[T] Mật mã / Sáng và tối [Long fic | SuJu, DBSK]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: 13+

Parings : KyuMin ( main ), Yunjae, YooSu, KiMin. EunHae ( hơi nhiều nên Jell chỉ tập trung chính ở KyuMin thôi)

Status : On going!! :gem55::gem78:

Trong cuộc sống luôn có hai phần sáng và tối.Một bí mật khủng khiếp có thể làm chấn động nhân lọai. Những thế lực đen tối đang đứng sau điều khiển chính phủ? Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, bên nào sẽ thắng?

Seoul, dinh thự tổng thống.

Một bóng đen vút qua cửa sổ, lao vào phòng của tổng thống. Con dao găm

sáng lóang được rút ra trong tay áo. Phập, một dòng máu đỏ tươi, nhưng

không phải là của tổng thống. Người mặc áo đen ngã xuống, sau lưng là một

mũi tên bằng bạc, tỏa mùi bạc hà khắp căn phòng tối om.

Một bóng người cúi xuống, nhấc cái xác lên. Một cuộn giấy rớt ra, thấp

thóang dòng chữ ghi bằng máu – Cuộc chơi bắt đầu.

Giới thiệu nhận vật…

KyuHuyn: con trai út của ông trùm của thế giới ngầm, mất mẹ từ nhỏ, nên luôn cố tỏ ra lạnh nhạt. Am hiểu về võ thuật và vũ khí, đặc biệt là có thể di chuyển cực kì nhanh. Tuy là mafia nhưng ít khi giết người, mỗi khi hành động luôn đeo bao tay ở tay trái.

YunHo: anh trai của Kyu, một sát thủ được huấn luyện bài bản, luôn luôn đi theo bảo vệ cậu em hiếu thắng.

KiBum :Bạn thân của Kyu, là Mafia Nhật trong khi cha lại là người của FBI. Thích sử dụng kiếm đạo Nhật Bản để giết người, tuổi thơ là một chuỗi ngày dài cô độc vì mẹ là con của trùm Mafia Nhật, ba lại là FBI, điều đó ảnh hưởng rất nhiều tới tính cách của KiBum.

YooChun, EunHuyk : con và cháu của trùm Mafia Mĩ, về Hàn Quốc và nhanh chóng kết bạn với anh em YH và KH. Được coi như cánh tay phải và trái của Kyu.

SungMin : con trai tổng thống, xinh xắn nên từ nhỏ đã được cha cho đi học nhiều môn phái võ thuật để phòng thân. Bên ngòai cái vẻ hồn nhiên ấy là một quá khứ đau khổ được che giấu sau nụ cười tươi tắn.

JaeJoong: cháu nuôi của tổng thống, cha là bộ trưởng bộ quốc phòng, thông mình, tài giỏi. Từng chứng kiến mẹ mình bị giết chết nên lúc nào cũng nung nấu ý định trả thù, vì thân thể yếu đuối nên được cha dạy cho cách nhận biết và sử dụng nhiều lọai vũ khí một cách thuần thục.Lluôn luôn đem theo mình nhiều lọai vũ khí phòng thân khi ra khỏi nhà.

ChangMin : em trai của Jae, là chỗ dựa tinh thần cho anh mình. Chỉ số IQ cao ngất ngưởng, thường được cha giao nhiệm vụ bảo vệ hệ thống mạng của đất nước. Đã từng hứa với mẹ mình sẽ bảo vệ cho JaeJoong nên hằng ngày luôn ra sức tập luyện, rất thích sử dụng phi tiêu tẩm độc, là một cao thủ kiếm đạo.

JunSu, DongHae: anh em họ của nhau. Cha JS là một người có máu mặt trong giới kinh doanh địa ốc. Vì ngày nhỏ thường bị bắt cóc nên phải luyện võ để tự thóat thân. Rất thích sưu tập các lọai súng và sử dụng chúng thành thạo. DH mất cha từ nhỏ nên được mẹ dạy dỗ. Mẹ cậu là điệp viên của chính phủ, từ nhỏ đã được mẹ hướng đến con đường làm điệp viên tuy cậu có khả năng nhận biết nhiều lọai độc dược và có kiến thức về y học rất cao siêu. Hai người đều là bạn thân của SM, JJ, CM!

Những con người ở hai thế giới khác nhau, có số phận khác nhau hòan tòan,

liệu họ có đến được với nhau?

Chap 1:

Dinh thự tổng thống.[/COLOR]

Năm cái đầu đủ màu đang chụm vào cái máy tính xách tay màu đen của ChangMin.

- MinMin, thông tin của em có chính xác không hả?. Gịong cao vút của con cá heo phá vỡ bầu không khí im lặng. ChangMin đẩy gọng kính, ra vẻ trí thức rồi lên giọng.

- Thông tin của em tất nhiên là có thật, rõ ràng là có người xâm nhập vào phủ tổng thống tối qua mà.

- Thế sao ba lại không nói với anh? – một con thỏ màu hồng cố gân cổ lên cãi.

- Tại vì tổng thống không muốn anh lo lắng thôi, không tin em xâm nhập vào máy chủ của dinh thự là biết liền.

- Thôi thôi được rồi, tụi mình tạm gác chuyện này qua đã, đi ăn trưa thôi. ChangMin, huyng cấm em không được hack pass mấy chủ, không thì lại chết với ba.

JaeJoong nhanh chóng lùa mọi người ra khỏi phòng, nhưng không phải vì cậu đói, mà cậu cảm thấy cả bọn đang bị theo dõi. 5 đứa con trai vừa bước ra khỏi cửa, một bóng đen nhanh chóng mở cửa sổ, lao vội đến bên chiếc giường đặt chiếc laptop của ChangMin. Nhưng không may mắn như thế được, một giọng trầm vang lên sau lưng hắn.

- Khá khen cho nhà ngươi dám đột nhập vàp phủ tổng thống, lại còn theo giỏi bọn ta nãy giờ.

Cái bóng đen quay về phía cửa định chạy trốn, nhưng không kịp nữa, SungMin đã đón đầu, quật hắn xuống sàn nhà một cách nhẹ nhàng. Cậu nhếch mép cười.

- Ngưoi tưởng có thể bỏ trốn dễ dàng thế sao, nói, ai sai ngươi đến đây. SungMin gằng giọng, tên sát thủ đang run sợ dưới sàn nhà nhưng nhất quyết không chịu hé răng nửa lời.

- Thôi được rồi Minnie àh, hãy giao hắn cho ba cậu tra khảo đi, tụi mình không nên tốn thời gian làm gì. Tổng thống đang đợi chúng ta đó.

Phòng tổng thống, căn phòng màu trắng sang trọng, được bảo vệ chặt chẽ nhất dinh thự. Năm cái đầu ló vào, không chỉ có tổng thống ở đây...

-Á...Á!! Mẹ…chẳng phải, chẳng phải mẹ đang ở Mỹ sao. Còn mọi người nữa, sao lại ở đây, hay là ( liếc ChangMin), MinMin nó làm gì nữa rồi à?

- Không, em thề…em chỉ mới hack cái pass của ngân hàng nhà nước để chơi thôi, chứ chưa làm già cả mà ( ông này có sở thích lạ thường)

- Con dám… ( một ngọn núi lửa trên đầu ông bộ trưởng quốc phòng). Thấy tình thế “ nguy cấp”, tổng thống đành phải nhảy vào can ngăn, ông vỗ vai bạn của mình cất giọng từ tốn:

- Chúng ta đến đây để giao cho các con một niệm vụ( quệt mồ hôi), hãy đi tìm quốc bảo đã bị thất lạc trên đảo S.M về cho ta.

SungMin chạy vòng qua ôm cổ ba mình , giọng nhẹ nhàng:

- Thế thì chỉ cần ba nói là được, đâu cần gì các cô chú phải đến đây.

- Cháu nên biết quốc bảo là một vật rất quan trọng, và...và, lần này, các cháu còn cần phải cần hợp tác với vài...vài...vài mafia của Hàn Quốc nữa.

Năm cái miệng đồng thanh : Cái gì ??????????????

Năm bậc sinh thành vừa che tai vừa nói : Các con phải đồng ý hợp tác với họ may ra mới tìm được quốc bảo, nghe lời đi!!!!!!!!!!!!

- Đầu tiên, các con phải hết sức cẩn thận, vì quốc bảo đang được cất giữ trong tay một tiền bối của nước ta, suốt bao nhiêu năm nay, bao nhiêu người tài đã ra đi tìm nó, nhưng không ai trở về cả. – Gịong tổng thống man mác buồn.

- Thứ hai, phải biết khôn khéo để hợp tác với bọn mafia hắc ám, chúng ta quả thật không ưa mafia, nhưng chỉ có 5 người đó mới có thể đảm đương nhiệm vụ này thôi.

- Còn thứ ba, sẽ có nhiều cạm bẫy của vị tiền bối đó giăng ra để thách thức các con, lúc nào cũng cần phải sáng suốt. Nên nhớ, ngày xưa, cũng có mười người cùng ra đi như các con, nhưng cuối cùng chỉ còn 5 người chúng ta trở về.

- Cuối cùng, ta cũng sẽ sai người theo bảo vệ các con một cách thầm lặng, nhưng không chắc có được không, vì S.M không thuộc quyền quản lý của ta. Ngày mai, tụi con sẽ được gặp mặt đối tác trước khi “ ra trận” . Manh mối về quốc bảo sẽ lần lược xuất hiện, nhưng hãy nhớ, đi kèm theo manh mối luôn có những cạm bẫy. Khi tìm được quốc bảo, “ trò chơi”, í lộn “ trận chiến” sẽ kết thúc.

- Thế ngày mai tụi con phải đi ạ!

- Không, chưa đâu Susu, ngày mai các con chỉ phải gặp mặt 5 người đó thôi.

- Ở đâu ạ?

- Ở đây!

- Cái gì...?

Sáng hôm sau. Trong phòng SungMin.

JaeJoong đi lại quanh phòng, chốc chốc lại cốc đầu Min để xả stress.

- Trời ơi, mấy người còn có sức để ăn nữa hả? Jae nhảy dựng lên khi thấy ChangMin và JunSu dành nhau cái bánh dâu.

- Em không ăn, chứ chả lẽ đi qua đi lại suốt đêm như huyng à, cũng tại huyng mà không ma nào ngủ được, mắt thâm quầng thấy ớn đây nè.

- Chứ em không lo sao?

- Lo gì? Bốn người còn lại vẫn vô tư giành đồ ăn.

- Bộ mấy cậu không biết mafia là mấy người to lớn, mặc áo đen, lạnh lùng thấy ghê hả?

- Không biết, mà cũng chẳng cần quan tâm làm gì! ChangMin trả huyng cái bánh nhanh lên!

- Nói chuyện với các cậu cũng như là…

Cạch, Rầm, cánh cửa mở ra, ông quản gia hớt hải chạy vào.

- Cậu...cậu chủ, khách đã đến và đang...đang đập phá ở phòng khách ạ!

- Cái gì ...Không ai được đập phá nhà ta cả, tránh ra coi!!

Và SungMin hiện đang bay ra phòng khách để “ tiếp đón” khách quý.

- Này cái đầu bạc kia, cấm-anh-đập-vỡ-cái-bình-đó! SungMin gặng từng chữ khi thấy Kyu cầm chiếc bình của mẹ cậu lên. Chiếc bình là món đồ bà yêu thích nhất.

- Đúng là con trai tổng thống, tiếp đón khách một cách đặc biết. Kyu đặt chiếc bình xuống bàn, quay lại tặng cho SungMin một nụ cười nhếch mép thường khi.

- Thôi chúng ta vào vấn đề chính thôi, mà những người còn lại ở đâu ( ở trong phòng giành bánh ăn đấy ạ)?- YunHo vỗ vỗ vai SungMin khi nhìn thấy mặt cậu dần dần chuyển sang màu đỏ!

- Tôi tha cho anh đấy nhá ( lườm Kyu)! Thôi được rồi, các anh đi theo tôi.

Sungmin dẫn mọi người đến cuối hành lang, cậu đứng trước bức tranh vẽ một người phụ nữ, xoa xoa lên khuôn mặt của bà ấy. Một tiếng động nhỏ, à không, rất nhỏ thôi, khỏang đất dưới chân họ được tách ra hai bên, một chiếc thang mấy hiện đại trồi lên, đưa họ xuống nhà kho.

- Đừng nói với tôi là chúng ta sẽ làm việc ở cái nhà kho này. YooChun vừa nói vừa phủi bụi trên tay áo, quả là nhà kho này tồi tàn quá rồi, mạng nhện giăng khắp nơi, không khí lại sặc mùi ẩm thấp. SungMin khẽ lắc đầu, cậu bảo mọi người lùi lại rồi đặt bàn tay trái của mình trên bức tường bám đầy rêu phong.

- Password ? Từ trong bức tường vang lên một giọng cao vút.

- Đừng có giỡn nữa Su, mở cửa ra coi.

- OK, nợ mình một chầu kem đấy nhá!

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, một cánh cửa từ mặt đất trồi lên, vâng, chỉ có một cánh cửa thôi, không hề gắn với bức tường nào!! Càng ngạc nhiên hơn khi cánh cửa lại được làm bằng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ ở phía bên kia.

- Này, cậu định dẫn chúng tôi đi đâu, chẳng lẽ lại chui qua chu lại cánh cửa này?

- Cứ đi rồi biết, đừng nói với tôi là mafia như anh sợ đấy! Sungmin với lấy tay nắm cửa, mở ra.

- Nhưng đi qua cánh cửa này cũng đâu đến được nới nào.

- Làm ơn đi, nếu anh không tin, tôi đi trước. Sungmin bước qua ngưỡng cửa, và cậu mất hút trong đó. Năm người còn lại cũng tò mò làm theo, họ ngạc nhiên khi thấy mình không phải ở bên kia của cánh cửa, mà trước mặt họ là một căn phòng kín, hình như đang có tiếng nói trong đó, cả tiếng cười nữa!

Một căn phòng trắng tóat với năm chiếc bàn làm việc đựơc sắp xếp ngay ngắn. Trên bàn là 5 con người đang cắm cúi gõ gõ trên những cái máy tính hiện đại, kết nối wifi nhanh như chớp. Một tấm bản đồ 3D của đảo S.M giăng ra giữa phòng, với chi chít những dấu gạch đỏ của những khu vực nguy hiểm.

- Các anh ngồi xuống đi, đừng đứng như vậy tôi ngứa mắt lắm. SungMin nhăn mặt khi thấy năm bộ vest đen cứ đứng như trời trồng.Thôi chúng ta vào việc chính đi nhá, tự giới thiệu đi bắt đầu từ DongHae.

- Khỏi đi, chúng tôi đã tìm hiểu thông tin về các cậu rồi, không cần nói. Bây giờ ...Phập

Một chiếc phi tiêu từ đâu lao vào căn phòng kín.

- Qúai, sao chiếc phi tiêu lại vào đây được, là ai phóng chứ?

- Đừng đụng vào Jae, chiếc phi tiêu này có độc đấy.

- Haenim, ý cậu là...?

- Ý mình là phi tiêu này được làm bằng một kim lọai đặc biệt, chỉ có ở, chỉ có ở... hồ Nguyệt Tử thôi!

- Hừm, Hồ Nguyệt Tử hả? JunSu xoay ghế, gõ lóc cóc vào chiếc máy tính 4D bên cạnh. A! Đây rồi – JunSu chỉ vào tấm hình được phóng lớn trên màn hình.

- Hồ Nguyệt Tử...là cái hồ chết chóc đó hả??? Á...

Hồ Nguyệt Tử, mang một cái tên hết sức thơ mộng nhưng lại là một trong những nơi nguy hiểm nhất S.M. Nước hồ đục ngầu, xung quanh vắng vẻ nên đây la nơi trú ngụ lý tưởng của bọn cướp. Nhưng đó không phải là điều họ lo lắng, mà điểm mấu chốt ở đây là... sát thủ. Nơi đây là địa bàn của sát thủ S.M khét tiếng bấy lâu nay, họ lại rất kị người lạ đột nhập vào hang ổ!!

- Thôi, ngày mai chúng ta sẽ đáp chuyến bay đầu tiên xuống S.M, giờ mọi người đi nghỉ đi!

- Này cậu SungMin ơi ?

- Cái gì nữa đầu bạc?

- Thế năm chúng tôi phải ngủ ở đâu đây?

( Hậu quả sau câu nói là có 6 người xỉu tại chỗ, tính thêm Au, còn 5 bộ vest đen vẫn đeo cái mặt ngây thơ / vô / số tội!)

- Thế hôm qua anh ngủ ở đâu!

- Thì ở nhà một cô nàng nào đó, tôi làm sao nhớ tên được.

SungMin bỗng thấy nhói trong lòng, ba anh nói đúng, mafia đều là những tay ăn chơi có hạn, nhưng sao cậu lại thấy khó chịu cơ chứ.

- Thôi được rồi, quản gia Lee sẽ chỉ chỗ cho các anh. Còn nữa, đây là nhà của tôi nhé, làm ơn giữ lễ cho.

4 giờ sáng...chuyến bay đầu tiên tới S.M

Đảo S.M, một trong những đảo rộng nhất thế giới. Đươc mệnh danh là thiên đường trên mặt đất, đó chỉ là vẻ bề ngòai, ẩn sau bên trong là những cạm bẫy chết người. Nền du lịch chủa S.M hết sức phát triển, đầu đủ mọi tiện nghi hiện đại nhất, nhưng đó chỉ là vòng ngòai đảo. Càng đi vào sâu bên trong, S.M càng hiện rõ là một nơi chết chóc, không có sự sống của con người...

- SungMin, sao cậu lúc nào cũng trùm mặt kín mít vậy hả, cả những người kia cũng nữa? Làm như các cậu đẹp lắm, mắt thì thâm quầng, môi khô khóc có gì là đẹp! ( Dạ thưa oppa, hôm ấy người ta mất ngủ đấy ạ)

- Anh thôi giật nón tôi đi KyuHuyn, tôi xấu đẹp gì kệ tôi. Sungmin nói, mặt cậu xụ xuống, chẳng lẽ anh chỉ yêu vẻ bên ngòai thôi hả Kyu?

Chap 2: Nhật Thực.

Part 1:

Hồ Nguyệt Tử, một không khí lạnh lẽo bao trùm lấy mười chàng trai đang cố lần mò

trong bóng đêm. Không thể dùng đèn pin được, tất nhiên bọn sát thủ sẽ nhận ra ngay.

- Oái...Phịch ( tiếng một con cá vấp cục đá té)! Trời ơi cục đá nào chắn giữa đừơng đi của ông

thế này hả trời!

- Sụyt...Im đi, không phải là đá đâu, một chiếc hộp đấy, không, một bia mộ! EunHuyk phủi phủi

bụi trên bia mộ, sờ lên những dòng chữ được khắc sơ sài, một kí tự đặc biệt nào chăng?

- Thôi, tìm được rồi thì mau rời khỏi đây nhanh đi, tôi cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta.

Xọet...một bóng đen lứơt qua, SungMin khụyu xuống, máu chảy ra từ chân cậu, máu, nhiều máu lắm.

Sungmin lịm đi vì đau và lạnh, những hình ảnh vốn được giấu sau trong lòng bỗng hiện về, ngập

tràn trong đầu cậu.

Flashback

SungMin lúc ấy chỉ là một cậu bé 5 tuổi, cậu đang chơi đùa với chú chócưng trong khu vườn cạnh

phủ tổng thống. Trời bỗng tối sầm lại, SungMin chạy vội vào nhà, cậu nghe thấy tiếng hét trong

phòng của mẹ. Một cảm giác bất an xâm chiếm SungMin, bất giác cậu òa khóc. Một bàn tay to khỏe

bế xốc SungMin lên, mặc cho cậu giãy giụa điên cuồng, trong lúc hỏang lọang, cậu vẫn nghe lóang

thóang tiếng mẹ mình van xin họ thả cậu ra...

SungMin mở mắt, một không gian mờ ảo. Mẹ SungMin đang nằm cạnh cậu, ngườibê bết máu! Bà khẽ mỉm

cười khi thấy SungMin tỉnh, khó khăn lắm bà mới cất được một giọng nói yếu ớt.

- Minnie, con là con trai, không được sợ nhé, nhất định ba sẽ đến cứu chúng ta ra khỏi đây mà,

nhanh thôi, con ngủ một giấc nữa đi, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.

SungMin vẫn chưa hiểu được lời mẹ mình, tại sao cậu lại phải sợ cơ chứ, cậu khóc chỉ vì lo cho

mẹ thôi mà?

Cạch, cánh cửa gỗ mở ra, một người đàn ông mặt áo đen bước vào. Ánh sáng lờ mờ của bóng đèn trần

không đủ để cậu thấy rõ mặt ông ta, chỉ thấy một hình xăm to tướng trên cánh tay phải, hình xăm

một con rắn hổ mang to tướng. Ông ta đến bên cạnh cậu, mùi khói thuốc làm SungMin khó chịu.

- Không ngờ con trai của em lại như thế đấy SunMi ạ, yếu đuối y như thằng cha nó.

- Anh không có quyền gì động đến gia đình tôi, cút đi.

- Rồi em sẽ phải hối tiếc khi đã bỏ rơi tôi để đến bên hắn, để tôi cho em xem hắn có cứu được

hai người không!!

Giọng cười khả ố của hắn vang lên, xa dần, xa dần nhưng mùi thuốc lá vẫnxộc vào mũi SungMin

khiến cậu ho sù sụ. Cậu lết đến bên mẹ mình, nằm trên đùi bà, để cho bà vuốt tóc mình. Một không

khí lạnh lẽo, im lặng đến sởn gai óc. Mười lăm phút trôi qua, SungMin vẫn gối đều trên đùi mẹ,

khe khẽ hát, tuy còn nhỏ nhưng giọng hát của cậu cao vút, mựơt mà đến kì lạ. Một tiếng động

mạnh, SungMin giật mình. Cậu hỏang lọang thật sự khi thâý tất cả các cánh cửa từ từ đóng lại,

một chiếc mặt nạ khí rơi xuống, một chiếc duy nhất. SungMin nhìn qua phía mẹ, bà đang mỉm cười

với cậu, một nụ cười buồn.

- SungMin, con đeo cái này vào sẽ dễ chịu hơn, nghe lời mẹ đi con.

- Còn mẹ thì sao hả mẹ? Cậu vẫn ngây thơ hỏi mẹ.

- Mẹ là người lớn nên không sao đâu, Minnie ngoan nhé, nghe lời mẹ đeo vào đi, và nhớ đừng mở ra

cho đến khi ba đến đây.

- Nhưng...

SungMin bị mẹ đánh vào gáy, cậu ngã xuống vòng tay bà, trước khi nhắm mắt, cậu vẫn thấy bà nhìn

cậu cười trìu mến, môi mấp máy “ Tạm biệt Minnie”.

“ Mẹ, mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi đừng ngủ nữa, mẹ tỉnh lại đi mà, Minnie năn nỉ mẹ đó, đừng làm

Minnie sợ! Áaaa!”...

End Flashback

Hộc, hộc, hộc! SungMin mở mắt, người cậu ê ẩm, chân trái nhức kinh khủng, cả con tim cậu cũng

đang nhức nhói trong lòng ngực nữa. Sungmin nhìn quanh nhà, DongHae đang ngủ gục bên cạnh cậu,

trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Cậu cố gượng dậy, chân vẫn đau quá, khó khăm lắm mới bước xuống

giường được. Xỏang...SungMin vô tình đụng phải bình hoa để bàn, khiến nó rớt xuống đất, vỡ

toang. DongHae giật mình thức dậy, vội vàng đỡ SungMin lên giường.

- Chân cậu vẫn chưa khỏi đâu Minnie, ngồi xuống đây đi tớ thay băng cho.

- Đây là đâu hả Hae, những người còn lại đâu rồi?

- Cậu không nhớ gì hết hả, cậu bị một sát thủ chém vào chân một nhát khá sâu nên ngất đi, cái

tên đầu bạc Kyu gì đó cõng cậu về ngôi nhà nhỏ này trú chân chờ cậu tỉnh mới đi tiếp.

- KyuHuyn cõng mình về đây hả? Một cảm giác ấm áp len lỏi trong người SungMin! “ Hóa ra, anh vẫn

quan tâm đến tôi đất. Aishhhhhh! Mình nghĩ gì thế này”

- Cậu ta cõng cậu một đọan đường dài lắm, miệng cứ luôn hỏi mình cậu có sao không, trông đến là

ngốc. Bây giờ thì những người còn lại đang ở trong phòng giải mật mã, hay đúng hơn là xem MinMin

với cái tên KiBum giải mật mã. Mình chẳng biết làm gì nên vào đây chăm sóc cậu thôi.

- Ừ, cảm ơn cậu nhé DongHae, thôi cậu nghỉ đi, chắc là mệt rồi. Ủa, mới đây đã ngủ rồi hả, đúng

là cá ngố!

SungMin kéo mền lên đắp cho Hae, cốc đầu con cá một cái rồi mới đi về phía cửa. Cậu

xoay tay nắm cửa, ngạc nhiên khi thấy Kyu đang đứng trước mặt mình.

- Anh làm gì ở đây hả Kyu?

KyuHuyn’s Pov

Qúai, mình nhớ SungMin đâu có đẹp như thế này? Mắt to, mũi cao, môi chúm chím,da trắng ngần,

trời ơi mĩ nam.

End Kyu’s Pov

Năm phút rồi nhưng Kyu vẫn đứng như trời trồng. SungMin chột dạ, chết rồi, cậu quên dùng kem đổi

màu da, con cá kia cũng không chịu nhắc cậu nữa chứ.

Rầm, cánh cửa đóng lại. Một bên, SungMin đang cuốn cuồng tìm hộp kem đổi màu, bên kia cửa, Kyu

đang la oai óai vì bị cửa đập trúng mặt!

Part 2:

SungMin bước ra khỏi phòng cùng với DongHae sau khi đã đã bôi đen da

mặt của mình. Cậu ngồi xuống cạnh JaeJoong, cố tránh ánh nhìn của Kyu.

- Xong..., mật mã đã được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net