Chap 14 Trận bóng dưới mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14 Trận bóng dưới mưa

            Sau trận chiến,Phàm Nhất Long gọi Đào Thao Tử đến Thục Băng Sơn, Đào Tử dù ngượng ngùng đến mấy chẳng lẽ trên game lại trốn chui chốn nhũi, đành di chuyển đến chỗ “vị hôn phu” của mình.

<Hộp thư riêng>

Phàm Nhất Long: Đào Tử, hôm nay có vấn đề gì sao?

Đào Thao Tử: Hm….chỉ là …thấy hơi khó xử

Phàm Nhất Long: Khó xử?

Đào Thao Tử: >.< Diệc Phàm sư hyunh!!!

Phàm Nhất Long: !!!???

Đào Thao Tử:………………

Phàm Nhất Long: Ý em là mối quan hệ của chúng ta?

Đào Thao Tử: *gật gật*

Phàm Nhất Long: Em nghĩ thế nào thì là thế đấy, anh theo ý phu nhân.

            Tử Thao tắt luôn máy tính.

            AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA cái gì vầy nè, cái gì mà… AAAAAA

            Tử Thao chùm mền lên đầu, ụp mặt vào gối gào thét.

-Tên đại thần chết tiệt kia, tôi nghĩ cái quái gì chứ????-Tử Thao ném cái gối vào máy tính, mặt đỏ loét như cà chua.

.

.

.

            Hôm nay sinh viên năm tư tham gia hội thao, khoa công nghệ thông tin cũng tham gia, nổi bật nhất vẫn luôn là bóng rổ, quán quân nhiều năm liền của đại học A. Tử Thao một mực từ chối khi Bạch Hiền cố gắng lôi nó ra khỏi cái giường êm ái của mình để đi xem trận bóng của khoa kinh tế và khoa công nghệ.

-Tử Thao mắc cái giống gì mà cậu lại bám dính cái giường vậy? Hôm trước ai bảo sẽ đi cùng tớ hả?

-Hôm trước khác hôm nay khác, Bạch Hiền, cậu thương tớ, để tớ ở nhà đi.-Tử Thao chùm gối lên đầu, nằm úp xuống giường.

-Cái con gấu lười biếng này, cậu muốn chết hả? –Bạch Hiền đầu bốc lửa, nhảy lên giương ngồi lên lưng Tử Thao.

-A A Bạch Hiền chết dẫm, nhà ngươi mau xuống khỏi lưng của taaa.

-Ngươi đi với bản cung đi rồi bản cung xuống-Tiếp tục nhún.

*Cốc cốc cốc* - BẠCH BẠCH ỚI!!!!

-A Xán Liệt tới kìa, đồ lười biếng cậu mau ngồi lên coi.-Bạch Hiền nhảy khỏi người Tử Thao, tay túm chân nó lôi nó khỏi đống chăn nệm.

-Không đi không đi không đi.-Lắc đầu nguầy nguậy.

-XÁN LIỆT A, CỬA KHÔNG KHÓA, MAU VÀO ĐÂY GIÚP EM.-Bạch Hiền bất lực, to mồm gào lên.

            Xán Liệt khó hiểu đẩy cửa bước vào, thấy Bạch Hiền hai tay chống hông nhìn trần nhà thở dài, bên giường có Tử Thao chùm chăn mền kín mít.

-Chuyện gì vậy?

-Nó không chịu đi cùng em đến xem bóng rổ.

-Hả? Tử Thao, sao không đi, mọi người hóng em đến lắm a, có mua đồ ăn cho em luôn kìa.-Xán Liệt kéo cái chăn ra khỏi người nó.

-……………………….

.

.

.

-Tử Thao, đừng có bí xị mặt như thế.-Bạch Hiền huých tay nó, ra hiệu cười trên mặt.

-Cậu, mặc tớ.-Nó lết chân theo hai người kia đi dưới hàng cây.

            Tử Thao bị Xán Liệt kết hợp Bạch Hiền thành công lôi ra khỏi phòng, ăn mặc giản dị, áo thun tay dài màu trắng, quần thể thao lửng và giày das nhăn nhó đi theo hai người nọ ra bãi giữ xe ký túc lấy xe đạp.

-Thao, cậu lấy xe tớ đi, tớ cùng đi với Xán Liệt.-Bạch Hiền thừa biết nó không có xe đạp, muốn ra sân trung tâm hiển nhiên đi bộ sẽ tốn rất nhiều thời gian.

-A, tớ để quên điện thoại trên phòng rồi.-Nó giật mình, sờ sờ túi quần.

-Đi lên lấy đi, bọn tớ đợi.-Bạch Hiền giục.

-Không cần chờ, hai người mau đi trước, đội trưởng cần đến đúng giờ, tớ hứa sẽ theo sau.-Tử Thao nói xong liền chạy lên lầu.

            Bạch Hiền cùng Xán Liệt tần ngần một lát rồi đạp xe đi trước, Tử Thao nói đúng, dù không phải sinh viên năm tư nhưng là đội trường, cần đến cỗ vũ.

            Tử Thao lấy điện thoại xong, thong thả đạp xe đến sân bóng, sao phải vội chứ, nó lần này cũng đến với tư cách “khán giả bất đắc dĩ” thôi mà. Đến nơi, không khí hội thao náo nhiệt, người đông nghịt, chẳng nhìn thấy ai, Tử Thao bèn gọi cho Bạch Hiền, nhưng chỉ nhận được những tiếng “beep….beeeppp” bên tai, chắc là ồn ào quá không nghe được rồi, nó đành vác xác chen vào đám đông.

-Xin lỗi,cho qua một chút.-Nó đi về phía sân đấu, bỏ qua khu vực khán đài đông đúc.

            Chen không được, nó chán nản đập vào đầu mình một cái, đứng cạnh cây phượng nhăn nhó. Chợt Thế Huân từ đâu chạy ngang qua, tay cầm mấy chai nước khoáng, nhìn thấy nó liền túm cổ lôi thẳng vào khu vực tuyển thủ dự bị ngồi. Tử Thao ngơ ngác toàn tập, rốt cuộc bị túm áo lôi đi như lôi bao gạo.

-Ê Thế Huân, tớ không có đấu mà.

-Ở đây cũng xem được mà, tớ cũng có đấu đâu.-Thế Huấn nhún vai, tiếp tục nhìn về sân đấu.

-Sao cậu lại vào được…?

-À,là đại ca dẫn vào, nãy thấy cậu đứng ngoài đó nên kéo vào đây luôn.

            Mặt Tử Thao u ám, đành ngồi xuống băng ghế trống, chống cằm theo dõi trận đấu. Lộc Hàm ở trên sân, cũng bộ đồng phục xanh biển, tóc cột lên, Nghệ Hưng theo nhịp đồng đội, nhè nhàng ghi khá nhiều điểm. Diệc Phàm nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tử Thao, hắn cài một băng thun hất tóc lên, hình như tay bị thương, nhưng vẫn điêu luyện ghi điểm trước sự reo hò xung quanh. Mắt nó nheo lại khi nhìn thấy cổ tay hắn quấn gạc trắng, sau đó lại giãn ra khi hắn ghi một cú lọt lưới ba điểm.

            Lộc Hàm chạy ngang qua nhìn thấy Tử Thao mắt ngạc nhiên rồi cười toe, giơ biểu tượng victory với nó và Thế Huân. Hiệp một kết thúc, người trên sân di chuyển vào bên trong. Lộc Hàm và Nghệ Hưng chạy lại chỗ nó và Thế Huân giựt mấy chai nước tu ừng ực, Diệc Phàm bàn luận với huấn luyện viên vài câu rồi cũng đi về hướng này. Tử Thao nhìn về phía Thế Huân, bên đó không còn chai nước nào, xung quanh cũng không có, bèn lôi trong túi đeo chéo một chai nước khoáng, hắn đi ngang qua tự ý cầm lấy chai nước từ tay nó một cách tự nhiên, giống như coi là đồ chuẩn bị riêng cho mình. Tử Thao chưa mở miệng đã bị hắn làm cho câm nín luôn rồi, mắt chớp chớp nhìn Diệc Phàm vô tư uống nước.

            Diệc Phàm vừa uống, mắt lia xuống nhìn nó, vành tai đỏ rồi kìa, mắt mở to nhìn hắn nhìn đáng yêu vô cùng. Hắn lúc đầu thấy nó không đến, tưởng nó bị gì, bụng dạ lo lắng, không tập trung được, lúc sau loáng thoáng thấy qua cảnh Thế Huân túm áo nó lôi vào bên trong thì nhoẻn miệng cười, tập trung vào thi đấu, ghi được vô số điểm. Hắn rất thích cách nó chăm chú theo dõi trận đấu, những biểu cảm của nó đều thu vào mắt hắn, lúc hào hứng khi đội nhà ghi điểm, bức rức khi đối thủ thắng thế, đặc biết khi hắn vô tình bị người ta va chạm trúng cổ tay đau, có hay không hắn thấy nó nhăn mặt, có phải là đang lo lắng?

-Tử Thao,sắc mặt kém quá, nghe nói hôm nay không khỏe hả?-Lộc Hàm vỗ lưng nó, hồi sáng không thấy nó đến, thêm Xán Liệt bảo nó chắc tới trễ, có vẻ bị bệnh, khiến anh hơi lo lắng a.

-Không sao, chỉ là ngủ không đủ giấc thôi.-Nó quơ tay, lắc đầu nguầy nguậy.

-Lại thức khuya sao? Chẳng phải bảo ngủ sớm để dưỡng da cơ mà?

-Haha, là do thức làm bài tập, bất đắc dĩ thôi.

-À, mốt ráng ngủ sớm, mà sao hôm qua chiến xong lại off sớm vậy?

-Hm?-Nhắc đến vụ off sớm này, bụng nó như bị Lộc Hàm giẫm cái bẹp- A là do laptop hết pin, nên off đi làm bài luôn.

            Diệc Phàm ngồi gần đó, cuộc hội thoại giữa nó và Lộc Hàm đương nhiên nghe thấy, chân mày nhướng lên, môi nhếch cười, nhấp một ngụm nước, đứng lên đi ra sân bóng, lúc ngang qua nó lôi Lộc Hàm theo còn quay lại xoa đầu nó một cái : “Mắt thật giống gấu trúc”. Tử Thao chính thức câm nín.

            Thế Huân ho một cái, kéo Tử Thao ngồi xuống, hiệp hai bắt đầu rồi, đừng có đứng trơ trơ ra như vậy chứ?

            Trận bóng ở hiệp hai diễn ra gay cấn, bên đội khoa công nghệ bị chơi xấu, tức tối phá rào cản, bóng liên tục úp vào chiếc rổ đội kinh tế. Đội trưởng khoa kinh tế tối mặt, tự mình chạy đến kèm Diệc Phàm, hắn chạy ba bước đến trước rổ, định ném bóng lên thì bị tên đó đẩy mạnh, ngã xuống đất, cổ tay đau vịn xuống sàn. Tử Thao bên trong nhìn thấy, sắc mặt không chút tốt lành, đứng hẳn dậy, Diệc Phàm chắc chắn rất đau, mặt mũi hắn trắng toát ra rồi kìa, nhưng hắn vẫn kiên cường đứng dậy, một cú ném phạt ba điểm được ghi bởi hắn, bọn khoa kinh tế mặt tức tối nói không nên lời.

            Dù sao chiến thắng đã thuộc về khoa công nghệ thông tin, hắn đi từ tốn vào chỗ Tử Thao, bọn Lộc Hàm có chạy lại hỏi thăm về cú ngã, hắn chỉ ậm ừ nói không sao, còn chúc mừng chiến thắng, riêng khi nhìn sang Tử Thao lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào cổ tay hắn thì tâm tình đột nhiên thanh thản hơn hẳn.

-Phàm ca, cổ tay..-Tử Thao bước lại chỗ hắn, mắt không rời vết băng quấn.

-Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.-Hắn cười, được quan tâm thế này, thật tốt.

            Nó nhìn hắn, đầu nghiêng sang một bên, môi vễnh ra tỏ ý không đồng tình, sau đó thở dài, lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh.

-Chúc mừng chiến thắng.-Nó cười nhẹ một cái rồi quay lưng chạy mất.

.

.

-Ê Tử Thao, Tử Thao, có cái này gửi cho cậu.-Một người trong đội bóng rổ đi ngang qua nó trong bãi gửi xe sân bóng dúi vào tay nó một lá thư.

-Huh?-Nó gật đầu với người kia, nhận lấy lá thư mở ra đọc.

“Đang đợi ở sân bóng”

-Ai lại đợi ở sân bóng?-Nó thắc mắc.

            Chắc là một kẻ rỗi hơi nào rồi, nó dắt xe đạp ra khỏi bãi gửi, nhanh chóng đạp về, trời sắp đổ mưa rồi, mây đen nghịt.

            Về đến nơi, nó rốt cuộc đạp nhanh cỡ nào cũng bị mắc mưa, ướt nhem, thấy Xán Liệt đứng trong mái hiên đang nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên.

-Tử Thao, Ngô sư hyunh đâu? Chẳng phải anh ấy bảo sẽ về cùng em?

-Diệc Phàm? Anh ấy còn ở sân bóng?

-Phải, phải, bảo là đợi em mà.-Xán Liệt trợn mắt.

            Tử Thao kinh ngạc, vậy người đang đợi nó trong lá thư ban nãy…là hắn? Nó cấp tốc leo lên xe đạp đến sân bóng, mặc kệ trời đang mưa xối xả.

            Đến nơi, nó quăng đại chiếc xe vào bãi gửi, chạy nhanh vào bên trong, sân trung tâm là sân ngoài trời, chỉ có một hai cái mái hiên nhỏ, nó nhìn về mấy cái hiên đó, quả nhiên, hình ảnh một nam nhân mặc đồ thể thao màu đen đứng dưới mai hiên đập vào mắt Tử Thao. Diệc Phàm đứng đó đợi đã gần một tiếng, lòng man mác buồn rầu, chợt ngẩn lên liền thấy người kia bộ dạng ướt nhẹp đứng dưới mưa trên sân bóng nhìn mình, hơi thở gấp gáp, có lẽ đã vận sức quá độ, tự nhiên hắn cảm thấy ấm áp dù trời mưa buốt giá, không ngần ngại đi đến chỗ người kia.

-Rốt cuộc cũng đến.-Hắn đi tới, cười nhẹ nhàng, tay cầm theo một quả bóng cam.

-Phàm ca,..-Nó đưa mắt nhìn hắn, thắc mắc không hiểu hắn đứng đây chờ nó làm gì.

-Vốn chờ em để cùng chơi bóng, được chứ?-Hắn ném trái bóng vào người nó, Tử Thao theo quán tính chụp lấy, vô thức gật đầu.

            Hai thân ảnh một trắng một đen cùng nhau chơi bóng dưới màn mưa, hắn và cậu không ai nhường ai, đều cố sức tranh nhau trái bóng, một lúc, chính lúc Tử Thao cướp được bóng từ hắn, quay sang chạy về phía rổ thì bị một vòng tay rắn chắc siết lấy, lưng nó chạm ngực ai kia, trái bóng cam rơi xuống đất.

            Tử Thao mắt mở to, đứng bất động, mặc cho Diệc Phàm ôm vào lòng. Hắn siết nó thật chặt, tựa cằm mình lên vai nó, thật ấm áp, dù nước mưa khiến cả thân thể nó lạnh run, hắn vẫn cảm thấy cái ôm này thật ấm áp.

-Phàm ca…anh..-Nó lắp bắp.

-Tử Thao, câu trả lời của anh, mối quan hệ giữa chúng ta, chính là muốn như thế này..-Dứt câu hắn xoay người nó lại, nồng nàn hôn lên đôi môi run rẩy vì lạnh của Tử Thao.

            Tử Thao hoàn toàn bất ngờ, không biết phản kháng thế nào, cuối cùng bị hắn hôn đến nghẹt thở, không khí trong phổi như bị rút cạn, nó khó khăn đánh lên ngực hắn. Diệc Phàm biết ý, rời khỏi nó, nhưng vẫn ôm chặt thân hình nhò bé mềm oặt vào lòng, tay vuốt ve mái tóc đã bết lại.

-Đây có phải câu trả lời mà em muốn?-Hắn ôn nhu lên tiếng.

            Không lên tiếng, chỉ là một cái gật đầu nhẹ trên ngực hắn, Diệc Phàm cười, nó quả thật là đang mắc cỡ rồi.

.

.

.

-Trời đất Tử Thao, cậu làm cái gì mà ướt nhem như chuột lột vầy nè..a… cả anh nữa, sư hyunh, sao ướt chèm nhẹp thế kia.-Bạch Hiền vừa mở cửa phòng ký túc, mắt mở to nhìn hai kẻ, người đứng trước người đứng sau đều như cái khăn tắm nhún nước vắt chưa khô a.

-Mau mở cửa nhanh, lạnh sắp chết rồi.-Tử Thao giục- Phàm ca, anh mau về phòng đi.-Nó quay ra sau, nhẹ nhàng nhắc nhở, hắn tự động gật đầu một cái rồi đi vòng về phòng mình.

-Vào nhanh lên, ở ngoài hoài sẽ bệnh đó.-Bạch Hiền túm tay nó lôi vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

            Tử Thao vừa vào phòng liền bị Bạch Hiền đạp vào nhà tắm, bên ngoài lấy một bộ đồ ấm áp ném vào. Tử Thao tắm rửa xong, đội khăn trên đầu lết thếch bước ra ngoài nhờ vả Bạch Hiền lau tóc hộ.

-Cậu sao lại về trễ vậy? Hình như tớ thấy cậu dắt xe ra ngoài từ lúc kết thúc rồi mà, sao bây giờ lại trở về cùng Ngô Phàm sư hyunh?-Bạch Hiền xoa khăn bông mềm mịn lên đầu nó.

-A…có chút việc phải quay lại.-Tử Thao giật bắn, mặt phiếm đỏ.

-Việc gì chứ? Này, đừng nói là cái tin đồn trên diễn đàn mấy ngày nay là đúng nha.-Bạch Hiền dừng động tác, chồm ra trước mặt nó chăm chú dò hỏi.

-Tin đồn?

-Là cái tin đồn từ tối hôm cậu say được Ngô Phàm cõng lên lầu, có người chụp được đăng tải lên diễn đàn, có mấy người nói rằng, cậu cùng Ngô Phàm, chính là đang hẹn hò..

-…-Tử Thao trợn mắt, nhớ rồi, chính là cái tin đồn hôm qua có đọc được trên Ipad của bạn nào ở lớp giáo sư Mạc.

-Ê ê, sao không trả lời, bộ là thật hả?-Bạch Hiền lay mạnh người nó.

-Tùy cậu nghĩ.-Tử Thao nằm dài ra giường, chum mền kín đầu.

-Tên chết tiệt này, cậu có ngồi lên cho tớ không hả?

-Đi ngủ đi, tối rồi.

-Hoàng Tử Thao, bây giờ mới có bảy giờ tối thôi bạn hiền ạ.

-Đã tối, cậu im đi, tớ cần đi ngủ.-Tử Thao giơ chân đá Bạch Hiền một phát rớt giường.

-HOÀNG TỬ THAO, NGƯƠI CHẮC CHẮN CÓ GIAN TÌNH RỒI, NÊN MỚI ĐỐI XỬ VỚI BẢN CUNG NHƯ THẾ NÀY!!!!!!!!!!!-Bạch Hiền gào thét, không phục giãy đành đạch dưới sàn như một con giun bị chặt đầu.

            Tử Thao mặc kệ, nhắm mắt chìm vào giấc mộng mang màu hồng. Hôm nay, quả là một ngày ….rất đáng nhớ a.

End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net