Chap 19: Nỗi khổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Phòng tụi hắn (Jung,Ram,Ri)-

Trong gian phòng, 3 bóng người ngồi suy tư 3 góc khác nhau. Eunjung đứng dựa lưng sát tường và nhìn chằm vào Qri_người đang ngồi bên cánh cửa đầy ưu tư. Còn Boram nãy giờ thì chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên vẫn im lặng quan sát hai đứa kia

-Mày định ngồi đây luôn sao?
Eunjung lên tiếng, Jung ghét cái sự im lặng này lắm, cứ ngồi im suy nghĩ như vậy giải quyết được gì sao?

-...

-Mày nói gì đi chứ!

-...

-Rút cuộc là chuyện gì đây? Ai nói cho tao nghe coi?
Boram cuối cùng cũng không chịu nỗi mà la lên. Jung cáu giận quát Qri mà Ri vẫn ngồi lặng thinh đó, không hề nói hay ngước mắt lên nhìn dù chỉ một lần. Jung tức giận đạp cửa bước ra khỏi phòng, Ram cũng chạy ra theo hỏi cho được chuyện nãy giờ đang xảy ra

**Lời kể của Qri**
Từ lúc ở điện Chuối Chiên về đến đây tôi vẫn lặng thinh hay chính xác hơn là không biết nói gì. Tôi thực sự rất sốc khi IU đã nhận lời làm bạn gái thái tử dù biết đó có thể chỉ là lí do để giúp cả nhóm được trở về nhà. Tôi lo cho nhỏ lắm, tôi không muốn nhỏ đồng ý lời đề nghị ấy nhưng chẳng biết lấy tư cách gì ra để ngăn cản, chúng tôi chỉ là bạn thôi mà. Dù đứa bạn thân đã gợi ý cho tôi sang khuyên nhỏ nhưng tôi vẫn không làm được, tôi vô dụng quá mà...

Cuối cùng thì 2 đứa ấy cũng ra ngoài rồi, có lẽ tụi nó không chịu nổi cái không khí im ắng đáng sợ này. Cũng phải thôi, cả hai đều là những con người năng động náo nhiệt mà, khác hẳn với tôi_ thằng ngốc chỉ biết đến sách vở và những góc khuất. Tôi rơi nước mắt. Tôi muốn mình được như họ, muốn nói những điều mình mong muốn. IU quan tâm tôi, rất nhiều là khác, điều đó tôi biết. Nhưng sự quan tâm ấy đâu có nghĩa là IU thích tôi.

Một thằng khờ như tôi thì có gì mà nhỏ để ý tới chứ? Dù tôi rất muốn hỏi thử một lần nhưng vẫn không thể, sự nhút nhát của tôi lớn quá. Thế nhưng đó cũng không là điều chính, cái chính là tôi sợ, sợ lại như lúc trước. Tôi sợ như cái quá khứ 2 năm trước khi mà tôi chỉ mới lớp 8... Lúc ấy tôi thích một cô bé xinh xắn, cũng gần như hot girl của trường. Tôi lấy hết can đảm tỏ tình với cô ấy nhưng với cái vẻ ngoài khù khờ của tôi thì cô ấy không những từ chối phũ phàng rồi nhục mạ mà còn lan truyền khắp cả trường tin ấy để ai ai trong trường cũng nhìn tôi cười rẻ không suy nghĩ...
_________*_*__________

--Chỗ JungRam--

-Sít đao pờ li xì

Boram đi theo Eunjung ra ngoài, cách căn phòng một khoảng không xa. Ở đây có một bộ bàn ghế, có lẽ để ngắm cảnh, cảnh vật chỗ này đâu đâu cũng đẹp cả. Ram thấy vậy kéo ghế ngồi xuống và gọi Jung ngồi cùng:

-Bà nó, tức quá mà!

-Dụ gì? Nói coi con này, không nói mà tức tức giống gì?

- Qri!

-Sao, nói nhanh coi!

-Nó thích con IU thấy bà luôn mà cứ im im, không cản để con nhỏ đồng ý với thằng thái tử điên kia. Khùng thiệt chứ

-Mắc gì thằng Qri cản được, mày làm như con IU thích nó vậy..

-Sao không ?

-Ai nói?

-Con Nô, nãy nó kéo tao ra kể

-Hể, có luôn hở?
Ram trợn mắt ra khi nghe hắn kể, hai đứa đó im im mà ghê vậy sao ta

-Ờ, nãy tao cũng sốc như mày, ghê vãi

-Haizz, rồi giờ sao mày?

-Chả biết, nãy giờ tao nói mà thằng đó có thèm trả lời gì đâu

-Nó buồn mà

-Vậy để nó hết buồn rồi tính hả mày

-Ừm, chứ biết sao giờ
Ram nhún vai rồi ngồi im đó nhìn ngắm xung quanh. Eunjng cũng chìm vào suy nghĩ, không biết có khuyên Qri được không, mà nếu được thì IU có từ chối không? Và nếu như IU không đồng ý với thái tử thì tụi nó sẽ về bằng cách nào?

*** Cuộc trò chuyện nó và Eunjung lúc nãy

-Sao mày kéo tao ra, mày định để con IU đồng ý à?
Eunjung bực dọc hỏi sau khi bị nó kéo ra xa

-Ừ

-Mày điên à

-Con IU thích con Qri

-Thì sao?

-Cứ để đó, con Ri sẽ không để yên vậy đâu!

-Mày biết Qri thích con IU ?

-Sao không? Mày yên tâm để con IU đồng ý đi. Một là dụ được thái tử vui để mau về nhà, hai là giúp hai đứa đó tèn tén ten :)

-Để con IU làm vậy ổn không? Có chuyện gì thì sao?

-Đi theo dõi theo hai người đó. Cả đám mình là "thánh rình" mà :)

-Chỉ lo Qri không dám cản rồi cả hai ngồi khổ nữa thôi

-Tao lo con IU , còn Qri mày lo đi. Ổn mà!

-Haizz, để thử...

---Truyện được edit từ Tác giả: SunSone---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net