Chương 12- Halloween nhốn nháo (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phần 2: Quỷ khổng lồ? Đi tìm Ron


Đại sảnh đường lúc này đã được trang hoàng vô cùng rực rỡ, làm nổi bật lên không khí vui vẻ ngày Halloween.

Hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, trông rất bắt mắt và ngon miệng.

Harry mới thưởng thức xong món bánh bí ngô ưu thích do các gia tinh đặc biệt chuẩn bị cho cậu thì giáo sư Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.

Thấy vậy, 1 dự cảm không hay bất chợt dấy lên trong lòng Harry. Mí mắt cậu khẽ nheo lại, tay lấy thêm 1 đĩa bánh bí ngô rồi lặng lẽ ăn, chờ đợi xem việc tiếp theo xảy ra.

Bên này, mọi người tròn mắt nhìn theo giáo sư Quirrell chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp: "Quỷ... Quỷ khổng lồ... sổ hầm ngục... thiết tưởng ngài nên biết..." Nói chưa dứt câu, ông ta đã ngã xuống sàn chết giấc.

Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên, cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra 1 tràng pháo bông đỏ tía thì bên dưới mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh: "Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức!"

Được lệnh, các Huynh trưởng của mỗi nhà nhanh chóng tập hợp học sinh lại rồi vội vã rời khỏi Đại sảnh đường. Hầu như tất cả học sinh đều mang theo nét hoảng sợ mà chen chúc nhau rời đi, trừ nhà Slytherin.

Ngay khi Quirrell vừa "ngất" đi, Harry đã âm thầm mệnh lệnh đâu vào đấy nên khi nghe thấy ngài Hiệu trưởng kêu rời đi thì tất cả tựa như 1 cơn gió, nhanh chóng biến mất khỏi Đại sảnh đường. (Miu: bọn họ là nhà đầu tiên rời khỏi Đại sảnh đường)

Nhưng không phải tất cả học sinh đều trở về phòng ngủ. Nhân lúc không ai để ý đến, Harry đã lôi vài người tách khỏi đoàn người vội vã đi về 1 hướng khác.

"Harry, chúng ta đang đi đâu vậy?" Hermione lo lắng hỏi.

Lúc ở Đại sảnh đường thì Hermione đang ăn cùng với nhóm Harry bên dãy bàn nhà Slytherin. Khi nghe cụ Dumbledore ra lệnh, cô còn chưa kịp chạy về nhà mình thì đã bị Draco kéo lại. Bây giờ Harry lại lôi cả bọn đi đâu đó trong khi đám Quỷ khổng lồ đang lang thang trong lâu đài khiến đầu Hermione có chút bắt không kịp tình hình.

Harry đi tuốt ở đằng trước, nghe được câu hỏi của Hermione cũng không quay đầu đáp: "Tất nhiên là đi tìm Ronnie của Blaise rồi, Mione. Đừng quên, bây giờ chỉ có mỗi cậu ta là không biết có Quỷ khổng lồ xâm nhập vào lâu đài."

Đang lo lắng cho tiểu thân ái đáng yêu, Blaise nghe thế liền vội vàng hỏi: "Thật?! Harry, cậu biết Ronnie ở đâu sao?"

Draco cùng Hermione nghe Blaise hỏi cũng nhìn về Harry, hy vọng cậu trả lời. Nhưng Harry lại không hề đáp lại họ, mà thay vào đó là 1 hành động khiến tất cả sửng sốt.

Chỉ thấy Harry đi đến trước 1 bức tường, bất chợt, 1 thông đạo bí mật xuất hiện trước 4 người bọn họ. Không để ý đến 3 khuôn mặt ngỡ ngàng kia, Harry dẫn đầu đi vào, nói: "Bắt kịp."

Bị Harry nói tỉnh, đám Draco nhanh chóng đuổi theo Harry. Vừa bước vào, cửa vào liền biến lại thành bức tường, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Theo kịp Harry, Hermione tò mò hỏi: "Harry, làm thế nào bồ biết ở đây có thông đạo?"

"Ngàn năm trước, gia chủ đầu tiên nhà Potter- ngài Stephen Potter, cũng là cụ tổ của tớ là học sinh nhà Slytherin. Ông vốn là 1 trong những học sinh ưu tú nhà Slytherin, mà tòa lâu đài này lại vốn ngay từ đầu thuộc về Salazar Slytherin. Với thân phận là 1 Slytherin cổ lão, sao cụ tổ nhà tớ lại không biết cơ chứ?" Harry không để ý lắm cười nói.

Không nghĩ tới lại nghe được 1 đáp án chấn động như vậy, Draco vội vàng hỏi: "Đợi đã, Harry. Không phải nhà Potter là gia tộc cổ lão thuộc Gryffindor sao? Thế nào lại thành của Slytherin rồi?"

"À, chuyện đó thì phải cảm ơn đám người phản bội của gia tộc Slytherin và Gryffindor, những kẻ mà đã rèm pha vụ xích mích giữa Salazar Slytherin và Godric Gryffindor ấy. Vì bảo toàn gia tộc, cụ tổ của tớ không thể không đứng về phía Gryffindor nhằm diệt sạch đám phản bội thầy mình." Harry đáp. 

Rồi cậu lại cười giễu cợt: "Nhưng các hậu bối của ông lại hiểu lầm hành động sát phạt đối với đám phản bội Salazar Slytherin, thành ra về sau không có 1 Potter nào xuất hiện trong nhà Slytherin nữa. Mà ghi chép về sự thật ấy lại bị cụ tổ nhà tớ trong lúc tức giận mà phong ấn lên, còn đặt điều kiện là đến khi có 1 Slytherin chân chính xuất hiện trong nhà Potter mới có thể đọc đến."

"Nói vậy tức là đến đời cậu thì mới biết được à? Chẳng lẽ trước đó không có ai trong nhà cậu biết việc đó?" Hermione nghi hoặc.

"Đúng vậy, Mione. Cho tới khi tớ 5 tuổi, tiếp nhận rồi vị trí gia chủ nhà Potter thì chúng mới xuất hiện trong thư phòng. Đến lúc ấy tớ mới biết chuyện này." Harry cười đáp.

Ba người Draco nghe vậy liền gật gật nói quả thế, nhưng sau đó họ lại nhận ra 1 vấn đề không đúng trong lời nói của Harry.

Blaise thầm nuốt 1 ngụm nước miếng, chần chờ hỏi: "Harry này... Cậu mới nói mình đã tiếp nhận vị trí gia chủ nhà Potter rồi phải không?"

"Đúng vậy, năm tớ 5 tuổi. Sao vậy?" Harry không để ý nói.

Draco dẫn đầu bùng nổi nói: "Cậu còn hỏi sao vậy? Là gia chủ của 1 gia tộc đó! Hơn nữa khi đó cậu mới có 5 tuổi!" Cậu rốt cuộc vẫn là có chút khó tiếp nhận tiếp nhận sự thật này.

Hermione chút không hiểu lắm quan hệ giữa các quý tộc cho lắm, nhưng cô bé biết gia chủ là 1 người nắm giữ trọng trách nặng nề như thế nào. Cô đau lòng hỏi: "Bộ nhà cậu không còn ai nữa sao? Để cậu lên làm gia chủ ở cái tuổi kia..."

Nói thật, Hermione không thể nào tưởng tượng được 1 đứa trẻ 5 tuổi phải nắm giữ trọng trách lớn lao như vậy. 5 tuổi... Cái tuổi ấy đáng lẽ ra phải được thỏa thích vui chơi, làm nhưng việc mà mình muốn làm và được người lớn che chở chăm sóc mới đúng chứ. Cô thậm chí còn không thể tưởng tượng được bản thân lúc 5 tuổi sẽ làm gì nếu bị giao cho 1 trọng trách nặng nề tương tự như thế.

"Không đúng! Harry, tại sao cậu lại không nói chuyện này cho tui tớ biết ngay từ đầu?" Blaise nghi hoặc. Cậu ta cong môi, lộ ra 1 nụ cười đặc trưng của Slytherin nói: "Cậu chỉ nói rằng mình lớn lên với dì dượng ở giới Muggle thôi mà. Thậm chí, cậu còn không biết rất nhiều pháp thuật nữa chứ. Một gia chủ của 1 gia tộc cổ lão không thể nào lại biểu hiện như thế được. Cậu nói sao đây, quý ngài Potter?"

"Nếu ngay từ đầu tớ tỏ ra như 1 gia chủ của 1 gia tộc thì liệu các các cậu sẽ cười nói tự nhiên với tớ như bây giờ sao?" Khóe miệng Harry cong lên, cười hỏi lại. Rồi cậu lại tựa tiếu phi tiếu nói: "Với nữa, 1 đứa trẻ được đón về từ Muggle thì đâu thể biết phép thuật được chứ? Nó chỉ phải lật đật từng bước 1 học chúng mà thôi."

Nghe vậy, Draco cùng Blaise như ý thức được gì đó liền ngưng trọng xuống. Mà Hermione, dù không biết nhiều thứ như 2 người kia nhưng cũng không thể ngăn cản được cái đầu thông minh của cô liên tưởng đến sự tình trầm trọng nào đó.

Harry cùng không để ý sắc mặt không đúng lắm của bọn họ mà nói tiếp: "Giới phù thủy cần có 1 kỳ tích để cứu lấy họ, khiến họ có cảm giác an toàn và ỷ lại. Mà các phù thủy cũng không cần quan tâm đến người mang kỳ tích đó đã trưởng thành như thế nào, tất cả những gì bọn họ cần biết là liệu người kia có thể hay không trở thành 1 Cứu thế chủ có thể đứng chắn mọi nguy hiểm cho họ hay không mà thôi..."

Nói tới đây, Harry dừng lại nhìn về phía 3 người bạn của mình, cười châm chọc: "Hiệu trưởng đáng kính của chúng ta đã vô cùng sáng suốt chọn lấy 1 đứa trẻ mồ côi không hề biết gì, đem nó đi Muggle cho họ hàng nôi nấng. Không hề để ý đến nó suốt 1 quãng thời gian dài rồi lại lôi nó về để trở thành Cứu thế chủ cho những phù thủy trưởng thành nhát gan. Các cậu nói thử xem, liệu biểu hiện của tớ có phù hợp hay không?"

"Không thể nào? Thầy Hiệu trưởng sẽ không làm như vậy! Dù sao thì ông ấy cũng là Bạch phù thủy vĩ đại nhất mà..." Hermione phản bác nói, nhưng càng nói thì cô bé lại càng cảm thấy không đúng.

"Bạch phù thủy vĩ đại nhất chỉ có Godric Gryffindor mà thôi." Harry khinh thường nói. Nhìn mình sắp tới nơi liền kết thúc đề tài này: "Bất quá, tất cả những thứ tớ nói đều là bí mật. Lát nữa đón Ron xong thì tớ sẽ gửi cho các cậu sách hướng dẫn về Bế quan bí thuật, đợi đến khi mấy cậu sử dụng thành thục thuật ấy thì tớ sẽ tiết lộ thêm cho."

Đám người Draco nghe vậy thì không hỏi thêm nữa. Bọn họ biết Harry nói rất giữ lời, nếu cậu muốn họ học thành thục Bế quan bí thuật thì họ chỉ cần trước tiên hoàn thành nó là đến nơi.

.

.

.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net