Episode 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, chỉ mong sao mọi thứ đều chấm dứt và không có bất kì thương tổn nào. Ngày cưới bị phá huỷ, sự thật tôi là ma cà rồng được phơi bày khiến cho tâm hồn tôi như bị chà đạp. Cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm

Và cứ thế... những suy nghĩ... những kí ức về Doo Jin Soo cứ dần dần hiện ra trong đầu tôi như cuốn phim chạy ngược. Cảm giác thời gian như ngừng lại, tất cả mọi thứ đang xoay quanh tôi như một lời nhắc nhở... tôi còn yêu Jin Soo rất nhiều...

Tôi nằm một mình trong xe, đây là lần đầu tiên trong suốt 1000 năm nay tôi đã biết mệt... tôi biết mình mệt mỏi thế nào. Cố gồng mình để chịu đựng để rồi bị thương... Mọi thứ không như mơ, ai nói tình yêu tốt đẹp đâu nào, nó luôn là nỗi đau giằng xé trong thâm tâm mình.

Yêu hay không yêu ? Ghét hay không ghét ? Thương hay không thương ?

" Jin Soo, em nhớ anh... "

Tôi nhắm mắt lại và thiếp ngủ đi khi nào không hay biết.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu rồi nhưng đến khi giật mình dậy thì trời đã tối. Tự dưng thấy đầu mình lắc lư khiến tôi bừng tỉnh.

Là Soyeon...

Cô ấy đang lái xe đưa tôi về nhà... chắc có lẽ khi quay lại cô ấy thấy tôi đã ngủ nên không tiện đánh thức. Thế là chạy xe một mạch về nhà...

_Cô tỉnh rồi à ? Thấy trong người thế nào rồi ? – Thình lình Soyeon hỏi tôi.

_Cảm ơn... tôi khá hơn rồi – tôi đáp

Và rồi Soyeon lại im lặng, tuýp người này tôi thấy nhiều rồi. Một người kín đáo, cương trực và bản lĩnh. Lúc nào cũng im lặng, không thể để cho đối phương biết mình nghĩ gì hoặc sắp làm gì. Chỉ khi hành động rồi, mọi thứ mới vỡ lẻ. Tuýp người mạnh mẽ và luôn luôn suy nghĩ thấu đáo. Chả trách, cô bé y tá thực tập kia lại say cô ấy như vậy. Còn dám tặng chocolate.

_Cô muốn ăn chocolate không ? – Soyeon đột nhiên nói

_Chocolate ?

Soyeon thò tay qua cái túi xách bên cạnh lấy ra một phong chocolate trắng. Ủa? Tôi lại nghĩ là thanh chocolate của cô bé kia chứ. Hay là Soyeon đã mua cái khác ?

_Cảm ơn... - tôi nhận lấy nó và bẻ ra từng miếng nhỏ và đưa vào miệng

_Tôi nghĩ chắc cô cũng đã đói, nhưng theo như những gì tôi thấy thì cô không phải người bình thường, cho nên tôi cũng không biết nên mua gì để cho cô ăn được cả. Ăn tạm thanh chocolate này đi...

Nghe Soyeon nói vậy đột nhiên tôi thấy mình được quan tâm. Từ lúc sinh ra tới giờ ngoại trừ bố mẹ và em trai. Jin Soo là người đầu tiên quan tâm tôi, tôi không nghĩ sẽ có người thứ hai chăm sóc cho tôi giống như anh ấy.

Tôi cảm động và nước mắt rưng rưng, Soyeon thấy vậy vội dừng xe lại và tắp vào lề đường

_Cô làm sao thế ? Đau ở đâu à ? Đưa tôi xem nào...

_Ơ không... không phải, chỉ là...

_Sao cô lại khóc ? – Soyeon lo lắng thấy rõ

_À, tôi chỉ... muốn cảm ơn cô về thanh chocolate.. – tôi cười và lau đi nước mắt

_Chỉ muốn cảm ơn mà lại khóc sao ? – Soyeon nhìn tôi kì lạ.

_Tại vì từ trước đến giờ chưa có ai quan tâm tôi như vậy cả, ngoại trừ...

_Ngoại trừ ai ?

.........

Nói đến đây tôi lại im lặng, tôi không thể nào kể câu chuyện bi thương của mình cho một người mới quen được. Điều đó sẽ khiến cho mối quan hệ trở nên tồi tệ hơn... Soyeon thấy tôi im lặng cũng biết tôi khó xử nên lảng sang chuyện khác

_Được rồi, ngồi yên đợi tôi một tý... tôi ghé vào cửa hàng mua chút gì đó về nấu cho cô ăn

_Thịt gà..

_Hửm ? – Soyeon quay đầu lại.

_Tôi nói là thịt gà... - tôi cúi mặt xuống cắn miếng chocolate.

_Cô muốn ăn thịt gà ? – Soyeon hỏi lại lần nữa cho chắc.

Tôi gật đầu và thấy Soyeon vơ nhanh lấy túi xách và đi vào trong. Chỉ ít phút sau, cô ấy mua về một giỏ hàng... trong đó có khá nhiều đồ. Để xem nào... đúng là cô ấy mua thịt gà thật, ngoài ra còn có sữa, xúc xích... trứng... làm gì mà mua nhiều đồ thế này ?

Soyeon không nói không rằng lại tiếp tục lái xe đi. Đi được ba mươi phút, tôi và cô ấy hoàn toàn không tiếp tục câu truyện của mình. Cũng chẳng ai bắt chuyện với ai... gần đến ngã tư quẹo vào một khu phố, Soyeon mới tiếp tục nói

_Gần đến nhà tôi rồi...

Soyeon dừng lại trước một cái chung cư rất là lớn. Theo như tôi đoán đây chính là căn hộ cao cấp ở khu GangNam. Cô lấy hết đồ ra ngoài và còn mở cửa xe cho tôi. Thật là một con người lịch sự, đúng là bác sĩ có học rất khác...

Soyeon dẫn tôi lên lầu 21 và dừng lại trước căn phòng 21E. Đây chính là căn hộ của cô ấy. Soyeon tra chìa khoá vào cửa và nhường cho tôi vào trước... Soyeon sống một mình như vậy sao ? Không có bố mẹ anh chị em gì hết, các đồ dùng sinh hoạt tôi chỉ thấy mỗi thứ chỉ có một cái. Từ khăn tắm đến bàn chải đánh răng... thậm chí nước uống cũng chỉ có một cái chai, một cái ly... cái gì cũng một cái cả.

Woa... lần đầu tiên tôi thấy một ngôi nhà chung cư mà đẹp đến như vậy đấy. Mọi thứ tiện nghi và sàn nhà được lót thảm. Đèn không quá sáng tạo nên cảm giác dịu nhẹ không chói mắt. Tất cả mọi đồ đạc được xếp gọn gàng rất ngay ngắn, tôi nghĩ chắc Soyeon rất ưa sạch sẽ... đồ đạc được lau chùi thường xuyên nên không hề bám bụi một chút nào.

_Cô cứ nghỉ ngơi, muốn nằm trên sofa xem phim hay làm gì cũng được...

Soyeon chỉ tay vào căn phòng kế bên phòng của cô ấy – ngoại trừ cái căn phòng bị khoá đó là cô không được vào, còn lại cô có thể tuỳ ý sử dụng

Soyeon nói xong lạnh lùng mang đống đồ xuống bếp. Lúc này tôi thấy lòng nhiệt tình của Soyeon thật đáng nể, bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng tôi thấy cô ấy rất ấm áp. Mỗi việc cô ấy chịu chăm sóc tận tình cho người mới quen như tôi thì tôi đã biết ơn lắm rồi.

Thế là theo như lời của Soyeon, tôi ngồi nghỉ ở sofa, mặc dù tôi chẳng mệt tý nào cả. Các vết thương đã hồi phục, tôi khoẻ hơn bao giờ hết... chỉ có điều tôi đang...

Soyeon đang loay hoay làm thức ăn trong bếp, tôi thấy cô ấy có phần lúng túng. Chắc có lẽ vì đây là lần đầu cô ấy nấu ăn nên không quen. Cũng phải thôi, sống có một mình thì nấu ăn làm gì cho bừa bộn.

Tôi thì lại đang hoa mắt lên vì hai ngày rồi không uống máu. Đã vậy còn bị tai nạn...

_Ui...

Đang thẫn thờ, đột nhiên Soyeon khẽ rên lên làm tôi giật mình. Mùi máu phảng phất đâu đây và theo bản năng, tôi bước đến bên cạnh cô ấy chỉ trong tích tắc. Chả là Soyeon bất cẩn nên đã cắt trúng tay, máu đang chảy ra rất nhiều và cô thì đang loay hoay tìm bông băng.

Cơn khát bắt đầu trỗi dậy, mùi máu quá kích thích đến mức tôi không còn làm chủ bản thân mình được nữa.

_Máu... - Tôi thì thầm

_Hửm ?

Soyeon vừa quay sang nhìn tôi, chưa kịp làm gì thì ngón tay của cô ấy đã nằm gọn trong miệng tôi. Nhanh như cắt tôi liếm sạch các vết máu và nước bọt của ma cà rồng có khả năng làm lành vết thương cho con người. Tôi đang mút sạch các vệt máu còn đang dính trên tay...

Sau một hồi đơ người ra để mặc cho tôi liếm sạch máu, Soyeon mới giật mình thu tay về. Cô ấy rất ngạc nhiên và xăm soi thật kĩ vết cắt trên tay mình... nhưng nó hoàn toàn mịn màng như chưa từng bị thương

_Làm sao mà.... – Soyeon lắp bắp nhìn tôi khó hiểu.

_Cô muốn biết về tôi ? Cho tôi " ăn " đi rồi tôi sẽ kể cho cô nghe về một câu chuyện mang tính truyền thuyết và đầy bí ẩn – tôi cười.

Soyeon không nói không rằng, quay lưng vào trong tiếp tục nấu ăn, còn tôi thì không quay về vị trí cũ là ghế sofa mà vẫn đứng yên đó, tựa lưng vào bàn chăm chú quan sát cô ấy.

Có một điều gì đó khiến tôi liên tưởng đến mẹ của mình, tấm lưng mạnh mẽ xắt thức ăn liên tục của Soyeon khiến tôi nhớ đến mẹ mình. Thần thái của cô ấy lại làm tôi nhớ đến Jin Soo, ở cạnh Soyeon lại khiến tôi có cảm giác an toàn, không hiểu sao tôi lại muốn ở cạnh cô ấy như vậy.

Tôi tin rằng Soyeon sẽ hoàn thành tốt việc che giấu thân phận giúp tôi. Hơn nữa thật sâu trong thâm tâm tôi lại mong rằng cô ấy là người đầu tiên chấp nhận được sự thật tôi không phải con người. Tuy bây giờ chúng tôi vẫn còn khoảng cách... nhưng tôi nghĩ Soyeon sẽ hiểu tôi hơn.

Sau khi nấu ăn hoàn tất, tôi liền giúp cô ấy dọn thức ăn ra bàn. Cũng may nhờ chút máu của Soyeon nên tinh thần của tôi đã phấn chấn được lên một chút. Thức ăn được bày ra dĩa và mang lên bàn ăn.

Tôi còn đang suy nghĩ không biết mình nên ăn như thế nào thì Soyeon lấy trong giỏ hàng khi nãy vừa mua ra một cái chén, đôi đũa và một cái muỗng. Thật là một con người chu đáo...

_Xin lỗi, trước giờ tôi chỉ sống một mình nên mọi thứ tôi dùng đều chỉ có một.

_Không sao, tôi hiểu mà...

Soyeon bắt đầu ăn và tôi cũng ăn được vài đũa, món gà rô ti cô ấy nấu ngon thật. Sau một hồi ăn uống no nê, tôi cùng với Soyeon dọn dẹp mọi thứ. Cô ấy giục tôi đi tắm, còn mình thì đi pha trà. Nhưng có một vấn đề nhỏ là... tôi không có quần áo để thay. Từ lúc về nhà đến giờ tôi chỉ mặc đúng bộ quần áo của bệnh viện.

_Mọi thứ tôi sẽ chuẩn bị cho cô – Soyeon nói

Thế là tôi đi tắm và gội sạch những gì còn sót lại trên người. Loay hoay trong nhà tắm cũng được một tiếng, tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước ra. Tất cả đều im lặng và tôi không hề ngửi thấy mùi của Soyeon. Chắc cô ấy đã đi ra ngoài hoặc đi đâu đó rồi. Liếc mắt sang cái rổ để cạnh phòng tắm. Ít phút trước nó trống không, bây giờ trong đó có một cái khăn bông rất to, đủ để che hết người cho tôi

Cầm nó lên và ngửi, đúng như tôi đoán... đây là khăn của Soyeon. Mùi của cô ấy thoang thoảng khiến tôi thích thú. Hầu như ở cạnh cô ấy làm cho tôi quên hết những gì thuộc về Jin Soo.

Ít phút sau, Soyeon quay trở về với một đống túi đồ trên tay. Thấy tôi quấn có một cái khăn, cô ấy chuyền hết mấy cái túi đó qua cho tôi và nói

_Cô mặc thử đi, xem có vừa không...

Tôi vô cùng ngạc nhiên và mở ra xem, trong đó toàn là quần áo. Soyeon mới vừa ra ngoài đi mua quần áo cho tôi đây mà. Tôi cảm động ôm hết đống đồ đó vào lòng và không quên nở một nụ cười với cô ấy

_Cảm ơn cô nhiều lắm Soyeon...

_Hửm ? Sao cô biết tên tôi ? – Soyeon ngỡ ngàng

Tôi cười

_Lúc ở trong bệnh viện tôi có thấy bảng tên của cô – tôi nói dối, thực chất là tôi nghe người khác gọi cô ấy.

_À.. phải rồi !! – Spyeon gật gù – Vậy còn cô ? Tên cô là gì ?

_Lee Jihyun

_Jihyun ? – Soyeon nhìn tôi

_Gọi tôi là Qri đi, từ nhỏ đến lớn ai cũng gọi tôi như thế nên quen rồi !! Gọi Jihyun nghe lạ quá...

Soyeon lắc đầu

_Không, tôi thích gọi cô là Jihyun cơ !!

_..........

Soyeon nói xong liền quay lưng đi bỏ vào trong phòng, còn tôi thì vẫn đang giữ bộ mặt lạ lẫm với cô ấy. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ gặp ai giống như Soyeon cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net