ mình đến nhà kính hỗ trợ, bài tập làm xong mình sẽ mang sang cho cậu." Sungchan gạt tóc mái của mình sang hai bên, có chút tự trách nói: "Không phải cái này.....Cậu muốn chơi Quidditch à?" Đối với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Eunseok, hắn kiên trì tiếp tục nói, "Kỳ thật có chút giống môn thể thao Muggle chúng ta thường chơi trong kỳ nghỉ, mình cảm thấy cậu sẽ chơi rất giỏi. Có muốn thử chơi một chút hay không? Mình sẽ làm huấn luyện viên cho cậu." Mình không muốn chỉ có một kỳ nghỉ ngắn ngủi mới có thể chơi cùng cậu, Sungchan nghĩ.

Sungchan vốn là không ôm hy vọng Eunseok sẽ đồng ý khi hắn nói ra lời mời, cũng không nghĩ tới ngày cuối tuần, khi hắn vẫn còn ngái ngủ bò ra khỏi bức chân dung của Bà Béo, đã bị Eunseok đứng ở ngoài không biết đợi bao lâu làm cho hoảng sợ. Eunseok đã mặc xong đồng phục Quidditch màu vàng sáng của Hufflepuff, vừa thấy hắn đi ra liền vui vẻ chào đón. Sungchan nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay cậu, giống như thói quen khi còn bé.

"Sao cậu không bảo bạn cùng phòng của mình gọi cho mình? Hoặc là cậu có thể đợi mình ở phòng sinh hoạt chung mà." Trên đường đến sảnh dùng cơm, hai người gặp vài người quen của Sungchan mời đi cùng, kết quả là bị hắn qua loa cự tuyệt lời mời, "Mật khẩu mình cũng đã nói với cậu rồi mà, là đoàn kết tạo nên sức mạnh." Đến trước cửa đại sảnh đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn khiến người ta vui vẻ. Eunseok trẻ con hít hít cái mũi, ngữ khí đều trở nên vui vẻ: "Mình nhìn thấy bạn cùng phòng của cậu, nhưng cậu ấy nói cho mình biết cậu tối hôm qua trở về rất muộn. Mình tìm cậu dạy cách chơi cũng chỉ là việc nhỏ thôi mà, hôm nay nếu như cậu không rảnh, về sau chúng ta vẫn còn cơ hội mà."

"Cho nên chiều nay, hai người lại cùng đi Hogsmeade?" Bạn tốt Eunseok đang ra sức chiến đấu với miếng thịt bò, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu. Eunseok tự biết mình đuối lý, mang kẹo mình xếp thành hàng dài mới mua được từ cửa hàng kẹo Công tước mật đẩy qua, "Vốn định tiếp tục giúp bồ xem luận văn, nhưng mình lỡ tay đánh trúng cậu ấy, nên mới nhân cơ hội này chuộc lỗi."

Được hưởng lợi từ sự hướng dẫn một kèm một của đội trưởng đội Quidditch Gryffindor, và đúng như Sungchan nói, Eunseok đã thuận lợi lọt vào đội Hufflepuff nhờ một số tài năng thể thao trong người, trở thành Truy thủ vào năm thứ tư và bắt đầu tập trung vào cuộc thi Quidditch sau kỳ thi O.W.Ls. Trong trận bán kết, Eunseok cùng đồng đội sử dụng chiến thuật Porskoff nửa vời để dẫn dụ đối thủ, chuẩn xác ném 12 quả Quaffle vào khung, chiến thắng Slytherin tiến vào trận chung kết. Trước trận đấu, với tư cách là một đội khác trong trận chung kết, Sungchan mời họ chơi một trận giao hữu. Tai nạn xảy ra ở đây. Điểm số rất sát sao, Eunseok ăn ý cùng đồng đội truyền qua lại quả Quaffle màu đỏ tươi, làm một động tác giả qua mặt Truy thủ đội đối thủ, ra sức ném về phía cầu môn. Sungchan làm thủ môn vốn nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hắn giống như bị chuyện gì khác hấp dẫn lực chú ý. Trong mắt Eunseok, tất cả mọi thứ xung quanh đều giống như chuyển động chậm lại. Cậu nhìn quả bóng mình ném trúng mặt Sungchan, nhìn hắn rơi từ trên chổi bay xuống, được vòng phép thuật bảo vệ chậm rãi ngã xuống bãi cỏ.

"Không có gì nghiêm trọng, cái mũi nhỏ xinh đẹp cũng sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ta cam đoan ngày mai trả lại cho các trò một đội trưởng hoàn chỉnh". Phu nhân Pomfrey biến bệnh án thành máy bay giấy bay đến đầu giường Sungchan, "Hiện tại, chỉ có thể có một người ở lại, những người còn lại nhanh chóng rời đi, không được quấy rầy bệnh nhân của ta nghỉ ngơi".

Những cầu thủ khác của Gryffindor chu đáo nhường vị trí cho Eunseok, người đang mặc đồng phục màu vàng, đặc biệt chói mắt trong một đám đồng phục đỏ, một cầu thủ quen biết hai người còn vỗ vỗ bả vai cậu nói đùa: "Không sao đâu Eunseok, cậu ấy là thủ môn, lần này cũng là cho cậu ấy một bài học nhỏ vì tội lơ đãng, trận đấu chính thức cậu ấy không được như thế đâu."

Từ sau khi Eunseok được vào đội bóng và chính thức bắt đầu thi đấu, Sungchan đã thay cây chổi Mũi tên bạc mà trước đó vẫn luôn dùng thành cây Nimbus 2001 được mua từ Hẻm Xéo trong kỳ nghỉ hè, nó cùng là một mẫu với cây chổi của Eunseok. Hiện tại, hai cây chổi bay được đặt cạnh nhau kế bên tủ đầu giường. Năm lớp ba, Eunseok tặng cho Sungchan hộp dụng cụ chăm sóc chổi bay làm quà sinh nhật, có thể nhìn ra được hắn đã sử dụng rất tốt, đuôi chổi chỉnh tề, chỗ tay cầm cũng được đánh bóng loáng. Rèm giường màu trắng được kéo xuống, trong bóng tối yên tĩnh, mơ hồ nghe thấy hơi nhè nhẹ của Sungchan, sự áy náy của Eunseok lúc này cũng giống như thủy triều, chậm rãi dâng cao trong lòng. Chờ hắn tỉnh lại, vô luận muốn cậu làm cái gì cậu cũng sẽ đáp ứng.

"Chắc chắn là nhất thời mềm lòng. Mình tình nguyện tin tưởng rằng bồ là bởi vì quên đeo bịt tai, bị Mandrake la hét đến nhiễu loạn đầu óc." Bận rộn một ngày Eunseok sớm trở lại giường 4 cột của mình, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt to, nhìn bạn tốt ở trong phòng phiền não đi đi lại lại. "Nhưng tại sao bồ lại thật sự đồng ý với hắn ta cơ chứ, chẳng lẽ bồ cũng luôn rất thích hắn?" Eunseok bị vạch trần tâm tư, vùi đầu mình vào trong chăn thêm một chút, bị bạn túm lấy kéo ra. "Thôi quên đi, nếu bồ thật sự thích hắn ta thì thôi vậy, nếu hắn làm tổn thương bồ, mình sẽ là người đầu tiên cho hắn một trận."

Mình không biết tình cảm của cậu ấy đối với mình như thế nào, Eunseok trong lòng đau khổ nghĩ. Cậu không thể từ chối lời mời hấp dẫn này. Việc bị phân đến hai nhà khác nhau, đến vòng bạn bè cũng khác nhau. Dẫn đến khác biệt càng lúc càng lớn, năm thứ tư cậu bỏ lỡ cơ hội trở thành bạn nhảy của đối phương, tiếc nuối liền biến thành bức tường ngăn cách thật cao, thật dày. Vào năm thứ năm, Sungchan đã gọi thành công một con sói đồng cỏ thông qua câu Thần chú Hộ mệnh trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, trong khi đó Eunseok chỉ có thể phát ra một số ánh sáng màu trắng bạc yếu ớt trên đỉnh đũa phép. Nhưng thật ra, con lửng châu Mỹ đã thường xuyên xuất hiện trong phòng ngủ của Eunseok ³. Bia bơ buổi chiều uống ở Hogsmeade bây giờ mới khiến cậu cảm thấy bản thân mình hơi say, và hình ảnh cuối cùng lướt qua tâm trí trước khi chìm vào giấc ngủ là hình ảnh Sungchan dựa vào tấm bảng trước cửa quán Ba Cây Chổi nhẹ nhàng lau sạch bọt trắng dính trên môi mình.

Quan hệ từ bạn nối khố biến thành tình nhân hình như cũng không sinh ra ảnh hưởng gì đối với hai người, chỉ là hành động nhỏ hàng ngày của Sungchan trở nên ngày càng nhiều, ví dụ như hắn thường thích chỉnh lại mái tóc rối bù của Eunseok, kéo chiếc khăn quàng cổ đang rơi khỏi vai cậu lên vì trời trở lạnh. Bên tai có vài âm thanh thì thầm nhỏ nhặt, bởi vì động tác của Sungchan mà chợt lớn hơn, Eunseok mặt đỏ tai cũng đỏ lùi về phía sau một bước kéo dài khoảng cách giữa cậu với hắn, vội vội vàng vàng tiến về phía trước, nhanh chóng dẫn đầu đến phòng học môn Độc Dược. Nếu như không thích mình, thì đừng đối xử tốt với mình như vậy, Eunseok chua xót nghĩ. Tuy nhiên khi quay đầu bỏ đi, cậu đã bỏ lỡ ánh mắt buồn bã của Sungchan.

Giáo sư Slughorn đến lớp sớm. Ông để cho các học sinh vây quanh cái Vạc đang sôi sùng sục trên bục, dạt dào hứng thú khoe khoang về Độc Dược mình mới chế. Ánh sáng đặc biệt của xà cừ, cùng với hơi nước hình xoắn ốc bay lên, chắc là Tình dược. Ngân Thạc hít sâu một hơi, không có gì bất ngờ, cậu ngửi được mùi trái cây của nho và dâu tây cùng với hương thơm sạch sẽ nhẹ nhàng của vân sam trộn lẫn với gỗ đàn hương. Là mùi nước hoa Sungchan thường dùng nhất. Trong mấy cái ôm của cả hai, cậu luôn vì mùi hương này mà bất giác tim đập nhanh hơn. Mùi của Tình dược thay đổi theo từng người, tùy thuộc vào sở thích mà thay đổi. Vậy thì không biết Sungchan sẽ ngửi thấy mùi gì nhỉ?

"Jung Sungchan, trò có thể nói cho mọi người biết đây là cái gì không?" Giọng giáo sư Slughorn vang lên.

"Là Tình dược hiệu quả nhất trên thế giới, thưa thầy," Sungchan hào hứng nói, "Mỗi người sẽ ngửi thấy một mùi khác nhau, con có thể cảm nhận được mùi của bãi cỏ xanh mướt vừa mới cắt tỉa, mùi của chất bảo dưỡng Quidditch và mùi nước xả vải hương nắng mai mà Muggle thường dùng..." Nói như vậy là cậu ấy thích một cô gái Muggle sao? Hình như ở vũ hội năm thứ tư, bạn nhảy của Sungchan chính là một cô gái Muggle xinh đẹp. Bên tai vang lên lời khen ngợi "10 điểm cho nhà Gryffindor", Eunseok máy móc lật cuốn "Chế tạo độc dược cao cấp" trong tay, lần đầu tiên vò nát mép cuốn sách mới toanh.

Chưa đầy một tuần nữa là đến Giáng sinh, đại sảnh và cả lâu đài được trang trí bằng những dải ruy băng, những chiếc chuông màu đỏ và xanh bởi những con gia tinh. Một cây thông Noel khổng lồ được dựng ngay chính giữa đại sảnh, trần nhà ma thuật chuyển sang màu xanh xám nhạt, và những bông tuyết rơi xuống một cách mềm mại. Từ sau khi kết thúc tiết học môn Độc Dược, Sungchan và Eunseok đều có vẻ rất trầm mặc, sau khi dùng cơm xong một trước một sau rời khỏi sảnh, theo cầu thang xoắn ốc trở về phòng sinh hoạt chung của lửng con. Ở góc rẽ cuối cùng, Eunseok mới dừng bước.

"Mình muốn nói rõ với cậu," Eunseok giả vờ bình tĩnh, giọng nói có chút run rẩy, "Nếu cậu thích người khác, mình không có phản đối. Mình chỉ không muốn mối quan hệ của chúng ta nhiều năm như vậy bởi vì chuyện này mà trở nên tồi tệ...."

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Sungchan nhìn sang với vẻ cau mày hiếm hoi, "Mình nghĩ mình nên nói với cậu điều này. Mình biết là mình đã sai khi lợi dụng quả Quaffle mà cậu lỡ đánh trúng mình, mình đã sai khi lợi dụng sự mềm lòng của cậu mà tỏ tình với cậu trong bệnh viện trường, bởi vì mình chắc chắn rằng lúc đó cậu sẽ không từ chối mình, bởi vì mình thật sự không muốn nhìn thấy cậu đi dạo cùng người khác nữa."

Eunseok mơ hồ đối diện với ánh mắt của Sungchan, hướng đi của câu chuyện dường như không giống như chính mình nghĩ. Sungchan cũng giống như mới ý thức được chính mình trong lúc nhất thời đã nói ra những lời thật lòng gì, hai người cứ như vậy quái dị im lặng, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi. Cuối cùng, Eunseok đành phải lên tiếng phá vỡ cục diện ngột ngạt này.

"Mình còn nghe nói người...người theo đuổi theo cậu rất nhiều, cậu cũng không tỏ rõ ràng có thích ai hay không thích ai. Hôm nay lại bảo thích một cô gái Muggle, là bạn nhảy của cậu năm ngoái ư?" Eunseok mím môi hỏi.

Sungchan lộ ra vẻ mặt giống hệt như trời đất sụp đổ, biểu tình trên mặt rất sinh động: "Cậu nói ai vậy? Trước hết, điểm số trong lớp Độc Dược của mình rất tệ, cậu biết mà. Cậu không thấy thắc mắc tại sao mình biết nhiều về Tình dược như thế à?" Sungchan giận dữ tiếp tục nói, "Bởi vì mình bị người ta lừa ăn phải Tình dược đó! Nhưng lúc đó mình không nhận thấy có gì sai, lẽ ra mình phải đối mặt với cô ấy với bong bóng màu hồng xung quanh mới phải, nhưng khi đó mình chỉ muốn bắt cậu lại và tỏ tình với cậu thôi! Lúc đó mình sợ gây phiền hà cho cậu, cho nên mình đã nhờ bạn cùng phòng liều mạng giữ mình lại, không ngờ cuối cùng nó lại bị lan truyền thành tin như kia. Mình chỉ thích mình cậu thôi mà."

Sungchan vành tai hồng hồng bổ sung thêm: "Trên người cậu luôn có mùi thơm dịu nhẹ của nước xả vải mà Muggle thường dùng... Kỳ thật mình còn ngửi thấy mùi bí ngô ấm áp trong phòng nghỉ của cậu, nhưng ngại không dám nói."

Sungchan dừng lại, nhướng mày nhìn Eunseok với ánh mắt mơ hồ trước mặt. Giống như cảm nhận được đây là một trò chơi thẳng thắn theo lượt, Eunseok cũng sắp xếp lại lời nói, gian nan mở miệng: "Mình cũng rất thích cậu, từ rất lâu rồi, cho nên khi nhìn thấy cậu ở cùng một chỗ với người khác, mình sẽ không thoải mái, nhưng mình cũng sợ bị người khác nhìn thấy hai chúng ta thân mật. Buổi tối ở bệnh viện trường, lúc ta nằm cùng giường với nhau mình đã hạ quyết tâm, mặc kệ cậu có nói gì đi chăng nữa, mình cũng sẽ đồng ý, cho nên, mình vẫn rất lo rằng sẽ có ngày ta phải chia tay..."

"Đùng"

Một tiếng nổ thật lớn doạ cả hai giật mình. Bánh xe Catherine nổ tung phía trên cầu thang, là kiểu pháo hoa cổ điển của tiệm "Phù thủy Wỉ Woái". Peeves ở trên đỉnh đầu bọn họ cười vang, một bên đem đồ trong ngực ném lung tung xuống khiến một đám học sinh lớp dưới sợ tới mức thất kinh, có một thứ vừa vặn rơi vào trong lòng Sungchan. Việc đốt pháo hoa trong lâu đài hiển nhiên cũng là kiệt tác của nó.

"Peeves, cút khỏi đây!" Sungchan lôi đũa phép ra dọa. Peeves treo ngược trên một cái giá nến, vù một tiếng bay lên, cười khúc khích và hét, "Sư tử rơi vào hũ (lửng) mật! Sư tử rơi vào hũ (lửng) mật!" ⁴

Chung quanh rốt cục yên tĩnh lại. Sungchan cúi đầu nhìn, vừa rồi thứ Peeves ném chính là một ít đồ trang trí cho lễ Giáng Sinh, rơi vào trong lòng hắn chính là một bó cây tầm gửi buộc dây ruy băng đỏ. "Mình có thể hôn cậu được không?" Sungchan hỏi, hắn nói tiếp: "Mình nghĩ có lẽ cậu biết về câu chuyện nếu một đôi hôn môi mà có một nhánh cây tầm gửi xuất hiện thì cả đời cũng sẽ không thể tách ra."

"Hình như mình cũng không có lý do gì để từ chối cậu." Eunseok chủ động ngẩng đầu lên, dán môi mình lên môi Sungchan. Tình dược không thể sinh ra tình yêu, mà tình yêu chân chính chính là dựa vào sự chân thành cùng thành thực để duy trì.⁵



End.

____________

Ghi chú của tác giả:

¹. Tân học viên không được tham gia tuyển chọn đội Quidditch. Tân học viên đặc biệt được vào đội là Harry Potter bởi vì khả năng tìm kiếm kinh ngạc.

². Ở đây tôn trọng nguyên tác Harry Potter. Krum thường xuyên đến thư viện, không phải vì học tập, chỉ đơn giản bởi vì Hermione vẫn luôn ở đó.

³. Theo thiết lập, hình dạng của Thần hộ mệnh mỗi người một khác, có liên quan đến tính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net